- Thừa tướng đại nhân căn dặn chúng em không để cô nương rời khỏi đây. Uyển Thanh nắm cổ tay nữ thần y, nói. Nữ thần y té ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh chiếc bàn trà đặt ở giữa phòng, bắt đầu khóc tức ta tức tưởi, khóc thật đau đớn, khóc thật tủi lòng.  Uyển Thanh buông tay nữ thần y ra, nàng nhìn mấy dòng nước mắt không ngừng rơi xuống đôi má xanh xao, chảy dài lên đôi môi tím tái.  Sau khi trở về từ Thừa Đức trông nữ thần y không có một chút sức sống.  Uyển Thanh nén tiếng thở dài, nàng không biết phải nói gì để an ủi nữ thần y bây giờ?  Nữ thần y gục hẳn đầu xuống bàn, vùi đầu vào hai cánh tay khóc sướt mướt, khóc như chưa bao giờ được khóc.  Uyển Thanh càng hoảng hơn nữa, càng cuống quýt hơn nữa, suýt đánh rơi cả chén cháo trên tay.  Nàng nghĩ tới đứa bé trong bụng nữ thần y, cả ngày nay nữ thần y chưa ăn gì.  Uyển Thanh đi tới đi lui trong phòng, trong lòng như có nguyên cả một vạc dầu sôi, đốt nóng trái tim nàng hừng hực.  Cuối cùng, nàng dùng tay dịu dàng vuốt ve mái tóc nữ thần y, nói thật nhẹ nhàng:  - Van cô, xin cô đừng nên khóc nữa, được không?  Cô nương không chịu ăn uống, suốt ngày trầm cảm thế này sẽ ảnh hưởng đến sức khỏe và tâm lý của em bé sau này mất! Uyển Thanh không nói những lời này còn đỡ, nghe nàng nói như thế, nữ thần y càng khóc nhiều hơn.  Uyển Thanh đực mặt ra, ngẩn ngơ.  Bên ngoài có tiếng chân, rồi tiếng cọt kẹt, cửa mở và Tuệ Dung đi vào.  Uyển Thanh đi đến nhìn Tuệ Dung như cầu cứu. - Làm sao bây giờ? - Uyển Thanh hạ giọng hỏi – Tỷ thử khuyên cô ấy xem sao, bảo cô ấy đừng khóc nữa mà.  Muội đã hết cách rồi.  Tuệ Dung đứng ở giữa phòng nhìn Uyển Thanh một cái thật sâu, lại đưa mắt nhìn dáng ngồi của nữ thần y, miệng Tuệ Dung lẩm bẩm lầm bầm, không biết nói những gì.  Sau đó, Tuệ Dung đáp lời Uyển Thanh trong chua chát: - Cô ta không ăn, hoàng thượng không hề hay biết, cho dù có biết cũng không hề đau lòng, chỉ có thừa tướng đại nhân đau lòng! Nữ thần y vẫn không ngừng khóc, Tuệ Dung bước lại đứng cạnh nữ thần y. - Cô không biết đâu - Tuệ Dung nói với nữ thần y - Cả ngày nay cô nương không chịu ăn uống, lục phủ ngũ tạng của thừa tướng đại nhân cũng đã bị cô làm tan nát cả rồi!   Uyển Thanh bước lại gần bàn.  Tuệ Dung nói thêm:  - Cô nương không biết thừa tướng đại nhân yêu cô nhiều đến mức nào đâu, trước khi cô chính thức rơi nước mắt, ngài đã thấy đau lòng! Tiếng khóc nhỏ dần chỉ còn tiếng thút thít, Tuệ Dung cầm lấy chén cháo trên tay Uyển Thanh, tiếp: - Để tôi nói cho cô nghe một chuyện, nếu như thừa tướng đại nhân ngài ấy có quyền lựa chọn số mạng của mình, tôi tin rằng ngài thà làm Trịnh thân vương, một người sắp sửa lên đoạn đầu đài còn hơn làm Tần Thiên Văn tan nát trong lòng như hiện tại! Tiếng khóc ngưng hẳn, Tuệ Dung đặt chén cháo xuống bàn, tiếp tục nói:  - Thật sự ban đầu, ngài ấy vốn nghĩ từ bỏ thương yêu dành cho cô, để có thể tìm được sự thanh thản trong tâm hồn, nhưng khi từ bỏ lòng ngài ấy lại càng sinh ra quyến luyến nhiều hơn, vì tình yêu dành cho cô tha thiết quá, nên cuối cùng ngài ấy chỉ thấy tấc lòng xáo loạn không lúc nào yên được! Tuệ Dung nói tới đây bên ngoài phòng có tiếng chân.  Uyển Thanh nhìn ra hành lang, nàng thấy Cửu Dương định vào nhưng chàng đột nhiên sững lại ở ngưỡng cửa, sau đó chàng quay mình rời đi. Đêm đã bắt đầu vây quanh, mặt sông trắng đục.  Cửu Dương bước qua cầu, thơ thẩn dọc theo bờ sông chàng đi dần tới ghềnh đá.  Bốn bề yên tĩnh, chỉ có tiếng gió và tiếng nước đập vào ghềnh đá bầu bạn.  Thế giới về đêm ở bên bờ Vô Định hà ngập đầy bí mật. Lạnh giá, đáng lẽ chàng phải run lập cập, thế mà đầu chàng vẫn nóng như lửa đốt.  Một canh giờ trước chàng định đi thăm nữ thần y, nhưng khi nhìn thấy nữ thần y vô cùng tiều tụy trái tim chàng như chùng lại và cảm thấy ruột gan đau thắt, chàng quay mình bỏ đi. Tuệ Dung cũng đi lần đến xuống chân cầu, nghe tiếng nước rì rào. Trong đêm tối ánh sáng vẫn lấp lánh trên mặt sông.  Tuệ Dung không đến gần Cửu Dương, để chàng một mình yên tịnh, nàng tìm một tảng đá to ngồi xuống chống tay lên cằm, nhìn con nước chảy dưới chân.  Cửu Dương đứng bên một tán liễu, thật lâu, nhìn mặt sông, nước vẫn chảy, chàng vẫn hiện diện, có điều trong vài ngày ngắn ngủi nữa...  Chàng đã suy nghĩ kỹ rồi, chàng sẽ giúp nàng, mặc dù nàng đã thuộc về người đàn ông khác, thuộc về người đàn ông vốn là kẻ gián tiếp gây nên cái chết của anh trai chàng.  Nhắm mắt lại, chàng thật sự muốn mình cứng rắn như đá.  Nhưng, chàng thật sự không hóa đá được, chàng yêu nàng quá!  Chàng yêu nàng mãi mãi, cả thể xác lẫn tâm hồn.  Bây giờ đứng giữa bóng đêm một mình, chàng uống lấy từng giọt khổ đau do nàng đem lại, càng đau khổ chàng càng yêu nàng hơn.  Nàng, như mũi dao nhọn đâm sâu vào tim chàng.  Nước sông đen như mực đang chảy chầm chậm, như những dòng máu cuối cùng của quả tim tan nát. Đêm khuya, Cửu Dương bước từng bước nặng nề về phủ.  Tuệ Dung đi bên cạnh chàng. Bóng đêm u ám như phản chiếu đúng tâm trạng bên trong nàng lúc này, sầm tối, ngột thở.  Mấy lần Tuệ Dung ngẩng nhìn sang Cửu Dương, định lên tiếng hỏi điều thắc mắc trong lòng nàng nhưng cuối cùng nàng im lặng.  Mặt chàng lạnh tanh, vẻ mặt tuyệt đối thờ ơ và không thể đoán nổi.  Đổi gì để biết điều chàng đang nghĩ?  Chỉ còn tám ngày nữa thôi.  Chàng dự định sẽ làm sao?  Tuệ Dung thở dài, ước gì nàng biết chàng đang nghĩ gì. Cửu Dương dường như không để ý đến sự hiện diện của Tuệ Dung bên cạnh chàng, chàng như đi bộ một mình trên con đường vắng hun hút.  Cái lạnh cuối thu càng khiến lòng chàng tê tái. Tâm trạng ngổn ngang những suy tính, những tiếc nuối.  Giá như năm đó chàng không rời khỏi Hàng Châu, giá như chàng đưa nàng theo đến Đồng sơn… Những cái giá như cứ luẩn quẩn trong đầu chàng. Nhưng khi người ta nói “giá như” cũng có nghĩa mọi chuyện đã quá muộn rồi! Khi ở trước cổng Tị Thử sơn trang, nghe lời trần tình nồng nàn, thẳng thắn đó của nàng, chàng cảm thấy trái tim mình như tan rã.  Dưới mưa, giọng nàng tuy nhẹ nhàng vang lên nhưng âm điệu tràn ngập quyết đoán, khiến cho lòng chàng dằn vặt, miên man.  Từ sau hôm đó trong đầu chàng chỉ nghe ong ong một câu duy nhất, “không có huynh ấy muội cũng không muốn sống nữa!”  Khi đó, chàng đã muốn ôm nàng thật chặt vào lòng, dùng tình yêu nồng thắm của mình làm dịu đi nỗi đau khổ và những dòng nước mắt của nàng. Sáng hôm sau nữ thần y vừa tỉnh dậy đã thấy Cửu Dương ngồi bên bàn.  Trên bàn có một bình cúc, chàng thấy nàng tỉnh dậy rời ghế bước lại đỡ nàng ngồi lên, để nàng tựa lưng vào thành giường.  Chàng cũng ngồi xuống giường nói: - Tối qua huynh trở về, ghé vào đây báo trước một tiếng nhưng thấy đêm đã quá khuya và muội đã ngủ nên không gọi dậy. Chàng nắm lấy đôi bàn tay nàng, ủ đôi bàn tay nàng trong đôi bàn tay to lớn của mình, nói một cách chậm rãi: - Ðừng, nữ thần y, muội đừng nên đau buồn nữa, huynh sẽ nhúng tay can thiệp vào việc này.   Nữ thần y nhìn chàng không chớp, Cửu Dương gật đầu: - Muội không nghe nhầm, huynh sẽ tìm mọi cách cứu hắn.   Huynh bảo đảm với muội, nhất định hắn sẽ sống.  Nhưng mà...  Vẫn câu nói cũ, chàng ngưng một chút, nói:  - Huynh không thể nào làm việc công không mà không nhận lại được gì.  Nữ thần y, muội không thể mỗi lần có chuyện lại đến cầu huynh, huynh không thể cả đời nghe theo sự sai khiến của muội mà không nhận lại được bất kỳ thứ gì. - Huynh muốn muội làm sao? - Huynh muốn gì muội vốn biết mà.     Nữ thần y vẫn nhìn Cửu Dương không chớp, nghe đến câu này, hai giọt nước mắt thật to, từ trong khóe mắt nàng trào ra, chảy dọc dài xuống đôi gò má trắng nhợt của nàng, nhẹ nhàng rơi xuống hai bên cổ áo nàng. - Hôm trước muội đã nói - Nữ thần y khép mắt lại nói - Muội thật sự không còn gì để trao đổi với huynh nữa. - Muội còn, chỉ cần muội bằng lòng, huynh sẽ nuôi dạy đứa bé này như con ruột của mình. Nữ thần y im lặng, rụt đôi tay về. - Thế muội có thể đồng ý với huynh chuyện gì đây?  Chẳng lẽ muội không muốn hắn sống sao? Nữ thần y vẫn không ngừng khóc ròng, khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng ngập đầy nước mắt. Cửu Dương chụp lấy tay nàng nói: - Nữ thần y à, huynh không ái ngại chuyện muội đã làm gì trước đây, với ai, vì huynh không chỉ muốn thân xác của muội, huynh yêu muội, nữ thần y, huynh thật sự yêu muội, nên huynh muốn muội theo huynh, làm vợ huynh.   Nữ thần y mở mắt ra nhìn người đàn ông trước mặt nàng, diện mạo tuấn tú, dáng dấp tuấn vĩ, tư chất hoàn mỹ, bất kỳ văn thao võ lược đều toàn vẹn, được mọi người vô cùng coi trọng. Những người đã từng tiếp xúc với chàng đều hi vọng có thể đem con gái của họ gả cho chàng. Một người mà người người cầu còn không được, một hôn sự tốt, ấy vậy mà không hiểu sao lòng nàng vẫn không thuận, không thể yêu chàng được. Bấy giờ Uyển Thanh mang đồ ăn sáng vào.  Uyển Thanh không biết khi nãy Cửu Dương đã nói gì với nữ thần y, chỉ nhìn thấy nữ thần y chậm rãi gật đầu.  Uyển Thanh đặt mâm thức ăn lên bàn, nhìn qua mấy dĩa đồ ăn rồi chọn lấy chén cháo mang lại đứng bên giường.  Cửu Dương cầm chén cháo từ tay Uyển Thanh, nhìn nữ thần y, nói: - Sau khi huynh cứu hắn, chúng ta cũng rời đi.  Chúng ta về lại Hàng Châu, huynh sẽ xây một căn nhà bên Tây hồ như muội đã từng ước ao, huynh sẽ chăm sóc muội, nuôi dạy đứa bé như con ruột của huynh, huynh sẽ rải thế giới của mình rạp dưới chân hai mẹ con muội. Chàng múc một muỗng cháo thổi qua rồi dịu giọng tiếp: - Ăn nào, muội đừng khóc.   Nữ thần y ăn một chút, Uyển Thanh nghe nữ thần y hỏi: - Huynh định sẽ dùng cách nào giúp huynh ấy rời khỏi đại lao? Cửu Dương múc thêm một muỗng cháo nữa, thổi nhẹ qua, sau đó đôi môi chàng hiện lên một nụ cười yêu mến.  Uyển Thanh nghe chàng nói với nữ thần y một cách trầm tư: - Hiện thời huynh chưa thể nói cho muội nghe. Nữ thần y không ăn nữa.  Nàng giữ im lặng một lúc lâu, sắc mặt hóa thành trầm trầm, sự đau khổ đã đến tột cùng, không còn biểu lộ trên gương mặt được nữa.  Uyển Thanh đứng nhìn Cửu Dương một hồi, nghe chàng bảo: - Muội hãy tin tưởng ở huynh.  Những gì huynh đã hứa tất sẽ làm, huynh dùng mạng mình bảo đảm với muội hắn sẽ không sao, muội đừng lo gì. Uyển Thanh lặng lẽ quay nhìn ngoài cửa, cố không để nước mắt trào ra.  Nàng biết… Khi chàng nói với nữ thần y câu đó, giọng chàng khàn đục, lạc đi, nhưng trong lúc đang lo nghĩ đến người đàn ông khác, nữ thần y đã không cảm nhận ra. (còn tiếp)