Tình yêu chưa bao giờ trở thành toàn bộ cuộc sống, huống chi đối với Hàn Tả Tả mà nói, không có người kia thủ hộ, cô căn bản không có quyền được bốc đồng. Cho nên Hàn Tả Tả sau khi thương tâm qua đi, liền một lần nữa phấn chấn vực dậy tinh thần tiếp tục cố gắng sống, mà thời điểm chân chính đối mặt với sự thật, cô không khỏi cảm thấy may mắn lúc trước bởi vì vội vàng, rất nhiều thủ tục vẫn chưa làm hoàn tất, cô mới có thể dễ dàng trở lại tiếp tục việc học dang dở và sự nghiệp của mình. Càng thấy may mắn là ngay từ đầu còn lưu luyến đắn đo, từ đầu tới cuối cô đều không công khai quan hệ tình cảm với Lang Hi, cô mới có thể một lần nữa trở về cuộc sống bình lặng thường ngày. Nhìn xem, sự thật trước mặt, hết thảy đều có thể không quan trọng! Tang Đồng hiện đang chuyên tâm quay những cảnh cuối cho một bộ phim điện ảnh, lịch trình tiếp theo cũng được sắp xếp đâu vào đấy, Hàn Tả Tả bắt đầu có rất nhiều thời gian rảnh rỗi, vì không để cho mình miên man suy nghĩ, mấy ngày nay cô đều lên mạng tìm việc làm. Sau khi công việc trong tay đều xử lý xong, trường học cũng không có vấn đề gì, Hàn Tả Tả suy tư một phen, liền xin phép công ty, yêu cầu được dẫn dắt thêm một người mới nữa. Người đại diện của công ty đa phần đều đồng thời quản lý vài nghệ sĩ, có kinh nghiệm từng trải như Hannah, thậm chí dưới trướng còn có vài tổ quản lý nhỏ. Năng lực của Hàn Tả Tả rõ như ban ngày, công ty đương nhiên rất vui vẻ mà ‘bốc lột sức lao động’ của nhân viên, nếu cô đã chủ động yêu cầu, công ty không thể không đáp ứng. Thêm một khóa huấn luyện người mới nữa sắp kết thúc, Hannah mang theo Hàn Tả Tả đi tới phòng huấn luyện chọn người mới, trong căn phòng lớn trống trải, rải rác phân bố hai mươi người mới trẻ tuổi, bởi vì huấn luyện đã lâu nên đầu đầy mồ hôi, lúc nhìn thấy bọn cô đi vào, liền tập trung vào chính giữa, nôn nao chờ đợi được chọn lựa. Hàn Tả Tả nhíu mày, nhìn quét một vòng, đột nhiên cảm thấy cô giống như tú bà, đang ở bọn buôn người dẫn dắt hạ, chọn lựa có tiềm chất đứa nhỏ, sau đó điều. Giáo thành hồng bài cấp chính mình kiếm tiền. Như vậy nhất tưởng, mấy ngày liền đến nặng nề tâm tình cư nhiên tốt lắm điểm, khóe miệng cũng không tự giác ngoéo một cái. Hannah cùng huấn luyện khóa lão sư hàn huyên hoàn, đối mọi người giới thiệu đến: "Đây là Hàn kinh tế (biệt danh của chị Tả) - người đại diện của công ty, trước mắt trong tay cô ấy chỉ có một nghệ sĩ, cho nên sẽ chọn thêm một người trong số các bạn, người được chọn chỉ cần qua một tháng thử sức, là có thể trực tiếp ký hợp đồng với công ty!" Lời này vừa nói ra, mọi người vốn đang nhao nhao thắc mắc lập tức hưng phấn hẳn lên, bọn họ thực lực tương đương, mà hàng năm số người có thể từ lớp huấn luyện của Mia tốt nghiệp đếm trên đầu ngón tay, nếu có thể được trực tiếp lựa chọn ký hợp đồng, chẳng phải sẽ thoải mái rất nhiều. Huống chi, cùng là người mới như nhau, người được lựa chọn có thể có cơ hội ra mắt trước, việc này đối với bản thân có ưu thế rất lớn a. Hàn Tả Tả đang muốn mở miệng nói vài câu khách khí trước, đột nhiên nghe được một tiếng cười nhạo không lớn không nhỏ. Đứng ở cuối cùng là một thiếu niên thanh tú xinh đẹp giống như bước ra từ trong truyện trang, mặc một chiếc áo T-shirt màu đen rộng thùng thình, trước ngực là hình một cái đầu lâu màu trắng, lắc lư ăn kẹo cao su cà lơ phất phơ, nét non trẻ trên mặt tràn đầy khinh thường. Hàn Tả Tả trong mắt pha lẫn hứng thú và ý cười, Hannah nhíu nhíu mày không hờn giận hỏi: "Làm sao vậy, có vấn đề gì sao?" Người thiếu niên kia lười biếng liếc mắt nhìn các cô một cái, vô cùng trào phúng nói: "không có gì, chính là tò mò tiểu thư Hàn Tả Tả này... Nhìn cô ấy cũng... Ha ha, cô ấy lớn hơn chúng ta ư?" Hàn Tả Tả mặc dù tuổi còn trẻ nhưng thành thạo, còn là sinh viên mới hai mươi tuổi chưa tốt nghiệp, cho dù ở trong cái vòng luẩn quẩn phức tạp này lăn lộn lâu như vậy, ánh mắt vẫn ngây ngô thật dễ nhận ra. một cô gái tuổi còn trẻ như vậy, có thể đứng vững được hay không còn chưa nói, có năng lực và thực lực thế nào để cam đoan rằng nghệ sĩ không bị hủy trong tay của cô? Cho nên thiếu niên kia lấp lửng không nói rõ vấn đề làm trong lòng mọi người lại nhao nhao cả lên. Trong mắt Hàn Tả Tả ánh sáng lạnh chợt lóe, thản nhiên nói: "Lớn hơn so với cậu, có ý kiến gì không?" Nếu không tính tuổi, bề ngoài Hàn Tả Tả so với thiếu niên còn lớn hơn một chút. anh chàng đó không phục, cho rằng con gái thường trưởng thành sớm, cho nên nhìn qua mới có vẻ lớn tuổi hơn mình, không chút khách khí cười nhạo nói: "Lớn hơn tôi? Hừ, ngực sao?" Hàn Tả Tả phát dục vô cùng tốt, lời này vừa nói ra, tầm mắt của mọi người đều không hẹn mà cùng tập trung đến trước ngực cô, nơi đang ngạo nghễ sừng sững kia. Hàn Tả Tả đối với lời nói ác ý của hắn cũng không hề phật lòng, còn ưỡn thẳng ngực, mặt không đổi sắc mở miệng: "Đúng vậy, ngực lớn hơn cậu, cậu ghen tị à?" Thiếu niên liếc mắt xem thường: "Please, tôi mang theo thứ đồ chơi đó làm gì!" Thân là một người đàn ông chính hiệu, làm sao có thể ghen tị với bộ ngực của phụ nữ được! Hàn Tả Tả hiểu rõ cười cười: "Cho nên cậu ghen tị?" Lời này vừa nói ra, đã có người nhịn không được cười lên tiếng. Thiếu niên bị mỉa mai, nhất thời sắc mặt đỏ bừng, ánh mắt bởi vì phẫn nộ trợn trừng, lấy bộ dáng vô cùng ghét bỏ và ánh mắt không hiếm của lạ ngắm ngắm ngực của cô: "Hứ, ai ghen tị cô? Ngực lớn thì rất giỏi sao!" Hàn Tả Tả bình tĩnh gật đầu: "Ừa, rất giỏi!" Chử Tự Thần: "..." Thầy huấn luyện đau đầu vì tên nhóc phản nghịch này đã lâu rồi, rốt cục nhìn thấy hắn kinh ngạc, nhịn không được quay đầu đi chỗ khác, nở nụ cười hồi lâu mới miễn cưỡng giảng hòa nói: "Tốt lắm tốt lắm, Chử Tự Thần, ngực phẳng cũng có thể kiêu ngạo a, đừng có lòng dạ hẹp hòi như vậy!" Chử Tự Thần vẻ mặt đỏ bừng, phẫn nộ vung nắm tay quát: "Ai lòng dạ hẹp hòi hả!" Thầy giáo không kiên nhẫn khoát tay: "Ai ngực phẳng thì người đó lòng dạ hẹp hòi... Chử Tự Thần cậu yên lặng một chút cho tôi, chuyện chính còn chưa nói xong đâu!" Hàn Tả Tả ôn nhu cười, nhưng nét trong trẻo lạnh lùng trên khuôn mặt vẫn chưa biến mất, làm cho đám người mới trẻ tuổi không khỏi đồng loạt đánh cái rùng mình. "không sao, để cho cậu ấy tiếp tục nói, công việc đã xong rồi!" Hannah liếc nhìn cô một cái: "cô sẽ không..." "Đúng vậy!" Hàn Tả Tả gật đầu, ánh mắt thẳng tắp nhìn về phía cậu thiếu niên kia khiêu khích, làm cho trong lòng hắn lập tức dâng lên dự cảm không tốt. Quả nhiên, Hàn Tả Tả nâng lên ngón tay thon dài như ngọc, ngọt ngào cười nói: "Cậu ta rất được!" Chử Tự Thần lập tức giơ chân: "Dựa vào cái gì chọn tôi?" Hàn Tả Tả mới mặc kệ cậu ta có đồng ý hay không, nơi này còn không tới phiên một người mới như cậu ta nói chuyện. Hannah nhíu nhíu mày: "Em chắc chắn chứ? Vì sao chọn cậu ta a?" Đúng vậy, nhiều mầm non nghe lời nhu thuận như vậy không chọn, vì sao lại chọn một thằng nhóc bốc đồng phản nghịch chứ? Hàn Tả Tả nhìn quanh một vòng, phát hiện tất cả mọi người đều trông mong nhìn cô, không khỏi sung sướng đến cực điểm cười rộ lên: "Bởi vì... Cậu ta là người cần được dạy dỗ nhất a!" Hàn Tả Tả nói xong, cũng không quản khuôn mặt đang vặn vẹo của cậu thiếu niên kia, thản nhiên nói: "Ngày mai buổi sáng tám giờ, lầu 13, muộn 1 phút, cậu từ chỗ nào đến, thì cút về chỗ đó cho tôi!" Ngữ khí tuy rằng bình thường, nhưng lại mang theo áp lực vô tận, làm cho mọi người trong nháy mắt không dám khinh thường. Hàn Tả Tả gật đầu với Hannah, trước khi đi hình như nhớ tới cái gì, không chút để ý nói: "A, đúng rồi, tôi là Hàn Tả Tả." Lời này vừa ra, bầu không khí yên tĩnh, những người vốn còn vui sướng khi người gặp họa lúc này đều hâm mộ ghen tị căm hận nhìn về phía Chử Tự Thần. Hàn Tả Tả tuy rằng kinh nghiệm chưa nhiều, nhưng thủ đoạn của cô ở trong vòng luẩn quẩn này cũng coi như có chút danh tiếng. Huống chi trong tay cô còn nắm giữ con át chủ bài, có giọng ca ‘mỹ nhân ngư’ - Tang Đồng đang lên như diều gặp gió, có thể xem như một tay cô dẫn dắt thành công, vả lại quan hệ giữa các cô còn rất thân thiết! Có thể được cô lựa chọn, cho dù lây chút xíu danh tiếng của Tang Đồng, đối với một người mới không có bối cảnh mà nói, đã là cơ hội vô cùng hiếm thấy! Chử Tự Thần ngẩn ngơ, hắn cũng không nghĩ tới người đại diện nổi danh khắp nơi kia, chính là cô gái trước mặt tuổi tác không kém hắn là mấy này! Hàn Tả Tả lạnh lùng cười, đang lo trong khoảng thời gian này buồn bực trong lòng cô không có chỗ phát tiết, thì đã có người tình nguyện chui đầu vào, cô mà không hưởng thụ thật tốt, chẳng phải thực có lỗi với cậu ta sao! Ngày hôm sau buổi sáng tám giờ, Hàn Tả Tả đeo tai phone nghe nhạc thoải mái ngồi trên ghế, bưng một ly cà phê, thích ý lật xem tạp chí số mới nhất hôm nay. Chử Tự Thần rất đúng giờ xuất hiện ở cửa, cậu thiếu niên mang khuôn mặt ngây ngô non nớt, vẻ mặt không tình nguyện, không được tự nhiên đứng trước mặt cô: "Này, tôi đến rồi!" Hàn Tả Tả đảo mắt về phía cậu ta, vô cùng tự nhiên đưa cái ly không tới trước mặt cậu ta: "Tới thật đúng lúc, giúp tôi pha một ly cà phê." Chử Tự Thần lập tức xù lông lên: "Dựa vào cái gì? Tôi là đến làm ngôi sao, không phải tới làm người hầu bưng trà rót nước cho cô!" Hàn Tả Tả đập mạnh cái lý xuống bàn, lạnh lùng hừ một tiếng: "Nhìn xem bộ dáng hiện tại của cậu, cậu có bộ dáng của một ngôi sao sao? Đây là tôi đang dạy cho cậu bài học đầu tiên, ở trước mặt người có thực lực hơn cậu không được nói "không", dẹp ngay cái ‘tính chó con’ của cậu đi cho tôi!" Chử Tự Thần không phục, đôi mắt quả thực có thể phun ra lửa, trầm mặc kháng cự trừng mắt nhìn cô. Hàn Tả Tả trào phúng cười rộ lên: "Ngay cả một chút xíu ủy khuất như vậy đã chịu không được? Tang Đồng chỉ trong một đêm đã gặp may, đĩa nhạc bán ra doanh thu cao ngất ngưởng, có thể nói là danh tiếng lên cao! Nhưng thời điểm đó, mặc dù cô ấy nổi tiếng khắp đại giang Nam Bắc, còn phải chịu đựng một người mẫu vô danh xem thường... Cậu thì tính là cái gì!" Hàn Tả Tả khinh thường nhìn cậu ta một cái, âm thanh lạnh lùng nói: "Cậu có thể về lật xem những tờ báo trước đó, xem xem người mẫu kia có kết cục như thế nào, lại so sánh với danh tiếng hiện tại của Tang Đồng, rồi hãy tự mình quyết định xem nên làm thế nào!" Chử Tự Thần tuy rằng ngạo mạn không kềm chế được, nhưng cũng không phải là người không biết phân biệt tốt xấu, bị răn dạy một trận như vậy, đương nhiên hiểu được ý của Hàn Tả Tả, lập tức trầm mặc cầm cái ly lên, khuôn mặt lạnh lùng đanh lại bước vào phòng trà nước. Hàn Tả Tả gõ gõ mặt bàn: "Cậu đi đâu vậy?" Chử Tự Thần cười lạnh: "đi pha cà phê cho cô!" Hàn Tả Tả lắc lắc đầu cười rộ lên: "Tôi lại dạy cho cậu bài học thứ hai, mặc dù chịu nhục, cũng phải giữ lại điểm cuối cùng của mình!" Chử Tự Thần hiển nhiên có chút không hiểu, cau mày không kiên nhẫn hỏi: "cô rốt cuộc có ý tứ gì?" Hàn Tả Tả thong thả lật tạp chí: "Tôi là người đại diện của cậu, là người phục vụ cho cậu, mà không phải để cậu tới phục vụ ngược lại tôi! Cậu hoàn toàn có thể cự tuyệt loại yêu cầu không hợp lý này... Chử Tự Thần, trong vòng luẩn quẩn có rất nhiều dụ hoặc, nếu cậu không thể giữ vững nguyên tắc, sớm hay muộn gì cậu cũng sẽ đánh mất chính mình! Hôm nay cậu vì để thuận lợi ký được hợp đồng mà hạ mình pha cà phê cho tôi, ngày khác cậu vì thành danh có thể bán đứng càng nhiều hơn hay không?" Chử Tự Thần ngẩn người, cẩn thận trở về chỗ cũ suy ngẫm lời cô nói. Hàn Tả Tả nhìn khuôn mặt tuổi trẻ sạch sẽ của cậu ta, trong lòng không khỏi thở dài, tuy rằng cậu ta có hơi chậm tiêu, nhưng vẫn có thể tự mình nghiệm ra chân lý! Chử Tự Thần gật gật đầu, bỏ cái ly xuống, thật nghiêm túc nhìn cô, thành khẩn nói: "Cám ơn, tôi đã hiểu." Cậu hiểu được cái rắm á! Hàn Tả Tả nhìn cái ly trên bàn, chậm rãi nhíu mày, sau đó nâng cằm nhìn cậu ta: "Hiểu được còn khôngđi pha cà phê?" Quả nhiên, Chử Tự Thần nghệch mặt ra hỏi: "không phải cô nói, phải cự tuyệt loại yêu cầu không hợp lý này sao?" Hàn Tả Tả lấy bộ dáng ‘gỗ mục không thể đẽo’ trừng mắt nhìn cậu ta, tức giận mắng: "Tôi dạy cậu nhiều như vậy, về sau còn phải mệt chết mệt sống lo toán tính toán cho cậu, bảo cậu đi pha cho tôi một ly cà phê chẳng lẽ ủy khuất cho cậu?" Hàn Tả Tả hừ nhẹ một tiếng, liếc xéo cậu ta chậm rãi phun ra bốn chữ: "Lang, tâm, cẩu, phế!" Chử Tự Thần nguyên bản đã muốn tỉnh táo trong nháy mắt khuôn mặt lại vặn vẹo, hung hăng quơ lấy cái ly, căm tức liếc cô một cái, tức giận đùng đùng chạy ra. Hàn Tả Tả hưng trí nhìn bóng dáng giận dữ của cậu ta, sờ sờ cằm, thở dài nói nhỏ: "Chậc chậc, chơi chẳng vui gì hết!" Chử Tự Thần so với Hàn Tả Tả thì nhỏ hơn hai tuổi, bối cảnh gia đình cũng rất bình thường, cha mẹ đều là giáo viên, sau khi tốt nghiệp sơ trung liền trực tiếp thi vào học viện nghệ thuật, không chỉ có ‘dung mạo’ xinh đẹp như hoa, hơn nữa còn rất có tài nghệ. Hàn Tả Tả nhìn hồ sơ của cậu ta, lúc này mới yên tâm. Ngày đó nhất thời muốn chỉnh chết cậu ta nên mới đưa ra lựa chọn như vậy, may mắn còn có một chút bản lĩnh, nếu thật sự là kẻ bất tài không dạy nổi, mất mặt nhưng lại là cô! Có ‘niềm vui’ mới, Hàn Tả Tả cuối cùng cũng có thể vực dậy từ trong nỗi đau thất tình, liều mạng công tác, sắp xếp thời gian kín mít, mỗi ngày đều mệt đến nỗi ngã đầu là ngủ, làm bản thân lâm vào tình trạng kiệt sức đến không còn hơi sức để thương tâm nữa. Hàn Tả Tả không mượn danh tiếng của Tang Đồng để nâng đỡ Chử Tự Thần, mặc dù như vậy sẽ nhanh hơn rất nhiều, nhưng dù sao cũng không có nền tảng vững chắc, vì để về sau Chử Tự Thần có thể phát triển tốt, Hàn Tả Tả rất dụng tâm nghĩ ra phương hướng phát triển. Khóa huấn luyện người mới vẫn phải theo tiếp, sau đó còn phải tham gia một số tiết mục, hoặc là xuất hiện trong các buổi hoạt động tuyên truyền của Mia, tuy rằng đều là nhân vật làm nền, nhưng vẫn khiến Chử Tự Thần mệt đứt hơi. Cậu ta thậm chí còn sinh lòng oán hận, vẫn cảm thấy Hàn Tả Tả là đang mưu lợi riêng, nhân cơ hội trả thù cậu ta. Nhưng tuổi trẻ quật cường làm cho cậu ta thà chết chứ không khuất phục, cắn răng cùng Hàn Tả Tả phân cao thấp, mỗi ngày trục bánh xe luôn vận hành không ngơi nghỉ, thẳng đến khi một tháng thử việc kết thúc chính thức ký kết hợp đồng, Chử Tự Thần mới được Hàn Tả Tả buông tha. Chử Tự Thần chưa bao giờ biết phụ nữ là sinh vật khủng bố như vậy, một loạt kế hoạch của Hàn Tả Tả ùn ùn kéo tới, đồng thời cũng làm cho cậu ta sống không bằng chết, còn không thể không nén xuống cả một bụng nghẹn khuất Cậu ta khi nào thì phải nén giận như vậy? Ngắn ngủn một tháng, cậu thiếu niên kiêu ngạo phản nghịch đã được dạy dỗ trở nên nhu thuận hơn rất nhiều. Hàn Tả Tả giúp cậu ta tranh thủ cơ hội đầu tiên, là vai nam thứ hai của một bộ phim nhạc kịch. Chử Tự Thần đối với chuyện này rất khó hiểu, tài năng âm nhạc của cậu ta rất tốt, nhưng kinh nghiệm biểu diễn lại khiếm khuyết rất nhiều, nhạc kịch đối với vũ đạo yêu cầu lại rất cao, tuy rằng chỉ là vai nam thứ, nhưng cảnh diễn vẫn rất nhiều, rất dễ xảy ra việc chưa nổi danh đã tàn lụi. Hàn Tả Tả nghe xong nghi vấn của cậu ta, nhất thời chỉ tiếc rèn sắt không thành thép vỗ ót của cậu ta một cái mắng: "Con mẹ nó tật xấu của thiếu gia nhà cậu chọn ba lấy bốn có thể sửa được hay không! Lão Vương – người đứng đầu giới nhạc kịch không biết có bao nhiêu người muốn đi cửa sau, ngay cả vai diễn viên quần chúng còn không sờ tới được, tôi mất bao nhiêu công sức vận dụng bao nhiêu mối quan hệ mới tranh thủ được cho cậu cơ hội lần này, cậu không nói cố gắng biểu hiện thì thôi, còn ở chỗ này thắc mắc lung tung e dè đủ điều? Làm không được thì không được, dù sao cậu vẫn là người mới, cùng lắm thì làm lại từ đầu! Nhưng cậu ngay cả gan thử cũng không dám, cậu còn muốn làm ngôi sao cái rắm!" Chử Tự Thần bị mắng té tát xối xả, xám xịt cầm kịch bản chuồn lẹ, trong lòng yên lặng cảm khái, sau lưng thiên vương siêu sao quả nhiên có nhiều chua xót, đừng nhìn Tang Đồng người ta nổi tiếng tiền đồ vô hạn, nói trắng ra là làm việc cho người đại diện, không chừng bị quát mắng còn nhiều hơn! Hàn Tả Tả tức giận đến đòi mạng, cơ hội này là cô phải tranh thủ thế nào mới có được, vì Chử Tự Thần có thể một lần là nổi tiếng, cô thậm chí tiếp nhận việc hợp tác với Khôi Hoằng. Mặc dù Khôi Hoằng trên danh nghĩa đã đổi chủ, nhưng người sau lưng là ai, đã sớm trở thành bí mật công khai trong giới rồi! Ánh mắt Hàn Tả Tả ảm đạm xuống, cố gắng gạt bỏ lo lắng trong lòng, tiếp tục vùi đầu vào đống công việc.