[Thanh Vũ] Nhất Kiến Ghi Tâm
Chương 40
BGM: "Quên em, anh không làm được" - Trương Học Hữu
Đã là năm tiếng đồng hồ cấp cứu.
Bên ngoài phòng cấp cứu yên tĩnh đến đáng sợ, bao trùm là sự cố gắng đè nén của sợ hãi và hoảng loạn.
Đột nhiên tiếng bước chân vội vã phá vỡ phần yên tĩnh này.
“Ba”
Âm thanh tiếng tát tay vang lên, xen lẫn là tiếng trách mắng tan vỡ của mẹ Phùng.
“Vương Thanh! Nếu như không phải do cậu, Đại Vũ nhà tôi làm sao sẽ xảy ra chuyện! ” Mẹ Phùng trong mắt trào phúng tia hung ác, lời nói giống như cây dao hung hăng đâm vào vết thương vốn đang rỉ máu trong lòng Vương Thanh “Nếu như không phải bởi vì tham gia lễ trao giải của cậu, con trai tôi làm sao sẽ xảy ra tai nạn được chứ …”
“Làm sao sẽ như vậy …”
Mẹ Phùng sụp đổ tê liệt ngồi dưới đất, che mặt than trách khóc lớn.
Ba Phùng không nói gì, nhưng là yên lặng đỡ mẹ Phùng dậy. Mẹ Phùng không một chút nào để ý, nước mắt rơi không ngừng.
Sau đó lại thao thao bất tuyệt, hành lang quanh quẩn là tiếng trách cứ thê lương của mẹ Phùng.
“Nếu như không phải do cậu, Đại Vũ làm sao sẽ lâm vào tình yêu bất luân như vậy?”
“Nếu như không phải do cậu, Đại Vũ cần gì phải bỏ đi cố hương chạy tới nước Mỹ xa xôi ngây ngô tận tám năm trời?”
“Nếu như không phải do cậu, Đại Vũ nhà tôi làm sao phải chịu nhiều cực khổ như vậy, làm sao sẽ bị loại sự tình như vậy?”
“Vương Thanh! Tôi không nói không có nghĩa là tôi không biết! Từ lúc Đại Vũ cùng cậu đóng bộ phim mạng kia thì tôi đã biết nó đã không còn đường lui rồi! ”
“Nó là con trai của tôi! Do tôi sinh ra, tôi hiểu nó rõ hơn ai hết! Thời điểm nó móc tim móc phổi ra đối với cậu thì cậu đang làm cái gì?! ”
“Bây giờ Đại Vũ xảy ra tai nạn giao thông! Có thể sẽ không qua được nữa! ”
“Cậu vui vẻ rồi có phải không! Có phải hay không! ”
“…”
Mẹ Phùng không nói được nữa, mặt đầy nước mắt.
Quách Đào cùng mọi người đều lâm vào trầm mặc. Tình yêu của Đại Vũ so với Vương Thanh không hề ít, chẳng qua là cậu chưa từng mở miệng nói qua mà thôi.
Đứa bé to xác thuần khiết và ngây thơ này thực làm người khác cảm thấy đau lòng không xiết. Vương Thanh quỳ rạp xuống bên chân mẹ Phùng, trong mắt tràn đầy bi thương nồng nặc.
“Dì …” Vương Thanh trong miệng tràn đầy mùi máu tanh “Đời này, việc duy nhất mà con không thể làm được chính là buông tay Phùng Kiến Vũ.”
Mẹ Phùng tuyệt vọng rơi lệ.
Biết bao lần bà vào dọn dẹp lại phòng của Đại Vũ, ở trên gối đầu của cậu lại phát hiện được một quyển album hình.
Mà trong đó chỉ chứa đầy hình hai người cười vui vẻ đến tự nhiên tỏa sáng.
Con trai của mình thích người nào, cả đời làm mẹ như bà chẳng lẽ nào lại không biết.
Không hỏi không nói chính là bảo hộ yêu thương, là một phần đè nén của một người làm mẹ.
Nhưng khi Đại Vũ gặp nguy hiểm đến tính mạng thì mẹ Phùng thật sự là không nhịn được mà bộc phát.
Thật ra dì hoàn toàn có thể cho phép con trai mình cùng Vương Thanh con ở bên nhau. Bởi vì nó yêu con a. Nó lại vì con chịu hết ủy khuất cùng khổ sở, vì con trải qua nhiều đắng cay cùng chật vật như vậy, những thứ này dì cũng có thể chịu được. Nhưng vì con mà nó còn gặp phải chuyện nguy hiểm đến tánh mạng, điều này thật sự làm cho dì không thể chịu nổi được.
“Dì van cầu con a Vương Thanh, con rời Đại Vũ đi, có được không a?” Mẹ Phùng khóc không thành tiếng, nước mắt một giọt lại một giọt trào ra.
Tất cả mọi người đều không đành lòng mà quay đầu sang hướng khác.
Vương Thanh làm sao mà có thể buông tay Phùng Kiến Vũ đây, yêu đến nguyện vì nhau mà chết, làm sao có thể nói buông là buông được đây.
“Dì ơi, con không làm được.” Vương Thanh mỉm cười, đáy mắt chỉ còn lại một mảnh thê lương.
“Nếu như Phùng Kiến Vũ sống, bất kể em ấy như thế nào, con cũng sẽ cố gắng bảo vệ em ấy thật tốt.”
“Nếu như Phùng Kiến Vũ …” Vương Thanh yên lặng dừng lại, đáy mắt hiện lên một mảng hoang vu làm cho người ta đau lòng “Vậy con sẽ đem bản thân mình trở thành con trai của hai người mà chăm sóc thật tốt cho hai người. Sau đó để cho em ấy đợi con ở bên kia thế giới, đợi con đến lại thật tốt yêu thương, bao bọc cho em ấy.”
“Dì ơi, con không thể nào buông tay Phùng Kiến Vũ được, thật xin lỗi, việc này đối với con so với chết còn khó khăn hơn nhiều.”
Vương Thanh lui về phía sau một bước, quỳ xuống cúi đầu trước ba Phùng mẹ Phùng.
Khuôn mặt trắng bệch đổ đầy mồ hôi, phần lưng căng thẳng run lên từng hồi.
Ba Phùng không đành lòng đưa tay ra đỡ Vương Thanh lại phát hiện hắn một mực cố định bất động, trái tim ba Phùng một trận chấn động, nước mắt từng giọt rơi xuống nền đất.
Tại sao lại chịu khổ như vậy chứ?
*Sở ái cách sơn hải, sơn hải bất khả bình.
(Nơi cách trở biển núi yêu thương, biển núi không thể bằng phẳng)
Mẹ Phùng biết rõ Vương Thanh sẽ không buông tay Đại Vũ, cho dù bà có làm tổn thương hắn đi chăng nữa. Bởi vì mẹ Phùng biết Vương Thanh là một đứa trẻ ưu tú, ngoan hiền như thế nào. Đại Vũ... nói không chừng sẽ... vạn nhất cho dù là có thể được cứu, bà cũng không đành lòng để cho Đại Vũ liên lụy đến Vương Thanh được.
Nhưng đến tận giờ phút này, mẹ Phùng ba Phùng mới hiểu được.
Thì ra, đoạn tình cảm này, chính là yêu sâu tận xương tủy.
Trên trời cao dưới hoàng tuyền, không thể nào đành lòng cô phụ.
Mẹ Phùng rốt cuộc đưa hai tay ôm lấy Vương Thanh, bắt đầu khóc lớn.
Vương Thanh gắt gao cắn chặt răng, hắn không thể khóc, hắn tin tưởng Đại Vũ của hắn nhất định sẽ không có chuyện gì.
Cuối cùng mệt mỏi nhắm hai mắt lại, che lại đáy mắt kia một tầng thảm đạm tuyệt vọng.
Dù là xảy ra chuyện gì, anh cũng sẽ vì em lo liệu tốt hết thảy. Lúc còn sống anh không để cho em phải bận tâm bất cứ chuyện gì, sau khi chết cũng sẽ như vậy.
Sau đó xin em hãy chờ anh đến, anh vẫn sẽ thật tốt thật tốt mà yêu em.
//
Đại Vũ đã bất tỉnh trong mộng thấy thật là nhiều cảnh tượng.
Từng cảnh từng cảnh trong quá khứ.
Lần đầu gặp gỡ trong buổi thi văn nghệ.
Gặp lại nhau ở đại học.
Chung sống với nhau ở ký túc xá.
Mập mờ lúc diễn kịch, đóng phim.
Những hình ảnh như từng dấu hình xăm in chặc vào cuộc sống của mình.
Tình yêu không phải là một trò chơi, mà giống như một căn bệnh.
Bỏ không được, buông không đành.
Vương Thanh, yêu anh em chưa bao giờ cảm thấy hối hận.
______________________________
* "Nhất vọng khả tương kiến, nhất bộ như trọng thành.
Sở ái cách sơn hải, sơn hải bất khả bình"
Dịch nghĩa: "Một ước mong có thể gặp gỡ, một bước đi tựa như từng lớp thành lũy. Nơi cách trở biển núi yêu thương, núi biển không thể bằng phẳng".
Câu thơ trên được trích từ một bài thơ được đăng trên mạng từ năm 2005 trên một diễn đàn lớn về thơ văn, bài thơ có tựa đề là "Vô đề".
Truyện khác cùng thể loại
39 chương
28 chương
22 chương
23 chương
6 chương
501 chương
7 chương
28 chương