[Thanh Vũ] Nhất Kiến Ghi Tâm
Chương 57
"Đại Vũ em có biết em đi tám năm kia anh ngay cả trà không uống cơm không ăn, nhiều lần muốn đến tìm em cũng không dám đi, không có em con người anh đều trở nên xanh xao vô lực em có biết không, ngay cả cơm anh cũng không muốn ăn, sau đó đi đến......"
"Anh đừng bức bách em nữa Vương Thanh, đống chén bát đó em đi rửa được chưa!"
"Đúng là vợ tốt của anh!"
Kể từ khi hai người xuất viện, Vương Thanh dường như liên tục tấn công hòng chiếm tiện nghi của Đại Vũ.
Vương phàn nàn thì nhất mực phàn nàn, Đại Vũ toàn lực chỉ có thể trợn trắng mắt, tin tưởng nếu như một màn này được phát rộng rãi trên mạng thì nhất định sẽ được làm thành một loạt biểu tình bao.
Nhìn bóng lưng Đại Vũ bưng chén rời đi, Vương Thanh lấy điện thoại di động ra phóng to vào bóng lưng Đại Vũ, tìm một góc độ đẹp tách tách chụp một phát, rồi sau đó đắc ý phát weibo.
-- Khoảnh khắc này, thật tốt đẹp. Đặc biệt là có Phùng Kiến Vũ.
Bài post ngay lập tức nhảy lên top tìm kiếm, từ khóa như "Phùng Kiến Vũ khoảnh khắc này" trở thành từ khóa tìm kiếm hot nhất.
Thật ra thì bây giờ Vương Thanh đã không còn sợ áp lực từ dư luận cùng truyền thông chỉ trích nữa.
Ba mẹ đồng ý, đôi bên yêu nhau, người hâm mộ quan tâm và ủng hộ.
Những loại ngôn luận tiêu cực kia cho dù có xuất hiện thì cũng đâu còn quan trọng nữa.
Nhưng internet thì muốn nổ tung rồi.
Thanh Vũ CP fans trong một đêm bỗng chốc như phát điên.
Giống như kể từ sau khi lễ trao giải lần đó kết thúc, Vương Thanh cũng chưa từng ngay mặt đáp trả qua bất kỳ truyền thông nào, điều này khiến cho bài post được chia sẻ trên trăm vạn lượt, đủ loại đường cũ từ mười năm trước cũng bị tung ra hết.
Người nhà mấy chục năm trong một ngày đều ùa ra, lần này không phải là lặng lẽ quan tâm rồi lặn xuống mất dạng nữa, mà là điên cuồng chúc phúc cùng phát đường, một dạng giống như mười năm về trước.
Đại Vũ rửa chén xong thì ấn chút dịch rửa tay ở bên bồn rửa, cẩn thận rửa sạch tay lại.
Vương Thanh đứng dựa ở bên cửa.
Đại Vũ thu một màn này vào trong mắt đột nhiên cảm thấy có chút buồn cười, Vương Thanh tựa hồ rất thích dựa ở cửa nhìn cậu a.
Trong mv Nay Hạ, khi cậu phát trực tiếp nấu địa tam tiên cũng vậy.
Khi ở nhà của bọn họ lại càng đúng.
Chẳng qua là Đại Vũ không biết điều này, chỉ có đối với người mà mình yêu sâu đậm mới có loại ý niệm nhìn mãi cũng cảm thấy không đủ.
Huống chi là người thuộc cung song ngư đầy thâm tình như Vương Thanh đây.
Thâm tình chân thành chính là Vương Thanh đối với cậu vô vàn sủng ái.
"Thanh ca," Đại Vũ không thèm để ý đến hắn, phẩy phẩy hay tay đầu nước, sau đó xoa xoa lỗ mũi, hắng giọng hỏi "Anh chuẩn bị hát bài gì ở fanmeeting a?"
"Sao đây?" Vương Thanh không nhịn được nhếch miệng lên "Còn chưa gả cho anh thì bây giờ đã muốn quan tâm chuyện của anh rồi a?"
Gắt gao nhịn xuống xung động trợn trắng mắt, thật đúng là cùng Thanh ba tuổi nói chuyện thì không có cách nào câu thông được.
"Em là sợ anh không nhớ nổi lời bài hát." Đại Vũ thực sự muốn khinh bỉ Vương Thanh "Lúc đó không phải là làm mất mặt em sao! "
"Em chỉ cần gả cho anh, anh bảo đảm sẽ không làm em bị mất mặt đâu." Vương Thanh cười đến không thấy mắt, bước đến dán bên tai Đại Vũ trêu đùa.
Không có biện pháp a, Vương Thanh trong lòng rất muốn động thủ nha.
Người cũng đã bắt trở lại, nhưng danh phận vẫn còn chưa có xác định a.
"Em phát hiện anh bây giờ thật không có hình tượng đứng đắn gì hết." Đại Vũ nghiêng mắt nhìn chằm chằm Vương Thanh, lúc bước vòng qua người Vương Thanh trở về phòng khách còn cố ý đích đụng Vương Thanh một cái.
Mặc dù mới vừa rồi còn vô cùng khinh bỉ Vương Thanh, nhưng Đại Vũ trong lòng rất rõ ràng, Vương Thanh bây giờ hoàn toàn là ca sĩ có tiêu chuẩn chuyên nghiệp.
Nhưng như vậy thì thế nào, cho dù ai cũng nể sợ Vương Thanh, nhưng Phùng Kiến Vũ cậu mới không sợ.
Muốn được làm nũng hay là muốn bị dỗi a.
Vương Thanh mặc dù bị Đại Vũ đụng đến bị loạng choạng vài bước, nhưng là...... trên mặt vẫn như cũ duy trì vẻ cười si hán.
Vương Thanh anh vẫn còn cười được sao?!
Anh cười đến mặt cũng hóa ngốc rồi anh có biết không?!
//
Đại Vũ trở lại phòng khách thì phát hiện điện thoại di động để ở trên ghế sa lông nhấp nháy liên tục, mở ra weibo thì mắt cũng muốn loạn luôn.
"@Nghệ Tiểu Bạch _QY: Vũ Vũ anh vẫn là bị lão Vương bắt đi rồi 【vẫy tay】"
"@Tiểu A Tiểu A Tinh ZG: Cửa này tôi nên chặn hay không nên chặn đây【 giang tay 】"
"@WHY quạ đen đậu bàn làm việc: Ba nhỏ của tôi cuối cùng cũng gả cho ba già của tôi rồi【mặt mèo】"
"@Tôi thật sự chỉ là một con cá mặn: Một miệng cẩu lương này lão tử ăn rồi, các người mau chóng kết hôn đi 【 hắc hắc 】"
"@Omega không phải O2: Mười năm, tôi vẫn là chờ được, Thanh ba của tôi cùng Vũ ba rốt cuộc cũng cho khuê nữ cá mặn chúng ta thấy hạnh phúc rồi."
"@Tam tấc niên hoa bất vong khanh: Đêm động phòng tôi trạm Vũ Thanh 【cười hư】"
"......"
"......"
Đại Vũ cầm điện thoại di động nhìn thấy vô số tags và tin nhắn, vẻ mắt nhanh chóng cũng bị làm cho ngu muội luôn rồi.
Đã phát sinh chuyện gì a?
"Vương Thanh anh mới phát cái gì đúng không?! "
Hướng về phía Vương Thanh rống to cổ họng.
Sau đó nhanh tay mở ra weibo của Vương Thanh.
Hết thảy chân tướng đều rõ ràng.
Oanh.
Mặt và lỗ tai của Đại Vũ một giây sau đó lập tức hồng lên.
Cả người giống như là đang phát hỏa.
Hình của cậu bị Vương Thanh chụp trộm rõ ràng nằm ngay đầu bài post mới nhất.
Bình luận hot nhất là của Vương Thanh.
Like đến mấy chục vạn.
Vũ của tôi thật quá hiền huệ.
Hiền huệ đại gia anh a!
"Vương Thanh em đặc biệt liều mạng với anh!!! "
Đại Vũ đơn giản là không muốn xem tiếp nữa rồi, điên cuồng hét lên một tiếng rồi hướng Vương Thanh đâm đầu nhào tới, động tay động chân muốn túm lấy Vương Thanh.
Vương Thanh nhe răng toét miệng cười đầy cưng chìu.
Thời gian đẹp nhất không phải là như thế này sao, cậu đang nháo, hắn đang cười.
Sau đó sống hết cả một đời.
Đại Vũ trong hình đứng ngược nắng, thân hình thon dài hoàn mỹ đứng dưới ánh hoàng hôn, ánh nắng hắt lên người tạo nên một vầng sáng chạng vạng bao quanh, gò má tinh sảo nhẵn nhụi khẽ mỉm cười, trên tay bưng chén dĩa bọn họ đã dùng qua đi hướng đến phòng bếp.
Khoảnh khắc này.
Thật tốt đẹp.
Truyện khác cùng thể loại
39 chương
28 chương
22 chương
23 chương
6 chương
501 chương
7 chương
28 chương