Thánh Vũ Xưng Tôn
Chương 32 : Huyễn cảnh không gian
Sở Thiên mặc dù chưa hề thấy qua cự long, nhưng cũng đọc qua rất nhiều điển tịch liên quan, và cũng nghe người ta kể qua rất nhiều về Thần Long trong truyền thuyết, muôn vàn kiểu dáng được người ta mô tả, mỗi người một kiểu, bất quá cho dù đó là dạng nào đi nữa, dù là thần long mười đầu, đều vô cùng cường đại, những đứa con được sinh ra trong long tộc thì vô cùng cường đại, cao cao tại thượng đứng đầu đầu đại lục.
Đừng nói đến Sở Thiên, dù là quốc chủ Thiên La quốc đến đây, đối với cự long kinh khủng như vậy, chỉ sợ trong vòng một chiêu cũng thịt nát xương tan.
Hỏa long thân thể vượt qua ngàn trượng, lại di chuyển với tốc độ kinh khủng như vậy, giữa thiên địa không có nhiều vật có thể tránh thoát, tối thiểu Sở Thiên là kẻ mới tập võ không lâu càng không thể tránh nổi.
Thân lâm tuyệt cảnh, Sở Thiên lại không muốn ngồi chờ chết, đem công lực toàn thân tụ vào hai lòng bàn tay, tung người bay vọt lên, song chưởng huy động cùng nhau, hung hăng hướng đối phương vỗ tới.
Nhưng một chưởng Tu Du kình toàn lực của Sở Thiên tưởng rằng sau chưởng này hắn sẽ thịt nát xương tan nhưng sự thật lại không phải vậy, Sở Thiên từ trong cơ thể của cự long bay vọt ra. Cả hai người như ở hai thế giới khác nhau, không ảnh hưởng lẫn nhau, Sở Thiên mặc dù có thể nhìn thấy hỏa long, lại không cách nào chạm đến nó.
Cái thế giới này do ngọc bội mà sinh ra, cảnh tượng mặc dù nghe rợn cả người, nhưng mẫu thân làm sao có thể để lại vật có thể làm hại tới mình được?
Nghĩ đến đây, Sở Thiên tâm thần dần dần an tĩnh, chợt lấy tay chụp vào một khối dung nham bên cạnh, không ngoài dự liệu bàn tay trực tiếp xuyên qua, chung quanh nhìn như nhiệt độ kinh người, thực tế cũng không gây ảnh hưởng gì đến hắn.
Hiển nhiên, đối với cái thế giới này mà nói, hắn chỉ là người đứng xem, sẽ không tồn tại bất kỳ nguy hiểm nào. Sở Thiên cũng rất hưng phấn, chưa từng tận mắt thấy cự long, nay lại thấy trong huyễn cảnh này, đã đến được đây rồi thì hắn cũng muốn nhìn cho thoả thích.
Sở Thiên bước nhanh đến sau cự long, nói đến cũng kì quái, bằng năng lực của hắn mà cũng có thể đuổi kịp cự long, nhưng hết lần này tới lần khác đều làm được. Hắn ở phương thế giới này, ngay cả nhục thể đều nhẹ nhàng rất nhiều, một bước liền có thể phóng ra vài dặm.
Trên đường tiến tới, bên người Hoả long dần xuất hiện nhiều yêu thú như á long, hổ, báo, gấu, ưng cái gì cần có đều có, còn có chút yêu thú kì dị không biết tên, không lâu sau chúng liền xếp thành một đoàn đi tới.
Một vài yêu thú giống như thuộc hạ của Hoả long, toàn thân cũng được tạo thành từ hoả nguyên lực, Hỏa long cũng không công kích bọn chúng, ngược lại giống quốc vương suất lĩnh quân đội, như thủy triều mãnh liệt, bao phủ đại địa phía trước.
Bị kẹp trong đội ngũ hoành tráng, tâm Sở Thiên nhảy loạn, hắn chưa từng gia nhập bất kì quân đội nào, hôm nay vừa vặn hắn lại là một phần tử trong quân đoàn yêu thú, điều vô lí như vậy, có thể nói là vô cùng kỳ diệu.
Mặc dù đường xá không gần, nhưng Sở Thiên lúc này người nhẹ như lông vũ, tốc độ không thể tưởng tượng được, theo đại quân tiến lên, qua nửa giờ liền bay qua vài ngọn núi lửa, bay qua một khe núi, cuối cùng cũng đén một dải đất bằng phẳng.
Trên đường đi, hắn không khỏi suy đoán là đám yêu thú đang tìm địch nhân chiến đấu, tất cả yêu thú đều giống như nhận phải khiêu khích, phẫn nộ gào thét, sát khí dạt dào.
Nhưng nếu nghênh địch, xuất động nhiều yêu thú vậy cũng không biết để làm gì. Cái khác không nói, Sở Thiên đi một chút liền nhận ra Phượng Dực Kim sư, con thú này toàn thân thuần Kim Tông lông, phía sau một đôi Hỏa Dực uy vũ vô cùng.
Theo cổ tịch đã nói, Phượng Dực Kim sư chính là viễn cổ yêu thú lục giai, người mang Phượng Hoàng huyết mạch, Yêu Thú giới hung uy hiển hách, tuyệt đối được cho là chúa tể một phương.
Nhưng, con thú này cũng chỉ là một loại phổ thông trong đội ngũ mà thôi, Sở Thiên tùy tiện xem xét, liền có thể tìm ra vài con tương tự như vậy, thậm chí nhiều con cong mạnh hơn nó rất nhiều. Rất rõ ràng, cho dù là Phượng Dực Kim sư trong đại quân yêu thú cũng chỉ là một loại phổ thông mà thôi.
Đội quân yêu thú mạnh mẽ như thế, do Cự long trong truyền thuyết dẫn đầu, bài sơn đảo hải, sát khí ngút trời. Địch nhân mà bọn chúng muốn đối phó là kẻ mạnh đến cỡ nào cơ chứ?
Đi qua khe núi, khắp nơi là ánh lửa không còn một cái gì khác, mặt đá nham thạch xem lẫn với những con sông nhan thạch đỏ lừ, cuồn cuộn bọt khí nóng nổi lên, bạch khí bốc lên tuỳ tiền đều có thể làm bỏng da.
Phía trước đội quân yêu thú, một con Tuyết Hồ ngạo nghễ nằm ở giữa vùng bình nguyên. Rõ ràng cách nhau rất xa, Sở Thiên lại có thể rõ ràng nhìn thấy từng bộ vị trên cơ thể nó, ngay cả lông trắng đung đưa trong gió của nó hắn cũng nhìn rõ, đôi mắt đen nhánh thể hiện rõ ánh mắt khinh bỉ tột độ.
Chợt truyền đến tiếng long ngâm hiệu lệnh, âm thanh phát ra từ miệng của Hoả long cao ngàn trượng, yêu tộc đại quân đồng loạt ngừng tiếng gào thét liên tiếp, từng con vận toàn bộ sức mạnh chỉ chờ phát động tấn công, chỉ đợi phát đông một tiếng sẽ đem đối phương trước mắt xé thành từng mảnh nhỏ.
Sở Thiên há hốc mồm, thứ mà đại quân yêu thú khua chiêng gõ trống gọi nhau đi đối phó, cũng không phải là Hồng Hoang mãnh thú như trong tưởng tượng của hắn, mà lại là một con vật nhỏ bé?
Mặc dù dáng dấp Tuyết hồ vô cùng xinh đẹp, nhưng trong mắt đen nhánh lại hiện vẻ tang thương, lông tóc trên thân tuyết trắng sạch sẽ, giống như vừa được tẩy rửa qua vậy. Nhưng nhìn thế nào, cũng chỉ thấy đó là một con Hồ ly bình thường mà thôi, không biết nó sẽ chống lại đội quân yêu thú như thế nào a?
Không cần xuất động nhiều yêu thú như vậy, chỉ cần một con Phượng Dực Kim sư, phun một ngụm viêm hỏa, chỉ sợ cũng có thể đốt tiểu gia hoả kia thành tro bụi.
Sở Thiên trong lòng không hiểu, ghé mắt nhìn về phía hỏa long, trong ánh mắt to lớn kia, vậy mà hiện ra ý kiêng kị, thậm chí thậm chí còn có chút sợ hãi. Nó kiêng kị cái gì? Tại sao lại e ngại a?
Hỏa long dùng hai trảo hừng hực liệt diễm nện xuống đất, dưới vuốt của nó đất đai chia năm xẻ bảy, nham thạch đỏ sẫm từ vết nứt thoát ra, vài cột lửa to lớn phóng lên trời.
Yêu tộc đại quân dường như đã nhận được lệnh, tung toàn bộ sát chiêu hướng Tuyết Hồ đánh tới, trên bầu trời bay, trên mặt đất chạy, lít nha lít nhít như cá diếc sang sông, che khuất bầu trời, không chỗ nào không có.
Cho dù chỉ là châu chấu, với số lượng như thế, lao toàn bộ vào cắn xé, địch nhân cũng chỉ thừalại khung xương, huống chi ở đây toàn là yêu thú hung ác.
Đối mặt với trận thế kinh người, Tuyết Hồ mở ra Huyết đồng trên trán một tia sáng bắn ra, giống như cái xuất hiện trên trán Sở Thiên, nhưng sức mạnh bên trong hoàn toàn không thể so sánh nổi.
Trong khoảnh khắc Yêu Đồng xuất hiện, dưới chân Tuyết Hồ bỗng xuất hiện một vùng huyết hồng, lấy nó làm trung tâm cấp tốc hướng bốn phương tám hướng khuếch tán. Trong chớp mắt bầu trời tràn ngập màu huyết hồng yêu dị, những ngọn núi lửa đã nhưng phun trào, nham thạch ngừng lưu chuyển, ngay cả thời gian cũng dừng lại.
Tất cả yêu thú, không có một ngoại lệ nào, toàn bộ đình chỉ hành động. Ngay cả Á Long hay hoả cầm cũng không thể vỗ cánh, thân thể trôi nổi trong hư không cũng không rơi xuống, giống như châu chấu không dãy dụa được trong hổ phách vậy. Trong mắt bất kì yêu thú nào cũng đều hiện lên vẻ tuyệt vọng.
Tuyết Hồ khống chế được cục diện, trong ánh mắt đầy vẻ lãnh khốc cùng đùa cợt, dùng đầu ngón tay tối tăm chỉ vào một vùng của huyết vực, giống như người đến thăm nhà, gõ nhẹ cổng tre không muốn quấy rầy gia chủ. Nhưng huyết vực to như vậy lại như bị thiết truỳ đập lên, trong nháy mắt như kính bị đập vỡ tung toé đầy đất trời.
Không khí bắt đầu lưu chuyển, lửa cùng khôi phục như cũ, nham thạch một lần nữa chảy xiết.
Tâm Sở Thiên đột nhiên đình trệ, tiếp theo lại đập phanh phanh phanh. Trong tích tắc, tất cả yêu thú đều chết rồi, bản thân hắn tự nhận có thân thể vô cùng cứng rắn, lại bị xé nát dễ dàng như một trang giấy vậy, từng khối huyết nhục vẫn bị giam cầm trong mảnh vỡ như cũ, rơi xuống mặt đất, trở nên yên lặng.
Một bức tranh huyết tinh mà bình thản, Sở Thiên kém chút là hắn đã phun hết những thứ hôm qua ăn rồi. Bên trong từng mảnh vỡ, đều có những thứ khác nhau, hắn chú ý con Phượng Dực Kim sư bị oanh tạc đến vỡ nát, Phượng dực phía sau bị cắt thành từng đoạn, nằm trong mảnh vỡ trở lại trong hư vô.
Toàn bộ đại quân yêu thú bỏ mình, ngay cả những Á long có huyết mạch thuần khiết cũng không ngoại lệ, chỉ còn lại Hoả long cầm đầu sống sót.
Mắt thấy thủ hạ tất cả đều mất mạng, nó đau lòng vô cùng, trong lòng càng thêm kiêng kị. Nhưng thân là long tộc, sự kiêu ngạo trong lòng khiến nó không thể lùi bước. Chỉ có chết vinh, chứ không có sống nhục.
Hỏa long ngẩng đầu gầm thét, từ đó ta có thể nghe thấy cảm giác bi thương, phảng phất như bài ca của một người một đi không trở lại. Tuyệt kỹ của Long tộc Long Ngâm, dù là yêu thú cấp chín thực lực vô cùng mạnh mẽ, nghe được Long Ngâm trong lòng cũng run rẩy không ngừng, cường giả tu vi hơi yếu một chút, mà cho dù tu vi có mạnh mẽ đi nữa, dũng khí sau khi nghe Long Ngâm cũng sẽ bị đánh tan.
Nhưng, không thể tin được ở chính giữa Long Ngâm, Tuyết Hồ lại bình chân như vại, bình yên tự nhiên, thậm chí trong ánh mắt kia lại có chút khinh bỉ, không bị suy yết chút nào bởi tiếng Long Ngâm kia. Sở Thiên rất ngạc nhiên, yêu Hồ này không biết thuộc loại nào a, cho dù đối mặt hỏa long, đều có thể duy trì tư thế cao cao tại thượng.
Cảm nhận được đối phương khinh bỉ mình, hỏa long giận tím mặt, râu ròng dưới cằm thỉnh thoảng run run, hiện rõ bản thân nó tâm lỹ bây giờ cũng không vững vàng. Miệng rồng mở ra, phun ra một đạo hoả diễm hướng thẳng đối phương thiêu đốt. Chỉ một chút lửa lan ra bên ngoài, đều có thể khiến nhiệt độ tăng lên chóng mặt, dung dịch nóng đỏ rớt xuống mặt đất, khói trắng bốc lên tràn ngập. Sở Thiên thấy thế liền hiểu ra, đó là Long Tức trong truyền thuyết.
Cho dù đối mặt Long Tức, Tuyết Hồ vẫn như cũ lười biếng xem thường, thẳng đến lúc long tức sắp tới, dường như không tình nguyện đưa đầu ngón tay ra, đầu ngón tay lóe lên ra thất thải tinh quang, con mắt dựng thẳng trên trán bắn ra huyết hồng thần quang.
Đồng quang cấp tốc phác hoạ ra một ký hiệu huyền diệu cổ xưa, những đốm sáng nhỏ xuất hiện xung quanh lao vào nó như thiêu thân lao vào lửa, rầu rĩ quấn quanh, phù triện dần biến mất, một quang cầu tối tăm được tơ vàng cuốn quanh xuất hiện. Tơ vàng chầm chậm quấn quanh quang cầu tối tăm, vừa chuyển động xung quanh lại phát ra tiếng điểm thiện sẹt sẹt.
Hình dáng của quang cầu không dám để ý, khi trưởng thành chỉ to bằng nắm tay, nhưng năng lượng ẩn chứa trong đó, khiến cho tầm hồn Sở Thiên phải rung động, hắn xem ra, quang cầu này ẩn chứa năng lượng vô cùng to lớn.
Long Tức cựu nóng va chạm với quang cầu cũng không xảy ra hình ảnh hay âm thanh mãnh liệt như trong tưởng tượng của Sở Thiên, Long Tức như bị quang cầu hấp thu, uy năng càng ngày càng nhỏ, hắc cầu thì như được thổi hơi ngày càng to lớn, chớp mắt một cái liền đã hoá thành to như một căn phòng nhỏ.
Thứ đồ chơi gì vậy? Hỏa long sống đã mấy trăm năm, kiến thức cũng coi như phong phú, coi như ngay cả nó đều không nhìn ra lai lịch của quang cầu này, không khỏi kinh hãi giật mình.
Trước mắt không thể nghĩ được điều gì, đành phải há to mồm, gia tăng lượng Long Tức phun ra, hi vọng nhờ vào đó có thể nghịch chuyển trận đấu.
Trong biển lửa ngập trời, quang cầu tối tăm mở lớn với tốc độ kinh người. Toàn bộ Long tức phun ra, trong mắt Hoả Long liền hiện ra vẻ tuyệt vọng, hắc cầu đã bành trướng đến gần ngàn trượng, thực không thể biết thể tích cảu nó có thể tăng lên đến mức nào nữa.
Hỏa long thôi động tinh huyết của mình, đem toàn bộ hoả lực còn lại tụ trong miệng, cũng không lập tức phun ra, mà kiệt lực áp súc, hỏa diễm từ lớn thành nhỏ, màu xích hồng dần chuyển thành u lam, cuối cùng hóa thành màu ngà sữa.
Một đạo Long Tức màu ngà sữa vô thanh vô tức phun về phía đối phương, so với Long Tức xích hồng lúc nãy thực sự tinh tế hơn rất nhiều, hơn nữa không gây ra chút cảm giác ap bách nào. Nhưng chiêu này vừa ra, vẻ trêu tức trong mắt Tuyết Hồ giảm bớt khá nhiều, biểu lộ khuôn mặt trịnh trọng hơn rất nhiều, nhô ra chân trước truyền năng lượng vào trong quang cầu, hắc cầu trở nên to lớn hơn.
Cả hai gặp nhau, không trực tiếp sống mái với đối phương, Long Tức bị hấp thu vô cùng chậm chạp, quang cầu giống như phát giác được đối phương khó chơi, xoay tròn xoay tròn, tiếng kim điện xung quanh nó liền vang lên.
Thật lâu, Long Tức trắng ngà hoàn toàn biến mất, quang cầu tối tăm đã lớn đến hơn một ngàn trượng, xoay trong trên tay Tuyết Hồ làm cho nó giống như đang kiếm soát cả thế giới vậy.
Một trận ngây ngẩn, trong mắt Hoả Long hiện ra vẻ tuyệt vọng, nhưng vẫn dũng cảm nhào về phía đối thủ. Thân là long tộc, coi như hẳn phải chết, lúc hắn chết cũng phải là trong chiến đấu.
Đối với việc này, vẻ khing bỉ trong mắt Tuyết Hồ tán đi, biểu lộ trang nghiêm, như có một chút kính ý, móng vuốt vung lên, quang cầu to lớn vô song vung ra, không lưu tình chút nào đánh tới hướng hỏa long, đem thân thể nó toàn bộ nuốt hết.
Bên trong quang cầu tối tăm, hỏa long lắc đầu vẫy đuôi, kiệt lực giãy dụa, sức mạnh hệ hoả cùng thứ vật chất tối tăm kia chiến đấu, cuối cùng thân rồng hoàn toàn biến mất, trận chiến tàn khốc liền chấm dứt.
Hơi có chút yên lặng, Tuyết Hồ bỗng nhiên nhìn về phía Sở Thiên. Hắn vốn cho rằng bản thân nhất định không nhận phải nguy hiểm gì trong không gian này, nhưng hình như vẫn còn một ngoại lệ.
Thấy thế Sở Thiên liền kinh hãi, nhưng không đợi hắn có chút phản ứng nào, Tuyết Hồ yêu đồng bên trong tinh quang đại thịnh, toàn bộ không gian liên tiếp vỡ vụn, tia sáng chói mắt tràn ngập mắt của hắn, hắn liền không nhìn thấy gì cả.
Truyện khác cùng thể loại
165 chương
229 chương
36 chương