Lên xe buýt, Kiều Tử Tích chọn hàng ghế gần cửa sổ ngồi xuống, Hạ Minh Hiên an vị ở vị trí bên cạnh. tầm mắt Kiều Tử Tích dừng lại trên đám học sinh đang ùa ra như ong vỡ tổ, người nào đó dán lại gần. “Tử Tích, cậu thật sự cùng nha đầu Diệp Tiểu Dao kia đi xem phim à?” Kiều Tử Tích buột miệng đáp một câu. “Ừ”. “Cái đó…. Cậu…. cậu không phải là cùng cậu ta…. Có cái gì đó….” Kiều Tử Tích quay đầu nhìn hắn. “Cậu quan tâm chuyện này làm gì?” Hạ Minh Hiên sờ sờ mũi. “Không có gì, chỉ là tò mò một chút thôi”. Xe buýt lăn bánh, cảnh sắc ngoài cửa sổ cũng lùi lại dần, không mang theo một chút dấu vết. Hạ Minh Hiên nghiêng đầu nhìn Kiều Tử Tích vẫn ngắm cảnh bên ngoài, muốn nói gì đó nhưng lại bị sườn mặt trầm mặc của cậu cản trở về. Năm 2009, một thế hệ trẻ hễ há mồm ngậm miệng đều là ‘cấp lực’ với ‘thần mã đều là mây bay’, đang nói chuyện QQ hay đăng topic động một tí là chèn thêm cái biểu tình ‘ 囧 ’. Nhóm học giả Hán ngữ thi nhau toát mồ hôi hột, không biết qua vài năm nữa từ điển tiếng trung mới liệu có đem ‘cái gì’ đổi thành ‘thần mã’, ‘cố gắng’ đổi thành ‘cấp lực’ hay không. (1) Thời gian đi học trôi qua như nước chảy mây trôi. Mỗi ngày vùi đầu vào toán học hoá học vật lý tiếng anh, cúi đầu ngẩng đầu, một ngày cứ thế trôi qua. Toán học lão sư hồi trước bị Diệp Tiểu Dao nói là giống Hỉ dương dương làm ra một bộ biểu tình thành thục, cầm viên phấn trong tay xoay xoay, nói. “Thời gian không còn nhiều, chúng ta vẫn còn mấy nội dung chưa động đến, phải đẩy nhanh tiến bộ. Bình thường các em phải chăm chỉ đọc sách, chuẩn bị bài trước ở nhà, như vậy đến lớp mới học nhanh được. Toán cũng phải làm thêm nhiều bài tập, luyện đề thi. Các em mà không làm quen dần, đến lúc đi thi sẽ không biết làm thế nào đâu”. “Thầy ơi, không có thời gian!” một đám học sinh bên dưới đồng thanh trả lời. Toán học lão sư vội ho một tiếng, nói. “Các em chưa từng nghe qua sao, thời gian là bọt biển, cứ bóp một chút là sẽ có”. Thầy à, bọt biển không phải máy bơm nước tự động, mãi rồi cũng đến lúc nó khô cạn chứ. Chờ nó khô rồi, có bóp thế bóp mãi cũng như vậy thôi, thầy còn trông mong nó phun ra nước sao? Trung học chính là như vậy, không có thời gian chỉ là lấy cớ, không muốn học mới là động cơ chính. Đảo mắt một cái, thu qua đông tới. Mùa đông năm nay so với năm 2008 còn có điểm lạnh hơn. Cũng không biết Diệp Tiểu Dao nghĩ thế nào, nói lúc trước mình mới chỉ mặc ba lớp quần áo, hiện tại phải tăng lên thành bốn lớp. Hạ Minh Hiên quàng một chiếc khăn len caro đen trắng, là Hứa Diệp Ly tự đan. Khi đó, hắn còn khoe ra trước mặt Kiều Tử Tích, nói. “Thế nào, nương tử nhà tôi tuyệt đối là vợ hiền dâu thảo đúng không?” Kiều Tử Tích liếc hắn. “Đúng vậy….” Câu nói lúc trước của Diệp Tiểu Dao không linh nghiệm, Hạ Minh Hiên với Hứa Diệp Ly kết giao được hơn một tuần rồi. Diệp Tiểu Dao đem mình bao thành như cái bánh chưng, mũi đỏ lên vì lạnh, nói, xem ra hai bọn họ là chân thật, nhưng tôi đảm bảo sẽ không qua được năm nay. Cái mồm quạ đen của Diệp Tiểu Dao, nói cái gì là trúng cái đó. Ngày đó là đêm Giáng sinh, cửa hàng khắp các phố lớn ngõ nhỏ đều trang hoàng rực rỡ với ánh đèn đủ màu sắc cùng cây thông Noel. Bên trên còn có mấy nhân công đang làm tuyết giả, kỳ thật ở K thị chưa từng có tuyết rơi, mưa đá thì có vài lần. Từ trong một cửa hàng phát ra tiếng nhạc vui tươi: Jingle Bells, Jingle Bells, Jingle all the way…. Thời tiết hôm nay hơi lạnh, Kiều Tử Tích chỉ mặc hai lớp áo đã ra ngoài, đều là tại Hạ Minh Hiên làm hại. Sau khi tan học, về đến nhà chưa được bao lâu thì nhận được điện thoại như sói tru quỷ kêu của Hạ Minh Hiên. “Tử Tích, tôi thất tình!” Xứng đáng! Nhưng Kiều Tử Tích vẫn ra ngoài. Lúc đi, Kiều Tử Tích còn chưa ăn cơm, Hạ Minh Hiên nói hắn cũng chưa ăn. Vì thế, giữa dòng người tấp nập, đám đông ồn ào nhộn nhịp đi chơi phố, Hạ Minh Hiên kéo Kiều Tử Tích vào một nhà hàng cao cấp đúng chuẩn tình nhân để ăn cơm. Ngồi xuống ở một góc khuất nhất, Kiều Tử Tích quét mắt nhìn tình trạng trong nhà hàng, sau đó liếc Hạ Minh Hiên. “Thất tình còn tới chỗ này”. “Cậu không biết bầu không khí ở đây có thể chữa khỏi vết thương lòng sao?” Không hiểu chữa khỏi kiểu gì, chỗ này toàn là tình nhân anh anh em em ngọt ngào thắm thiết. Nhân viên phục vụ đem tới hai ly nước trái cây nóng, Hạ Minh Hiên cầm lấy một ly đưa cho Kiều Tử Tích, Kiều Tử Tích vươn tay đón lấy. Chỉ một chút, hai bàn tay chạm vào nhau, nước trái cây màu cam dưới ánh đèn nhu hoà lờ mờ phản chiếu nơi tiếp xúc kia. Hạ Minh Hiên nhìn theo, Kiều Tử Tích vừa lúc ngẩng đầu, vội rụt tay trở về. Môi khẽ cong một cái, Hạ Minh Hiên đem ly nước đặt ở chỗ trống trước mặt Kiều Tử Tích. “Sao tay lạnh thế?” Sau đó tầm mắt dừng ở cổ áo Kiều Tử Tích, bên trong chiếc áo khoác màu café chỉ mặc một chiếc sơmi. Kiều Tử Tích cầm ly nước trái cây trong tay. “Còn không phải cậu làm hại”. Hạ Minh Hiên không nói nữa, ngay tại chỗ cởi áo khoác màu xám của mình ra, cách một cái bàn đưa cho Kiều Tử Tích. “Cầm, tôi mặc ba áo, đang thấy nóng”. “Không cần”. Một ngụm cự tuyệt, sau đó cúi đầu uống nước. “Thật sự không cần?” “Không cần”. Hạ Minh Hiên cầm lại áo khoác, mặc vào. Sau đó, Kiều Tử Tích cảm thấy sofa mình đang ngồi đột nhiên chật hơn, Hạ Minh Hiên da mặt dày nói. “Hai người ngồi cho ấm”. Kiều Tử Tích không để ý, Hạ Minh Hiên được thể tiến thêm một bước, cầm lấy bàn tay lạnh như băng của Kiều Tử Tích xoa xoa. “Tay lạnh thế này tí làm sao mà ăn được”. Kiều Tử Tích nhìn xung quanh, rút bàn tay đang được hắn nắm ra, thấp giọng nói. “Bị người ta nhìn thấy thì không hay”. “Có làm sao đâu?” Hạ Minh Hiên cảm thấy chuyện này rất bình thường. “Với lại, người trong nhà hàng không nhìn đến góc bên này đâu”. Kiều Tử Tích không giãy ra nữa, tuỳ ý để bàn tay của Hạ Minh Hiên vuốt ve tay mình, mỗi một chỗ đi qua đều lưu lại một tia ấm áp. Tại một nhà hàng tình nhân, ở một góc khuất có hai thanh niên đang cầm tay sưởi ấm cho nhau, không gian quá mờ, nhìn không rõ gương mặt hơi phiếm hồng của một người trong đó. Rời khỏi cái nhà hàng đắt muốn chết người kia, Hạ Minh Hiên lập tức mang Kiều Tử Tích vào một cửa hàng quần áo. Vừa lúc đang có chương trình khuyến mãi nhân dịp Giáng sinh, mua một tặng một. Vì thế, giúp Kiều Tử Tích mua quần áo cứ thế mà thành. Hạ Minh Hiên thử một chiếc áo khoác màu đen xong, nói với nhân viên bán hàng vẫn đang ân cần giới thiệu bên cạnh mình sẽ lấy cái này, cũng chẳng thèm nhìn cái giá tám trăm tệ dán bên trên. Sau đó, tiện thể lấy một cái màu trắng cùng kiểu cho Kiều Tử Tích. Áo cuối cùng vẫn mua. Phim cũng đi xem, bất quá không phải < 2012 >, mà là một bộ phim trong nước, Châu Kiệt Luân là diễn viên chính, tên là < Thích Lăng >. Ở trong rạp chiếu phim, Hạ Minh Hiên lại kéo lấy tay Kiều Tử Tích. “Sao vẫn còn lạnh thế này?” Kiều Tử Tích không nói lời nào, hai bàn tay vẫn nắm lấy nhau cho tới khi bộ phim kết thúc. Diệp Tiểu Dao nhìn áo khoác trên người Hạ Minh Hiên, lại nhìn nhìn cái áo Kiều Tử Tích đang mặc. Sau đó cho ra một kết luận, hai cái áo này chỉ có màu sắc là khác nhau mà thôi. “Tử Tích, đây là thế nào đây hả? Ăn mặc như đồ đôi, hắc bạch tuyệt phối a”. Kiều Tử Tích trong lòng thầm than, ai biết tên ngu ngốc kia hôm nay cũng mặc cái áo đó! Nếu biết trước, cậu tuyệt đối tuyệt đối sẽ không mặc cái áo này ra ngoài. Ngay cả lúc đi ăn trưa cũng bị mấy nữ sinh dùng ánh mắt giống Diệp Tiểu Dao nhìn a nhìn, soi a soi. Sau đó lộ ra biểu tình đã hiểu rõ: đúng là đồ đôi! Hứa Diệp Ly lau nước mắt, sụt sùi đứng trước mặt Kiều Tử Tích. “Tôi chỉ là muốn hôm Giáng sinh cậu ấy cùng tôi đi dạo phố, cậu ấy nói không có thời gian, tôi chỉ nóng nảy một chút, cậu ấy đã nói chia tay”. Hứa Diệp Ly túm lấy cánh tay Kiều Tử Tích, cái mũi cũng đỏ lên vì khóc. “Tử Tích, cậu với cậu ấy thân nhau như vậy, cậu giúp tôi đi giải thích với cậu ấy được không?” ~~~~~ * ~~~~~ * ~~~~~ * (1) shén-mǎ (Thần mã) đọc giống shén-me (cái gì). – Gěilì (cấp lực): Từ “gěilì” có thể sử dụng để nói một vật hay một sự việc, ví dụ như: “Bộ phim này hay (gěilì) quá!” hoặc “Bóng đá Trung Quốc chả có gì thú vị (gěilì) cả” vv…. “gěilì” còn có thể làm động từ, nghĩa là cố gắng lên.