Thanh Triều Ngoại Sử

Chương 24 : Đào hoa là gì?

Đừng gửi anh những gì da diết nhớ Kẻ ngu khờ nên nặng nợ dương gian Bởi đời anh chán ngán cảnh huy hoàng Thân tứ đại sẵn sàng anh từ bỏ Vất vả đi khi mặt trời vừa ló Vội vã về, mọi thứ Có thành Không! Phi Nhi đội nón mây rộng vành của người nông dân, buộc quai kéo nón xuống, thật thấp cho khuất mặt mũi và ánh mắt.  Nàng ngồi tựa lưng vào một gốc cây to, tay cầm cành trúc đưa ra giữa lòng rạch nhỏ.  Sợi dây không buộc mồi câu nên nổi lên mặt nước, trôi nhẹ phập phều. Hôm nay là một buổi chiều đẹp vô cùng. Ánh mặt trời vào đầu đông âm ấm, toàn trời một sắc mây trong sáng, yên tịnh và xanh, họa hoằn mới có đôi làn mây trắng lớt phớt bay chậm. Phi Yến nằm trên thảm cỏ cạnh bên Phi Nhi.  Phi Yến không ngủ mà chỉ có him híp mắt, sẻ lén nhìn hai người đứng khuất sau rặng liễu ở đằng kia.  Cửu Dương và Tiểu Tường đang đứng bên con lạch, đưa mắt nhìn xuống nước.  Tiểu Tường mấp máy môi đang nói gì đó với chàng. Tiểu Tường vừa nói vừa mỉm miệng cười duyên, tóc nàng thả xuống lưng, tha hồ bay phất phơ theo gió. Một tay Tiểu Tường vịn cành liễu rũ, người nàng bỗng ngả đầu ra sau.  Phi Yến nghe được tiếng Tiểu Tường cười, giọng trong sáng cất cao: -Nếu hai cô nương đó đến tìm huynh sẽ làm sao? Phi Yến không nghe tiếng chàng đáp lại, chỉ nghe Tiểu Tường tiếp tục cười nói: -Huynh hẹn hai nàng ấy sáng ngày hôm sau sẽ trả lời, bây giờ đã xế chiều rồi, để hai nàng ấy chờ huynh tới dám phải đợi đến lúc trăng nằm núi quá! Phi Yến và Phi Nhi biết cả hai đang nói về hai người nàng, sở dĩ hai người hôm nay đến đây cũng không phải để câu cá.  Phi Nhi tự nhiên cảm thấy mắc cỡ quá, đây là lần đầu tiên nàng chủ động tìm một người nam nhân, lật đật kéo nón sụp xuống thêm nữa, che cho khuất hẳn mặt.  Phi Yến cũng không hơn là bao, trong bụng như có kiến bò, nàng nhớ hồi năm mười hai tuổi, từ khi nàng nghe Lộ sư thúc của nàng kể về thất đương gia của Đại Minh Triều, nàng đã mộng được làm vợ chàng. Nhưng nàng sợ làm sao!  Sợ ở Giang Nam có biết bao nhiêu con gái!  Sợ các nữ thành viên trong hội chàng!  Sợ quá những điều ngoài ý!  Giờ này thì nàng không sợ nữa, qua cuộc đố đó chàng đã chính thức thuộc về nàng rồi. Đằng kia Cửu Dương và Tiểu Tường hãy còn đứng bên con lạch, Phi Yến nghe Tiểu Tường nói một cách thần bí: -Vậy chứ huynh ở đây bao ngày, đã tìm được đồng chưa? Cửu Dương lắc đầu, nhủ bụng thực tế chàng đến đây đâu phải để tìm đồng.   Tiểu Tường nói: -Thế thì để muội giúp huynh đi đào kho báu, được chăng? Cửu Dương trố mắt ngạc nhiên: - Muội biết nơi đào kho báu? Tiểu Tường cười gật đầu: - Muội biết trên núi này có một kho báu… Nàng lấp lửng, chàng nói: - Là đồng chứ gì! -Không, là kho báu thật mà, cái này còn quý hơn cả đồng nữa. Cửu Dương cũng cười phụ họa: - Hằng năm người ta đến đây khai thác mỏ đồng không ít, nếu trên núi này có kho báu thì đã bị đào nát hết cả rồi, muội định biến huynh thành con lừa sao? Tiểu Tường giẩu môi hỏi: - Huynh không tin muội sao? Cửu Dương lại cười và lắc đầu. Tiểu Tường dậm chân phụng phịu: - Được, huynh đã không tin thì thôi. Nhưng đến khi tìm được để xem huynh có chịu tin không? Nói rồi Tiểu Tường kéo tay dẫn chàng đi.  Cửu Dương bao ngày ở nơi đồng không hiu quạnh này không có việc gì làm, cảm giác có hơi nhàm chán, cũng theo nàng.  Chàng không nói gì thêm, chỉ cười. Đồng Sơn nằm ở phía Tây cách chợ Hồ Lô chừng mươi dặm, là một danh sơn thắng cảnh nổi tiếng với các ngọn núi cao và phong cảnh đẹp. Ngày lễ tết hàng năm rất đông đảo các tao nhân mặc khách lên núi ngoạn cảnh ngâm thơ, đàn địch rượu chè. Tiểu Tường không dẫn chàng đi tìm kho báu ngay, mà lần lượt dẫn chàng đi xem qua các nơi.  Hồi lâu sau họ đến một triền dốc nằm lưng chừng ngọn núi, hai người say mê đứng ngắm nhìn thác đổ.  Dòng suối uốn khúc như hình con giao long giận dữ, há mồm phun nước, bọt toé trắng ngầu. Trong lòng suối điểm xuyết những hòn đá xanh tròn nhẵn vì nước bào mòn cùng những rễ cây gie ra từ hai bên bờ suối.  Tiếng nước chảy róc rách đều đặn êm tai, khí trời trong lành khiến hai người cảm thấy dễ chịu. Cửu Dương đang đắm hồn say sưa trong cảnh mênh mang của trời đất thì Tiểu Tường chợt ngồi xát xuống, ghé tai xuống đất một lúc rồi nói: - Muội nghe thấy rồi đó! - Nghe thấy gì? - Mùi vị của kho báu. - Kho báu mà cũng có mùi vị sao? -Ừ. - Vậy ư? Ở đâu thế? - Kho báu ở ngay bên dưới chỗ huynh đang đứng đó! Cửu Dương bất chợt xê dịch sang bên hỏi: - Dưới này có kho báu thật ư? Tiểu Tường nghiêm giọng: - Sao không thật? Lát nữa đây thôi huynh buộc phải tin. Cửu Dương phá lên cười. Giọng Tiểu Tường tỏ ra giận dỗi: - Nếu muội đào lên có thì sao nào? - Nếu muội đào lên mà có thì muốn cái gì huynh cũng chịu. Tiểu Tường gật đầu: - Được! Nam tử hán nói ra là phải giữ lời đấy! Nàng nói xong tuốt kiếm ra bắt đầu đào.  Cửu Dương cũng đi tìm một que gỗ cứng giúp một tay. Chẳng bao lâu nghe khúc cây và kiếm chạm phải vật gì cứng nghe cạch cạch. Tiểu Tường ngước nhìn Cửu Dương với vẻ đắc thắng: - Xem ra lần này có kẻ biến thành lừa thật rồi! Cửu Dương ngẩn người ra một lúc rồi vờ như đang u sầu, thở ra một hơi dài.  "Kho báu" mà nàng nói đó, đào lên là một thẩu rượu Hương Chi Đào Hoa, thứ rượu chàng ưa thích nhất, và một gói nhỏ được bọc kỹ, chắc là thức nhắm. - Huynh mắc lừa muội rồi, rõ ràng những thứ này vừa được muội chôn xuống! Tiểu Tường trả miếng: - Bất kể là ai chôn. Nhưng huynh có thừa nhận đây là kho báu hay không? - Đương nhiên thừa nhận. Chẳng những thế, không có kho báu nào đáng giá hơn. - Nay kho báu đã được tìm thấy. Thế còn chuyện huynh hứa thì tính sao đây? - Muội muốn sao? Tiểu Tường cười: - Sau này huynh sẽ biết. Nàng vừa cười vừa lấy “kho báu” lên.  Thoáng mắt rượu được mở ra, bọc thức ăn cũng được đặt trên thảm cỏ, gồm một con gà nướng và mấy chiếc bánh bao, tất cả đều còn nóng hổi.  Cửu Dương không ăn, cứ ghé bình vào miệng mà uống.  Chỉ có Tiểu Tường là dùng tay xé thức ăn một cách ngon lành.  Trong gió thoang thoảng hương rừng, có cả mùi thịt nướng và mùi rượu đến là hấp dẫn. ---oo0oo--- Trời vừa nhá nhem tối, trên núi Đồng Sơn sương muối đã rơi trắng đất.   Cửu Dương và Tiểu Tường song bước bên nhau, trở về phía khu trại đông thấy khói bốc mù mịt, ánh lửa sáng rực một góc trời.   Nhiều học sinh ngồi vây tròn quanh đống lửa trại trên cỏ cùng Nghị Chánh trò chuyện vui vẻ. Hiểu Lạc cũng đang ngồi chồm hổm nấu ăn cách đó một quãng.  Hồi nãy thằng bé kiếm được ba hòn đá lớn, lui cui dựng được thành cái bếp, bắc nồi lên xào đồ ăn, mùi thơm bốc lên ngào ngạt.  Ngay kế đó là lão Trần và năm sáu học sinh đào vài cái hố nhỏ dưới đất nướng khoai, mùi thơm của khoai nướng tỏa ra khiến họ cảm thấy đói bụng hơn.  Thêm vài học sinh nữa ngồi quanh đấy phụ việc chẻ củi lặt rau, dọn chén đũa, ai cũng bận rộn nhưng vui sướng lạ thường. Cửu Dương và Tiểu Tường vừa về tới nơi, Hiểu Lạc chạy đến kéo họ lại gần bếp nói: -Ngon lắm này sư phụ, thịt kho củ cải, thiên hạ đệ nhất phẩm do con nấu đấy! Đoạn nó gắp một miếng, thổi phù phù rồi mời chàng. Cửu Dương ăn một miếng, xoa đầu nó khen: - Hương vị rất ngon! Hiểu Lạc lại vui vẻ dùng đũa gắp thêm một miếng nữa, mời Tiểu Tường: -Đại tỉ tỉ nếm thử miếng đi. Bang chiều Tiểu Tường một mình ăn hết một con gà, đương nhiên hãy còn rất no.  Nàng nhìn miếng thịt bốc khói nghi ngút, hỏi Hiểu Lạc: -Thịt gì vậy? -Heo rừng. -Vậy tỉ không ăn. -Tại sao? -Ăn thịt heo vào sẽ ngu, đệ không nghe người ta thường nói ngu như heo à? Hiểu Lạc ngẩng lên cười: -À thật ra thì đệ quên đó chứ... thịt này là thịt… hồ ly. -Ta cũng không ăn. Hiểu Lạc gãy gãy đầu, nghển cổ mà ngó: -Ăn thịt này đâu có ngu đâu? Tiểu Tường nói: -Hồ ly là cáo thành tinh, đồng họ với chó, nghe nói đàn bà con gái ăn thịt chó vào sẽ mọc râu. Cửu Dương lắc đầu cười, đoạn ngồi xuống phụ lão Trần nướng khoai, ông lão hất đầu về phía lửa trại, bảo: - Thất đương gia ngài xem, học sinh của chúng ta có lý tưởng có học thức, bình thường trong Hắc Viện chỉ thiếu tinh thần hoạt bát đó thôi,  nhưng mấy hôm nay ở trên núi, họ cũng đều không sợ làm việc chân tay, từ đi săn bắn, đóng trại, chẻ củi mài dao, bắt cá, ai ai cũng là anh hùng, ai ai cũng là hảo hán, thật là một chuyện tốt.   Cửu Dương gật đầu, lão Trần tiếp: -Họ là đốm lửa, ngài đây là gió, khi gió thổi thì lửa sẽ bừng cháy.  Nhất định sau này họ sẽ văn võ song toàn. Hiểu Lạc dùng đũa khuấy đều những thớ thịt trong nồi, xí miệng vào nói: -Nếu vậy thì để sư phụ con đem hết tất cả học sinh lên núi làm anh hùng hảo hán đi, để Nghị Trung sư bá được nghỉ ngơi, sau này không chừng có thể đào được mỏ đồng rồi phát tài, có phải tốt hơn ngồi học hay không? Trần Tôn nói: -Ầy!  Tiểu tử ngươi đừng nghĩ thất đương gia kêu họ bỏ việc sánh đèn để làm công việc nặng nhọc, nhìn kìa, bọn họ ngồi xung quanh đám lửa, đối liển, lắc lư cái đầu, không cần tới sách, chỉ trải qua chốc lát người này nói một câu người kia đáp một câu, mỗi câu đối nghe rất êm tai, cho đến các học sinh ngày thường không thích nói chuyện với ai cũng tức cảnh thành thơ, tham gia nhiệt tình.   Hiểu Lạc nhìn theo hướng tay chỉ, lão Trần nói thêm: -Vả lại hồi trước, Khổng lão phu tử dạy học không phải cùng với các học sinh ngồi trên mặt đất cùng nhau tranh luận đó sao? Cửu Dương nãy giờ lắng tai nghe học sinh đối thơ, thấy lão Trần nói vậy quả nhiên rất đúng, nhờ khung cảnh hữu tình và không khí thoải mái nên các học sinh người nào người nấy tức cảnh thành thi, toàn những câu rất hay.  Và cũng trong đám đó chàng phát hiện có hai người con gái.  Họ đương nhiên là Phi Nhi và Phi Yến.  Tiểu Tường cũng kịp phát hiện ra hai kẻ “tình địch” của nàng, liền nhìn họ với ánh mắt gườm gườm.  Nếu như tia nhìn là ám khí giết được người thì hai người kia đã chết lâu rồi. -Hai người con gái ngồi cùng một đám con trai -Tiểu Tường bĩu môi - Không biết hổ thẹn!   Hiểu Lạc gật gù y như người lớn. Ðang làm bộ làm tịch trịnh trọng, nó bỗng nhe răng cười khì khì: -Đại tỉ cũng vậy mà. Sau đó nó bảo Cửu Dương: -Hồi chiều này hai cổ cứ đòi gặp sư phụ, con nói mãi họ cũng không chịu đi. Cửu Dương quay sang lão Trần, bắt gặp cái gật đầu:   -Lão nô cũng đã thử khuyên họ, nhưng họ nhất định ở lại chờ ngài. Tiểu Tường nhìn Cửu Dương nói: -Để muội đi khuyên hai người họ cho. Nàng dợm chân định đi, lão Trần đã giơ tay ngoắt lại. -Tiểu Tường cô nương à, chuyện này phải để chính tay thất gia đi mới được, cô đừng phí sức, họ sẽ không nghe theo đâu. Tiểu Tường tự tin vỗ ngực: -Sao lại không nghe, cháu có cách khuyên họ tâm phục khẩu phục rồi! Hiểu Lạc trố mắt: -Tỉ định nói sao? -Tỉ ư...? Tiểu Tường hô hào cho oai vậy chứ thiệt tình cũng chẳng biết khuyên sao, thoáng cau mày suy nghĩ, lát hồi nàng bảo: -Tỉ sẽ nói họ rằng tỉ thấy thẩm tài, hoang nghiêm, hồng đạt, tất cả đều có đầy ở ngoài chợ Hồ Lô kia kìa.  Lại nữa tuổi tác, gia thế, phẩm cách, xen lẫn diện mạo của những người đến xem cờ uống rượu đó ai nấy cũng đều rất khá, bảo họ không nên cứ bám theo huynh ấy nữa.   Hiểu Lạc và lão Trần hai người nhìn nhau cười, Hiểu Lạc trề môi: -Hồi nãy chúng tôi cũng nói thế đó, chúng tôi còn nói thêm, so sánh sư phụ với đám người đang theo đuổi hai cổ, sư phụ bất quá chỉ là… một con thiên lý mã.  Tỉ biết họ trả lời sao không? Tiểu Tường không nén nổi tò mò: -Trả lời thế nào? Hiểu Lạc vờ giả làm Phi Yến, nó giơ tay vén bím tóc của nó qua một bên vai, vừa vuốt tóc vừa dùng giọng ẻo lả nói: -Họ bảo “huynh ấy và những người kia, đối với hai tỉ muội chúng tôi, một bên là thiên lý mã một bên là những con lừa được dát vàng khắp trên mình.” Rồi nó “đóng” luôn vai Phi Nhi, chớp chớp hai hàng mi liên tục, nói: -Đúng rồi đó, đường mà thiên lý mã đi qua, nhiều hơn con lừa vàng đi. Trò hề của Hiểu Lạc làm lão Trần và mấy học sinh gần đó phải cười lăng bò càng.  Lão Trần sau hồi quẹt nước mắt thì nói: -Lão nô khi đó trả lời họ, “nhưng con lừa vàng thì sẽ ngoan ngoãn đi theo đằng sau lưng hai cô, còn thiên lý mã không biết sẽ chở hai cô đi đến nơi nào?” Học sinh ngồi nướng khoai gần đó cũng bảo họ cũng phụ nói đến gãy cả lưỡi mà hai người kia chẳng chịu rời đi.  Mà quả thực bang chiều hai cô gái đã làm cho họ dở cười dở mếu thật, họ mấp máy môi "ờ, ờ" mấy tiếng rồi im bặt.  Tốt nhất là nên án binh bất động, chờ tân lang về giải vây! Họ nhủ bụng, và sau vài tiếng ậm ừ vô nghĩa, lại làm thinh quay đầu đi tiếp tục nướng khoai lang. Tiếng cười của bọn Cửu Dương gây chú ý những người đang ngồi chung quanh đống lửa. Tiểu Tường than thầm trong bụng khi Phi Yến và Phi Nhi chạy lại gọi tình lang ới ời. Phi Yến có đôi mắt bồ câu tuyệt đẹp, khi này nàng giương đôi mắt thơ ngây đen láy đó nhìn Cửu Dương, không chút bỡ ngỡ. Cửu Dương làm ra vẻ bình thản, vờ vịt hỏi: -Ầy, hai cô là ai vậy, hình như chúng ta chưa từng gặp nhau? Lời của Cửu Dương đơn giản đến mức Hiểu Lạc phải đưa tay véo đùi nó một cái để tự trừng phạt.  “Có thế sao khi nãy mình hồ đồ không nghĩ ra nhỉ!” Như được trợ thêm lực, Hiểu Lạc lập tức biến thành con người khác. Nó nhanh chóng trở lại là thằng nhóc liến láu mọi bữa. Thằng nhóc liến láu đó khoái trá bổ sung: - Người Hồi sao ăn thịt heo chứ, coi nè, là thịt heo rừng kho! - Ta dứt khoát không tin! - Phi Yến nghinh mặt, rồi nàng nói với Cửu Dương - Muội biết người đánh nhau với bọn bộ khoái và trong chợ đều là huynh! Hiểu Lạc nhìn Cửu Dương nói: -Ủa, hôm đó hai cổ có ở trong quán sao? Sao con không thấy vậy? Phi Yến không dám thừa nhận là thanh niên áo trắng, người kể chuyện giang hồ, nên ỡm ờ đáp: -À à… Hôm đó hai muội ngồi ở hàng đầu bị đám khách nhân che khuất nên huynh mới không thấy. Cửu Dương không quan tâm chuyện này, chỉ khăng khăng nói: -Đã nói hai cô hãy về đi mà, hai cô tìm sai người rồi, tại hạ đâu phải người Hồi mà các cô tìm! -Đúng là huynh mà, muội biết người Hồi đó là huynh - Phi Yến chu miệng. Phi Nhi nói: -Hai muội không có ý xấu xa đâu, nếu có đã chỉ điểm cho bọn bộ khoái bắt huynh mất rồi. -Tôi nói không phải là không phải mà, hai cô hãy xuống núi trước khi trời tối cho mau, trên núi này thú dữ đầy rẫy, hơn nữa chúng tôi đả thương bọn người trong quan phủ, thân mang trọng tội, theo chúng tôi không có kết quả gì đâu. -Muội không về! - Phi Nhi bướng bỉnh- Hai muội là vợ huynh.  Từ nay quyết sẽ đồng cam cộng khổ với huynh! - Phải đó - Phi Yến khóa lấy tay chàng - Tình lang, hai muội là vợ huynh!  Từ nay sẽ theo chăm sóc huynh. -Còn là cái bóng của huynh nữa chứ! - Phi Nhi nói. - Phải, muội là người vợ bóng! - Phi Yến nói. Lời này khiến cho người nào nghe được cũng cười nghiêng ngả. - Không! - Phi Nhi nhéo hông Phi Yến, ghé vào tai sư muội nàng - Ðừng có nói như vậy! Chỉ có Cửu Dương là không cười, chàng đang méo xệch miệng.  Trước phản ứng quyết liệt của hai cô gái bướng bỉnh, chàng chỉ còn cách đưa mắt nhìn Nghị Chánh như cầu cứu.  Nhưng Nghị Chánh cũng rụt cổ so đôi vai, chẳng giúp gì được cho chàng. Vì vậy tân lang mới nhún vai, giọng xuôi xị: - Không muốn về thì tùy hai cô!  Tôi đi ngủ đây. Nói rồi bỏ tay Phi Yến Phi Nhi ra, chui tọt vô lều.