Thánh Vũ Xưng Tôn
Chương 77 : An nhàn
Tuyết Tùng sâm lâm trong chỗ sâu nhất, một con Nham Hóa trư toàn thân run lẩy bẩy, bốn chân bị hù không ngừng run rẩy, trợn tròn đôi mắt nhỏ nhìn chòng chọc một người một thú trước mặt, nó tự nhiên có thể đứng phát giác được, hai kẻ có tu vi mạnh mẽ này chắc chắn có ý đồ bất thiện.
Lần trước lịch luyện gặp phải loại yêu thú này, da dày thịt béo, lúc đó có cần bỏ ra một phen công phu mới đánh bai được nó. Đương nhiên đó là trước kia, hiện nay xem ra, con thú này không tạo được chút uy hiếp nào, vừa vặn để cho chiến sủng luyện tập.
Mặc dù cảm thấy có điểm sợ hãi, Nham hóa trư cấp tốc ổn định tâm thần, trong lỗ mũi hừ hai tiếng, móng trước cào cào mặt đất, một tầng đá nham thạch bao phủ quanh thân, nó khởi động kỹ năng nham hóa, hi vọng có thể bức lui cường địch hóa giải nguy cơ.
"Giết nó." Sở Thiên nhảy xuống mặt đất ngón tay chỉ thẳng vào Nham hoá trư.
Huyền lân nghe vậy gật đầu đáp, chân trước dùng sức khẽ chống lên mặt đất, thế như Hắc Phong nhanh chóng lao tới đối thủ, sừng rồng ô quang lấp lóe xé rách không khí.
Mắt thấy nguy cơ sắp tới, Nham hóa trư tơ máu quấn quanh đôi mắt nhỏ, tràn ngập phẫn nộ và cừu hận, toàn thân nham lực ngưng tụ đỉnh đầu, phi nước đại nghênh đón, mặt đất bị chấn động đến mức nghe rõ tiếng ầm ầm, con heo liều chết ủi đi, ý muốn lấy man lực để đối địch.
Cuối cùng, hai con thú hung hăng va đầu vào nhau, tầng nham thạch dày đặc lại giống như đậu hũ, bị sừng rồng cứng rắn đâm một cái, đá vụn băng liệt văng khắp nơi, máu tươi thuận theo vết thương chảy ra. Đôi mắt Nham hóa trư không còn vẻ hung hãn nữa mà tràn đầy sợ hãi. Huyền lân dùng sức đâm phía trước một lần nữa, xiên sừng xuyên thủng đầu lâu đối phương. Nham hóa trư trong mắt thần thái biến mất, làn da cứng rắn dần dần mềm xuống, phịch một tiếng thi thể gục xuống đất.
Huyền lân dùng chân trước phá vỡ bụng heo, cũng không nuốt mất yêu hạch, xoay người sang chỗ khác đôi mắt nhìn về phía Sở Thiên, ra hiệu hắn tới thu lấy. Mắt thấy tình hình như thế, Sở Thiên cười cười, ra lênh cho nó cứ thu lấy. Vui sướng kêu lên một tiếng, nó cúi xuống đầu, hé miệng, một ngụm ăn vào.
Chiến sủng mặc dù thần dị vô cùng, cũng chỉ có tu vi cấp một trung kỳ, không bằng đột phá đến hậu kỳ, sẽ phát huy tác dụng lớn hơn một chút. Nếu hắn thu lấy tất cả yêu hạch, chậm trễ việc thăng cấp của nó liền không tốt lắm.
Ngăn huyền lân đang định cắn xé huyết nhục của Nham hoá trư, Sở Thiên lấy ra đá lửa, khung sắt, củi cùng tiểu đao trong ánh mắt nghi ngờ của nó. Tiểu đao nhanh chóng huy động, rất mau đem các bộ phận có thể ăn được thi lấy. Lấy ra đá lửa để nhóm lửa, không lâu sau đã có một nơi để chế biến đồ ăn.
Đợi thế lửa hừng hực, liền đem thịt heo đặt lên khung sắt nướng. Khói lượn lờ trong không khí, từng đợt mùi thơm phiêu diêu tản ra, Sở Thiên lấy từ trong ngực ra một bình nhỏ, chậm rãi rắc gia vị lên miếng thịt. Trong mũi ngửi được mùi thịt nướng nồng đậm, huyền lân trong miệng thèm nhỏ dãi, trong mắt hiện rõ vẻ mong đợi.
Sở Thiên thấy thế mỉm cười, đưa tay xé rách một miếng, quăng ra bên cạnh mình. Huyền lân bỗng nhiên nhảy một cái, há mồm chuẩn xác đớp trúng, đây chính là bắp đùi lợn. Cắn một cái, quả nhiên bên ngoài giòn trong mềm, mùi vị trực thấu tim gan. Thịt heo, quả thực ăn quá ngon.
Phản ứng như thế đúng là bình thường. Huyền lân mặc dù thông minh nhanh nhẹn, nhưng sinh ra chưa lâu liền bị ném tới nơi đây. Trừ khi đi săn, còn lại cực ít tiếp xúc cùng nhân loại, luôn luôn ăn thịt sống, nay lại được ăn mỹ vị như thế này, quả thật xung sướng tới cực điểm.
Tay nghề nướng thịt hắn học được từ Tiểu Nguyệt, cũng học được vài phần. Cái khác không dám nói, chứ về ẩm thực đem thịt heo nướng đến mức độ này quả thật không đáng để hắn nhắc tới.
"Ô ô, ca ca đối với ta là thật quá tốt." Huyền lân truyền đến ý nghĩ, bản thân sống trong cánh rừng này, nguy cơ khắp nơi, ăn lông ở lỗ, làm sao có thể giống lúc này, ngồi xổm bên cạnh đống lửa sưởi ấm, hưởng dụng đùi heo thơm phức. Chỉ cảm chưa bao giờ an nhàn đến vậy, trong đôi mắt toát lên vẻ hạnh phúc.
Không có bỏ lỡ thứ gì, Sở Thiên cũng đem cho mình một miếng thịt heo nướng, đây là mỹ thực do tự tay hắn chế tác, miệng bắt đầu tấn công miếng thịt heo.
Hưởng dụng xong bữa cơm dã ngoại toàn thịt heo, ho quen thuộc với rừng rậm nên Huyền lân dẫn đội, tìm kiếm yêu thú để săn giết. Tuy nói trong rừng yêu thú không ít, nhưng diện tích lãnh thổ quá rộng lớn, chuyện tìm kiếm cũng không dễ dàng. May mà huyền lân có tốc độ cực nhanh, săn giết tiến triển có chút thuận lợi. Trời chiều dần chiếu xuống những tia nắng cuối cùng, cảm thụ được Dung Giới đã sắp đầy, Sở Thiên cười đến miệng đều không khép lại được.
Tiền tài của thế tục có thể nuôi sống gia đình bình dân bách tính đối với họ vô cùng trân quý, nhưng cũng khó lọt vào trong mắt người tu võ. Loại người này trong lòng xem trọng chính là tài nguyên tu luyện, trong đó thường thấy nhất là nguyên đan, Nguyên thạch. Từ thế gia, cho tới tán tu võ giả, không một ai không thèm nhỏ dãi loại hàng hoá thông dụng nhất đại lục này.
Trước đó khi chưa tu võ hắn không cảm giác được, nhưng theo tu vi tăng lên, Sở Thiên càng ngày càng phát giác được tầm quan trọng của nguyên thạch. Nhất là sau khi đột phá tầng bảy, tu vi tiến triển trở nên chậm chạp, chỉ nuốt Nguyên thạch mới có thể tăng tốc độ tu luyện lên. Chỉ luyện thể cảnh đã vậy thì sau khi tu vi tăng cao hơn còn khó hơn nữa.
Hắn rõ ràng ý thức được, nếu không có tài nguyên chèo chống, muốn tay không bắt cướp, thành tựu cường giả cái thế, tuyệt đối không thể. Đột phá tầng bảy xong tài nguyên trong tay liền kiệt quệ, nhất định phải kiếm thật nhiều, chỉ khi trong tay dư giả, con đường tu luyện mới có thể bằng phẳng được.
Trước mắt phương pháp tốt nhất là đi giết yêu thú, mà nơi phù hợp nhất chính là Tuyết Tùng sâm lâm, hoàn cảnh tương đối quen thuộc, bởi vậy hắn mới chọn nơi đây. Lần này là đi để tôi luyện kỹ xảo chiến đấu bên cạnh đó là kiếm cho mình chút tài nguyên tu luyện.
Ỷ vào việc tu vi tinh tiến, Sở Thiên đi vào càng sâu trong rừng, hoàn toàn vượt qua phạm vi lịch luyện, đường xá khá lạ lẫm, lại có thể đụng phải yêu thú hậu kỳ. Vốn lực lượng có chút không đủ, nhưng lại có huyền lân dẫn đường. Nên hắn quyết định dành thời gian để xông xáo, săn giết rất nhiều yêu thú, để đổi lấy Nguyên thạch.
Đi săn trong bóng đêm thâm trầm không phải là ý kiến tốt, sợ có sơ xuất nên Sở Thiên dựng lên đống lửa để nấu cơm dã ngoại. Cùng huyền lân vừa ăn vừa giao lưu, biết được tình huống hiện tại của thú sủng, cũng hiểu rõ hơn Tuyết Tùng sâm lâm.
Theo huyền lân nói, nó cũng không phải là yêu thú nơi đây, mà mấy tháng trước bị ném ở đây, nguyên nhân nó cũng không biết, trước đó ký ức hoàn toàn trống không. Chỉ biết rằng xuất thân là Kỳ Lân nhất tộc, huyết mạch cao quý, giống như trực giác nói cho nó biết, hẳn đây là thử thách sinh tồn của bản thân, phải chiến thắng tất cả địch nhân, tựa sứ mệnh trong cõi u minh giao cho nó. Trong đầu nó hoàn toàn không biết rõ tình huống Tuyết Tùng sâm lâm hiện tại, có một ít địa phương rõ ràng chưa hề đi qua, nhưng lại biết rõ tình huống nơi đó, rất là quỷ dị.
Sở Thiên nhíu mày suy tư, nghĩ mãi mà không rõ hướng lão hồ ly thỉnh giáo.
"Kỳ Lân nhất tộc phe phái phong phú, tình huống hiện tại phức tạp cũng không rõ ràng, tình trạng tiểu gia hỏa này có lẽ nội đấu bố trí." Lão này nhắm mắt suy tư, vuốt vuốt râu ria suy nghĩ hồi lâu, cho một câu giải thích mập mờ.
Nghe vậy Sở Thiên nhìn huyền lân một chút, thấy nó biểu lộ ngây thơ, bên trong tử đồng có chút ẩm ướt, cảm xúc có chút bất ổn, phảng phất tâm tính không được bình tĩnh. Hắn liền nổi lên suy nghĩ đồng tình, nguyên lai là bị hãm hại. Nếu không, lấy xuất thân của nó, chắc chắn sẽ không lưu lạc vào hoàn cảnh này.
*tử đồng: con mắt màu tím.
"Khi gọi ta một tiếng ca ca, thì từ bây giờ ta sẽ bảo hộ ngươi." ngồi cạnh đống lửa đang cháy hừng hực, Sở Thiên lẩm bẩm.
Mà Tuyết Tùng sâm lâm đại khái chia làm ba khu vực.
La giáo quan dẫn đội lịch luyện, chỉ là khu vực bên ngoài, nơi đó có tính nguy hiểm thấp nhất, yêu thú nhất giai trung kỳ còn không phổ biến.
Nơi đây là khu vực ở giữa yêu thú nhất giai trung kỳ rất phổ biến, thỉnh thoảng sẽ có hậu kỳ yêu thú xuất hiện.
Khu vực sâu nhất vô cùng bí ẩn, được gọi là nội địa. Nói đến nội địa, huyền lân ngữ khí quỷ bí, hiển nhiên đối với việc này vô cùng kiêng kị. Đó là đương nhiên, trong nội địa bắt gặp nhị giai yêu thú cũng không khó, trong đó vài cấm địa còn có yêu thú tam giai sinh tồn, loại địa phương này, bình thường Hóa Cương cảnh cũng không dám tùy tiện tiến vào.
Đương nhiên, cái gọi là nội địa huyền lân chưa từng đi qua, nhưng từ nơi khác biết được tin tức.
Đợi huyền lân nói xong, Sở Thiên suy nghĩ dự định chỉ đi xung quanh nơi đây, tránh đi khu vực nội địa vô cùng nguy hiểm kia. Lấy tu vi hắn hôm nay, nếu như đi săn bên ngoài, thu hoạch tất nhiên không đủ, khu vực phụ cận đã không còn nguy cơ trí mạng, lại có thu hoạch phong phú, không thể thích hợp hơn.
Bữa ăn qua đi, hắn trèo lên một cành cây cao, thô to để nghỉ ngơi. Mà huyền lân nằm tại một tảng đá ở phụ cận hai tai nhỏ rung động theo từng nhịp thở. Một khi có ngoại địch xâm phạm, chắc chắn sẽ dựng thẳng lên bày ra tư thế cảnh giác.
Truyện khác cùng thể loại
1057 chương
9 chương
51 chương
177 chương
111 chương
11 chương
28 chương
31 chương