Thanh Ti
Chương 27
Buổi sáng ngày kế tiếp Vũ Văn Tuần lái xe đưa Thanh Ti đến hội trường thể dục thể thao, bọn họ vừa tới phòng hóa trang ở hậu trường liền thấy Vũ Văn Tranh cùng Vũ Văn Tú từ bên trong chạy ra, Vũ Văn Tranh hỏi: “Anh hai, thực là không có vấn đề gì sao?”
Ngày hôm qua xế chiều Vũ Văn Tuần từng điện thoại cho anh nói rằng đã cùng Thanh Ti an bài xong chuyện tập luyện, dặn anh thông báo lại cho những người phụ trách khác, tuy biết rằng anh hai luôn làm việc có chừng mực, nhưng Vũ Văn Tranh vẫn là có chút lo lắng, dù sao Thanh Ti đối với trình diễn thời trang hoàn toàn không có chút kinh nghiệm, chỉ là tập luyện nhất thời mà anh cũng chưa chính mắt xác nhận, tâm lý chung quy vẫn là lo lắng bất an.
“Em không tin anh? Hay là không tin Thanh Ti?”
Bị Vũ Văn Tuần hỏi ngược lại như vậy, Vũ Văn Tranh hơi cứng họng, anh nhìn qua nhìn lại hai người, cuối cùng chỉ nói có bốn chữ.
“Em đều tin tưởng”
Thanh Ti được an bài sẽ lên sân khấu ở nửa phần sau, cho nên cũng có đủ thời gian cho cậu quen thuộc trình tự các người mẫu khác rốt cuộc thay đổi quần áo ra sao, tối hôm qua Vũ Văn Tuần đã từng giảng giải sơ qua với cậu, bất quá giờ phút này chứng kiến mọi người nhanh chân chạy ngược chạy xuôi thay trang phục, đổi dụng cụ, mang thêm trang sức trên đầu, trên tay, vân vân, Thanh Ti vẫn cảm thấy có chút hoa mắt.
Bên này Vũ Văn Tuần cùng Vũ Văn Tranh và mấy vị chuyên gia trang điểm đơn giản hội đàm một chút, mọi người từ nơi Vũ Văn Tranh đều nhận được thông báo thay người đột ngột, cho nên đã chuẩn bị đủ mọi phương pháp ứng phó, Vũ Văn Tuần đi đến bên Thanh Ti, thấy cậu nhìn đến xuất thần, liền thấp giọng cười nói: “Cậu đừng nghĩ quá trình đổi trang phục khẩn trương, kì thực là nhanh mà không loạn, bất quá cậu không cần lo lắng, cậu chỉ thay trang phục thôi, so với bọn họ thoải mái hơn nhiều.”
Trên sân khấu buổi triễn lãm thời trang đã gần như bắt đầu, Vũ Văn Tuần dẫn Thanh Ti đến một góc, Thanh Ti lợi dụng khe hở nhìn ra ngoài, chỉ thấy trong hội trường ngọn đèn sáng lóa, tiếng người ồn ào, vừa lúc bên sân khấu chữ T dành để biểu diễn trang phục nhà Đường quay về hướng cậu, ngay khi nhìn thấy người mẫu bộ ngực trắng nõn nửa lộ, thắt lưng uyển chuyển, mông vênh ra tiêu sái bước đi, Thanh Ti không khỏi âm thầm le lưỡi.
May là cậu không cần bước đi như thế, nếu không nhất định bộ dạng giống hệt ngày đó bay người ra giữa không trung.
Sân khấu sau khi mọi người đi trở về phía sau liền chậm rãi trầm hạ, đến lúc được nâng lên lần nữa thì bối cảnh đã đổi thành vô vàn những bó mẫu đơn rực rỡ tươi đẹp, Vũ Văn Tuần hỏi Thanh Ti.
“Sân khấu này rất sáng tạo đúng không?Cậu đoán lúc cậu lên sân khấu thì bối cảnh hoa văn và màu sắc sẽ như thế nào?”
Hắn lo lắng không khí náo nhiệt trong hội trường sẽ tăng thêm gánh nặng tâm lý cho Thanh Ti, vì vậy mượn cớ nói chuyện để phân tán sự chú ý của cậu, thấy Thanh Ti lắc đầu tỏ vẻ không biết, Vũ Văn Tuần nhỏ giọng cười nói: “Vậy tôi vẫn sẽ giữ bí mật, bất quá tôi đoán cậu nhất định thích.”
Nguyên bản vị trí của Lâm Tuyết Huệ chỉ cần mặc sáu bộ trang phục, cho nên nói ra thì trọng trách của Thanh Ti tương đối nhẹ nhàng, Vũ Văn Tuần thấy cậu đã lấy lại tinh thần, lúc này mới cùng Vũ Văn Tranh rời đi, lúc gần đi, hắn đối Thanh Ti nói: “Đừng khẩn trương!”
Sẽ không khẩn trương a, bởi vì trong tay cậu đang nắm hòn đá cuội mà Vũ Văn Tuần đã cho cậu.
Thanh Ti hướng Vũ Văn Tuần nháy mắt mấy cái, lại đem hòn đá cuội trong lòng bàn tay cho hắn xem, chưa bao giờ thấy qua một Thanh Ti tinh nghịch như thế, Vũ Văn Tuần trong một khắc lại có chút ngỡ ngàng.
Anh em nhà Vũ Văn muốn đến hội trường quan sát tình hình biểu diễn, bèn lưu Vũ Văn Tú ở hậu trường chiếu cố Thanh Ti, theo an bài trước đó, Thanh Ti không cần đeo trang sức, nhân viên hóa trang chính là chỉ giúp cậu làm một kiểu tóc đơn giản, phối cùng với một chiếc trâm cài tinh xảo, Thanh Ti dung mạo vốn gần như trung tính, mặc trên người y phục mỹ nữ nhà Tống, hơn nữa còn đánh một chút phấn thơm, liền nghiễm nhiên trở nên mềm mại uyển chuyển đúng như hình tượng nữ nhân thời xưa, Vũ Văn Tú ở một bên trông thấy thì liên tục gật đầu, khen không ngớt miệng, đem sự chú ý của mọi người xung quanh toàn bộ hấp dẫn về phía này.
Không được khẩn trương. Không được khẩn trương!
Bị mọi người nhìn chăm chú, Thanh Ti có chút căng thăng, cậu ở trong lòng tự trấn an bản thân, cảm giác từ hòn đá cuội nho nhỏ khiến cậu thực an tâm, sau khi mặc trang phục xong, liền có người mang giày thêu riêng chuyển cho cậu mang vào.
Lâm Tuyết Huệ dáng người xấp xỉ Thanh Ti, thậm chí có thể còn cao hơn một chút, số đo của giày tự nhiên sẽ có vấn đề, Thanh Ti sau khi mang vào, cảm thấy hơi chật, nhưng cũng không phải quá mức nhỏ hẹp.
Người nhân viên đưa hài cho Thanh Ti sau khi thấy cậu mang vào liền lui xuống, nhìn bóng dáng hắn, Thanh Ti đột nhiên cảm thấy người này có gì đó không đúng, đến khi cậu cùng với người mẫu khác đi lên lối vào sân khấu chữ T, trong não đột nhiên lóe ra một thứ, ngay lập tức nghĩ ra là không đúng ở chỗ nào.
Người vừa rồi là một trong những người mặc đồng phục lao động ngày hôm qua, hắn là bằng hữu của Quách Khả Phong, ngày đó khi Quách Khả Phong có thái độ không tốt với cậu hắn cũng có mặt!
Thanh Ti từ chỗ Vũ Văn Tuần biết được công ty của Quách Khả Phong và Kình Phong là cùng ngành, mà ngày đó Vũ Văn Tranh cũng có nói qua, việc Lâm Tuyết Huệ trượt chân ngã xuống lầu là có người âm thầm ra tay, như vậy thủ hạ của Quách Khả Phong xuất hiện vào lúc này tựa hồ không phải là ngẫu nhiên, nói không chừng sẽ có chuyện bất thường …
Thanh Ti xoay người muốn nói rõ với Vũ Văn Tú, thế nhưng bút lại không ở bên người, thấy cậu làm động tác tay loạn xạ, Vũ Văn Tú có chút mạc danh kì hiệu, cô nàng chỉ nghĩ có lẽ Thanh Ti đang khẩn trương, liền đẩy cậu một cái, nói: “Đừng lo lắng, Thanh Ti, cậu phải tin tưởng anh hai tôi, nếu anh ấy cho rằng cậu không được, thì nhất định sẽ không đồng ý để cậu tham gia, cho nên cậu phải tự tin với bản thân, cố lên a!”
Vũ Văn Tú vừa nói vừa ra động tác chiến thắng trước mặt Thanh Ti, khiến Thanh Ti tức đến choáng váng, nếu đổi lại là Vũ Văn Tuần, nhất định sẽ chú ý đến sự bất thường của cậu mà đến hỏi han, A Tú bình thường thoạt nhìn cũng rất thông minh sao đến lúc quan trọng lại trở nên thế này?
Bị Vũ Văn Tú đẩy đẩy, Thanh Ti dưới chân lảo đảo một chút, cậu đột nhiên hiểu được đối phương đã động tay động chân ở nơi nào.
Chính là ở trên đôi giày của cậu!
Ở sàn nhà bình thường đi đã trơn trượt thế này, vậy với sân khấu bóng loáng như gương kia sẽ như thế nào?
Trước Thanh Ti đã có hai người đi lên sân khấu chữ T, dựa theo diễn tập, bọn họ sẽ ở hai bên trái phải tạo dáng, chờ Thanh Ti xuất hiện, rồi sau đó mới cùng nhau quay lại sân khấu, tình thế đã không để cho Thanh Ti suy nghĩ nhiều thêm nữa, nghĩ đến huấn luyện viên trong hậu trường không biết nội tình, mà chắc hẳn cũng sẽ không cho phép cậu cởi giày bước lên sân khấu, Thanh Ti đành khẽ cắn môi đi ra ngoài.
Không cần để ý đến sự tồn tại của người khác, cứ giống như lúc cậu đánh đàn, đi vào thế giới của chính cậu!
Trong lòng nhớ đến lời nói của Vũ Văn Tuần, Thanh Ti gắt gao nắm chặt hòn đá trong lòng bàn tay, mặt mỉm cười chậm rãi tiến về phía trước.
Ngọn đèn trên sân khấu chữ T chợt tối sấm lại, nhưng lập tức bắt đầu lóe sáng theo sát bên người Thanh Ti, chùm tia sáng theo sự di chuyển của Thanh Ti cũng thong thả tiến về phía trước, ngọn đèn sân khấu liền chuyển hóa thành mặc lục sắc điều, từng đóa từng đóa cúc tím thanh nhã xuất trần được chiếu lên cảnh nền phía sau và sân khấu thủy tinh, đây là thay đổi lâm thời về mặt cấu trúc riêng của Vũ Văn Tuần, đem thủy trúc chuẩn bị cho Lâm Tuyết Huệ đổi thành cây hoa cúc, hắn hiểu được nhân đạm như cúc*, càng có thể giúp Thanh Ti toát ra thứ khí chất phong nhã bất đồng với phàm nhân của cậu.
*nhân đạm như cúc: người thanh nhã, đạm mạc như cúc.
Quả nhiên cả hội trường trong nháy mắt yên tĩnh, thậm chí phóng viên, camera đang loang loáng đèn cũng không hẹn mà cùng ngừng lại, ánh mắt mọi người đều nhìn chằm chằm vào thân ảnh trầm tĩnh như nước kia.
Không thoa son đánh phấn, cũng chẳng có trang sức điểm tô, chỉ là một bộ thanh y nhẹ lay động theo gió, tựa như dưới mai hiên gió đêm ùa về, khiến cuộn tranh ngủ quên từ lâu trên vách cổ trai* khinh nhu quyền khởi*, cũng đồng thời đánh thức người đang trầm mê trong bức họa, thế là tay áo chầm chậm bay lên, liên bước nhẹ nhàng, thi thi theo gió tẩu nhập trần gian
*khinh nhu quyền khởi: nhẹ nhành lay động thành từng gợn sóng
*trai: một loại phòng hồi xưa thương dùng để tịnh tâm.
Đây hẳn chỉ là một hồi mộng xuân của kẻ thư sinh ôn bài đã lâu gật gà ngủ quên trong cổ trai, cũng có thể là thác tâm cho khát vọng của thế nhân hồng trần có lòng mơước tương tư, càng có thể là khi một lão giã quay đâu nhìn lại, tiếc nuối cho khoảng khắc hoàng lương thuở nào
Thế là mọi người không kìm lòng được phải ngừng hô hấp, sợ chỉ một chút khinh động thôi cũng sẽ quấy nhiễu thân ảnh thanh nhã tùy mộng mà đến kia, cho đến khi trên gương mặt thanh thuần nở ra một tia mỉm cười, mới có người tỉnh ngộ bản thân lúc này đang ở nơi nào, tiếng vỗ tay chợt vang lên như sấm, ồn ào sôi sục không dứt, ánh đèn loang loáng bắt đầu liên tiếp sáng lên.
“Em đã nói Thanh Ti nhất định sẽ thành công mà.”
Vũ Văn Tranh cũng cố sức vỗ tay ba cái, anh hướng người đang ngồi kế bên yên lặng quan sát – Vũ Văn Tuần – nói: “Em dám đặt cược, Thanh Ti nếu tiến vào giới người mẫu, nhất định rất nhanh sẽ trở thành siêu sao.”
“Thanh Ti nếu đi vào thế giới này, thứ khí chất không nhiễm bụi trần của cậu ấy nhất định rất nhanh cũng sẽ biến mất….”
Vũ Văn Tuần cúi đầu, lời nói biến mất giữa những tiếng vỗ tay cuồn cuộn như thủy triều.
Hắn không giống những người khác vui sướng như vậy, bởi vì hắn nhận ra bước chân Thanh Ti có chút cổ quái, giống như quá mức cẩn thận, thoạt nhìn có cảm giác cậu thiếu tự tin.
Thanh Ti vì sao lại khẩn trương như vậy?
Truyện khác cùng thể loại
37 chương
11 chương
17 chương
6 chương