Trong lúc Hàn Tả Tả cảm xúc còn đang phập phồng, cô không để ý bắt đầu từ lúc nào, mình đã theo bản năng nắm lấy tay Lang Hi. Bàn tay dày rộng, lòng bàn tay ấm áp, vết chai thô ráp làm cho người ta càng thêm tin cậy, các khớp ngón tay rõ ràng thon dài mạnh mẽ, dường như khi cầm lấy nó, mặc kệ phía trước có bao nhiêu gian nan hiểm trở, cô đều có dũng cảm để đương đầu. Hàn Tả Tả cùng mười ngón của hắn đan vào nhau, cười nói: "Cám ơn anh..." Cám ơn anh nguyện ý chờ em chân chính trưởng thánh, cám ơn anh đã bao dung cho những lúc tùy hứng của em, cám ơn anh đã không buông tay! Lang Hi nháy mắt sáng tỏ những lời cô còn chưa nói hết, cầm ngược lại tay cô, gắt gao bao trong lòng bàn tay hắn. "Buổi biểu diễn rất thành công, Tang Đồng cuối cùng đã đứng vững trong giới âm nhạc!" "anh nhìn thấy, rất nhiều người." "Bộ mặt thật của Lương Tiểu Nguệ cuối cùng cũng bị vạch trần, tin tưởng về sau cô ta sẽ không thể không cố kỳ gì mà gây ra sóng gió nữa, Tang Tiểu Đồng cũng sẽ đề phòng cô ta!" "không nhổ cỏ tận gốc, cẩn thận bị cắn ngược trở lại một cái." "Sau này các hoạt động của Tang Đồng khẳng định sẽ tăng lên rất nhiều, em chuẩn bị xin với công ty, cho cậu ấy thêm một người trợ lý..." "Đừng quá mệt." “Chú tư... Có thêm trợ lý rồi, em cũng không cần lúc nào cũng có mặt!" Lang Hi ôm cô, nghe vậy hôn nhẹ lên trán cô, thản nhiên nói: "anh muốn mỗi giấy mỗi phút đều mang em theo bên người, nhưng làm vậy em sẽ không vui... Muốn làm gì thì làm đi, anh sẽ không ngăn cản em!" Hàn Tả Tả bật cười khanh khách: "Em liền biết chú tư anh miệng cứng lòng mềm!" Hàn Tả Tả chui vào trong lòng hắn, gắt gao ôm hắn cười đến ngọt ngào, làm nũng nói: "Chú tư anhkhông thể đối tốt với em như vậy, em sẽ được một tấc lại muốn tiến một thước, cẩn thận anh về sau ở trước mặt em không ngóc đầu lên được!" Bàn tay Lang Hi đang vuốt tóc cô bỗng dừng lại, trượt xuống eo cô, đem cô ôm lấy đặt ngồi trên đùi mình: "Yên tâm, ngóc đầu lên được!" Hàn Tả Tả tươi cười cứng đờ, nháy mắt bị nghẹn sắp chết. "anh, anh... anh như thế nào trong đầu luôn nghĩ những thứ không lành mạnh như vậy chứ!" Hàn Tả Tả tức giận đến đòi mạng, không khí ấm áp tốt đẹp như vậy bị phá phá hư không còn một mảnh, Lang Hi thật sự rất biết sát phong cảnh a! Lang Hi một bên vỗ về lưng cô, một bên lơ đễnh nói: "không nghĩ mới không khỏe mạnh." Hàn Tả Tả nhất thời không nói gì. Lang Hi trong mắt ý cười chợt lóe, ấn đầu của cô xuống hôn, triền miên dây dưa, chìm đắm như sau trong men rượu. Hàn Tả Tả bám lấy cổ của hắn, thực ăn ý đáp trả lại nụ hôn cuồng nhiệt của hắn, dây dưa chặt chẽ gắt gao, không giống như xâm chiếm cấp bách trước đó, lại thêm một phần nâng niu lưu luyến và nhu tình. Lang Hi ngậm môi cô mút vào, đem khóe môi tinh tế liếm thấm ướt một lượt, như có như không dụ dỗ cô sa vào biển tình. Cánh tay vẫn xoa nhẹ sau lưng cô dần dần đi xuống, đặt tại thắt lưng cô hơi thoáng dùng lực, khiến cho người trong lòng càng thêm kề sát vào hắn. Lang Hi hơi hơi lui lại, bàn tay đang ôm lấy thắt lưng cô chậm rãi gia tăng lực đạo, ý tứ ám chỉ hàm xúc mười phần, thản nhiên hỏi: "đã ngóc đầu lên chưa?" Hai người thân mật dính sát vào nhau, Hàn Tả Tả đương nhiên nhận ra được biến hóa của hắn, hai gò má không khỏi ửng hồng, hai mắt bởi vì nhiễm tình dục mà long lanh ánh nước, xấu hổ và giận dữ trừng mắt người đàn ông đang nghiêm trang mà đùa giỡn lưu manh với cô, vẻ hờn dỗi ấy lại khiến cô càng thêm quyến rũ. Lang Hi sắc lại cơ hồ không có gì biến hóa, vẫn như cũ trong trẻo nhưng lạnh lùng và đứng đắn, ngay cả ngữ khí cũng là trước sau như một đạm mạc, nhẹ nhàng "Ân?" một tiếng thúc giục hỏi. So sánh hai bên, Hàn Tả Tả càng không khỏi cảm thấy giận dữ, mỗi lần bị ép buộc chết đi sống lại đều là cô, vừa nghĩ tới việc đó, liền vươn tay nhéo nhéo, cười xấu xa trêu chọc nói: "Chú tư, anh tuổi cũng không nhỏ nữa, thế nào còn hay phát hỏa như vậy a! Chậc chậc, nghẹn đã bao lâu nha?" Lang Hi hai mắt sâu thẳm, sâu kín nhìn chằm chằm cô, hờ hững nói: " Bất kể anh nghẹn bao lâu, trước hết nhịn không được cầu xin tha thứ, nhất định là em!" Hàn Tả Tả bị nói á khẩu không trả lời được, Lang Hi tuy rằng không có chơi bời như những kẻ đại phú khác, nhưng hắn tự chủ kinh người, mỗi lần không đem cô trêu chọc thiêu cháy tuyệt không chịu cho cô sung sướng, tra tấn đủ kiểu khiến chô cầu xin tha thứ, lúc ấy mới cảm thấy mỹ mãn mà buông tha cho cô. Lang Hi nắm thắt lưng mảnh khảnh của cô, mắt thấy sẽ trực tiếp cầm thương ra trận như vậy, Hàn Tả Tả đột nhiên quá sợ hãi đẩy hắn cự tuyệt: "Đừng, đừng!" Uốn éo qua lại như vậy, cọ qua cọ lại khiến Lang Hi càng thêm khó nhịn, nhíu nhíu mày, nâng tay vỗ mông cô một cái: "Thành thật một chút!" Hàn Tả Tả nhất thời cứng đờ, mặt như khổ qua nói: "Trở về phòng được không, lần trước ở trên sô pha làm hại chân em rút gân, đau mấy ngày..." Lang Hi nhếch mi, hai tay nâng mông của cô liền cứ như vậy đứng lên. "anh anh anh..." Hàn Tả Tả hoảng sợ, tư thế xấu hổ đến cực điểm này lại làm cho cô không thể không sử dụng cả tay và chân đeo bám trên người hắn, chỉ sợ hơi không cẩn thận mông liền rơi xuống đất. Trong phòng một màn kiều diễm diễn ra, không khí nóng rực ngay cả cái nóng oi bức ngày mùa hè bên ngoài cũng không sánh kịp, tình ý kéo dài lan tràn đan thành một tấm lưới chắc chắc, bao bọc hai người đang gắt gao quấn lấy nhau cùng một chỗ, những sợi tóc hỗn độn dán sát vào da thịt cả hai, làm cho hai người chỉ có thể chặt chẽ khăng khít dây dưa lẫn nhau, giống như số mệnh đã định là của nhau, chỉ cần rời xa, đó sẽ là nỗi đau đớn đến tận cùng. ********************************************** Có người nói ngẫu nhiên khắc khẩu có thể tăng thêm chút gia vị cho tình yêu. Hàn Tả Tả trước kia đối với chuyện này luôn cười nhạt, hiện nay đã từng mình chiêm nghiệm rồi. Đúng lúc phát tiết đi ra, so với việc cứ đè nén áp lực ở trong lòng tốt hơn rất nhiều, nếu như cứ để nó tích lũy từng ngày, đợi đến thời điểm căng thẳng bộc phát, liền không thể vãn hồi lại tất cả. Hàn Tả Tả cảm thấy thật may mắn, nếu như không có lần cãi nhau ‘nho nhỏ’ này, cô cũng đã không biết được đáy lòng Lang Hi tràn ngập bất an như thế nào. Hàn Tả Tả suy tư về nguyên nhân xuất hiện loại tâm tình này của Lang Hi, đoán đến đoán đi, chỉ cảm thấy là do cô không chịu công khai, làm cho Lang Hi đối với cô không có lòng tin, hơn nữa trong khoảng thời gian này cô bận rộn không ngừng, thậm chí hai người liên tục vài ngày không thấy được mặt nhau, càng làm cho trong lòng hắn sinh ra bất mãn và bất an, cho nên mới sẽ đột nhiên bộc phát ra như vậy. Hàn Tả Tả tìm được nguyên nhân rồi, thời gian trước đó có chút không quen, cô không có biện pháp công khai trước mặt mọi người, nhưng sau một đoạn thời gian, lại cảm thấy chuyện rất dễ dàng giải quyết. Đêm diễn của Tang Đồng vô cùng thành công, hợp đồng quảng cáo ùn ùn kéo đến, kịch bản phim, tiết mục phỏng vấn, làm cho lãnh đạo Mia rốt cục cũng hòa hoãn thái độ. Bởi vì trước đó không lâu lan truyền scandal giữa Tang Đồng cùng Dương Húc Văn, tuy nói không phải là lỗi của Tang Đồng, nhưng rốt cuộc bởi vì cô ấy mới khiến cho Mia bị mất một vị tổng giám âm nhạc tài năng. Dương Húc Văn rời đi thành lập công ty riêng, mở công ty âm nhạc cho riêng mình, làm cho Mia vô cùng tiếc nuối, liền một phen giận chó đánh mèo đến trên đầu Tang Đồng, cố ý gây khó dễ cho cô ấy trong một đoạn thời gian. May mắn đợt biểu diễn lần này đem về lợi ích không nhỏ, bằng không vô cùng có khả năng, con đường sự nghiệp của Tang Đồng sẽ vấp phải bấp bênh. Hàn Tả Tả thận trọng lo lắng hồi lâu, cảm thấy địa vị Tang Đồng lúc này ở giới âm nhạc đã khá ổn định, liền lựa chọn bước tiếp theo gia nhập vào giới điện ảnh. Tuy rằng không phải là một đạo diễn nổi danh, nhưng cũng có đủ thực lực và tài năng, hơn nữa kịch bản lần này cô đã cẩn thận xem qua, rất phù hợp với hình tượng hiện tại của Tang Đồng, vai diễn của nhân vật cũng rất cá tính, nếu diễn tốt sẽ lưu lại ấn tườn khó quên cho người xem. Cho dù diễn không tốt, lấy bối cảnh thời đại chiến hỏa tán loạn, quốc thù gia hận, cố ý xây dựng hình ảnh bi tráng, cũng có thể bù những chỗ thiếu hụt trong vai diễn, không sẽ bị nhiều chỉ trích lắm. Những kịch bản như vậy, là an toàn và chắn chắc nhất! Hàn Tả Tả sau khi sắp xếp những việc quan trọng, liền vội vàng đi tìm người phụ trách xin ý kiến, hiện tại cô làm người đại diện, còn vướng bận việc học, thật sự việc quá nhiều, yêu cầu công ty sắp xếp thêm cho Tang Đồng một người trợ lý. yêu cầu này thực hợp lý, Tang Đồng hiện tại danh tiếng đang lên, lịch trình hoạt động được sắp xếp chật kín, hơn nữa khi quay phim còn cần có trợ lý và những người khác theo bên cạnh, một mình Hàn Tả Tả khẳng định không làm nổi. Người phụ trách rất vui vẻ duyệt cho cô, cho Hàn Tả Tả toàn quyền xử lý. Hàn Tả Tả tìm được một cô gái trẻ, tốt nghiệp không quá hai năm, từng có kinh nghiệm trợ lý ngắn ngủi, quan trọng nhất là động tác nhanh nhẹn, phản ứng cũng nhanh. Hàn Tả Tả dẫn cô ấy theo hai ngày, an tâm thoải mái cho cô ấy vào cùng một tổ, đem những công việc của trợ lý toàn bộ giao cho cô. Cứ như vậy, Hàn Tả Tả liền thoải mái không ít. Kỳ nghỉ hè bận rộn cứ như vậy mà qua đi, bởi vì ngày nghỉ của cô có vẻ dài, cho nên lúc thời tiết dần dần chuyển lạnh, cô vẫn chưa khai giảng. Công việc của Hàn Tả Tả chính thức bắt đầu, muốn làm đến vị trí như Hannah, cần chính là thời gian. Nghĩ đến lúc khai giảng sẽ không thanh nhàn được như vậy, Hàn Tả Tả cân nhắc xin nghỉ vài ngày cùng Lang Hi đi du lịch, lại nói thời tiết cũng không tệ, vừa vặn đã qua mùa cao điểm của đợt nghỉ hè, cô còn có thể bồi thường cho Lang Hi một phen. Hàn Tả Tả lật lật cuốn sổ ghi ghép trong tay, liền quyết đoán chạy đi tìm Hannah xin phép. Hannah mang theo vài người mới đi tập huấn, hai ngày nay vừa mới trở về, nhìn thấy Hàn Tả Tả đến liền trầm mặt xuống. Hàn Tả Tả đương nhiên hiểu cô ấy vì sao biểu hiện như vậy khi vừa thấy mặt mình, lập tức chủ động xin lỗi: "Thực xin lỗi chị Hannah, em thực không nghĩ tới mọi việc sẽ như vậy... Em đã muốn bỏ qua cho Lương Tiểu Nghệ rất nhiều lần, là cô ta hết lần này đến lần khác đeo bám Tang Đồng không bỏ, còn làm bị thương Lạc nhị gia vài lần, cho dù em lại tiếp tục bỏ qua, Lạc gia cũng sẽ không bỏ qua cho cô ta!" Lương Tiểu Nghệ là nghệ sĩ Hannah rất xem trọng, nhưng bởi vì Hàn Tả Tả ở giữa gây khiêu khích, Lạc gia đã bắt đầu chèn ép những hoạt động của Lương Tiểu Nghệ. Mia tự nhiên không thể cùng Lạc gia trực diện chống lại, đành phải buông tha cho Lương Tiểu Nghệ, không có nhân cơ hội chèn ép cô ta đã là hết lòng quan tâm giúp đỡ, đừng hy vọng bọn họ sẽ vì một người mới nho nhỏ mà đi trêu chọc Lạc gia. Cho nên Mia rõ ràng mặc kệ, chỉ thờ ơ lạnh nhạt, Lương Tiểu Nghệ thế lực đơn bạc, sao có thể vùng vẫy được trong tay Lạc Hưởng Ngôn! Lạc Hưởng Ngôn bất quá chỉ tùy ý nói hai câu, liền nhẹ nhàng bâng quơ đoạt đi cơ hội biểu diễn của Lương Tiểu Nghệ. Cái đó và bị tẩy chay, cũng không kém là bao. Hannah vừa nghe, sắc mặt càng thêm khó coi, trong cơn giận dữ mắng: "Em còn không biết xấu hổ nói nữa sao? Chị đã sớm đã cảnh cáoiẹm phải chú ý đúng mực. Nhưng em thì sao, thế nào cũng phải đẩy Lương Tiểu Nghệ vào chỗ chết mới chịu!" Hàn Tả Tả nhẹ giọng mở miệng: "Chị Hannah đã nói như vậy, em cũng không còn gì để nói! Đúng như em đã nói, nếu như không phải cố kỵ mặt mũi của chị, Lương Tiểu Nghệ đã sớm bị đẩy đến đường cùng!" Hannah sắc mặt cứng đờ, nhưng cũng biết lời cô nói là nói thật, hiện tại Lương Tiểu Nghệ tuy rằng tình cảnh gian nan, nhưng rốt cuộc còn có một con đường sống, tránh được cơn sóng gió, về sau không khó có cơ hội xoay người. Nếu không phải Hàn Tả Tả thủ hạ lưu tình, chỉ sợ còn không bằng hiện tại. Hàn Tả Tả thở dài, thành khẩn nói: "Chị Hannah, chị chớ có trách em, em là tự bảo vệ mình, liền không thể không làm như vậy. Em không phải không cho cô ta cơ hội, nhưng chị cũng thấy rồi đấy, cô ta không biết điều rút lui, chị Hannah, là cô ta không nên đưa bọn em vào đường cùng!" Hannah hòa hoãn biểu tình, nhíu mày hỏi: "Các em rốt cuộc có thâm cừu đại hận gì cơ chứ?" Hàn Tả Tả nhún vai, không chút để ý nói: "Lòng ghen tị của phụ nữ, thực là đáng sợ!" Hàn Tả Tả tự nhiên không thể nói rõ, bởi vì Tang Đồng cùng Lương Nguyên yêu đương, làm cho Lương Tiểu Nghệ thấy được nguy cơ anh trai mình bị người đoạt đi, cho nên mới oán hận Tang Đồng như vậy, thậm chí đến độ nhân cách vặn vẹo. Lúc trước cùng Mia ký hợp đồng, có một quy định, trong vòng năm năm không thể yêu đương. Hannah thở dài, lắc lắc đầu nói: "Quên đi, phải xem vào tạo hóa của cô ta thôi!" Ở trong vòng luẩn quẩn này, tư chất tốt, bối cảnh tốt còn chưa đủ, còn cần phải có vận khí (may mắn), Lương Tiểu Nghệ tới bước đường hôm nay, cũng coi như cô ta gieo gió gặt bảo! "Đúng rồi, trong khoảng thời gian này không có chuyện gì chứ?" Hàn Tả Tả cười nói: "Hết thảy đều rất tốt... Chị Hannah, em có thể xin nghỉ phép vài ngày hay không?" Hannah nghi hoặc nhìn cô: "Khai giảng?" Hàn Tả Tả lắc đầu: "không phải, em có chút việc riêng..." Hannah không để ý lắm khoát tay áo: "Em gần đây cũng vất vả rồi, công việc an bài đâu vào đấy, thì nghỉ ngơi thả lỏng một chút đi!" Hàn Tả Tả cao hứng nói: "Cám ơn chị Hannah chiếu cố!" Hàn Tả Tả lại cùng Hannah thảo luận thêm một số công việc liền rời khỏi văn phòng của cô ấy. Thuận lợi xin nghỉ được mấy ngày, tựa như đánh máu gà, bắt tay vào xử lý xong những công việc còn lại, lập tức kích động vội vàng tan ca. Trước đó đã hẹn cùng nhau ăn cơm chiều, Hàn Tả Tả chạy tới nơi, Lang Hi đã gọi xong những món mà cô thích ăn. Làm việc cả một ngày, Hàn Tả Tả không khách khí ngồi xuống ăn ngay, vừa ăn vừa hưng trí bừng bừng hỏi: "Chú tư..." Lang Hi thản nhiên nhìn cô một cái, Hàn Tả Tả lập tức ha ha cười sửa miệng: "Lang Hi, hai ngày này anh có bận việc gì không?" Lang Hi gắp thức ăn cho cô hỏi: "Làm sao vậy?" Hàn Tả Tả cắn chiếc đũa nói: "Nghỉ hè sắp hết rồi! Chúng ta ở cùng một chỗ thời gian dài như vậy, còn chưa có đi đâu chơi cùng nhau nha..." Lang Hi đột nhiên dừng một chút, chậm rãi buông chiếc đũa, ánh mắt thâm trầm trầm tư thật lâu, còn thật sự hỏi nàng: "Hưởng tuần trăng mật?" Hàn Tả Tả khớp hàm muốn rớt ra, thiếu chút nữa chết vì một chiếc đũa!