Thánh Vũ Xưng Tôn
Chương 24 : Ta thật là yêu quái?
Lúc này trước mặt Sở Thiên, thân thể khổng lồ của Băng Tức Hùng dường như lùn đi một chút, khí thế phách lỗi biến mất vô tung vô ảnh.
Đối thủ đột nhiên trở nên cực kỳ đáng sợ, phảng phất như ác ma trong địa ngục, Băng Tức Hùng liền muốn bỏ trốn mất dạng, uy áp kinh khủng từ người trước mặt đem lại cho nó sư áp chế về huyết mạch, phảng phất đối mặt yêu thú Hoàng giả, huyết dịch toàn thân dường như di chuyển chậm lại, toàn thân xụi lơ bất lực, hai chân không ngừng run rẩy, ngay cả di chuyển đều không làm được.
Sớm biết như thế, liền không gây thù chuốc oán với gia hoả này. Đúng là quái vật đội lốt người a, đây là tồn tại nó không trêu chọc nổi. Băng Tức hùng trong mắt đầy vẻ tuyệt vọng, cừu oán đã kết đối phương định sẽ không thủ hạ lưu tình.
Dòng điện ngân sắc di chuyển với tốc độ cực hạn, tràn ra bên ngoài cơ thể Sở Thiên, dần dần hình thành một tầng quang kén bao bọc hắn lại. Hắn cũng không có để ý, hai mắt nhìn chằm chằm đối diện, phát ra ánh mắt kinh tâm động phách, càng ngày càng tràn ngập uy áp, nếu là con người thì giờ này Băng Tức Hùng đã đổ mồ hôi đầm đìa rồi.
Chỉ là nhất giai yêu thú thấp kém, lại đủ can đảm tấn công mình? Vừa nghĩ đến đây, Sở Thiên giận không nhịn nổi.
"Sưu!"
Sở Thiên đột nhiên cả người biến mất, không trung mơ hồ có thân ảnh lướt qua, khi xuất hiện thì đã tới trước mặt Băng Tức hùng, tay hoá thành trảo hướng mi tâm chộp tới.
Cố gắng vượt qua cảm giác sợ hãi, Băng Tức hùng khó khăn vung tay chống cự, chỉ là uy áp mãnh liệt trần ngập bốn phía, khiến cho Băng Tức hùng ngay cả một nửa thực lực cũng không xuất ra nổi.
Một trảo của Băng Tức Hùng, về lực đạo, đường đi, tốc độ đều phản ánh ở bên trong huyết đồng Sở Thiên, tuy nhiên thế công của hắn vẫn không thay đổi, một trảo vẫn hướng tới trái tim của Băng Tức hùng.
Hùng Chưởng to lớn mang theo kình phong hướng cánh tay Sở Thiên đánh tới, chưởng còn chưa tới, một luồng hơi lạnh đã đi trước tập kích, khiến cho toàn thân Sở Thiên phát lạnh, từng chiếc lông tơ dựng thẳng lên.
Ngoài dự liệu, khoé miệng Sở Thiên lại xuất hiện nụ cười tự tin, có vẻ như thắng lợi đã nắm chắc trong tay rồi.
Hùng chưởng to lớn chỉ một chút nữa thôi đã đem thân ảnh kia không chút lưu tình đập tan, mắt thấy là phải đem nhỏ gầy cánh tay đánh gãy.
Hai chảo của Sở Thiên bỗng nhiên gia tốc, móng tay dài ra theo gió, trong nháy mắt đã dài ra 30 cm, cũng hoá thành màu đen như ngọc thạch, trên đó hiện nhiều đường vân ảo diệu màu hoàng kim làm cho người ta cảm thấy một cảm giác tôn quý khó tả.
Móng tay bỗng trở nên bén nhọn, không giống móng tay của loài người, phảng phất giống với móng tay của yêu thú. Sở Thiên huy động hắc kim lợi trảo, trên đó u quang nhàn nhạt, ép cho con gấu sớm sử dụng tầng băng tinh để phòng hộ.
Đây là thiên phú đắc ý nhất của Băng Tức Hùng, lấy lực phòng ngự cường đại làm tự hào, coi như võ giả đồng cấp lấy kiếm công kích, cũng có thể chống cự được, những đụng phải hắc kim lợi trảo, lại giống hệt đậu hũ, ngay cả chút trở ngại cũng tạo không được.
Trong nháy mắt, hắc kim đã liên tục xuyên thủng mấy đạo phòng ngự, xâm nhập vào bên trong cơ thể của Băng Tức Hùng, đem trái tim nắm ở trong tay, cho dù Băng Tức Hùng có ngưng tụ băng tinh trước ngực đi nữa cũng chẳng còn kịp.
Với thân thể khổng lồ của Băng Tức Hùng, thể tích của trái tim cũng không nhỏ, khi nắm vào tay còn đem lại cảm giác ấm nóng, đập liên tục trong lòng bàn tay, tràn ngập cảm giác lực lượng.
Cánh tay của Băng Tức Hùng vốn muốn huy động xuất chưởng lập tức rũ xuống, Băng Tức Hùng nhìn qua như muốn cầu khẩn, lại giống như chó con nhìn chủ nhân, khuôn mặt hung ác giờ phút này cũng tỏ ra có chút vô hại.
"Muộn!"
Khuôn mặt Sở Thiên hiện lên thần sắc hung ác, tay phải dùng sức nắm bạo trái tim Băng Tức Hùng, sau đó rút tay ra, trên móng tay còn có máu đỏ tươi nhỏ xuống.
Khuôn mặt cầu xin của Băng Tức hùng cứng lại, thân thể khổng lồ như mất đi điểm tựa đổ rầm xuống đất.
Ngươi dám tổn thương tiểu tỷ tỷ, chết cũng đáng!
Sở Thiên tự nói với bản thân mình, vẻ mặt cũng không thay đổi chút nào. Ngay cả bản thân hắn đều không có phát giác được nguyên nhân chủ yếu là do uy nghiêm của hắn đã bị khiêu khích.
Giống loài thấp kém như vậy không đủ tư cách mạo phạm đến mình, người phạm phải hẳn phải chết, đó mới là đáp án ở sâu trong tâm linh của hắn.
Không biết lòng tự tôn của hắn xuất hiện lúc nào, giống như trời sinh liền có, thật sự ẩn đấu bên trong thần hồn của hắn, hôm nay cơ duyên xảo hợp mới ngẫu nhiên thức tỉnh.
"Xoẹt xẹt xoẹt xẹt!"
Sở Thiên lấy móng vuốt làm đao, cắt đi lớp da gấu, vật này giá trị không nhỏ, không thể lãng phí được. Đáng tiếc là ngực bị phá một mảnh quá lớn,
Khiến cho giá trị giảm đi đáng kể. Hắn không khỏi âm thầm tự trách, lần sau cũng không thể phá hoại như vậy được.
Kì thật nếu cho làm lại hắn vẫn làm như vậy, liều mạng chiến đấu không nên tính toán quá chi li.
Hắn từ trong bụng Băng Tức hùng lấy ra quả cầu trắng như tuyết, đó là yêu hạch, chính là chỗ chứa đựng tinh hoa của con thú này. Vô luận Công Pháp Các trong tộc, hay kể cả bên ngoài đều có giá tốt cả. Hắn đưa tay đem yêu hạch, da lông cùng với hắn đáng tiền bộ vị đặt vào Dung Giới.
Sở Thiên tâm niệm khẽ động, lợi trảo dài ba mươi 30 Cm khẽ run lên, chợt dần dần rút ngắn, hình dạng chậm rãi trơn nhẵn, cũng chuyển thành màu sắc bình thường. Hắn cẩn thận xem xét, so với móng tay bình thường không khác bao nhiêu, chỉ là phía trên có vết máu lưu lại.
Hắn nhíu mày, nhìn bốn phía một cái, cách đó không xa có một dòng suối nhỏ, vừa vặn có thể gột sạch bản thân, hắn cất bước đi đến phía dòng suối.
Hắn tiến đến, có không ít chim chóc, sóc con, thỏ con những động vật ngỏ trong rừng chạy ra từ trong bụi cỏ, sau đó giống gặp được quái thu đáng sợ, thất kinh vội vàng chạy trốn, làm Sở Thiên có chút nghi hoặc, Băng Tức Hùng đã mất mạng, phụ cận lại không có mãnh thú nào khác, một ít gia hỏa sợ cái gì đâu?
Dòng suối nhỏ trong vắt như là một chiếc gương, buổi sáng là có thể dùng để soi gương. Sở Thiên vô ý liếc nhìn mặt nước, lập tức há hốc mồm.
Cái bóng trong nước dĩ nhiên là mình, nhưng trên trán lại có một khe hở, bên trong khe hở chật hẹp ẩn ẩn có huyết quang lóe lên, hình dạng giống một con mắt chưa mở ra hết, nhìn kỹ lại không giống bất cứ thứ gì trên nhân gian, trong lòng hắn toát ra một cảm giác kinh khủng, đó là thứ gì?
"Là yêu quái, mẹ ngươi là yêu quái, ngươi..."
Trong trí nhớ của hắn câu nói đó đã xuất hiện vô số lần, Sở Thiên chỉ coi đó là lời nói xấu, hoàn toàn không có để trong lòng.
Mẫu thân làm sao có thể là yêu quái, mặc dù chưa bao giờ thấy qua, trong tưởng tượng của mình, mẫu thân là một người vô cùng ôn nhu, lão cha càng khen không dứt miêng vẻ đẹp của mẫu thân, nghĩ kiểu gì cũng không dính dáng chút nào tới yêu quái. Nhưng con mắt yêu dị này là sao, lão cha không có vật này, chỉ có thể là nguyên nhân nằm ở mẫu thân.
Nghĩ đến điều đó, Sở Thiên không khỏi cười khổ một trận, khi Sở Hách cùng mọi người chửi mẹ thân là yêu quái hắn chỉ cảm thấy đó là vũ nhục, hiện tại xem ra mẫu thân có khả năng là yêu quái thật, vậy hắn cũng coi như bán yêu, người khác thật đúng là không có mắng sai. Nghĩ đến đây, hắn thoáng có chút suy tư, hận ý đối với việc người khác chửi rủa cũng giảm đi nhiều.
Bất quá, sự kiện Sở Thiên cũng không có rầu rĩ quá lâu. Không sai, hắn là yêu quái, nhưng lại chưa bao giờ hại người. đám người Sở Hách kia mặc dù là nhân loại, nhưng lại đã làm chuyện gì? Là nhân loại chưa hẳn cao quý, là yêu quái chưa hẳn đê tiện, là nhân loại chưa hẳn là người tốt, bên trong yêu quái cũng không thiếu người lương thiện.
Dựa theo suy nghĩ đó, suy nghĩ qua lại mấy lần, Sở Thiên rất nhanh nghĩ thông suốt, phá vỡ thắc mắc trong thời gian dài của mình, tâm lý bỗng nhiên thông suốt hẳn.
Tu luyện võ đạo, tiễn bộ dũng mãnh cũng khá quan trọng, nhưng nếu không giải đáp được khúc mắc trong lòng, rất bất lợi cho việc tu hành lâu dài, thậm chí sẽ sinh ra tâm ma hoặc tà niệm, cuối cùng lại gây lên hoạ lớn.
Mặc dù, nghe nói một bộ phận tà đạo có thể tinh luyện hận ý thành sức mạnh, dùng cái này làm động lực tăng cao tu vi, cũng là một trường hợp đặc biệt. Tình huống bình thường giải khai khúc mắc chính là chuyện tốt.
Khúc mắc lần này đã thông suốt, trong lúc vô hình đã san phẳng con đường tu hành của hắn, cũng dọn sạch khá nhiều chướng ngại, rất nhiều chỗ tốt, đương nhiên hiện tai hắn vẫn chưa phát hiện được.
Sở Thiên dẹp bỏ tạp niệm sang một bên, rửa sạch máu tươi trên tay, đổi quần áo sạch sẽ, nhìn thấy vết thương trước ngực không cần băng bó, đã tự động ngưng kết thành sẹo sẹo, chỉ sợ chẳng mấy chốc sẽ khỏi hẳn.
Vết thương do Băng Tức hùng dốc sức tạo thành, đổi lại người khác sẽ cần mấy ngày mới khỏi hẳn, mà mà hắn cũng chẳng cần xử lý qua, chỉ ngắn ngủi một hồi, vết thương đã sắp khép miệng, xem ra thể chất của hắn có chút đặc thù.
Xem ra ta đích xác không bình thường. Sở Thiên âm thầm tự giễu, rất nhiều sự thật đã bày ra trước mắt, khiến hắn không tin không được. Hắn tâm thần khẽ động, khe hở trên trán dần dần khép lại, trên trán lại bóng loáng như người thường, như chưa từng tồn tại yêu nhãn?
Không khi quanh mình đình trệ giống ngựa hoang thoát cương, một lần nữa tự do di chuyển, không trung tràn ngập uy áp nặng nề đột nhiên biến mất. Chỉ chốc lát sau, bốn phía bắt đầu giống như có chim bay qua lại, động vật nhỏ cũng bắt đầu xuất hiện.
Sở Thiên bừng tỉnh đại ngộ, nhũng động vật nhỏ này bị mình doạ sợ, mới kinh hoảng tán loạn, nghĩ đến Băng Tức Hùng hung uy lẫm liệt trước mặt hắn ngay cả động đậy đều rất khó khăn, thực lực không thể nào phát huy, cũng không thể làm gì được dưới hiệu quả của uy áp. Xem ra cỗ uy áp, đối yêu thú cùng động vật có tác dụng áp chế cực mạnh, về sau có thể lợi dụng thêm được, nhất định có thể phát huy công hiệu không tầm thường.
Hắn lấy làm kỳ lạ suy nghĩ, nghĩ đi nghĩ lại: "Việc này nhất định có quan hệ cùng mẫu thân, lúc về phải hướng lão cha hỏi rõ."
Thu hồi suy nghĩ, Sở Thiên đi trở về phía con đường lúc đến. Tuy nói hắn đã đem Băng Tức Hùng dẫn đi, dù sao La huấn luyện viên phải đối phó địch nhân cường đại, tóm lại không yên lòng. Không biết tiểu tỷ tỷ thương thế hế nào.
Truyện khác cùng thể loại
165 chương
229 chương
36 chương