[Thanh Vũ] Nhất Kiến Ghi Tâm
Chương 50
Sau khi Vương Thanh đi rồi, bầu không khí lập tức trở nên rất nhộn nhịp.
Quách Đào cùng Ngõa ca ra sức tăng nóng bầu không khí, sưu tầm đủ loại chuyện đùa để cho Đại Vũ thả lỏng tinh thần.
Đơn giản là lôi đủ thứ chuyện phiếm ra nói a, Đào ca cùng Ngõa ca thay phiên nhau chọc ghẹo, Đại Vũ tâm tình thay đổi tốt hơn cư nhiên hóa thân thành Phùng oán giận, thỉnh thoảng giận dỗi Đào ca cùng Ngõa ca một chút.
Cho dù không có Vương Thanh ở đây, Ngõa ca cùng Quách Đào cũng không dám oán giận lại, thật vất vả mới khiến Đại Vũ có lại bộ dáng vui vẻ, cậu muốn dỗi thì cứ dỗi đi.
Cùng lắm thì chờ tới ngày cậu cùng Vương Thanh kết hôn, hai chúng tôi sẽ khỏi đi tiền mừng!
“Phùng tiên sinh, bác sĩ Lý gọi cậu đi chụp CT kiểm tra não.” Cô y tá lễ độ gõ cửa đi vào, cắt đứt không khí nháo loạn.
“A, được, cám ơn.” Đào ca vội vàng mở miệng, sau đó nhìn về phía Ngõa ca.
Dùng khẩu âm hỏi,
“Làm sao bây giờ?”
Ngõa ca cũng dùng khẩu âm, cố hết sức không phát ra âm thanh,
“Không biết nha.”
Vẫn là Đại Vũ đánh vỡ phần yên tĩnh này.
“Hai người mau đẩy tôi đi kiểm tra a.”
“A … a …” Quách Đào ngắc ngứ đáp lời “Hay là chờ Vương Thanh trở lại rồi hãy đi đi …”
“Đúng a …” Ngõa ca cũng lập tức hùa theo “Vạn nhất xảy ra chuyện gì, làm cậu té hoặc là có bị làm sao, Vương Thanh khẳng định sẽ giết hai chúng tôi.”
“…” Đại Vũ lại không nói mà chống người lên, làm bộ mình muốn xuống giường tìm xe lăn.
Một cử động này khiến hai người Ngõa ca cùng Quách Đào bị dọa sợ, đến nỗi trái tim cũng muốn nhảy dựng, vội vàng ngăn cản động tác của Đại Vũ.
Hu hu.
Cậu là cái gai trong tim của Vương Thanh a, vạn nhất cậu ngã xuống thì Vương Thanh thật sự sẽ cùng chúng tôi liều mạng a.
“Như vậy đi, ” Quách Đào hắng giọng một cái, “Đại Vũ anh cõng cậu đến xe lăn, sau đó hai chúng ta cùng với cậu đi kiểm tra, có được không?”
“Ân, cám ơn anh a, Đào ca.” Đại Vũ nghiêng đầu, cười đến ánh mắt cũng híp lại.
//
Còn chưa đến phòng chụp CT, Quách Đào đã bị một cú điện thoại ngăn lại.
Quách Đào biểu lộ phức tạp khước từ, thật ra thì cũng không phải chuyện gì lớn lắm, nhưng cứ nói qua nói lại trong điện thoại thì Đại Vũ cũng nghe được rồi.
“Đào ca, anh đi đi.” Đại Vũ sợ nhất là chính mình mang lại phiền toái cho người khác, nhất là sau khi bị mù, liền vội vàng thúc giục Quách Đào “Anh không đi, em sẽ không kiểm tra.”
Quách Đào liều mạng lắc đầu, cái này không thể được, để lại mình Ngõa ca cùng Đại Vũ, Vương Thanh sẽ đuổi giết anh a.
Nhất là hiện trạng Đại Vũ của bây giờ, Quách Đào bi ai phát hiện quy luật, bây giờ chỉ cần để cho đại vũ một người, không ngừng suy tính ra điểm chuyện gì.
Không sợ đối thủ giống như thần, chỉ sợ đồng đội giống như heo a.
“Đào ca anh đi đi, tôi ở đây phụng bồi Đại Vũ được rồi.” Ngõa ca khí thế ngút trời, một bộ tôi có thể làm được nhiều việc lắm, mau đến khen ngợi tôi đi.
Quách Đào thật muốn tát một cái đánh bất tỉnh luôn Phù Long Phi.
“Đào ca anh mau đi đi, em không có việc gì đâu.” Đại Vũ vỗ vỗ chân của mình, “Em trừ bỏ không thể nhìn thấy, thân thể cũng không có vấn đề gì.”
Bộ dáng nói ra thoạt nhìn như là rất dễ dàng, nhưng Quách Đào và Ngõa ca nghe vào lại cảm thấy vô cùng nặng nề.
Không nhìn thấy.
Đại Vũ nhiệt huyết như ánh mặt trời ấm áp trên sân khấu,
Không nhìn thấy được nữa rồi.
“Vậy anh về đài trước một chuyến, một lát nữa sẽ trở lại.” Quách Đào ngồi xổm người xuống, ôn nhu hướng về phía Đại Vũ nói.
“Được.” Đại Vũ ngẩng đầu mỉm cười.
“Cậu phải chăm sóc tốt cho Đại Vũ.” Quách Đào xoay người đi mấy bước, rồi quay trở lại vỗ vỗ đầu Ngõa ca.
“Ai nha, biết rồi, biết rồi, anh thật phiền.” Ngõa ca không nhịn được liếc Quách Đào một cái.
“…” Tiểu tử thối này không thèm tán thưởng tôi một tiếng.
//
Theo thông lệ sau khi kiểm tra kết thúc, bác sĩ Lý gọi Ngõa ca đến nói một chút tình hình, Ngõa ca sợ Đại Vũ có thể nghe được chuyện không tốt, phân vân không biết có nên đi hay không.
“Chuyện này, cô y tá, tôi trước không đi.” Ngõa ca suy nghĩ, vẫn cảm thấy không nên lưu lại Đại Vũ một mình trong phòng nghỉ.
“Không được a, bác sĩ Lý nói có một số chuyện rất quan trọng, có thể là về tình hình tiến triển a.” Y tá cảm thấy thật thật khó xử, cô cũng không thể làm chủ được a.
“Vậy …”
“Ngõa ca anh để em ở đây nghỉ một chút là tốt rồi.” Đại Vũ cắt đứt lời của Ngõa ca, lại nghịch ngợm cười “Em bây giờ cũng đâu có nhìn thấy, cũng không có thể giống như tám năm trước bỏ trốn chạy ra nước ngoài được a.”
“…” Nếu cậu thật sự chạy ra nước ngoài thì Vương Thanh trước hết sẽ đánh chết tôi đó.
“Vậy anh đi nhanh rồi trở lại, cậu ngoan ngoãn ở đây một chút nha.” Ngõa ca đẩy Đại Vũ tới bên cửa sổ trong phòng nghỉ, để cho Đại Vũ phơi nắng, sau đó lại nhờ một cô y tá đến giúp trông chừng Đại Vũ.
“Tôi lập tức sẽ trở về, xin nhờ cậy vào cô.”
“Được, anh yên tâm đi.” Cô y tá tiến đên giúp Đại Vũ đẩy xe lăn, cùng cậu đứng ở bên cửa sổ.
Ngõa ca lúc này mới an tâm đi đến phòng làm việc của bác sĩ điều trị.
Đại Vũ lẳng lặng phơi nắng, nhắm mắt lại cảm thụ nhiệt độ.
Đột nhiên một cuộc đối thoại phá vỡ phần yên tĩnh này.
“Cậu biết người chủ trì cực kỳ đẹp trai trong nước chúng ta không, tên là Vương Thanh ấy, gần đây mới nhận được giải năm diễn viên xuất sắc nhất đó.” Thanh âm của một nữ nhân vang lẻn, giọng chanh chua cay nghiệt bát quái.
“Biết a,” Một nữ nhân khác tiếp lời “Anh ta không phải là đồng tính luyến ái sao, thật ghê tởm.”
“Biết nói sao đây, cái người tên Phùng Kiến Vũ gì đó, mấy ngày trước bị người khác chụp trộm nói là đã bị mù, nghe nói còn đang ở bệnh viện này nữa nè.”
“Chậc chậc chậc, bị mù sao?”
“Đúng vậy a, cậu nói anh ta như vậy không phải là làm liên lụy đến Vương Thanh sao, tương lai tiền đồ từng cái lớn nhỏ cứ như vậy đều bị hủy hết. Nếu như con tôi là đồng tính luyến ái, tôi không phải là tức chết sao.”
“Đúng a, cũng không biết ba mẹ Vương Thanh sẽ nghĩ như thế nào, yêu đàn ông cũng còn thôi đi, lại còn là một người mù, khẳng định là không đồng ý đâu.”
“Đúng đúng, cậu nói xem mù còn liên lụy đến người khác, đây không phải là tạo nghiệt sao.”
“Đúng a, bây giờ Vương Thanh ở trên mạng còn bị người ta nói vô cùng khó nghe a, những lời dơ bẩn gì cũng nhắm lên người anh ta mà trút xuống.”
“Đều là bị cái người mù đó làm hại.”
“…”
Cô y tá không quen biết Phùng Kiến Vũ, cũng liền không xem cậu ra gì, xem cậu như là người bình thường nghe bát quái đi.
Nhưng nàng không biết, trên xe lăn chính là Phùng Kiến Vũ.
Thì ra, toàn thế giới cũng đều biết mình bị mù a.
Phùng Kiến Vũ cười khổ.
Cậu không biết mình bị chụp trộm đã phát tán trên internet, càng không biết tất cả mọi người biết mình bị mù.
Giống như một người bị giấu trong bóng tối chẳng hề hay biết ngoài sáng tất cả đều bị vỡ nát, đột nhiên nhận thấy được sự thật đau đớn đãm máu.
Nhiều ngày như vậy cậu vẫn luôn một mực đang trốn tránh, một mực liều mạng cảm thụ yêu thương của Vương Thanh.
Tham lam hưởng thụ ôn nhu của Vương Thanh.
Có phải hay không đối với hắn quá không công bằng?
**Vô dĩ vi báo, là một sự thật bất đắc dĩ nặng nề đến nhường nào.
Vương Thanh, em thật sự không thể liên lụy anh.
Trong khoảng thời gian này cảm nhận được tình yêu anh dành cho em, như vậy là đủ rồi.
Cả đời này có được tình yêu chân thành của anh, em có chết cũng không tiếc.
_______________________________
**Vô dĩ vi báo: nhận được tấm lòng ân huệ lớn nhưng lại không biết nên đền đáp như thế nào.
Truyện khác cùng thể loại
92 chương
353 chương
4 chương
297 chương
11 chương