Thanh Triều Ngoại Sử

Chương 10 : Vườn tao ngộ

Chàng cười nói bên người chàng yêu dấu. Thiếp lặng thầm, quay mặt giấu lệ rơi Khúc tiêu dao sao không thổi nên lời Cổ nghẹn đắng đất trời như đổ sụp Ai thấu đặng nỗi lòng người cô phụ? Kẻ thứ ba ngồi ũ rũ mong chờ Chàng hỡi chàng sao chàng mãi thờ ơ? Bỏ mặc thiếp năm canh chầy thơ thẩn… Rạng đông trên mặt Tây Hồ thật là huyền dịu.  Tây Hồ không lãng mạn thơ mộng như Thái Hồ ở Tô Châu, hay mang vẻ hùng vĩ hoang sơ như hồ Tử Thần ở tây bắc.  Tây Hồ đẹp, lặng lẽ êm dịu, cái đẹp của sự kết hợp hài hòa giữa cảnh sắc thiên nhiên và bàn tay con người tạo nên.  Đặc biệt là lúc bình minh khi mặt trời ẩn hiện trên những dãy núi Hoàng Sơn, những đám mây còn e ấp trên những ngọn đồi, thì nhịp sống trên hồ đã bắt đầu tự bao giờ.  Nước, núi và người hòa quyện hiện ra dưới cái nắng ban mai. Chỉ cần nhìn thôi cũng đã cảm thấy cái không khí mát lạnh, trong lành đang lấp đầy cơ thể.  Một không gian rộng lớn, mờ ảo trong cái hừng đông khiến cho con người nhỏ bé trước thiên nhiên. Tần Thiên Nhân cũng như Cửu Dương, thông thường rất thích đứng bên hồ này, để thu vào trong tầm mắt chàng một khung cảnh rộng lớn ẩn hiện dưới những tia nắng đầu tiên của một ngày.   Bấy giờ mặt trời vẫn chưa mọc, chỉ thấy những luồng sáng lờ mờ chiếu rọi vào cảnh vật đang trong cơn ngái ngủ.   Tây hồ thưa vắng bóng người, chiếc cầu Đoạn vắt ngang mặt hồ một nhịp chơ vơ.   Nhưng dầu cho dòng người có tấp nập qua lại thì Tần Thiên Nhân cũng không màng đến, vì hôm nay chàng cũng không có tâm tình ngắm cảnh nơi này, chỉ mong gặp một người thôi.  Tối qua chờ cả đêm không thấy người đó xuất hiện, trong lòng chàng buồn lắm.  Đã một năm xa cách nhau rồi, không biết bây giờ nàng có thay đổi nhiều không?     Tâm tình buồn bực, Tần Thiên Nhân đưa ánh mắt ơ thờ nhìn vào dòng nước trong xanh đang trôi lững lờ trước mặt mình.  Chàng nhủ bụng, hiện thời miền Nam không ngừng có người phương tây lui tới mua bán các loại hàng hóa, mà chàng, đã đi đây đi đó bao lâu, làm rất nhiều nhiệm vụ bang hội giao phó cho, thấy người phương tây đã đem lại nơi này một thế giới mới, cũng đã đem đến bao nhiêu là tư tưởng mới, thế mà không hiểu sao… chàng vẫn cứ phải hi sinh cho cái kiểu hôn nhân cha mẹ đặt đâu con ngồi đấy của xã hội cũ thật là không công bằng!   Chàng rất muốn phản kháng lại, nhất là khi ngày giờ đó đã chọn xong rồi, chỉ còn chờ chàng đúng ngày đúng giờ ra mà làm một tên chú rể xúi quẩy mà thôi.  Từ trước đến nay chàng đã có tình cảm với Lâm Tố Đình bao giờ đâu, bất quá chỉ là cả hai từ khi còn bé tí đã từng chơi với nhau, thế thôi.  Vậy nên, đối với nàng ấy, chàng chẳng có một tí tình cảm nào hết, làm sao lại bắt chàng phải lấy một cô gái không yêu thích chứ?   Chỉ vì phụ thân phụ mẫu chàng đã chỉ vào bụng để giao ước hôn nhân, gần như là một trò đùa thế ư?  Gần đây, chàng đã muốn đem những suy nghĩ của mình mà nói với sư thái rồi, muốn nói với người là chàng say mê một tình yêu khác, một tình yêu mà chẳng cần có mối mang, càng chẳng có cái kiểu chỉ vào bụng mà hẹn ước như là gả bán vậy, rất nhảm nhí!  Chàng chẳng những muốn chống trả lại cái số phận đó, thậm chí dự định cả việc đào hôn!  Là một người đã từng chịu sự tiêm nhiễm của trào lưu tư tưởng mới, chàng cảm thấy bất mãn với rất nhiều tập quán truyền thống cũ kỹ, nhất là đối với cái cung cách hôn nhân cổ hủ.  Hai con người vốn chẳng có một chút cảm tình nào, thế mà vì một người không có chút tình cảm nào đó, lại buộc phải kết thành chồng vợ, thật là quá không hợp tình hợp lý! Lâm Tố Đình quả là đẹp tuyệt trần thật đấy, nhưng chàng không cần một người vợ đẹp như hoa mùa xuân, chàng chỉ cần một người vợ tình cảm quyến luyến, cùng xướng cùng họa, bách niên giai lão... chỉ một người đó thôi là đã đủ mãn tâm túc ý rồi! Tần Thiên Nhân vừa bước đi vừa nghĩ ngợi, theo quán tính mà vô tình đến bên một phiến đá lớn nằm dưới một hàng liễu, mùa này cây cỏ đã bắt đầu rụng lá, hàng liễu chỉ còn những cành trơ xương.  Tần Thiên Nhân nhìn phiến đá đã phủ đầy rêu, trong đầu như thấy hình ảnh hai đứa bé đang vui đùa cũng bên hàng liễu này.  Thoáng mắt mà đã mười năm trôi qua rồi…  Đó là một buổi sáng trời trong mát. Một đứa bé trai đứng cạnh hàng liễu, thần thái có vẻ phóng khoáng, một tay bê một bánh pháo to, tay kia cầm một nén nhang đang cháy để đốt pháo.  Ngồi ở trên phiến đá là một cô bé với đôi mắt to đen lay láy, sống mũi thẳng, đôi môi thanh, tất cả trên gương mặt non nớt đó toát ra vẻ ôn hoà, một cô bé thật là xinh và có nụ cười rất dễ thương.  Tóc nàng kết thành hai bím, má đỏ hây hây như quả táo. Mấy năm sau hai người lớn lên, cũng tại nơi này, đứa con gái ngồi nhìn thấy một con bướm hai cánh trổ đầy hoa đang lượn chập chờn trên nhành liễu, con bướm lượn lờ chán rồi đậu trên một nhánh liễu khá gần nàng, liền rón rén đi đến định bắt bướm, không đề phòng có người chạy vụt đến, reo to:  - Lại bắt được một chú rồi này!  Thì ra là đứa con trai đã đào đất dưới phiến đá, bắt được một chú dế, sướng quá la lên khoe với nàng.  Tại cậu vừa nhảy vừa reo nên làm con bướm kia đã giật mình bay mất. Đứa con gái tức quá dậm chân kêu:  - Cũng tại huynh hết đó!  Chạy nhảy la lớn ghê thế không biết!  Con bướm đẹp thế mà làm nó sợ bay đi mất rồi!  Ai thèm xem dế của huynh nào, không thích huynh một chút nào hết! Đứa con trai đứng khựng lại, bàn tay cầm con dế nới lõng ra, con dế liền phóng vào một bụi cây, đứa con trai giương đôi mắt vừa to vừa đen nhìn nàng một cách ngây ngô hồi lâu mới tiu nghỉu nói: -Tây Hồ, muội vừa bảo không thích huynh, muội không thích huynh thật sao? Đứa con gái nhìn cậu ta trong mắt lồ lộ nét buồn như vậy, nhún nhún vai cười.  - Muội không thích huynh thật à?  Nàng lại nghe hỏi. - Thích ai chứ? – Đứa con gái quay lưng đi, song vươn cái cổ ra hỏi – Sao phải thích huynh? Nàng dài giọng nói rồi che miệng cười khinh khích.  Đứa con trai nhìn mái tóc nàng bị gió bên hồ thổi cho bay toán loạn, nói bằng giọng đượm buồn:  -Muội đã nói rằng, về sau thì muội sẽ là của mỗi mình huynh thôi, chẳng bao giờ thích ai khác ngoài huynh đâu, vì muội muốn là cô dâu của huynh, muội đã quên rồi ư?  Đứa con gái chớp chớp mắt không quay đầu lại nhìn chàng, nàng từ lâu cũng đã biết thẹn với hai chữ "cô dâu" rồi. -Hóa ra đó chỉ là những lời nói đùa, muội hoàn toàn không thích huynh? -… -Muội không thích huynh thì huynh đi vậy. Đáp lại vẫn là sự tĩnh mịch đến đáng sợ, nên khi dứt lời đứa con trai quay lưng bước đi. Đứa con gái bỗng nhiên quay vụt lại nói: -Ể!  Thiên Nhân, huynh đừng đi, muội…thích! Đứa con trai khẽ mỉm cười, chân cũng dừng hẳn, song không quay mặt lại nhìn nàng mà hỏi: -Muội vừa nói thích ai đó? Nàng đi đến phía sau chàng, lắp bắp mãi mới được một câu: -Muội thích… người đó… Giọng nói khe khẽ vang lên, trong suốt như tiếng chim hót mỗi buổi sáng bên hồ.  Đứa con trai đứng yên để lắng nghe cho đầy cái âm thanh mà chàng thương mến ấy, mới lên tiếng đáp lại: -Người đó là người nào? Hai má nóng lên, đứa con gái thu lại nụ cười, vẫn giọng lắp bắp của khi nãy:  -Là người… đó… đó… -Huynh không biết muội nói người đó…đó là người nào hết! Thời phong kiến bấy giờ có câu nam nữ thọ thọ bất thân, lại có câu cô nam quả nữ.  Mà đứa con gái này lại được nuôi dạy trong một môi trường lễ nghi và gia giáo thì làm sao dám thừa nhận yêu người khác giới được?   Đứa con gái đỏ mặt hồi lâu, đưa tay khẽ kéo tay áo chàng trai, bậu môi nói: -Muội thích…huynh. Đứa con trai bấy giờ mới quay mặt lại, giơ tay vuốt những lọn tóc đang bị gió đùa khiến cho chúng bay lòa xòa trên mặt nàng. Đứa con gái cũng nhìn sâu vào mắt chàng, hai người đứng im lặng như vậy thật lâu bên bờ Tây hồ, cả hai tự hỏi lòng cũng chẳng biết tại vì sao lại đem lòng yêu thương đối phương?  Nàng nghĩ có lẽ vì ở chàng, luôn có hai con người, trẻ con những lúc cần trẻ con, hài hước và chọc cười nàng suốt, và chàng trưởng thành lúc nàng cần tâm sự.  Còn với chàng thì điều đặc biệt nhất ở nàng đó là sự cảm thông và thấu hiểu, chính điều đó đã giúp chàng vượt qua nhiều khó khăn trong cuộc sống cũng như chuyện tình yêu xa của cả hai. Đó đã là chuyện của mấy năm về trước rồi. Tần Thiên Nhân mỉm cười rất tươi khi gặp lại người con gái đó đang đứng bên kia bờ hồ.  Mái tóc này, dáng đứng này, sớm đã ghi tạc vào tim chàng rồi!  Chàng vội vàng đặt chân lên cầu Đoạn. Vậy là thêm một năm nữa lại trôi qua, chàng thấy mình dường như đã trưởng thành nhiều. Nhưng thương nhớ cũng nhiều.  Mỗi năm may lắm chàng gặp nàng nhiều nhất là hai lần, một lần vào dịp tết Nguyên Đán, một lần là tết Nguyên Tiêu, còn lại muốn gặp nàng rất khó, trừ phi trong hội có ai đó lâm trọng thương, hoặc là chính bản thân chàng bị thương, mà Tần Thiên Nhân thì đương nhiên không muốn những người huynh đệ hay các hảo bằng hữu của chàng xảy ra chuyện gì.  Hôm nay chưa đến tết đã được gặp nàng, chàng thấy lòng hơi run khẽ, và như không tin vào mắt nên đứng ở giữa cầu Đoạn im lặng một chút, để cho cái lạnh của buổi sáng sớm thấm vào chân chàng, cũng thấy trong không khí có gì đó khác biệt.    -Tây Hồ! Chàng gọi tên mà chàng đặt cho nàng, chuông lòng lanh canh gõ. Nhưng năm nay, cảnh vật vẫn như cũ, mà con người đã thay đổi mất rồi. Nữ thần y nghe gọi thì biết là Tần Thiên Nhân đến, liền quay lưng bỏ đi. Tần Thiên Nhân dễ dàng đuổi theo nữ thần y, đi vòng ra phía trước mặt chặng đường nàng. -Muội biết hôm qua về không thấy muội, huynh thức trắng cả đêm? Đập vào mắt chàng vẫn là hình ảnh nữ thần y gục đầu xuống không dám nhìn chàng. -Muội đang trốn huynh sao? Nữ thần y không đáp.  Tần Thiên Nhân bưng đôi má nàng lên:  - Định trốn huynh đến khi nào? -Huynh đừng có như vậy mà, nhỡ người ta trông thấy. Nữ thần y vừa nói vừa thoái lui một bước thoát khỏi đôi tay của Tần Thiên Nhân.  - Thì đã sao? - Tần Thiên Nhân tiến lên tóm chặt lấy hai cổ tay nữ thần y - Sớm muộn muội cũng là thê tử của huynh. Nữ thần y thử rút tay về, nhưng tay người đối diện như hai gọng kiềm khiến cho nàng càng phản khán thì càng bị siết chặt lấy.  Nàng bèn quay mặt đi giấu hai giọt lệ chỉ chực rơi xuống hai bên má.   Tần Thiên Nhân nghe một giọng nói nghẹn ngào như từ đằng xa vẳng lại: -Huynh đừng quên huynh đã có hôn ước rồi, còn mấy tháng nữa là tới ngày thành thân, chuyện giữa hai ta… không thể nào đâu. -Ai bảo là không thể?   Tần Thiên Nhân nói rồi nghĩ chỉ vì lời nói của các trưởng bối trong lúc cao hứng của năm xưa mà chia cách họ.  Để cho giờ đây định kiến xã hội dẫn họ đi quá xa, nàng lúc nào cũng xua đuổi chàng, buộc chàng phải luôn nhìn về nơi mà có hình bóng một người con gái khác.  Nàng ngăn không cho cảm xúc của nàng tự do, ngăn không cho chàng chạm vào nàng dầu là một chút.  Giờ đã đến lúc chàng quay đầu lại. -Nhưng… còn lời hứa của thân phụ huynh… -Thì đã sao, đấy chỉ là lời nói trong lúc huynh và cô ấy còn chưa chào đời. Nữ thần y vẫn không thể đối diện chàng, Tần Thiên Nhân quay phắt người nàng trở lại, nhìn chòng chọc vào mắt nàng và hỏi: -Chỉ vì lời hứa đó mà muội xua đuổi huynh sao?  Xem huynh như một món hàng nhường cho người khác sao? Khi Tần Thiên Nhân thốt ra câu nói đó giọng trầm xuống như đang thất vọng, dứt lời cũng buông tay nữ thần y ra. Cũng trong giây lát đó câu nói của Tần Thiên Nhân khiến cho nữ thần y đứng sững lại ngây người ra nhìn chàng. Nàng biết chứ, ngoài miệng tuy nàng bảo vậy chứ suốt những năm ở cùng một bầu trời, nàng trốn chàng như trốn giặc nhưng vẫn dõi theo chàng hàng ngày, nhưng lúc nào cũng lầm rầm mong chàng đừng thấy nàng.  Mà chàng nào có vô tâm, chẳng hay biết gì?  Mỗi lần chàng được Lâm Tố Đình chăm sóc chàng nhìn biết nàng buồn, biết thi thoảng nàng khóc.  Chàng biết nàng nghĩ gì, nghĩ về ai, nhưng chẳng thể nào ra mặt được... Có gần một khắc trôi qua mà nữ thần y hãy còn đứng đấy im lặng.   Tần Thiên Nhân dịu dàng nhìn nàng, lại nhè nhẹ vuốt má nàng bằng đằng lưng của bàn tay, Nữ thần y tránh ra vội vã nói: -Không được đâu! Nhưng Tần Thiên Nhân nhanh như chớp hôn lên má nàng. Nữ thần y hốt hoảng giật mình, quay mình định chạy đi, Tần Thiên Nhân lại nắm lấy cổ tay nàng. -Đừng mà!  Để muội đi - Nữ thần y thẹn đỏ hết cả mặt, ra sức giãy đi. -Tại sao lại tránh huynh? -Đâu mà - Nàng nói, đôi mắt nhìn chàng như khẩn cầu. -Không tránh thì đứng im nào, chúng mình nói chuyện hẳn hoi. Nữ thần y gượng đứng yên nhưng mắt lại vọng đông ngó tây, tâm hoang ý loạn những như chỉ e có người trông thấy. Trong chốc lát Tần Thiên Nhân ngỡ nàng đã thay lòng, cao giọng hỏi: -Hóa ra muội không còn yêu huynh nữa sao? Đáp lời chàng lại là nữ thần y rũ đôi mi xuống. Tần Thiên Nhân lại dằn từng tiếng:  - Chỉ cần muội nói không còn yêu huynh nữa, huynh sẽ đi ngay, đời này không bao giờ xuất hiện trước mặt muội… Tần Thiên Nhân nói tới đây bỗng ngừng lại. Nữ thần y ngẩng đầu lên thấy gương mặt Tần Thiên Nhân nhăn lại tỏ vẻ như đang đau, mắt chàng cũng tối thẳm như hai cái hố sâu. -Huynh bị thương sao? Tần Thiên Nhân không trả lời, âm thầm vận công đề khí để ngăn cơn đau đang hoành hành trong ngực lại không ngờ mới cố sức một chút trước mắt chàng đã tối sầm lại, miệng thổ ra một vũng máu. -Thiên Nhân!  Huynh cởi áo ra, để muội xem!  Trong đôi mắt đẹp của nữ thần y bỗng dâng lên ánh nước, nàng cuống quýt nói. -Không cần. Tần Thiên Nhân gạt tay nữ thần y ra. -Muội băng bó được những vết thương ngoài da này, không băng bó được vết thương trong lòng huynh! Tần Thiên Nhân nói rồi quay mình định bỏ đi. -Huynh đừng đi! Nữ thần y biết ngoài Cửu Dương thì khinh công của chàng đã là tuyệt đỉnh rồi, một khi chàng đi rồi là nàng không bắt kịp được. -Còn!  Muội còn!  Chẳng những còn mà còn yêu rất nhiều nữa!   Nữ thần y nói nhanh, và nàng không chịu được nữa nên bật khóc nức nở: -Những ngày vừa qua huynh không ở đây, muội luôn canh cánh nhớ huynh!  Muội hay bất chợt tự hỏi huynh đang làm gì rồi?  Là đang chiêu tập nhân mã hay đang luyện công, đã an giấc chưa, có sinh bệnh không... Nhìn bầu trời xanh muội liên tưởng đến màu áo của huynh, trông chén bát màu xanh muội cũng nghĩ đến huynh... Thiên Nhân, muội nhớ huynh tưởng như sắp tẩu hỏa nhập ma rồi đấy! Đúng là nàng nhớ chàng thật nhiều, đi đâu cũng thấy hình bóng chàng, nụ cười của chàng.  Dưới hàng cây mà năm xưa hai người hay đứng, trên phiến đá họ ngồi.  Nàng nhớ lần đầu họ nắm tay nhau, thầm nói đó hẳn là định mệnh.  Nữ thần y không biết bản thân nàng không có một chút võ công mà nói những lời này khiến cho chàng càng yêu nàng nhiều hơn bao giờ. Quả nhiên Tần Thiên Nhân không đi nữa.  Nữ thần y giúp chàng cởi áo xuống vắt lên một cành cây. Hai người ngồi lên một phiến đá. Trên tán cây có vài hạt sương rơi xuống đọng lên thân mình hoàn hảo của Tần Thiên Nhân, từ từ chảy xuống, rơi trên mặt đất, rồi vỡ tan ra thành trăm ngàn bọt nước li ti khác. Nữ thần y lấy khăn tay thấm nước hồ lau vết máu cho chàng, lại lấy thuốc đắp lên vết thương trên ngực trái của Tần Thiên Nhân, trước khi lấy thêm một chiếc khăn tay khác ra, dùng buộc chặt lại.  Mặt trời mỗi lúc một lên cao.   Tần Thiên Nhân có ngoại hiệu là Nam hiệp thần quyền, hồi mười hai tuổi đã bôn tẩu giang hồ, đã giết chết không biết bao nhiêu bọn gian xảo và hung đồ ác bá. Nhưng bàn tay giết người vô số này lại là bàn tay êm dịu ấp áp của nữ thần y nắm chặt, đúng là nhi nữ tình trường, anh hùng khí đoản.  Nữ thần y đan những ngón tay nàng vào những ngón tay của Tần Thiên Nhân, gối đầu lên vai chàng, lời nói thoảng như giấc mộng:  -Thiên Nhân, muội sẽ không bao giờ quên, cả đời này muội cũng chỉ yêu một mình huynh thôi.   Nàng nói và nhận thấy sắc đen trong ánh mắt của Tần Thiên Nhân dần dần lùi đi, nhường chỗ cho màu lam dịu nhẹ của nền trời đang đua nhau lan tỏa.  Nhìn vào đôi mắt của chàng khi đó cõi lòng nàng êm ái lạ thường.  Nàng hiểu khi màu mắt của chàng nhạt dần thì đó chính là lúc chàng cảm thấy hạnh phúc và vui sướng, còn màu mắt càng sậm, sắc đen càng sâu, là khi cơn buồn bã và thống khổ của chàng trở nên dày đặc. Nữ thần y biết chàng là chàng trai mà người con gái nào cũng mơ ước.  Và nàng cũng biết nàng thật may mắn khi được chàng yêu. -Tây Hồ. Tần Thiên Nhân ôm nữ thần y vào lòng, lại dịu dàng nhè nhẹ vuốt trên vai nàng. Hơi thở nàng thơm như hương hoa lan, mùi hương ấy từng chút từng chút một thắm đượm vào cõi lòng đang căng thẳng của chàng…  Ở cách đó vài chục bước chân, Cửu Dương và Tiểu Tường đang đứng dưới một gốc cây lớn.  Tiểu Tường thầm than khổ trong lòng.  Cái cảnh vừa diễn ra giữa hai người kia chắc chắn đã bị Cửu Dương nhìn thấy hết rồi.  Và cũng ở cách đó một quãng Lâm Tố Đình đứng bên kia bờ hồ cũng nghe Tần Thiên Nhân gọi nữ thần y bằng một biệt danh rất lạ, rồi lại nghe nữ thần y gọi tên Tần Thiên Nhân một cách thân mật, lòng Lâm Tố Đình đau lắm.  Lâm Tố Đình nghĩ nàng mới chính là hôn thê của chàng mà còn chưa dám gọi bằng tên, chỉ quen gọi bằng nhị ca, xưng là muội.  Tần Thiên Nhân cũng chỉ gọi nàng là Đại muội chứ chưa gọi tên nàng bao giờ.  Hai giọt nước mắt lặng lẽ rơi xuống trên đôi má của Lâm Tố Đình, giấc mộng bao năm trong nàng tan nát. Cây xanh đứng bóng, liễu rủ ven hồ, ánh sáng tản mạn bên bờ nơi nước cạn…