"Tôi cũng đã viết kiểm điểm bao giờ đâu" Giang Tùy vỗ vỗ tay lên trán nói. "Con mèo nó ị ra còn biết lấy các thứ che lại để mà giấu cớt. Cậu không muốn viết thế sao không biết kiềm chế lại? Lúc đánh nhau đấy đầu óc cậu có phải bị thủng lỗ rồi không?" Tôi không viết đấy. Nhớ lại biểu cảm của Châu Trì lúc đó, Giang Tùy lại bất đắc dĩ giơ tay lên vỗ vỗ đầu vài cái nữa, khiến cho tóc tai toán loạn. --------------- Chuông cửa vang lên, cùng với vọng bên ngoài là giọng nói làm màu của thằng bé: "Chị gái xinh đẹp của em, please open door!" Giang Tùy mở cửa, tiện thể sửa lại câu nói của nó: "Open the door." Châu Ứng Tri dùng ánh mắt khinh bỉ nhìn lại: "Chị cho em một tí mặt mũi đi, cứ y như thầy giáo dạy tiếng Anh của em vậy, ngày nào cũng trù dập lòng hăng hái của em." Giang Tùy hỏi: "Em qua đây làm gì vậy?" Châu Ứng Tri giả bộ cười kiểu quý tộc: "Bổn thiếu gia đây ngày ngày vi hành thị sát" "Vào đi" Giang Tùy tiếp tục đứng cạnh bàn sấy tóc. Châu Ứng Tri nhích đến gần, gãi gãi đầu: "Chị, ngày mai là sinh nhật người anh em của em, thế mà bây giờ em một xu dính túi cũng không có. Là người anh em tốt nhất của em đó...." Giang Tùy ngắt lời thằng bé: "Tháng trước chẳng phải em cũng mới có một cái sinh nhật của anh em tốt sao?" "Haizz, đúng là không có cách nào khác, bởi nhân phẩm của em tốt quá má." Giang Tùy biết thừa thằng nhóc này mồm mép lợi hại, nên chẳng vạ tranh cãi với nó: "Cần bao nhiêu?" "Hai trăm thôi, em định mua một cái bánh gato nhỏ." Giang Tùy lấy tiền đưa cho nó, Châu Ứng Tri giả bộ cảm động: "Ôi đội ơn chị, hôm nay chị thật là tuyệt vời quá đi, đại ơn của chị em không biết nói gì để cảm tạ, ngày mai em sẽ mang về cho chị một phần bánh kem bơ nhé..." Còn đang nịnh bợ như suối tuôn trào thì đột nhiên bị Giang Tùy ngắt lại: "Tri Tri, cậu của em..." "Sao thế? Cậu ấy bắt nạt chị à?" Châu Ứng Tri làm bộ nhướng mày, kéo tay áo, "Có muốn em đi đập cho cậu ấy một trận không?" "........" Quả nhiên cậu nào cháu nấy. Có điều Giang Tùy vẫn cảm thấy ấm áp trong lòng, cô tin rằng Tri Tri tiểu thiếu gia này thực sự có thể vì mình mà giương nắm đấm. Sáng thứ bảy, Giang Tùy ngủ thẳng đến hơn tám giờ, tỉnh dậy đi xuống lầu một bóng người cũng chẳng thấy. Đồ ăn sáng vẫn còn nóng trong nồi, dì Đào chắc là đã đi chợ, Tri Tri cũng không có ở nhà. Giang Tùy một mình xử lý bữa sáng, ngẩng lên chợt thấy một bóng người đang lười biếng xuống lầu. Cậu ta dường như đã cảm nhận được sự thay đổi của thời tiết cho nên mặc một cái áo dài tay xuống, có vẻ được ngủ đủ rồi nên da dẻ nhìn qua cũng đã tốt hơn, chỉ có vết thương trên trán vẫn còn hơi đỏ. Giang Tùy không nói gì lặng lẽ cúi đầu tiếp tục ăn cháo, nghe tiếng bước chân của cậu ta càng ngày càng gần. Châu Trì bước đến bên cạnh bàn, dáng người rộng lớn che phủ hết ánh sáng bên ngoài, đợi cậu ta bước qua mặt bàn liền sáng trở lại. Cậu ta tiến vào bếp. Trong tủ lạnh có mì, rau và vài quả trứng gà còn sót lại, cậu ta dường như rất quen thuộc nấu một bát mì. Khi Giang Tùy quay lại, thấy cậu ta vừa lúc chiên trứng xong và tắt bếp, trong phòng bếp vẫn còn dư lại hơi nóng hừng hực, mùi trứng lan tỏa khắp nơi. Châu Trì rửa sạch mấy lá cải xanh và bỏ lên bên trên bát mỳ, luộc một lúc, thành thạo bỏ mỳ vào sau đó bưng ra bàn ăn ngồi xuống. Hai người mỗi người một món cùng nhau ngồi ăn sáng. Tuy nhiên, mùi trứng chiên của Châu Trì quá hấp dẫn khiến cho Giang Tùy cảm thấy bát cháo của cô thật là nhạt nhẽo chẳng có vị gì, mặc dù dì Đào đã căn cứ theo khẩu vị của cô mà nấu. Châu Trì vừa ăn được một miếng liền cảm thấy có gì đó nhột nhột, ngẩng lên nhìn Giang Tùy thì thấy cô đang nhìn chằm chằm vào quả trứng chiên trong tô. Cậu ta lấy một chiếc đũa chọc vào quả trứng sau đó bỏ sang bát của Giang Tùy, "Ăn đi", vẫn là chất giọng khàn khàn như mọi khi, nghe qua tràn đầy mềm mại và từ tính. Giang Tùy vẫn nhìn chằm chằm không phản ứng. Thật là thơm quá. Sau khi ăn xong tô cháo và quả trứng, Giang Tùy đi vào bếp rửa chén bát. Vừa mới rửa xong thì thấy một cái tô được đưa đến trước mặt: "Giúp tôi rửa đi." Thái độ này so với thái độ lúc tối qua nhờ cô viết kiểm điểm đúng là giống y chang như đúc. Qua loa chiếu lệ như kiểu đương nhiên là việc của cô vậy, cũng chẳng đợi cô đồng ý mà đã đi luôn. Thôi được rồi, ai bảo cậu ta chiên trứng ngon như vậy chứ. Giang Tùy rửa bát xong liền đi ra khỏi bếp, lại nhìn thấy Châu Trì từ cầu thang đi xuống lầu. Cậu ta khoác một cái áo măng tô ngắn, ngồi ở giữa cửa xỏ giày, trước khi ra ngoài còn quay lại nói: "Nói với dì Đào tối nay tôi không về đâu." Cậu ta nói chuyện đi đêm không về rất bình thường, Giang Tùy cũng không có quyền gì cản, nghĩ sao lại gọi với theo: "Cậu nhớ chú ý an toàn." ---------------- Taxi dừng lại, Châu Trì xuống xe và đi vào trong. Vừa mới tới đại sảnh đã nghe tiếng gọi vô cùng hào hứng: "Châu ca!" Châu Trì quay lại. Ba cậu con trai vội vàng hướng cậu lao tới ôm lấy, vỗ vai bộp bộp: "Các anh em nhớ cậu muốn chết!!!" "Được rồi được rồi Bàn tử, nắm đấm của cậu như thép vậy, cẩn thận đấm Châu Trì trọng thương." Trương Liêu và Trần Hoằng kéo cậu ta ra đằng sau. Châu Trì hỏi: "Đến bao lâu rồi?" "Ăn sáng ở khách sạn xong là tới ngay!" Bàn tử nói với giọng điệu hưng phấn, "Bọn tôi đến lúc 2h sáng nay, Hoằng ca chỉ sợ tông hỏng xe mới, cho nên bò như một con rùa trên đường." Trần Hoằng lớn tuổi nhất trong số bọn họ, năm ngoái đã nghỉ không học nữa, sau đó thi bằng lái xe. "Đừng nói nữa, làm như tôi lái tệ lắm không bằng!" Trần Hoằng nói, "Bây giờ chúng ta đi đâu?" "Kiếm chỗ nào ngồi một chút, giờ tạm thời lên lầu trên chơi bi-a đi." Bốn người mua một chút thức ăn sau đó lên phòng bao trên lầu, vừa đánh bi-a vừa nói chuyện. Suy cho cùng, Châu Trì đi khỏi Mi thành mới chỉ một tuần, mọi người vẫn không cảm thấy có gì khác biệt phải thích ứng, chẳng qua chỉ là cuối tuần chạy lại chơi, dù sao thì đường đi cũng không phải là xa lắm. Nơi này là tỉnh lị, so với Mi thành tất nhiên tấp nập hơn nhiều. Bàn tử nói giọng thèm muốn: "Ở chỗ này có vẻ tốt ha, chỗ chơi rõ là nhiều, chỗ đánh bi-a này so với chỗ bọn mình cũng cao cấp nữa, nhìn qua đã thấy không giống nhau, lại còn có thể có phòng riêng nữa chứ!" Trần Hoằng hỏi: "Trường học mới của Châu Trì thế nào? So với trường cũ của chúng ta có tốt hơn không?" Châu Trì cúi xuống bàn bóng, nhàn nhạt trả lời: "Cũng vậy, chẳng cảm thấy gì cả." "Đúng rồi, ở với nhà chị gái của cậu sao, chị ấy sao lại không sống với gia đình?" "OK" – một viên vào lỗ. Châu Trì đứng thẳng dậy, đi đến bên cạnh ghế sofa ngồi xuống, Bàn tử ném qua một lon nước ngọt cho cậu ta, dừng lại có vẻ muốn nói gì đó. Châu Trì hỏi: "Có gì muốn nói?" Bàn tử gật đầu, lấy ra một phong thư: "Cái này...Chị Lâm Tư đưa cho anh, không biết chị ấy nghe được ở đâu tin bọn em muốn đến chỗ anh, nhất quyết muốn bọn em mang tới, chị ấy nói gọi anh nhưng anh lại không nghe điện thoại...." Châu Trì không nhận, một tay mở nắp lon, nói: "Đem trở về." "Châu ca, này..." Bàn tử cố gắng thuyết phục, "Anh vẫn nên xem qua một chút thôi, bọn em không thể nào lại mang trở về được." Châu Trì liếc cậu ta một cái, nhận lấy phong thư, xé làm ba mảnh sau đó trực tiếp vứt vào thùng rác bên cạnh. "......." Trần Hoằng đi qua vỗ nhẹ vào người Bàn tử: "Tôi đã sớm nói rồi, bảo cậu đừng có lo chuyện bao đồng đi." Bàn Tử sờ sờ cánh mũi: "Được rồi, lần tới em sẽ không nhận nữa." Trần Hồng đập vào đầu cậu ta một cái: "Bị ngốc hả, lại còn lần sau nữa. Muốn Châu Trì tuyệt giao với cậu à?" Bàn tử: "Em hiểu rồi." Ngồi chơi chán ở phòng bi-a một lúc lâu, bốn người liền kéo nhau đến tiệm internet. Chạng vạng tối chủ nhật, Châu Trì vẫn không quay lại. Dì Đào hướng Giang Tùy cằn nhằn: "Cứ như này không phải là cách, Mạn Mạn ngày nào cũng bận rộn công việc, không quản nổi cậu ta. Hai ngày không trở về, ngay cả điện thoại cũng không thèm gọi, muốn tìm cậu ta cũng chẳng biết chỗ nào mà tìm, lỡ có xảy ra chuyện gì cũng không biết phải làm sao." "Vâng, con cũng không có số di động của cậu ấy." Giang Tùy ngồi xuống giúp bày biện đồ ăn trên bàn, "Chỉ có dì Châu có, để buổi tối con gọi hỏi xem sao. Dì Đào, dì không phải lo lắng cho cậu ấy như vậy đâu, cậu ấy cũng không phải một đứa con nít." "Ai ya, xem ra đúng là một chàng trai lớn rồi." Dì Đào lộ ra nụ cười hiền hậu như một người mẹ, "Lớn rồi cũng tốt, tương lai lấy vợ sinh con, Mạn Mạn cũng bớt đỡ phải lo lắng nhiều nữa." Giang Tùy có chút cảm thấy dì Đào đã tính xa quá rồi, dì Châu có khi cũng còn chưa nghĩ tới ngày cậu ấy lấy vợ nữa ấy chứ. Dì Đào càng nói càng như gãi vào chỗ ngứa, "thằng bé này có chút kỳ quặc, nói cũng không nhiều nhưng làm chuyện gì cũng rất tốt, mỗi ngày nó nấu đồ ăn xong cũng đều dọn dẹp bếp núc sạch sẽ." Không sai, đây chính là ưu điểm, Giang Tùy cũng đồng ý là vậy. Dì Đào thở dài lần nữa: "A Tùy, con nói chuyện với cậu ta xem, bảo đừng có ăn đêm nữa, ảnh hưởng đến dạ dày." Giang Tùy ậm ừ: "Lần tới con sẽ nói với cậu ấy." Mãi đến sáng thứ hai, Giang Tùy mới gặp lại Châu Trì ở trên lớp. Cậu ta lại đi học trễ, đi đến cửa lớp thì bị lão Tôn tóm được, nợ cũ từ hôm đánh nhau cộng thêm nợ mới hôm nay, kết quả cậu ta bị phạt đứng ngoài hành lang nguyên một buổi trời. Sau hai tiết ngôn ngữ kết thúc, là đến buổi lễ chào cờ, yêu cầu tất cả mọi người phải mặc đồng phục tham gia. Châu Trì tuần trước đã được phát đồng phục, hôm nay là lần đầu tiên thấy cậu ta mặc. Đồng phục so với tất cả mọi người trong lớp đều như nhau, xanh trắng hai màu thế nhưng mặc trên người cậu ta lại có vẻ đặc biệt, mấy đứa con gái trong lớp không có ai không ngoái lại nhìn. Hứa Tiểu Âm vẻ mặt đầy hưng phấn ngoái lại: "Thảo nào Triệu Hử Nhi lại đối với cậu ta nhất kiến chung tình, vừa gặp đã yêu." Giang Tùy cũng quay lại nhìn hai cái, thừa nhận là cậu ta thật sự rất đẹp trai, vừa đĩnh đạc lại có vẻ tươi mới, giống như một cây bạch dương vậy, khác hoàn toàn với dáng vẻ đánh nhau hôm kia. Tuy nhiên, dù đẹp trai đến mấy thì cũng không thể nào thay đổi được số phận phải đọc bản kiểm điểm của cậu ta ngày hôm nay. Tất cả đám con trai đánh lộn vào sáng thứ sáu tuần trước đều phải đứng dưới cờ đọc bản kiểm điểm trước toàn trường. Đây chính là mệnh lệnh của thầy giám thị. Châu Trì chỉ là một trong số đó. Chuông reo một cái, tiếng nhạc phát trên loa phát thanh của trường cũng bắt đầu được mở lên, học sinh các lớp lũ lượt kéo xuống sân trường. Châu Trì cũng hòa vào trong đám đông đi xuống, sắp bước đến sân thì đột nhiên cảm thấy có người kéo áo mình. Cậu ta quay đầu lại, nhìn thấy một khuôn mặt trắng trẻo sạch sẽ. Cô đi bên cạnh cậu ta, nhỏ giọng hỏi: "Cậu đã viết bản kiểm điểm chưa?" "Không viết." Cậu ta nhàn nhạt nhìn cô trả lời, "Cậu có viết không?" Cô không đáp. Ngay khi vừa tới sân trường, một mảnh giấy được nhét vào túi áo đồng phục của cậu ta. "Tôi nói cho cậu biết, sẽ không có lần tiếp theo." Cô nhanh chóng bước đi, rất nhanh hòa vào đám đông trước mặt. Hết chương 4.