Thanh Sắc Cấm Dụ

Chương 18 : Bắt đầu nảy sinh ý tưởng mới

Edit: Ishtar Hàn Tả Tả nhất thời nói không ra lời. Mặc cho ai bị người khác lấy thái độ kiên quyết không cho cự tuyệt ở phía sau bảo hộ mình, đều không thể không cảm động. Nhưng... Hàn Tả Tả tuy vô cùng cảm động, lại tồn tại chút cảm xúc mơ hồ không rõ. Lang Hi bá đạo như thế, có thể hay không một ngày nào đó, cô không bỏ được sự bảo hộ của hắn? Có thể hay không có một ngày, bản thân cô đã quen với việc được người khác che chở, không thể nào lại quyết đoán mạnh mẽ như trước... Tương lai sau này có rất nhiều biến cố có thể xảy ra, còn có chuyện tình phức tạp của Chu gia... Kết quả của cô và Chú Tư, hoàn toàn là một ẩn số. trên hành lang trống trãi im lặng vô cùng, chỉ có Hàn Tả Tả thỉnh thoảng nhẹ nhàng hô hấp. "Chú Tư..." Hàn Tả Tả nhẹ giọng nói, "Cám ơn lòng tốt của anh, em thực cảm động... Nhưng em càng muốn dựa vào năng lực chính bản thân mình, lần sau lại có chuyện như vậy xảy ra, anh không cần lại ra mặt giúp em, để em tự mình đối mặt. Em không muốn có người nói em chỉ dám trốn ở sau lưng anh, lại càng không muốn trở thành gánh nặng của anh." Lang Hi thật lâu không nói lời nào, Hàn Tả Tả không khỏi có chút không yên, Chú Tư cũng là có lòng tốt, cô đây có phải rất không biết tốt xấu hay không? Hàn Tả Tả cắn cắn môi, do dự hỏi: "Chú Tư, anh tức giận sao?" "không." Lang Hi thản nhiên nói, "Tôi nghĩ, em nói nhiều như vậy, đều không phủ định lời của tôi, có phải đã thừa nhận Em là của tôi’ hay không." (~o~) Hàn Tả Tả vô lực đỡ tường, suy yếu nói: "Chú Tư... anh có thể tập trung vào trọng điểm được không?" Lang Hi "Ân" một tiếng, ngữ khí tuy rằng lãnh đạm, lại hàm chứa lý lẽ hùng hồn không cho phép phản bác: "Đây là trọng điểm." Hàn Tả Tả sau một lúc lâu không nói gì, lại cảm thấy chút cảm xúc khó hiểu trong lòng trước đó bỗng dưng tiêu tan không còn. Lang Hi không hề tiếp tục đề tài đó nữa, ngược lại hỏi: "Cuối tuần có về nhà?" Hàn Tả Tả thở dài: "không về được, Tang Đồng mới phát hành album đầu tay, sau đó lịch trình được xếp kín mít không còn chỗ nào để thở, cuối tuần em còn phải đi theo cậu ấy đến thành phố khác tham gia một hoạt động." Lang Hi trong giọng nói mang theo chút hờn giận: "Khi nào thì rảnh?" Hàn Tả Tả biết cô công việc bận rộn khó tránh khỏi việc lơ là hắn, bất đắc dĩ nói; "Chỉ sợ trong tuần tới cũng chưa xong việc!" Lang Hi không nói thêm nữa: "Gọi điện cho tôi." "Nhất định!" Hàn Tả Tả mặt mày hớn hở cam đoan, "Vậy em cúp máy trước đây, em còn có việc phải làm!" Hàn Tả Tả đã hiểu rõ mọi chuyện, cước bộ nhẹ nhàng đi trở về. Việc chụp ảnh của Tang Đồng vừa vặn hoàn thành, đang cùng nhiếp ảnh gia nói chuyện. Hàn Tả Tả hỗ trợ thu thập này nọ, nhìn nhìn thời gian, từ bây giờ đến lúc Tang Đồng lên sóng còn sớm, cũng không quá gấp gáp. Tang Đồng vỗ vỗ vai cô, bộ dạng bà tám cười hề hề, đi theo sau lưng cô hỏi: "Lúc đi ra vẻ mặt khẩn trương lo lắng, lúc về thì thư thái nhẹ nhõm... nói, rốt cuộc là có chuyện gì?" Hàn Tả Tả mặt không chút thay đổi hất cái tay trên vai ra, lạnh lùng nói: "Quỷ ham hố! Đau bụng thì vẻ mặt phải căng thẳng, quay về đương nhiên là thoải mái thư sướng, như thế nào, cậu muốn biết tớ ra bao nhiêu sao?" Tang Đồng biểu tình táo bón, ghê tởm phất phất tay: "Xem như cậu lợi hại!" Tẩy trang xong, Tang Đồng liền cùng Hàn Tả Tả đi xuống nhà ăn nhân viên ăn cơm chiều. Mia đãi ngộ cũng không tệ, nhà ăn nhân viên sạch sẽ sáng sủa, đồ ăn tuy rằng không tính là mỹ vị, nhưng so với căn tin trường học đồ ăn hỗn tạp mà nói, đã muốn tốt hen rất nhiều. Tang Đồng giữa trưa chưa được ăn no, gọi một dĩa lớn thịt bò xào không tính, còn thêm hai cái chân gà, một trứng ốp lếp, một chén canh. Hàn Tả Tả lúc bưng khay thức ăn ngồi xuống bàn, biểu tình như đã biết trước sẽ như vậy, không chút khách khí đem thịt bò trước mặt Tang Đồng đổi vị trí với trứng xào khổ qua trong tay cô. Tang Đồng lập tức bất mãn ồn ào: "Hàn Tả Tả cậu chơi xấu, ăn một mình!" Hàn Tả Tả bình tĩnh cầm chiếc đũa: "Cậu phải giữ tốt cổ họng, có thể ăn thứ dầu mỡ cay xè như vậy hử, huống chi cậu còn phải chú ý trọng lượng!" Tang Đồng á khẩu, ủy khuất chu miệng, chọc nguấy đĩa trứng xào khổ qua trước mặt than thở: "Ăn nhiều trứng như vậy, cholesterol sớm muộn gì cũng vượt mức..." Hàn Tả Tả không thèm để ý tới cô ấy, giữa trưa cô cũng không ăn được bao nhiêu, làm việc cả ngày, bây giờ có thể thoải mái ăn cơm, đương nhiên phải chuyên tâm hưởng thụ. Cơm nước xong, Tang Đồng cầm lịch trình tiết mục ở một bên vừa xem vừa đi tới đi lui, hỗ trợ tiêu hóa, miễn cho bụng có thêm một ngấn thịt. Hàn Tả Tả lo lắng nói: "Tuy rằng tiết mục đều theo kịch bản có sẵn, sẽ không lệch khỏi quỹ đạo bao nhiêu, nhưng người dẫn chương trình thỉnh thoảng sẽ hỏi vài câu ngoài dự đoán của mọi người, cậu phải chuẩn bị tâm lý trước." Tang Đồng gật gật đầu, nhìn xem cũng sắp tới giờ rồi, dừng lại nói: "Chúng ta đi thôi!" Quả nhiên không ngoài dự đoán của Hàn Tả Tả, Tang Đồng trong tiết mục bị người dẫn chương trình truy hỏi tin xấu của Đinh Luân. Tang Đồng tươi cười không thay đổi, vô tội nháy mắt mấy cái nói: "Tôi không rõ ràng lắm a, tôi cũng là vì quay MV mới quen biết anh ta, Đinh Luân trông rất tuấn tú, tôi tin tưởng MV lần này nhất định rất tốt, sẽkhông làm cho mọi người thất vọng!" Tang Đồng so với khi vừa mới xuất đạo kinh nghiệm dày dặn hơn, uyển chuyển dẫn dắt đề tài tới album mới của mình, làm cho người dẫn chương trình không có cơ hội hỏi thêm nữa. Hàn Tả Tả yên lòng. Công việc mãi đến khuya mới kết thúc, trường học quá xa, trở lại ký túc xá cũng đóng cửa, may mắn Mia có sắp xếp cho Tang Đồng một căn hộ, Hàn Tả Tả liền ở lại chỗ cô ấy một đêm. Thứ tư thời tiết rất tốt, ánh mặt trời rực rỡ gió xuân ấm áp. Album đầu tay của Tang Đồng cuối cùng cũng được bày bán. Hàn Tả Tả và Hannah từ sớm đã tới quảng trường Thời Đại trong trung tâm thành phố, đích thân kiểm tra việc bố trí hội trường, Hannah đối chiếu danh sách khách mời, bảo đảm các phóng viên sẽ có mặt đúng giờ. trên tường dán tấm poster thật lớn về album Tang của Đồng áp, phía dưới là dãy bàn dài với hàng đĩa CD album của Tang Đồng được sắp xếp ngay ngắn, đông đảo các fan nối đuôi nhau chen chúc tiến vào, ngoài cửa cũng xếp mấy hàng người thật dài. Lúc Tang Đồng xuất hiện, toàn bộ quảng trường đều nào nhiệt hẳn lên, nhóm fan hâm mộ giơ cao băng rộn và khẩu hiệu, lớn tiếng thét chói tai tên của cô ấy. Hàn Tả Tả đứng trong góc phía sau khán đài, nhìn bạn tốt khéo léo đáp lại sự nhiệt tình của fan hâm mộ, nghe cô ấy cất lên chất giọng trong trẻo mượt mà, trong lòng đột nhiên dâng lên sự thỏa mãn vô cùng. Thành công như vậy, cũng có một phần công sức của cô... "Vui vẻ sao?" Hàn Tả Tả quay đầu, phát hiện Hannah không biết khi nào đã đứng bên cạnh cô. Hannah nhìn về phía khán đài mỉm cười: "Vốn chỉ là một người bình thường, dưới sự tỉ mỉ dẫn dắt và đào tạo của mình, cư nhiên có thể nở rộ tỏa ra ánh sáng rực rỡ như thế... Loại cảm giác này rất vui sướng có phải hay không?" Hàn Tả Tả ngây ngốc gật đầu. Hannah nghiêng đầu nhìn cô, ý cười trên mặt vô cùng thỏa mãn và kiêu ngạo: "Người đại diện tựa như một nhà nghệ thuật gia, bất quá đối tượng bọn họ sáng tạo là con người." "Em hao hết tâm tư khai thác tiềm năng bọn họ, sau đó lại đắp nặn, dùng hết thảy khả năng lợi dụng tài nguyên giúp bọn họ thực hiện giấc mộng, làm cho bọn họ tỏa sáng khi đứng trên sân khấu... Khi đó, em sẽ nghe được trăm ngàn người hâm mộ la hét, nhìn thấy vô số người đối với nghệ thuật em sáng tạo ra khen không ngớt lời... Việc này giống như một nhà điêu khắc vậy, hoàn thành tác phẩm nghệ thuật được mọi người chú ý, cảm giác vui sướng, thỏa mãn, tự hào lúc đó không có gì có thể thay thế được!" Hàn Tả Tả giật mình, giống như hiểu được cái gì. Hannah khẽ cười một tiếng, không nói thêm nữa, lưu lại một mình cô tự suy ngẫm. trên khán đài, Tang Đồng cầm micro biểu diễn, dưới đài, người hâm mộ như chìm đắm trong ca khúc khe khẽ ngâm nga. Khán đài được dựng rất đơn giản, thiết bị âm thanh, ánh sáng cũng không phải loại tốt nhất, hơn nữa trong không gian ồn ào náo nhiệt, căn bản không phải là địa điểm biểu diễn thích hợp nhất. Nhưng mà... Khán đài có chút đơn sơ như thế cũng không chút nào ảnh hưởng đến Tang Đồng, cô ấy như một viên minh châu chói mắt, phá tan tầng tầng lớp lớp bao phủ, phát ra ánh sáng rực rỡ dụ hoặc. Giờ khắc này, Hàn Tả Tả bỗng nhiên có một cỗ xúc động, muốn chân chính tìm hiểu vòng luẩn quẩn này, thử làm một nhà nghệ thuật gia, sáng tạo ra những ngôi sao để cho vô số người tán thưởng! Tang Đồng ra trận thắng lớn, album đầu tay bán chạy vô cùng, Mia tất nhiên vô cùng cao hứng, cũng càng thêm coi trọng các việc tuyên truyền sau đợt phát hành album lần này. Mấy ngày nay Hàn Tả Tả và Tang Đồng công việc ngập đầu, mỗi ngày đều bận rộn muốn chết, trên cơ bản dính giường liền ngủ. Hàn Tả Tả từ lúc khai giảng vẫn chưa trở về nhà lần nào, Hàn Uyển lo lắng, tối thứ sáu nhịn không được gọi điện thoại cho cô. Hàn Tả Tả đang trên xe đi đến thành phố khác, nghe Hàn Uyển lo lắng cùng oán giận, không khỏi có chút áy náy. "Mẹ, con đang đi chung với Tang Tiểu Đồng nha, phải đi ngoại tỉnh công tác... không gạt mẹ đâu, không phải, con không phải không muốn về Chu gia..." Hàn Tả Tả đưa điện thoại di động cho Tang Đồng, ánh mắt ra dấu cô mau nói giúp vài câu. Tang Đồng không hổ là bạn thân nhất của Hàn Tả Tả, nhiều năm cấu kết với nhau làm việc xấu ăn ý vô cùng, cô lập tức hiểu ám hiệu của Hàn Tả Tả. "Dì Uyển, con là Đồng Đồng!" Tang Đồng miệng ngọt giống như uống mật, "Dì Uyển à, con rất nhớ dì nha, dì chuyển nhà con cũng chưa tới thăm dì được lần nào... Dạ, con biết rồi, chúng con đi công tác rất nhanh sẽ quay về tôi, tới lúc đó con và Tả Tả lập tức đi thăm dì!" Tang Đồng nhìn Hàn Tả Tả liếc mắt một cái, hi hi ha ha nói: "Yên tâm, không có việc gì... Dạ dạ, tạm biệt dì nha!" Tang Đồng quăng trả điện thoại lại cho cô, trợn mắt liếc cô một cái: "Hối cái gì mà hối, đã lâu không cùng dì nói chuyện, nói thêm mấy câu có sao đâu chứ?" Hàn Tả Tả hừ lạnh, mẹ cô giọng lớn như vậy, thực nghĩ cô không có nghe thấy hai người đang nói cái gì sao! Tang Đồng nịnh nọt cười: "Tả Tả, nói nghe một chút thôi, Tứ Lang kia của cậu rốt cuộc trông như thế nào nha?" Hàn Tả Tả vốn không thèm để ý tới cô, nhưng bị nói trúng tâm sự, không tự chủ được nói: "Rất cảm giác an toàn, bộ dạng không tệ, hơi có chút cứng ngắc..." Bất quá cứng ngắc thực đáng yêu. Hàn Tả Tả nhớ tới bộ dáng Lang Hi mặt than, nhịn không được gợi lên khóe miệng. "Ai nha ai nha, nhìn mặt cậu sắc xuân phơi phới chưa kìa!" Tang Đồng trêu ghẹo nói, "Lúc về hẹn ra cho tớ nhìn mặt nào?" Hàn Tả Tả làm lơ nói: "Miễn bàn!" Tang Đồng nóng nảy, đeo bmams cô cưỡng bức dụ dỗ đau khổ cầu xin. Hàn Tả Tả thở dài: "không phải tớ không muốn... Tớ có lý doriêng, bây giờ còn chưa đến lúc, chờ sau này, tớ nhất định kể cho cậu nghe!" Tang Đồng biết Hàn Tả Tả không nói nhất định có nguyên nhân đặc biệt, cũng không hỏi nhiều nữa, tựa lưng vào ghế ngồi ngẩn người, hồi lâu thì thào mở miệng: "Thích một người, rốt cuộc là cảm giác gì nha..." Hàn Tả Tả vốn đã sắp ngủ, nghe vậy mơ mơ màng màng nói: "Ưm, chính là cậu trong lúc bất chợt nhớ tới anh ấy, sau đó bắt đầu một chuỗi nhớ nhung mà không biết tại sao..." Hàn Tả Tả một lần nữa nhắm mắt lại, trong mơ màng nhớ lại chặn đường trở về nhà ngoại nghỉ đông lần đó. Khi đó thời tiết lạnh lẽo rét buốt, chỉ có một mình Lang Hi bầu bạn suốt chặng đường, lại giống như nắng xuân ấm áp sưởi ấm lòng người. Hành trình đã an bài đâu ra đó, khẩn trương bận rộn ngược xuôi, làm cho Hàn Tả Tả ngay cả thời gian hít thở cũng không có, càng đừng nói tận dụng cơ hội lần này đi thăm thú thành phố nổi danh về du lịch này. Cho nên vừa về đến T thị, Hàn Tả Tả không nhấc người lên nổi nữa, nằm lỳ ở ký túc xá ngủ quên trời đất, đến khi tỉnh lại cuối cùng cũng cảm giác được bản thân sống lại rồi. Bụng đói réo âm ỉ, trong ký túc giá một chút đồ ăn thừa cũng không có, Hàn Tả Tả đành phải thay quần áo xuống lầu, đến căn tin tìm chút gì đó lót bụng. Giờ này chỉ còn quầy thức ăn nhanh mở cửa, Hàn Tả Tả gọi một tô mì gói, cho thêm hai quả trứng, vội vàng ngồi xuống ăn ngốn ngáo. Vừa húp một muỗng nước mì, trước mặt liền xuất hiện một người. Hàn Tả Tả ngẩng đầu, nuốt xuống đồ ăn trong miệng, buồn bực mở miệng: "Tô Tấn, cậu chui lên từ đâu thế?"