Hàn Tả Tả nghiêng ngả lảo đảo chạy đi, không nghe thấy trong thư phòng, Lang Hi mang theo thanhâm trào phúng lạnh như băng nói: "Hiểu con không bằng cha, quả nhiên sinh không bằng nuôi, tôi kế thừa gen của ông, hai mươi năm chia lìa, rốt cuộc vẫn là cha con." Chu Quảng Vinh sắc mặt đột nhiên biến đổi, thuận tay cầm quyển điển tịch chuyên ngành quân sựdày cộm lên, không lưu tình chút nào ném về phía anh. Lang Hi quay đầu đi nhanh nhẹn tránh được, đối với thứ vừa mới xoẹt qua mang tai không thèm để ý, thản nhiên tiếp tục nói: "Hành động này xem như từ xấu hổ chuyển thành giận dữ sao? Mặc kệ ông tự cho là đúng thế nào, làm trò trước mặt tôi ra sao, tôi đều sẽ nể tình một chút quan hệ huyết thống nhạt nhẽo kia mà không so đo... Chỉ cần ông không đụng vào điểm mấu chốt của tôi." Đôi mắt Lang Hi sáng như đuốc nhìn về phía ông, đôi mắt đen thâm trầm kia giống Chu Quảng Vinh như đúc, cũng bướng bỉnh quật cường như vậy, cũng không ai bì nổi như vậy, giống cả khí thế áp bách tràn ngập nguy hiểm kia nữa. "Hàn Tả Tả, chính là điểm mấu chốt của tôi!" Lang Hi nói xong, đứng lên xoay người rời đi, dừng lại trước cửa một chút, nghiêng đầu nói: "A, quênnói... Ông thật sự không cần buồn lo vô cớ, mẹ tôi so với ông thì quan trọng hơn một chút, nhưng chỉ là một chút như vậy thôi! Tôi sẽ không vì những khúc mắc rối rắm của các người mà khiến cho bản thân không thoải mái, càng không cần nói tới những thứ oán hận trả thù đó." Đối với Lang Hi, yêu cùng hận, đều là cảm tình quá mức thân thiết, hiển nhiên là phải sâu đậm khắc cốt ghi tâm. anh trời sanh tính đạm mạc, thời điểm trước khi gặp được Hàn Tả Tả rất ít có cái gì có thể khiến cho cảm xúc của anh dao động kịch liệt, luôn hành xử tùy ý, luôn làm như không thấy, thì làm sao có thể lãng phí bản thân vào thứ tình cảm không mấy sâu sắc vào những người không đáng kia chứ? Cho nên, về những việc dây dưa nhàm chán này, căn bản không đáng anh bận tâm nghĩ tới. Lang Hi nghĩ nghĩ, ngữ khí dịu đi nói: "Lần này cám ơn ông... Tạm biệt!" Lang Hi mở cửa ra, cũng không quay đầu lại mà nhanh chóng rời đi, đối với cái nhìn chăm chú nặng nề phía sau của cha mình, đối với Chu gia này, không có chút lưu luyến không nỡ. Mà vị Binh vương chinh chiến sa trường khi còn trẻ tuổi, vị tướng quân nhất dũng mãnh trẻ tuổi, giờ phút này như một ông lão tuổi xế chiều, suy sụp ngồi sau bàn làm việc, nhìn bóng dáng con trai mình, sắc mặt thương cảm. Chạng vạng gió mát thổi nhẹ, phía chân trời một mảnh mờ nhạt, giờ tan tầm người xe tấp nập, cảnh tượng thành phố vội vàng huyên nháo càng làm cho Hàn Tả Tả cảm thấy lòng cô như tro tàn, chỉ còn lại một cái xác khô quắt biết đi, bước chân chậm chạp, không có chỗ nào cho cô nương náu. Nhà lớn của Chu gia từng là biệt viện cá nhân của một vị quan lớn đời nhà Thanh, trong giai đoạn dân quốc nó bị cải tạo thành căn nhà lớn được sử dụng cho đến tận bây giờ, vẫn còn lưu giữ lại khoảng sân mang phong cách cổ xưa. Sau đó thành phố quy hoạch kiến thiết, lấy ngôi biệt viện tư nhân này làm trung tâm để xây dựng khu biệt thự độc nhất vô nhị của thành phố T. Tiểu khu này tọa lạc trên ngọn núi ở ngoại ô thành phố, cách nội thành rất xa, Hàn Tả Tả cũng khôngbiết cô cứ như vậy đi hơn mười cây, rồi làm sao đi từ đường trên núi xuống tới quốc lộ, từ vùng ngoại ô hẻo lánh ít người, đi tới nội thành phồn hoa náo nhiệt. Tóm lại, lúc Hàn Tả Tả phản ứng lại mới phát hiện ánh tà dương đã lặn về phía chân trời, chỉ còn lại cómột viền vàng ảm đạm, đèn hai bên đường cũng đã dần sáng lên. Hàn Tả Tả lấy điện thoại đang rung không ngừng trong túi ra, nhìn màn hình hiện lên hai chữ "A Hi", mặt không chút thay đổi tháo pin. Tại ngã tư phồn hoa nhất của trung tâm thành phố, những tòa cao ốc thương mại dựng thẳng đứng với những màn hình LED cực lớn, xuất hiện trong số đó là một cái đồng hồ thật lớn, điểm giờ tại Bắc kinh, đã đến bảy giờ rồi. Thanh âm huyên nháo thoáng chốc như thủy triều rút lui, xung quang yên tĩnh giống như chỉ còn lạimột mình Hàn Tả Tả, tiếng chuông trầm thấp chậm rãi vang lên trong bốn bề vắng lặng, "Đông"một tiếng, như chiếc chùy sắc nện thật mạnh vào lòng người, khiến cho đáy lòng xung động đau nhói, lại giống như lá bùa hóa phép cho mọi vật dừng lại, từ từ quanh quẩn tiêu tán xung quanh con người. Tại thời khắc này, màn trời tối đen giống như xẹt qua một vệt sáng, tựa như đạo sấm sét từ chín tầng mây truyền đến nổ vang nhưng chỉ trong tích tắc liền biến mất, mang đi người quan trọng nhất trong sinh mệnh của cô. Hàn Tả Tả lẳng lặng nhìn lên hằng hà các vì sao trên bầu trời tối đen như mực, đợi cho tiếng chuông lắng đọng lại, mới cúi đầu tiếp tục đi về phía trước, trong lúc thất thần bị một anh chàng va phải, lập tức té vào bồn hoa ven đường. Hàn Tả Tả nhịn đau khoát tay ra hiệu với anh chàng đang tỏ ý xin lỗi bên cạnh, ý bảo cô không có việc gì, chờ hắn đi rồi, theo từ trong túi xách lấy ra chiếc hộp nhỏ hình vuông, quả nhiên, lúc nãy khi té ngã, chiếc hộp đập vào cạnh bồn hoa, vòng ngọc oánh nhuận bên trong, bể thành từng đoạn. Hàn Tả Tả cảm thấy vô lực thở dài, đem vòng tay thả lại vào trong túi xách, mờ mịt tiến vào bên trong đám đông, bất tri bất giác liền đi tới bên hồ. Chạng vạng ở bên hồ có không ít người tản bộ, Hàn Tả Tả ghé vào lan can, cúi đầu nhìn hồ nước đen lấp lánh ánh trăng, mặt nước khẽ dao động, như mưa tích tách rơi xuống. Hàn Tả Tả ngây ngốc sờ sờ mặt, mới phát hiện không biết khi nào, cô sớm đã rơi lệ đầy mặt. thật châm chọc biết bao, chỉ mới mười mấy tiếng trước thôi, cô ngơ ngác ngồi một mình ở đây cả đêm cho đến khi hừng đông chiếu tia sáng đầu tiên trong ngày, làm ra một quyết định điên cuồng nhất trong cuộc đời này của mình, lấy dũng khí trước nay chưa có, chuẩn bị hy sinh đánh đổi tất cả vì tình yêu... Thế mà chỉ trong giây phút ngắn ngủi kia, tòa lâu đài cất chứa mối tình mộng ảo tuyệt đẹp đó, chỉ trong tích tắc sụp đổ, bụi đất bắn tung tóe còn người thì nghẹn ngào nước mắt giàn giụa, khiến cho cô mặt mày như tro tàn chật vật buồn cười đến cực điểm, như một người lạc đường đáng thương cứ mãi chạy theo ảo ảnh, vì một ốc đảo không tồn tại, đem một chút khí lực cuối cùng, hao hết ở trong hoang mạc mờ mịt. Đợi cho bóng đêm nặng nề, người tản bộ chung quanh toàn bộ rời đi, Hàn Tả Tả lại gian nan chống đỡ, từ trên lan can lạnh như băng ngã xuống đất. Quá khứ như một thước phim lướt nhanh qua, Hàn Tả Tả đau khổ truy tìm, một chút ngọt ngào hạnh phúc trong ký ức kia, lại thủy chung không thấy tìm thấy được câu nói khẳng định tình Lang Hi. Nguyên lai từ đầu tới cuối, anh chưa từng nói thích hay yêu cô lần nào. thật đáng cười cô lại bị những thứ ngon ngọt kia dỗ dành cho mộng mị, trở thành một con chuột ngu ngốc sa hũ mút, say mê đến quên hết tất cả, nếm ngon ngọt đến mức bụng no căng, rồi tự đem bản thân vây khốn đến chết trong chiếc bình nhỏ hẹp đó. Hy vọng không còn, cái gì cũng không còn. Trong phòng đợi tại sân bay, giọng nữ cứng ngắc rập khuôn lập lại từng lần một nhắc nhở hành khách đăng ký, Khâu Lâm gấp đến độ xoay quanh, kiên trì đứng trước mặt Lang Hi đang âm trầm,nhẹ nhàng khuyên nhủ: "Lão đại, nếu không... anh đi vào trước? Em ở chỗ này đợi, hoặc là giúp chị dâu mua vé chuyến kế tiếp..." Lang Hi hai mắt toát ra một tia lo lắng, chậm rãi lắc lắc đầu, kiên trì liên tục ấn số gọi điện. "Thực xin lỗi, số máy quý khách vừa gọi tạm thời không liên lạc được..." Lang Hi hung hăng hạ xuống chiếc điện thoại ở bên tai, bàn tay bởi vì dùng sức nắm chặt chiếc điện thoại mà trở nên trắng bệch, môi mỏng gắt gao mím lại, sắc mặt âm trầm lạnh lùng tới cực điểm, Khâu Lâm nhìn thấy kinh hãi không thôi. "Lão đại, hai ngày nay chúng ta liên tục hành động, đã khiến cho những người đó cảnh giác... Chu lão tướng quân thật vất vả mới khơi thông các đốt ngón tay (các mối quan hệ), đêm nay không đi, chắc chắn sau này sẽ đi không được!" Khâu Lâm vẻ mặt khẩn cầu, vội vàng khuyên nhủ: "Lão đại, giữ được núi xanh, sợ gì không có củi đốt! Chị dâu nhất định là có chuyện gì đó trì hoãn... anh đi trước, em ở lại đây chờ, cam đoan lập tức sẽ mang chị dâu đưa đến trước mặt anh!" Ánh sáng trong mắt Lang Hi dần dần vụt tắt, ngọn đèn sáng ngời trong sân bay cũng không sưởi ấm được sự giá lạnh trong anh, ánh mắt anh che kín một tầng băng, lại lộ ra sự bướng bỉnh khôngthể lay động. Khâu Lâm trong lòng nhịn không được chửi má nó, đường lên máy bay đằng kia đã không còn ai, phỏng chừng trừ bỏ bọn họ, tất cả đều đã yên vị trên máy bay rồi! "Lão đại, em xin anh..." "Khâu Lâm!" Lang Hi rốt cục mở miệng, ánh mắt liều lĩnh điên cuồng, làm cho nội tâm Khâu Lâm trong nháy mắt trầm xuống cực điểm. "Cậu đi đi!" Khâu Lâm sắc mặt đại biến, vội vàng kinh hô: "Lão đại!" Ánh mắt Lang Hi dần dần bình tĩnh lại, dưới đáy mắt đen tuyền là sự kiên định mãnh liệt: "Tôi phải đi về tìm cô ấy! Mặc kệ vì lý do gì, tôi đều không có khả năng cứ như vậy mà rời đi!" Khâu Lâm mạnh mẽ lắc đầu: "Em với anh cùng trở về..." "không!" Lang Hi thản nhiên mở miệng, giọng nói mang theo mệnh lệnh không cho phép cự tuyệt, "Cậuđi trước, qua bên kia tiếp ứng chúng tôi!" Khâu Lâm không đồng ý: "không được! Vạn nhất nếu có gì... Ngoài ý muốn, anh bảo em làm sao an tâm được?" Lang Hi thở dài: "sẽ không, mặc kệ như thế nào, tôi cũng sẽ an toàn gặp cậu!" Lang Hi nói như vậy, Khâu Lâm không có cách nào cự tuyệt nữa, thanh âm thông báo trong sân bay lại vang lên, cắn chặt răng, Khâu Lâm xoay người nhanh chân chạy vào thông đạo. Lang Hi nhìn hắn biến mất, lập tức xoay người đi ra ngoài, trên đường nhanh như chớp trở lại căn hộ, trong phòng không có một bóng người. Lang Hi đứng ngay chính giữa phòng khách, mặc dù tất cả đồ dùng đã được sắp xếp và dùng vải che lại, nhưng vẫn làm cho anh sâu sắc cảm nhận được bất thường. Lang Hi chậm rãi nhìn quét một vòng, mới biết được căn phòng vì sao bỗng chốc trở nên vắng vẻ và lạnh lẽo như vậy. Tất cả quần áo và vật dụng của Hàn Tả Tả, đều biến mất. cô ấy đã đem tất cả dấu vết mình từng để lại trong căn phòng này, xóa sạch không còn một mảnh! Đáy lòng Lang Hi trầm xuống, nhắm mắt lại, lúc mở ra đã là tăm tối như vực sâu không đáy, giống như mặt biển tĩnh lặng trước cơn bão táp dữ dội, phủ kín một loại khí áp nghẹt thở khi giông tố sắp đến. Nhanh chóng rời đi, dùng sức đóng sầm cửa lại, tiếng vang chấn động trong buổi tối yên tĩnh nghethật chói tai. Trong lúc này, anh không nên quay lại mà phải rời đi, càng không nên công khai lái xe chạy băng băngtrên đường chính. Nhưng Lang Hi đã không còn tâm trí để ý tới tình cảnh của anh lúc này, anh chỉ một lòng muốn tìm ra nha đầu to gan lớn mật kia, đem nàng chặt chẽ buộc ở bên người, từ nay về sau đừng mơ tưởng được rời khỏi anh nửa bước! Hàn Tả Tả ngồi trên mặt đất, tựa vào lan can lạnh như băng, suy nghĩ hỗn loạn, tuyệt vọng ngồi hứng gió lạnh cả một đêm, sắc trời nhá nhem không rõ đã là lúc nào rồi, lo lắng bộ dáng người không ra người quỷ không ra quỷ của cô, sẽ dọa các cụ già đến tập dưỡng sinh, liền nặng nề lê chân, khó khăn bước từng bước rời khỏi. đi bộ nhiều cây số như vậy, tối hôm qua thậm chí còn chạy về nhà đem tất cả dồ dùng của cô ném bỏ, ép buộc cả một đêm, hai chân đã không còn sức cùng đôi giày rách tươm, mấy đầu ngón chân rướm máu, hơi nhúc nhích một chút cơn đau lại ập về. Đôi giày này là hàng hiệu chính tông đó. Hàn Tả Tả từng than vãn với Lang Hi rằng Dempsey mấy lần trào phúng xem thường cô xài khôngđồ nhái thì cũng là hàng dỏm, Lang Hi lúc ấy không nói cái gì, nhưng sau đó, Hàn Tả Tả liền pháthiện trong tủ quần áo có rất nhiều bộ hàng hiệu cao cấp mẫu mới nhất, trong tủ giầy cũng xếp đầy những đôi mới tinh, từ kích cỡ đến hình thức, đều là mẫu cô thích nhất. Hàn Tả Tả vừa cao hưng lại không được tự nhiên, không muốn để anh lãng phí nhiều như vậy, Lang Hi trấn an cô nói, tất cả những thứ đó đều là do đối tác của Khôi Hoằng tài trợ, không cần tiêu tiền. Những thứ quá mức xa xỉ kia dễ dàng có được như vậy, quả nhiên không thể yên tam thoải mái hưởng thụ lâu dài. Ví như Lang Hi, một người đàn ông tốt như vậy, làm sao cô có thể vô duyên vô cớ mà có được? Hàn Tả Tả dứt khoát cởi giày, không chút nào lưu luyến quăng vào thùng rác, đi chân không ở trênđường, ngồi chuyến xe buýt sớm nhất, về tới trường học. Mới vừa đi đến dưới lầu ký túc xá của giáo viên và nhân viên trong trường, liền nhìn thấy người đàn ông đang bước nhanh dưới nắng sớm đi về phía cô, bề ngoài tuấn lãng cao lớn, toàn thân bị ánh sáng mặt trời bao phủ một đường viền vàng nhạt, như chiến thần từ trên trời giáng xuống, chói mắt làm cho người ta gặp chi khuynh phục. Hàn Tả Tả không thể không bị khiếp sợ, không nghĩ tới anh không có đi, không khỏi dừng cước bộ, chịu đựng nỗi đau khôn kể và tình cảm phức tạp đang tràn dâng trong lòng, đón nhận ánh mắt anhđang thẳng tắp nhìn qua. Lang Hi rõ ràng đã tìm cô cả một đêm, người đàn ông từ trước đến nay luôn kiên cường cứng rắn như thép, lúc này đáy mắt tràn đầy vẻ mỏi mệt, chiếc cằm căng cứng đã lún phún đám râu mới mọc, càng cho thấy được anh cả đêm qua lo lắng sốt ruột vì không tìm được người bao nhiêu. Lang Hi trầm mặc nhìn cô, rút khăn tay từ trong túi quần ra, ngồi xổm xuống nắm lấy cổ châncô, cẩn thận từng chút chà lau sạch sẽ, sau đó dùng khăn tay tinh tế bao lấy miệng vết thương, cứ như vậy trầm mặc không lên tiếng ngẩng đầu. Hàn Tả Tả trong lòng co rụt lại, giống bị một bàn tay to dùng sức nắm, đau đến nỗi tim cô như muốn ngừng đập. Hàn Tả Tả lảo đảo lui về phía sau từng bước, may mắn cô đã khóc hết nước mắt cả một đêm, lúc này đáy mắt vô cùng khô rát, bằng không phỏng chừng cô sẽ nhịn không được mà bật khóc ra tiếng mất. Lang Hi đứng lên, không có phẫn nộ chất vấn như trong dự đoán của Hàn Tả Tả, thậm chí một chữ trách cô thất hứa cũng không có, bình tĩnh mở miệng nói: "Vé máy bay đã chuẩn bị tốt rồi, thời gian hơi gấp, e rằng em chỉ có thể gọi điện từ biệt bạn bè trên đường đi mà thôi." Ngữ khí bình thản kia, giống như mỗi một sáng sớm cô đã từng trải qua, Lang Hi ôn nhu đánh thức cô, ở bên tai cô nói liên miên thì thầm "Điểm tâm đã chuẩn bị xong, thời gian không còn sớm, nếu khôngrời giường em phải ăn sáng trên đường đó." Hàn Tả Tả thu hồi suy nghĩ hoảng hốt, trên khuôn mặt tái nhợt cố nặn ra mọt nụ cười ảm đạm, giọngnói khàn khàn lộ ra vô tận tuyệt vọng: "Thực xin lỗi, em sẽ không đi theo anh..." Lang Hi dường như không nghe thấy, tiếp tục thản nhiên nói: "Nếu trên đường thuận lợi, không kẹt xe, còn có thể sân bay ăn một chút..." Hàn Tả Tả lắc đầu, thanh âm run run nức nở nói: "anh đi đi, em sẽ không đi theo anh..." Lang Hi đối với lời cự tuyệt của cô làm như không nghe thấy, thả nhẹ nữ điệu nói: "anh tìm em cả mộtđêm, thật sự hơi đói..." Hàn Tả Tả rốt cuộc chịu không nổi, sụp đổ thất thanh kêu to: "Em nói, em sẽ không đi theo anh!" "không có khả năng!" Lang Hi rống giận, "Em đã đáp ứng anh, tuyệt đối sẽ không lý khai!" Hàn Tả Tả nuốt xuống sự chua sót đang dâng lên trong lòng, tươi cười thống khổ: "Đúng vậy, em đãđồng ý với anh sẽ không rời đi, nhưng là em hối hận... Sao em có thể vứt bỏ mẹ em, vứt bỏ bạn bè của em, cuộc sống của em..." Lang Hi không thể tin nhìn cô, đôi mắt đau xót: "Vậy em có thể... Vứt bỏ anh sao?" Hàn Tả Tả si mê nhìn anh, cố gắng khắc sâu hình dáng lúc này của anh tận đáy lòng, chịu đựng nỗi đau như sắp chết khổ sở nhẹ giọng hỏi: "anh thích em sao? anh... Có yêu em sao?" Lang Hi khựng lại, hai mắt lấp đầy như không thể tin tưởng nổi. Vấn đề này không phải rõ ràng sao? Nếu không phải thích, nếu không phải yêu, anh sao có thể dốc hết sức lực như vậy? một người lãnh mạc lạnh lùng như vậy, nếu không phải yêu đến mức sâu sắc, lại bất chấp tất cả mọi chuyện, chỉ cần liên quan đến cô, tất cả đều quan trọng đối với anh! Biểu tình như vậy của Lang Hi lại như một thanh kiếm sắc bén, đâm thật mạnh vào lòng Hàn Tả Tả làm tin cô tan vỡ, điên cuồng. Nguyên lai... Ngay cả thích, đối với anh mà nói đều là chuyện không tưởng như thế sao? Lang Hi từng thẳng thắn nói một câu với cô: anh không hiểu cảm tình, không hiểu yêu. Hàn Tả Tả trơ mắt nhìn một tia hy vọng cuối cùng trong lòng mình tan biến, sinh ra cảm giác vô lực cùng cực, miễn cưỡng cười cười: "anh đi đi, cứ xem em là một kẻ hèn yếu lật lọng! Em hối hận, em có nhiều người thân bạn bè ở đây như vậy, sự nghiệp và việc học của em cũng đang tốt đẹp, không thể nào vì một thứ tình cảm mờ mịt hư vô mà buông tha cho hết thảy! Huống chi em còn trẻ như vậy, tâm lý chưa thành thục, nhất thời bị thứ tình yêu hư vô mờ mịt kia là cho u mê, lúc trước mới có thể khôngsuy nghĩ kỹ đã đồng ý..." "Hư vô mờ mịt?" Lang Hi lạnh lùng cười rộ lên, nghiến răng nghiến lợi chậm rãi nói, "U mê?"