Thánh Thủ Thần Thâu

Chương 14 : Tố liên sư thái

Trung Cường xem xong, chàng điểm chân xuống đất phi thân vọt ra bên ngoài, đưa mắt nhìn thì thấy bầu trời xanh thẳm ánh trăng sáng ngời, trên mái ngói của khách điếm đã bắt đầu lấp lánh sương đêm. Từ phía xa xa trong góc tối của mái nhà, có một bóng người xẹt đi và mất hút. Trung Cường cau mày định phi thân đuổi theo, thì bỗng đâu có hai tên tiểu nhị bước ra ngoài sân. Trí Mẫn lập tức hạ giọng nói: - Người đã đi xa lắm rồi, đừng đuổi theo nữa. Trung Cường bực dọc hừm lên một tiếng và quay lưng bước vào trong phòng, nàng đợi Trung Cường ngồi xuống ghế xong mới khe khẽ nói: - Cường ca ca, muội cảm thấy mảnh giấy này và bóng nhỏ gầy gầy lúc nãy mình gặp trên đường khi đến đây hình như có liên quan với nhau. Trung Cường gật đầu đồng ý, chàng chợt cau mày và nói: - Từ khi huynh hạ sơn đến nay, chưa hề gặp ai tên là Tố Liên sư thái. Trí Mẫn chợt trầm tư và nói: - Có thể người gửi thư lại cố ý gây nhiễu hoặc giả Tố Liên sư thái là người của Thư Hùng giáo? Đôi mày của Trung Cường giãn ra, chàng lập tức đứng dậy và nói: - Mẫn muội, đi thôi! Bây giờ gần đến canh ba, chúng ta đi sớm về sớm. Trí Mẫn giật mình, vội lên tiếng hỏi: - Chúng ta phải đi sao? Trung Cường mỉm cười và đáp: - Không đi, bọn chúng sẽ cười cho. Chàng lại hạ giọng nói tiếp: - Hơn nữa Khôn Long lão tiền bối vẫn chưa đến, ngày mai chúng ta còn phải ở lại đây thêm ngày nữa. Trí Mẫn thấy Cường ca ca kiên quyết muốn đi, nàng đành phải gật đầu đồng ý. Hai người tắt ngọn đèn trên bàn, khép cửa phòng lại, và rảo bước đi về phía cổng khách điếm. Trước điếm có không ít kẻ giúp việc đang đứng tán gẫu và đồng thời đợi khách. Lúc này thấy Trung Cường và Trí Mẫn bước tới cả bọn liền cung kính gập người chào hỏi hết sức lễ phép. Trung Cường chợt nhớ ra điều gì, chàng liền quay sang một tên giúp việc và hỏi về am Quan Âm. Người bị hỏi lập tức cười tươi và cung kính đáp: - Có có, đây là một am rất nhỏ nhưng nổi tiếng, nếu thiếu gia thích đi thì ngày mai đến Độc Sơn hồ, từ đó ngồi thuyền khoảng nửa giờ thì đến. Trung Cường nghe nói am Quan Âm là có thật. Chàng mỉm cười gật đầu và lại lên tiếng hỏi: - Trong am Quan Âm có một vị gọi là Tố Liên sư thái phải không? Tên người làm chưa kịp trả lời thì mấy người còn lại xung quanh đã tươi cười lên tiếng xác nhận: - Có có, Tố Liên sư thái chính là lão sư cô trụ trì am Quan Âm. Trung Cường nghe xong chàng đoán chắc rằng Tố Liên sư thái là người trong Thư Hùng giáo. Chàng liền hỏi tường tận đường đến Độc Sơn hồ. Sau đó mỉm cười cảm ơn mọi người và cùng với Trí Mẫn song song bước đi. Cảnh náo nhiệt trên phố vẫn không hề bớt mà lại còn có vẻ đông hơn lúc tối. Có lẽ mọi người đến đây ở trọ trong khách điếm giờ này mới ùa ra đường để đi chơi. Trung Cường và Trí Mẫn chen chúc trong dòng người trên phố, đi thẳng về hướng cổng bắc. Một lúc sau hai người đã đến cổng bắc của thành Từ Châu, thấy quan binh giữ thành, giáp trụ sáng ngời cầm mâu, chống kích, so với lúc hai người vào thì quân số đã đông hơn mấy người. Trọng trấn phải phái trọng binh, đây là điều hiển nhiên ai cũng rõ. Hai người đi khỏi cổng thành, lập tức thi triển khinh công, đi theo lối mà tên tiểu nhị đã chỉ, lao như bay về phía tây bắc. Lúc này ánh trăng trung tuần tỏa sáng trên không, rót xuống một màu sáng dịu. Đưa mắt nhìn về phía chân trời thì thấy ruộng lúa xanh tươi trải dài mút mắt, ao hồ ngang dọc, đó đây thỉnh thoảng lại có một vạt trúc cao cao điểm trên cánh đồng bát ngát, tạo thành một dãy đất yên tĩnh xanh tươi. Dần dần hai người đã thấy mặt hồ cách đó mấy dặm đã hiện ra trước mắt. Trong ánh sáng của đêm trăng, mặt hồ phẳng lặng phản chiếu ánh sáng hắt lên như một mặt gương. Phút chốc sau, hai người đã đến bên hồ chỉ thấy làn nước xanh biếc lăn tăn gợn sóng theo từng cơn gió nhẹ, không ngớt lắc lư phát ra những tiếng kêu xào xạc. Trong lúc hai người đang đưa mắt ngắm nhìn cảnh hồ, thì bỗng có tiếng mái chèo từ trong đám sậy vang lên. Sau đó là một chiếc thuyền nhỏ hiện ra lao vút lại như tên bắn khuấy động mặt nước tạo thành từng gợn sóng lấp lánh. Cả hai đều giật mình quay lại nhìn thì thấy quả thật có thuyền đang đợi ở đây. Chỉ thấy bên mạn phải của chiếc thuyền còn có một bóng trắng nho nhỏ thướt tha đang đẩy mái chèo. Chiếc thuyền nhỏ lao đi như tên bắn. Hai người đoán rằng người đang chèo thuyền là một nữ nhân, hơn nữa công lực của người này cũng thuộc dạng bất phàm. Chiếc thuyền nhỏ đến gần, hai người chăm chú nhìn kỹ thì thấy người đang cầm chèo đầu đội trúc bâu bên trên dùng chiếc khăn xanh phủ kín. Thân mặc một chiếc áo bằng vải bố màu xám, có lẽ đây là một ni cô. Ni cô chỉ để lộ ra đôi mắt sáng long lanh nên không sao nhìn được tuổi tác và dung mạo. Trung Cường nhìn xong, lập tức vòng tay mỉm cười và nói: - Xin lỗi, phải để sư thái ở đây chờ lâu. Ni cô bịt đầu lập tức cười lạnh nhạt và nói: - Hai vị thí chủ quả là người rất giữ uy tín. Trung Cường nghe khẩu khí của đối phương, biết rằng mình đoán quả không sai, chàng chỉ không hiểu cớ sao vị ni cô này lại dùng khăn trùm kín cả đầu. Lại nghe tiếng của ni cô lành lạnh thốt lên: - Hai vị thí chủ đã đến đây rồi, thì xin mời lên thuyền! Trung Cường và Trí Mẫn cũng không trả lời, không thấy dùng động tác thế nào cả hai đã phi thân nhẹ nhàng đáp xuống trên chiếc thuyền con không một tiếng động. Ni cô trùm đầu vẫn không lấy làm kinh dị, chỉ lặng lẽ vận tay chèo xoay đầu thuyền lại, chèo thẳng về phía giữa hồ. Dường như ni cô không quan tâm đến Trung Cường và Trí Mẫn, ni cô chỉ lặng lẽ khua chèo. Trung Cường và Trí Mẫn hướng mắt nhìn ra phía giữa hồ, đứng song song xoay lưng về phía ni cô. Cả hai ngắm nhìn trời xanh cao thẳm, ánh trăng sáng ngời tỏa xuống hồ nước mênh mông phẳng lặng như gương. Gió đêm nhè nhẹ như vỗ về ve vuốt gương mặt hai người, tiếng áo quần phất phơ trong gió. Bất giác hai người cảm thấy vô cùng thư thả, tâm hồn phơi phới, dường như cả hai cũng không màng để ý đến vị ni cô trùm đầu ở phía sau lưng. Lúc này đã vào canh hai, gió đêm dần dần chuyển sang lành lạnh, Trung Cường sợ Trí Mẫn bị lạnh, bất giác chàng bỗng vòng tay một cách không tự giác bao quanh thân nàng. Trí Mẫn thấy cảnh đẹp trước mặt nàng bỗng cảm thấy như quên đi mọi chuyện lại thêm cảnh hơi lành lạnh bất giác nàng cũng khẽ tựa vào người của Trung Cường. Tốc độ của thuyền lao đi vun vút tựa như kinh nga phi hành. Thoáng chốc đã thấy một dãy bờ hồ hiện ra trước mặt. Xa xa vào phía trong, trong vạt cây rậm có mấy bóng đèn vẫn còn le lói. Trung Cường và Trí Mẫn đoán rằng có lẽ nơi mấy ánh đèn đó chính là am Quan Âm. Một trận gió hồ nhè nhẹ bốc lên. Mang đến một mùi hương dìu dịu, trong lành khiến cho người nghe chỉ muốn hít thật sâu vào trong phổi. Lúc này hai người mới phát hiện ra vạt xanh đen trước mặt không phải là bờ hồ mà chính là một vạt sen xanh tốt trải dài độ mấy dặm liền. Con thuyền nhỏ xông thẳng vào giữa đám sen, thì ra trong đó còn có một con đường thủy rộng độ tám thước. Vạt sen to lớn này dường như được tay người chăm sóc thường xuyên cắt tỉa. Hai người đưa mắt nhìn quanh một lượt, từng chiếc lá sen to như chiếc tán của Quan Âm Bồ Tát mọc vượt lên khắp mặt nước, đáng tiếc là chưa đến mùa sen nở rộ nhưng vẫn có thể nghe thấy hương thơm dìu dịu bốc lên. Trí Mẫn xem xong, đột nhiên nhớ đến đoàn người ồn ào tấp nập đổ đến Từ Châu để đi du lịch, nàng bỗng chau mày thở dài và nói: - Mấy sĩ tử, thương nhân đó, quanh năm suốt tháng chỉ lo tranh dành đoạt lợi chìm đắm trong men rượu và ánh đèn. Những nơi thanh tịnh hữu tình thế này thì lại không đến đây bơi thuyền du ngoạn. Trung Cường nghe vậy, bất giác chàng bật cười ha hả, tiếng cười vọng xuống mặt hồ hắt lên không trung thật lâu mới dứt, sau đó chàng ngưng tiếng cười và nói to: - Những hạng người dung tục đó chỉ biết tới cẩn y ngọc thực, ở trong trấn phong hoa tuyết nguyệt thọ hưởng lúc nhất thời, họ lại có thứ vui cao nhã như thế này hay sao? Trí Mẫn khe khẽ gật đầu nói: - Vị Tố Liên sư thái chọn bờ hồ yên tịnh này quanh năm thanh đăng cổ Phật, có một cuộc sống an miễn xuất trần. Nhất định sư thái phải là một cao nhân khổ tham Phật lý. Trung Cường cười nhạt và lên tiếng nói: - Quả là như vậy, vị sư thái đó càng không thể nào cho người đột nhập vào khách điếm lén để lại giấy hẹn người đến đây. Trong lúc chàng lên tiếng nói thì từ phía sau lưng bỗng có tiếng cười khẽ lạnh lùng. Sau đó là một trận gió rít lên bổ xuống lưng chàng. Trung Cường khẽ hừm một tiếng chau mày quay lại. Song chưởng của chàng bỗng đẩy mạnh về phía sau, chỉ nghe một tiếng ùm. Trí Mẫn quay lại thì không thấy vị quái cô đâu cả, nhìn xuống mặt nước thì thấy những gợn sóng liên tiếp cuộn lên. Trung Cường mỉm cười và nói: - Không cần tìm nữa, huynh biết trước ả không phải là nữ ni của am Quan Âm mà ả chính là Diệu Diệu tiên cô chuyên mị thuật hại người, sở dĩ huynh không lên tiếng sớm chẳng qua là muốn mượn thuyền của ả đi Quan Âm am một chuyến. Bây giờ cách bờ cũng không còn xa nữa, có lẽ cũng gần đến am Quan Âm rồi. Quả nhiên phía trong rừng trúc trên bờ một góc am đã từ từ hiện ra. Hai cánh cửa sơn đen của am Quan Âm đã đóng im ỉm, hai chiếc vòng đồng trên hai cánh cửa lấp lánh phản chiếu ánh trăng, trước cửa am là một đôi sư tử đá cao lớn dáng vóc hùng dũng như thật. Hai người đến cuối vạt rừng trúc. Đôi mắt cả hai bỗng chợt vụt sáng, khi thấy bìa của vạt rừng trúc được ngăn cách với am bằng một dãy tường hồng cao độ mấy trượng. Ở đây được xây dựng thêm một số tiểu đình và băng ghế đá, có lẽ đây là khu vực nghỉ ngơi. Đến gần trước bậc thang dẫn về phía am thấy phía trên cổng có treo một tấm biển dài gần một trượng, tấm biển có khắc ba chữ vàng to như chiếc đấu Quan Âm am. Trí Mẫn xem xong liền quay sang hỏi Trung Cường: - Cường ca ca, chúng ta vượt tường vào à? Nói xong nàng đưa mắt nhìn về mái ngói xanh lấp lánh phát quang ở phía sau bức tường. Trung Cường liền lắc đầu nói: - Không, chúng ta đến đây phó ước một cách quang minh chính đại, đương nhiên sẽ vào theo cửa chính. Nói xong, chàng bước lên bậc thang đến trước cánh cửa và đưa tay vỗ một lượt vào hai chiếc vòng đồng. Do đêm khuya thanh vắng, tiếng vang của chiếc vòng đồng truyền đi khá xa. Lúc này ánh trăng lênh đênh trên đầu càng tỏ ra sáng trong thuần khiết hơn. Một lúc sau, Trung Cường định vỗ vào vòng đồng thêm lần nữa thì bỗng nghe trong am vọng ra tiếng bước chân. Trung Cường và Trí Mẫn đưa mắt nhìn nhau và cả hai lùi lại hai bước. Có tiếng cửa kèn kẹt vang lên, một cánh cửa bỗng hé ra. Sau đó có một ni cô đầu trọc tuổi độ hai mươi hai, mặc áo tăng bào xám hiện ra. Trung Cường và Trí Mẫn vừa thấy ni cô đầu trần bất giác cả hai ngây người kinh ngạc. Nghĩ đến vị ni cô lấy vải bịt đầu khi nãy hai người có hơi lấy làm lạ. Ni cô đầu trọc trông có vẻ hiền lành, chợt thấy lối trang phục của Trung Cường và Trí Mẫn, ni cô có phần kinh sợ e dè lên tiếng hỏi: - Hai vị thí chủ cớ sao trong đêm lại đến đây gọi cửa, hay là đã lỡ đoạn đường vào đây xin tá túc. Nhưng bổn am đã có minh văn cấm lệ là không lưu khách nam ở lại qua đêm. Vậy xin chư vị thí chủ cảm phiền đi tìm nơi khác. Trung Cường và Trí Mẫn nghe ni cô nói vậy, bất giác cả hai lại thêm một lần ngây người kinh ngạc, nhưng nhìn lên màu áo tăng bào của vị ni cô này thì giống như áo của ni cô trùm đầu lúc nãy không sai tí nào. Vị ni cô đầu trần thấy thần sắc hai người ngỡ rằng cả hai không được vào am nên thất vọng, nhưng ni cô cũng quay người định đóng cửa lại. Trung Cường thấy vậy liền vòng tay và nói: - Phiền tiểu sư phụ báo lại cho Tố Liên sư thái nói rằng Cường Trung Cường và Khang Trí Mẫn đã y hẹn đến đây, đang mong vào gặp sư thái. Tiểu ni cô nghe Trung Cường nói vậy thần sắc của ni cô bỗng hiện lên nét vừa ngạc nhiên vừa khó hiểu. Sau đó ni cô lên tiếng hỏi: - Hai vị thí chủ đã nhận được thư mời của sư thái vào lúc nào? Trung Cường biết ngay là có chuyện ngộ nhận nên chàng ôn tồn nói: - Vào lúc gần tối hôm nay. Trí Mẫn lập tức bổ sung: - Chúng tôi phát hiện ra thư mời của sư thái vào đầu canh một. Tiểu ni cô nghe vậy thần sắc càng tỏ ra kinh ngạc, ni cô khẽ trầm tư và lẩm bẩm: - Lẽ nào có liên quan với tam sư tỷ vừa mới về tới? Trung Cường nghe vậy biết rằng ni cô trước mặt đang nói đến ni cô trùm đầu. Do đó không đợi cho ni cô dứt lời chàng liền gật đầu liên tiếp và nói: - Đúng vậy! Đúng vậy! Chính là vị tiểu sư phụ đó. Tiểu ni cô nghe xong mặt mày chợt hơi biến sắc, ni cô khe khẽ gật đầu và vội vã nói: - Xin hai vị thí chủ đợi một chút, bần ni lập tức đi báo cho sư thái. Nói xong, ni cô liền xoay người rảo bước trở vào trong, dáng đi nhẹ nhàng nhanh nhẹn, Trung Cường và Trí Mẫn thấy vậy biết ngay tiểu ni cô cũng có một căn cơ võ công nhất định. Hai người nhìn theo bóng dáng của tiểu ni cô, thuận mắt nhìn lên đại điện cách đó khoảng hơn bảy tám trượng. Đại điện kiến trúc thật nguy nga, cửa điện đang mở rộng những ngọn đèn lưu li treo ở bên trong hắt ra một loại ánh sáng trắng vô cùng rực rỡ. Do tượng thần phía trong đại điện vừa cao vừa to nên Trung Cường và Trí Mẫn không nhìn rõ trong điện thờ phụng vị thần nào nhưng dựa theo tên am mà phán đoán, có lẽ bên trong thờ phụng Nam Hải Bồ Tát Quan Thế Âm. Trước đại điện đặt một lư hương lớn, trong sân được lát từng loại đá xanh vô cùng sạch sẽ hai bên lối đi dắt về đại điện được trồng vô số kỳ hoa thủy trúc cảnh thật trông có vẻ trang nhã và có trật tự. Trung Cường đang đưa mắt quan sát, đột nhiên Trí Mẫn hạ giọng nói: - Cường ca ca, không ngờ ni cô trùm đầu lại có tài vượt thủy cao đến kinh người như vậy. Nghe vị tiểu sư phụ kia vừa nói thì ni cô trùm đầu đã về đến am rồi. Nói xong nàng lại nhìn một lượt vào trong am thì thấy mấy ni cô đầu trần đang nhô đầu thụt cổ nhìn về phía nàng. Sau đó nàng lại lên tiếng nhắc nhở Trung Cường: - Một chốc nữa gặp sư thái, phải ... Trí Mẫn chưa dứt lời thì vị ni cô khi nãy đã vội vàng cất bước đi về phía hai người. Tiểu ni cô đến nơi, trong thần sắc kinh dị của ni cô pha lẫn nét cười. Ni cô lễ phép nói: - Mời hai vị thí chủ vào tịnh thất chờ trước, sư thái sẽ đến ngay. Nói xong tiểu ni cô liền quay người đi trước dẫn đường. Trung Cường và Trí Mẫn nối gót tiểu ni cô đi vào trong am. Mọi người đi ngang qua bậc thang dẫn về đại điện, theo cửa hông bên phải vào trong tịnh thất. Tịnh thất bày trí đơn sơ nhưng thanh khiết trang nhã, khiến cho người bước vào bỗng có cảm giác thư nhàn thảnh thơi. Sau khi Trung Cường và Trí Mẫn ngồi xuống thì có một tiểu ni cô khác tuổi độ hai mươi ba mang đến hai tách trà thơm. Phút chốc sau từ phía ngoài cửa có một vị lão ni cô thân mặc tăng bào màu xám, mày sương bạc trắng da dẻ hồng hào màu đồng. Lão ni đang dần dần bước vào trong gian tịnh thất. Sắc mặt của lão ni hồng nhuận, ánh mắt hữu thần tỏa ra một tia hiền từ thân thiện, miệng khe khẽ mỉm cười, tay đang lần tràng hạt tỏ ra phiêu miễn thoát trần khiến người nhìn vào lòng bỗng sinh niềm kính trọng. Trung Cường và Trí Mẫn vừa trông thấy Tố Liên sư thái bất giác cả hai đều đứng lên theo phản xạ tự nhiên khi trông thấy người khả kính xuất hiện. Lão ni vừa vào đến cửa, lập tức mỉm cười và cất giọng hiền từ: - Không biết hai vị tiểu thí chủ giữa đêm đến viếng hàn am, bần ni không thể tự thân ra đón, xin hai vị tiểu thí chủ bỏ qua cho. Trung Cường và Trí Mẫn biết lão ni chính là Tố Liên sư thái. Nghe lời sư thái nói xong, biết rằng trong chuyện này có điều chi kỳ hoặc nên hai người lập tức thi lễ và cung kính nói: - Bọn vãn bối đang đêm đến quấy nhiễu nơi sư thái tịnh tu đã là không phải. Nào dám phiền sư thái chính thân nghênh đón. Tố Liên sư thái mỉm cười đôn hậu và nói: - Hai vị tiểu thí chủ không nên quá khiêm nhường như vậy, mời ngồi mời ngồi. Ba người lần lượt ngồi xuống, sư thái liền hỏi về sư thừa và họ tên của Trung Cường và Trí Mẫn. Sau đó mới hỏi đến nguyên nhân đã đưa hai người đến đây. Trung Cường bèn cung kính kể chuyện chàng ở khách điếm bắt gặp thiếp mời ra sao ra sao ... Sau cùng chàng lễ phép nói: - Đây chính là tờ thiếp ấy, xin sư thái xem xét. Nói xong, hai tay chàng nâng tờ giấy trình cho sư thái. Tố Liên sư thái nhận lấy tờ giấy xem xong bỗng cười lên ha hả. Thần sắc của sư thái tỏ ra không hề phật ý. Sau đó sư thái quay sang cất giọng hiền từ nói với vị ni cô đang đứng bên cạnh: - Con xem sư tỷ thay xong y phục lệnh cho nó lập tức lên đây gặp ta. Tiểu ni cô cung kính vâng lời và lập tức đi ra khỏi tịnh thất. Lúc này Trung Cường và Trí Mẫn dường như đã hiểu ra điều gì, cả hai bất giác đưa mắt nhìn nhau. Tố Liên sư thái mỉm cười và hỏi: - Lúc trên đường tới đây, hai vị tiểu thí chủ có gặp điều chi rắc rối không? Trung Cường không dấu giếm gì cả, chàng liền mang chuyện đã gặp sư cô trùm đầu trên hồ ra sao, và từ đó đến đây xảy ra chuyện gì chuyện gì. Chàng kể tất cả ra cho sư thái nghe. Lúc này bên ngoài cửa tịnh thất có một vị ni cô thanh tú tuổi độ hai mươi lăm, hai mươi sáu cùng đi với vị ni cô khi nãy, cả hai đang đi vào tịnh thất. Tố Liên sư thái vừa thấy họ liền cất giọng hiền từ: - Liễu Ân, con hãy kể cho hai vị tiểu thí chủ này nghe, đêm nay chuyện gì đã xảy ra với con. Nói xong lão ni đưa tay chỉ vào Trung Cường và Trí Mẫn. Trung Cường và Trí Mẫn lập tức đứng lên chào hỏi. Ni cô Liễu Ân chợt đỏ mặt, sau khi chào hỏi mọi người xong ni cô liền nói với vẻ ngượng ngập: - Đêm nay bần ni vào thành để đi mua một ít dầu thắp đèn, lúc cách cổng thành Từ Dương còn độ nửa dặm thì thấy phía trước có một đạo cô kiều diễm đang vội vã đi về phía mình. Trí Mẫn nghe vậy chợt nôn nóng hỏi: - Vị đạo cô đó khoảng bao nhiêu tuổi? Ni cô Liễu Ân khẽ trầm ngâm và nói: - Lúc ấy trời cũng đã tối, cũng không nhìn rõ lắm. Nhưng có lẽ người này không quá ba mươi tuổi. Nói xong ni cô lại tiếp tục trầm tư và tiếp lời: - Đạo cô bước đi vội vã, thần sắc tỏ ra có điểu chi lo lắng. Lúc đi ngang qua bần ni, đạo cô bỗng nhìn chăm chú vào bần ni. Sau đó đạo cô bỗng đột nhiên bổ đến. Bần ni không biết đạo cô diễm lệ này đang lập mưu hiểm, không kịp đề phòng nên đã bị đạo cô đó khống chế. Ni cô Liễu Ân nói đến đây, trên gương mặt thanh tú của ni cô lại có một nét xấu hổ thoáng qua. Trung Cường dường như đã có điều hoài nghi vị đạo cô diễm lệ, chàng định lên tiếng hỏi thì Liễu Ân lại lên tiếng tiếp tục nói: - Đạo cô diễm lệ ép bần ni đến chỗ không người, điểm huyệt mê của bần ni. Sau đó đoạt lấy tăng y và bỏ đi. May mà có một lão nhân võ công thâm hậu phát hiện ra và ra tay giải huyệt cho bần ni. Sau đó lão nhân lại hộ tống bần ni đến bờ hồ, nhưng lúc đó thì không thấy chiếc thuyền con của bần ni đâu cả. Dường như Trí Mẫn đã hiểu rõ vị đạo cô đó là ai, nàng liền lên tiếng hỏi dồn: - Vị đạo cô diễm lệ có lẽ ăn mặc màu vàng nhũ, hai bên vạt và cánh tay áo có viền màu hồng phấn đối xứng phải không? Ni cô Liễu Ân không đợi Trí Mẫn dứt lời, đã gật đầu xác nhận: - Đúng vậy, đúng vậy. Trong tay đạo cô còn có một ngọn phất trần cán ngọc. Trung Cường liền phẫn nộ nói: - Đó chính là Diệu Diệu tiên cô chuyên mị thuật hại người quả là không sai. Liễu Ân vừa nghe đạo cô đó chính là Diệu Diệu tiên cô, sắc mặt của ni cô bỗng chuyển biến. Sau đó ni cô nhìn sang Tố Liên sư thái một lượt. Tố Liên sư thái hạ giọng niệm một câu Phật hiệu, sau đó bình tĩnh nói: - A di đà phật, không ngờ lại là con nghiệt chướng Huyền Hư này. Ni cô đầu trọc không đợi sư thái dứt lời. Vội vòng tay bước lên một bước và cung kính xin phép: - Đệ tử xin đến bên hồ để trừ đi kẻ bại hoại trong Phật môn, không giữ thanh quy này. Vừa nói đôi mắt của ni cô bỗng vụt sáng ra chiều phẫn nộ. Tố Liên sư thái liền nghiêm sắc mặt nói: - Ác nhân tự hữu ác nhân trừ. Diệu Diệu tiên cô tạo nghiệp quá nặng. Sẽ khó mà tránh khỏi kiếp số. Chẳng qua là thời cơ chưa đến mà thôi, con không nên vì chuyện này mà manh động đến chân niệm, tổn hại đến tu vi tổ dưỡng của con. Ni cô nghe vậy liền cúi đầu vâng lời, sau đó lui về chỗ cũ, thần sắc của ni cô lại phục hồi nét tịnh tâm trầm mặc. Trung Cường và Trí Mẫn thấy chuyện đã sáng tỏ, lập tức đứng lên cáo từ và đồng thanh khiêm tốn lên tiếng: - Bọn vãn bối sơ nhập giang hồ, sự lịch duyệt hãy còn nông cạn, gặp chuyện chưa biết suy luận phán đoán, nên đã mạo muội đến đây quấy nhiễu. Sự thật, bây giờ đêm đã khuya, bọn vãn bối xin thất lễ cáo từ, xin sư thái kiến lượng tha thứ. Nói xong cả hai song song thi lễ cúi gập mình đến gần sát đất. Tố Liên sư thái hiền từ cười lên khà khà, đưa tay đỡ lấy hai người và nói: - Bây giờ cũng đã canh ba rồi, hai vị tiểu thí chủ nữa đêm bôn đằng vất vả có lẽ cũng đã hơi đói rồi, thôi hãy dùng ít cơm chay rồi đi cũng chưa muộn. Trung Cường và Trí Mẫn không đợi sư thái dứt lời, cả hai lập tức vội lên tiếng tiếp lời: - Quấy rầy sư thái quá lâu lòng vãn bối rất ấy náy. Hơn nữa ngày mai còn phải lên đường đi sớm, tấm thịnh tình của sư thái bọn vãn bối sẽ nhớ mãi không quên. Tố Liên sư thái thấy hai người kiên quyết trở về, nên cũng không cưỡng ép. Bà liền quay sang nói vời hai vị tiểu ni cô: - Hai vị tiểu thí chủ đây vì có chuyện nên không thể dừng lâu ở đây, hai con hãy thay sư phụ đưa hai vị tiểu thí chủ qua hồ. Nói xong lão ni nghiêm nét mặt và dặn thêm: - Xong việc là về ngay, không được lôi thôi sinh sự. Hai vị ni cô đồng thanh cung kính vâng lời: - Đệ tử tuân mệnh. Trung Cường định lên tiếng can ngăn là khỏi tiễn, nhưng nhớ đến không ai chèo thuyền trở về do đó lời vừa đến bên miệng thì bỗng dừng lại, không nói. Năm người ra khỏi tịnh thất, Tố Liên sư thái tiễn hai người đến tận cửa am nói lời bảo trọng. Sau đó mới quay lưng đi, còn Trung Cường và Trí Mẫn nối gót theo sau hai vị ni cô, men theo con đường đá xanh đến tận bờ hồ. Lúc này ánh trăng sáng trong như nước, gió đêm lành lạnh thổi ngang hai hàng trúc rậm phát ra mấy tiếng xào xạc rì rào, vầng trăng chênh chếch trên đầu trông có vẻ càng tròn càng sáng. Đến bên bờ hồ, khí mát bổ nhập vào người mang đến mùi hương sen, thơm ngát mùi không khí trong lành. Trên mặt hồ trong tán lá sen tiếng cá đớp bóng quẩy đuôi vang lên không ngớt. Hai vị ni cô nhanh chóng mở dây buộc của một chiếc thuyền con. Trung Cường và Trí Mẫn lần lượt nhẹ nhàng đáp xuống khoang thuyền song song ngồi trước mũi thuyền. Tiếng mái chèo khua vang, thân thuyền rẽ nước lao lên như tên bắn đi về phía mà lúc nãy hai người đã từ đó đến đây. Một chốc sau đã vượt khỏi vạt sen, mặt hồ vẫn phẳng lặng như gương. Chiếc thuyền con vẫn lao như tên bắn, hai bên mạng thuyền tiếng nước vỗ vào nghe thật vui tai. Trung Cường và Trí Mẫn đưa mắt nhìn nhau, biết rằng công lực của hai vị ni cô này quả thật bất phàm. Diệu Diệu tiên cô nếu không ra tay đánh lén thì cũng khó mà đắc thủ một cách dễ dàng. Nửa giờ sau, thuyền đã đến bờ nam, hai người lên tiếng cảm ơn và cáo từ hai vị ni cô. Sau đó, chờ cho thuyền đi khuất sau vạt lau, cả hai liền thi triển khinh công nhắm vào cổng bắc của thành Từ Châu vọt đi như bay. Từ phía xa xa hai người thấy cổng thành đã đóng, đành phải vượt thành mà vào. Lúc này đã quá canh ba, trên phố vẫn còn năm ba nhóm hành nhân và một số khách tửu đã ngà ngà, không ít phòng trà tửu quán vẫn còn sáng ánh đèn, từ trong đó vẫn vọng ra tiếng cười nói ồn ào. Trung Cường và Trí Mẫn về đến khách điếm, thì thấy trước cửa điếm hai ngọn đèn canh vẫn còn cháy sáng, một tên tiểu nhị đang ngồi ngủ gà ngủ gật trên chiếc ghế dài kê trên cổng điếm. Hai người vào phòng, thuận tay chốt cửa, nhưng không đốt đèn lên. Cả hai cùng nói, chúc ngủ ngon và bước vào hai phòng riêng biệt để nghỉ ngơi ... Tiếng rao bán hàng làm cho Trung Cường và Trí Mẫn tỉnh giấc, mở mắt nhìn ra thì thấy trời đã sáng tỏ. Hai người rửa mặt xong thì bọn người làm đã mang bữa sáng lên. Trong khi dùng bữa hai người vẫn bàn về chuyện đã phát sinh vào tối hôm qua, hai người đồng ý với nhau nhận thấy rằng Tố Liên sư thái là một Phật môn cao nhân võ công cao tuyệt, đức tu cũng dày. Lúc này ánh sáng đã chan hòa trong sân, những người không vội lên đường giờ này mới bắt đầu lục tục rời điếm. Trí Mẫn nhìn thấy cảnh ấy nàng bỗng quay sang nói với Trung Cường: - Cường ca ca, đa số những người phải lên đường gấp, họ đều nghỉ đêm ở bên ngoài thành, tại sao chúng ta không đến những khách điếm bên ngoài để dò thăm nhỉ. Có lẽ Khôn Long lão tiền bối cũng qua đêm ở bên ngoài thành. Trung Cường nghe Trí Mẫn thức tỉnh bất giác chàng khẽ vỗ tay xuống bàn và vò đầu bứt tai nói: - Đáng đánh đòn thật, điều đơn giản thế này, tại sao chúng ta không nghĩ ra chứ? Nói xong chàng vội vã uống cạn sạch cháo trong bát, sau đó đứng lên và nôn nóng nói: - Mẫn muội, chúng ta đi đến cửa nam. Nói xong hai người sánh vai nhau rời khỏi phòng, đi thẳng ra khách điếm. Trên phố người vẫn đông đúc, chen vai sát cánh gọi nhau í ới vang trời, buổi chợ sáng đang vào lúc thịnh. Trung Cường và Trí Mẫn chật vật lắm mới đến được cổng nam, vừa ra khỏi thành thì thấy con đường dẫn về cổng nam chỉ có bốn khách điếm. Hai người lòng tràn trề hy vọng, đi thẳng về phía mấy khách điếm và lên tiếng hỏi thăm, hỏi liền ba chỗ bọn tiểu nhị đều liên tục lắc đầu, làm cho niềm hy vọng trong lòng hai người chết hơn một nữa. Khách điếm sau cùng cũng là khách điếm cách xa cửa nam nhất, đi thêm một đoạn nữa đã là điền dã. Hai gã tiểu nhị đứng ở trước cửa vừa thấy Trung Cường và Trí Mẫn đi đến. Cả hai liền mỉm cười vẫy tay mời gọi. Trung Cường liền tiến đến hỏi thăm hai người về tung tích của Lục Dã Khôn Long. Sau đó chàng lại tả tỉ mỉ về cách phục sức và tuổi tác cho hai tên tiểu nhị được rõ. Ngờ đâu hai tên tiểu nhị vừa nghe mô tả liền đồng thanh lên tiếng nói lớn, trong đó có một người tương đối giàu kinh nghiệm lại nói thêm là vị khách đó có đôi mắt sáng hơi có ánh xanh giống như là người Miêu Cương. Trung Cường và Trí Mẫn nghe vậy vui mừng, không sao tả xiết, lập tức lấy ra một đỉnh bạc hai lượng thưởng cho hai người. Hai gã tiểu nhị thấy đĩnh bạc và thần thái vui mừng của Trung Cường và Trí Mẫn, cả hai cũng kinh hỉ vui mừng không kém. Thế là hai người liền tranh nhau nói cho Trung Cường và Trí Mẫn nghe về thời điểm mà Lục Dã Khôn Long đến đây, trọ ở phòng nào, áo quần giày dép, dung mạo ra sao ... Cả hai nhất nhất kể liền một mạch. Trung Cường đang lúc hưng phấn, thấy thần thái hai tên tiểu nhị khi thuật về Lục Dã Khôn Long lão tiền bối, chàng liền phát ra một tràng cười sảng khoái. Trí Mẫn đứng ở bên cạnh Trung Cường thấy hai người gân cổ, trợn mắt lên mà kể, nàng cũng không nhịn được đưa tay che miệng và bật cười khanh khách. Sau một hồi hỏi thăm, hai người được biết là Lục Dã Khôn Long vừa mới đi qua trước đó mấy ngày. Trung Cường cảm tạ hai người giúp việc của khách điếm và cùng với Trí Mẫn trở lại cổng nam. Lòng hai người lúc này vừa mừng, vừa lo, vừa lại có chút hối hận. Họ mừng vì đã hỏi ra hành tung của Khôn Long lão tiền bối, lo vì trên đường người xe như nước, cả hai hận rằng không thể bay ngay về khách điếm trong tức khắc. Hối hận vì sao đêm qua lại không ra ngoài thành để dò hỏi, sáng nay vì sao không thanh toán tiền trọ và lấy ngựa lại đây. Hai người về đến khách điếm thanh toán xong tiền trọ, hai người trở lại cổng nam thì lúc ấy cũng đã gần giờ ngọ. Do đã biết hướng đi của Lục Dã Khôn Long nên trên đường đi, mỗi khi qua một thị trấn hay một huyện thành Trung Cường và Trí Mẫn đều phải dừng ngựa lại, đi đến mấy khách điếm hoặc nhà trọ để dò la tông tích của Khôn Long lão tiền bối. Mấy ngày nay tuy chưa đuổi kịp Khôn Long lão tiền bối nhưng hai người đã có một kết luận chắc chắn là Khôn Long lão tiền bối cứ mỗi hai ngày đi mới vào trọ khách điếm một lần, phần nhiều là trọ ở những khách điếm ở phía ngoại vi, tương đối yên tĩnh có lẽ là để tránh bớt những phiền phức ngoài ý muốn xảy ra. Về thời gian phần nhiều là sau canh một người mới vào ngủ, thật sớm hôm sau lại lên đường. Có lẽ đi vào lúc vắng người để tiện bề thi triển khinh công cho nhanh. Khôn Long lão tiền bối rất ít khi dùng cơm ở tửu lầu, người thường ăn uống qua loa ở những quán nhỏ có lẽ là để tiết kiệm thời gian và tránh người để ý quấy rối. Căn cứ vào những điều đã thu được như trên, Trung Cường và Trí Mẫn đoán rằng Khôn Long lão tiền bối giờ này cũng đang ở đoạn đường trước mắt. Đoạn nghĩ kể tiếp của người có lẽ là Liễu Lân điếm cũng nên. Nhưng từ huyện Tân Sát đến Liễu Lâm điếm buộc phải đi ngang qua núi Tư Không, tổng đàn của Thư Hùng giáo. Trung Cường và Trí Mẫn biết rằng cứ men theo quan đạo mà đuổi theo thì khó mà gặp được Khôn Long lão tiền bối. Mà phải đến những địa điểm dự định hoặc là những giao lộ quan trọng ở đó chờ đợi thì mới có khả năng gặp được. Nếu trước tiên dùng thời gian một ngày đi núi Tư Không phó ước thì vẫn đến Liễu Lâm điếm trước Khôn Long tiền bối nửa ngày. Do đó Trung Cường và Trí Mẫn quyết định cho ngựa đi thẳng về núi Tư Không để thực hiện lời hứa thay cho Quân tỷ tỷ. Quyết định xong hai người chuẩn bị một số đồ ăn thức dùng, men theo quan đạo đi thẳng đến núi Tư Không. Trung Cường và Trí Mẫn cho ngựa chạy không nghỉ phóng vó như bay, hai người vừa đến ranh giới của Quang Châu thì thấy phía trước mặt núi non lô nhô, trải dài mút mắt. Trong ánh sáng miên man của màn sương sớm, hai người đã đến cách núi Tư Không chỉ còn hai mươi dặm. Trước mặt họ giờ đây là Trường Thọ trấn nằm về mạn bắc của núi Tư Không. Trọng trấn Trường Thọ đã có phân đà của Thư Hùng giáo, nghe nói đà chủ ở đây là một thiếu phụ diễm lệ. Hai người vào trong một khách điếm, cả hai lần lượt đi rửa mặt định ngồi xuống bàn bạc về việc đến núi Tư Không để phó ước, thì thấy tứ phía ngoài sân có hai người đang bước vào trong điếm. Cả hai ăn mặc một kiểu bằng loại vải bố màu xám. Không ai mang theo binh khí. Một người to béo dềnh dàng, một kẻ gầy gò ốm yếu ra chiều ranh ma xảo trá cả hai song song từ từ bước tới. Trong lúc Trung Cường đang ngắm chừng và ước lượng hai hán tử áo xám đã vào đến cửa, hán tử gầy gò đưa đôi mắt ti hí nhìn vào Trung Cường và Trí Mẫn một lượt, sau đó gã gượng cười và vòng tay lên tiếng: - Hai vị từ đâu đến đây, sẽ đi về đâu, tại sao trọ ở đất này, tên họ môn phái và lai lịch của sư thừa, hai vị phải nhất nhất khai ra nếu không tại hạ đành phải ... Trung Cường thấy thần sắc ngạo mạn của hai gã chàng không thể nhẫn nại được, bèn cười nhạt một tiếng và nói: - Tại hạ đi đường dưới vòm trời, trọ đâu trả tiền ở đó, không phải là cường đạo, cũng chẳng phải là kẻ tội đồ phạm pháp, các ngươi đến đây hỏi chi cho mệt. Đại hán cao to trì độn khẽ trầm sắc mặt, gã quát lên: - Tên tiểu tử câm miệng lại, cho ngươi biết rằng đây là lãnh địa của bổn giáo. Cùng với tiếng quát thân hình gã hùng hổ hung hăng như hổ vồ mồi nhảy vào trong cửa ...