Thành quân quán
Chương 26 : Đại vật công tử 6
Mũi tên nguy hiểm mà lướt qua bên cạnh Thiện Tuấn, cắm vào hồng tâm. Sau khi nàng xác nhận Thiện Tuấn không có việc gì, từ trong tay Tái Tân đem cung đoạt lại, sau đó hô:
“Ngươi điên rồi sao? Thế nào có thể đem tiễn bắn về phía người chứ!”
Hắn mặt không có biến sắc, cười nói:
“Cơ hội có thể giết chết thủ lĩnh Đảng Lão Luận tương lai cũng chỉ có hiện tại.”
“Cái gì? Trò đùa này thật thái quá!”
“Không cần lo lắng, nếu như không phải người điên, thế nào có thể hướng người khác thừa nhận bản thân là sát thủ sau khi giết người chứ? Chờ khi hăn còn đứng ở Thành Quân Quán, tìm một cơ hội lẳng lặng mà…”
“Ngươi chính là một người điên! Biệt hiệu ngươi lúc đó chẳng phải Ngựa Điên sao?”
“Nếu như không nói vậy, đầu chúng ta sẽ bị vậy khuôn mặt suất khí kia chặt bỏ. Ngươi không phải
Nam Nhân, là Lão Luận sao?”
Duẫn Hi dùng nhãn thần oán giận nhìn hắn, cho dù hắn không cần cường điệu lần nữa nàng cũng biết. Tái Tân đem khuôn mặt dán vào bên cạnh Duẫn Hi, sau đó nhỏ giọng mà nói:
“Ngươi là vì cái gì mà vào chỗ này học tập a?”
“Đây cùng việc đó có quan hệ gì a?”
“Cho dù bản thân tìm một cái cớ gì, nhưng mục đích chân chính đi vào Thành Quân Quán khiến người khác hít thở không thông chỉ là một, thông qua khoa cử xong đạt được chức quan. Nếu như thầm nghĩ muốn làm quan một địa phương, vậy hiện ở chỗ này cũng có không ít người có thể thoải mái mà xong.”
“Nếu như muốn chức quan như vậy, chính ngươi nỗ lực đi làm không phải là được? Muốn đem đối phương giết chết sai đó sẽ đoạt lấy chức quan, vậy ngươi căn bản là không có tư cách học tập, càng không có cái loại cần thiết!”
“Nỗ lực? Ngươi một đứa ngốc. Vốn sẽ không có mấy vị trí, để cho Lão Luận đoạt d0i thì sau đó, còn có thể có bao nhiêu lưu lại cho chúng ta? Hiện tại hoàng thượng là đang khống chế được quyền lực của Lão Luận, nhưng có thể duy trì bao lâu không ai biết được. Một ngày nào đó, tiểu tử đó sẽ đem đầu của Nam Nhân cùng Thiếu Luận chúng ta chém rớt. Lẽ nào ngươi hiện tại cũng không biết, xã hội này hiện tại là Nam Nhân chém đầu Lão Luận, Lão Luận chém đầu Nam Nhân sao?”
Duẫn Hi chịu đựng nước mắt, nhìn vào mắt hắn giống như là đang chống lại hiện thực, cố sức mà nói:
“Vậy Thiếu Luận cũng không phải đang chém đầu Nam Nhân đích đầu sao? Nam nhân lúc đó chẳng phải chém đầu Thiếu Luận sao?”‘
“Là! Cho nên nói một ngày nào đó, chúng ta cũng sẽ giống như điên loạn mà muốn giết chết đối phương.”
“Hiện tại ngươi đã điên rồi! Sao nào có thể lại điên chứ?”
Thiện Tuấn chỉ để lại mũi tên vừa rồi Tái Tân bắn, đem những tiễn còn lại cầm về. Tái Tân lấy tay nắm lấy cằm của Duẫn Hi, phẫn nộ mà đem đầu nàng ngước cao lên.
“Khá tốt, ngươi hiện tại đã biết ta là người điên. Thế nhưng tiểu tử ngươi cũng còn rất lợi hại a, lúc cùng Giai Lang chung một chỗ thì giống như là một nữ nhi gia hiền lành, hiện tại so với ai cũng lại càng giống nam nhân hơn. Tuy rằng ta ngày hôm qua nói chẳng phân biệt được nam nữ là giả, nhưng hình như từ giờ trở đi sẽ biến thành thực sự rồi.”
“Ta là nhỏ người!”
Nhìn Duẫn Hi rốt cuộc cùng hắn mạnh mẽ , Tái Tân thủy chung không có đem bỏ tay ra khỏi cằm của nàng. Nếu như là người khác, hắn khẳng định sẽ trực tiếp đánh thẳng, nhưng đối với nàng cũng không có thể như vậy. Nhìn người đang há mồm phản kháng lại mình, hắn lại có loại kích thích muốn dùng miệng mình hôn lên.
Thiện Tuấn đi về hướng hai người bước tiến trở nên càng lúc càng nhanh, chỉ là từ lúc phát hiện tay Tái Tân bắt đầu bắt được cằm của Duẫn Hi. Thiện Tuấn đi tới trước bọn họ nắm chặt lấy tay Tái Tân, quăng ra. Sau đó lễ phép mà nói:
“Kiệt Ngạo ngươi ăn cơm rồi sao?”
Thiện Tuấn không có cảm thấy được độ mạnh yếu trên tay của mình, chỉ có Tái Tân cảm giác được rồi tay bản thân tê dại, nhưng vì lòng tự trọng hắn vẫn còn không biểu hiện ra ngoài. Sau đó dùng khuôn mặt chẳng hề để ý tươi cười trả lời nói:
“Gian phòng của Nữ Lâm có rất nhiều đồ ăn, nên đơn giản là qua đó giải quyết.”
“Kiệt Ngạo sư huynh, ngài không biết khi có người đang ở gần hồng tâm là không thể bắn tên sao? Cho dù là một thần xạ thủ cũng không có thể như vậys.”
Tái Tân cho rằng Thiện Tuấn cố sức cầm lấy tay hắn là bởi vì chuyện này, nhưng nghĩ như thế nào bắt tay bỏ qua cũng vẫy không xong. Một tên thư sinh, nhưng khí lực trong tay lại rất lớn. Lúc này hắn nhớ tới rồi lần đầu tiên gặp mặt thì, Thiện Tuấn hiện ra thân thủ, nghĩ như thế nào cũng cảm giác hắn không chỉ là một người bạch diện thư sinh.
“Ngươi hiện tại là đang khiêu khích sao? Sao lại không thả tay của ta?”
Thiện Tuấn giờ đây mới phát hiện bàn tay của bản thân, sau đó liền lập tức buông ra.
“Ta không có gì ý tứ, thỉnh không nên hiểu lầm…”
“Sắp lên lớp rồi, đi chuẩn bị đi. Ta đem tiễn mới bắn hoàn trả lại.”
Chờ hai người bỏ đi lúc, Tái Tân nắm lấy bàn tay của mình, tiếng rên rỉ không có âm thanh mà rên rỉ thoát ra, trên tay có một dấu vết đạo phi thường rõ ràng.
Duẫn Hi đi trở về phòng học, vẫn không đè ép được lủa của bản thân, tuy rằng giận lời Tái Tân, nhưng càng giận bản thân không có phản bác lờn hắn nói.
“Hắn thực sự là một con ngựa điên, căn bản là không có tư cách làm một nho sinh.”
“Ta thấy hắn là một người tốt.”
“Quý huynh vừa thiếu chút nữa bị hắn bắn trúng chứ.”
“Tuy rằng nguy hiểm, nhưng không bị bắn trúng.”
“Hắn là cố ý đích!”
Thiện Tuấn lẳng lặng mà lắc đầu, lãnh tĩnh mà nói:
“Kiệt Ngạo sư huynh thế nhưng lại là thần xạ thủ, lúc ban đầu hắn nên không phải vì rồi muốn bắn ta. Nếu như hắn thật tình muốn bắn ta, ta đây hẳn là đã sớm chết.”
“Ngươi thế nào biết hắn là thần xạ thủ chứ? Cũng mới có thể là bởi vì sai lầm a.”
“Thiếu chút nữa bị bắn trúng chỉ là cảm giác của ta mà thôi, mà cây tiễn đó vừa vặn bắn trúng ngay chính giữa hồng tâm, vả lại tại chỗ đó nơi hàng đơn vị trí có vô số tiến ngân, nhưng tất cả đều tập trung ở chính giữa.”
“Người ở chỗ này cũng không chỉ là Kiệt Ngạo sư huynh a.”
“Vừa rồi khi ta đang chọn tiễn, thấy một ít tiễn rất đặc biệt, vừa nhìn là biết tiễn đó bình thường chỉ được đồng một người bình sử dụng. Nhưng vừa rồi tiễn trên tay Kiệt Ngạo sư huynh chính là tiễn này. Hắn không chỉ là có thể bắn trúng hồng tâm đang đứng yên, dù hồng tâm có động đậy qua lại cũng có thể sẽ bắn rất chuẩn.”
“Cho dù hắn có là thần xạ thủ, nhưng hắn đích xác không giống một người thường nho.”
“Khổng Tử tại ‘Lễ Ký’ có nói, ‘Bắn người dùng cái gì bắn, dùng cái gì nghe. Theo tiếng mà phát, phát mà không mất chính thước người, kỳ duy hiền giả hồ!’ Kiệt Ngạo sư huynh là một văn nhân (nguời có học), vả lại có thể vô số lần đứng ở phía trước hồng tâm, nói cách khác, hắn đã trải qua vô số lần nhẫn nại và tu dưỡng.”
Tuy rằng Thiện Tuấn đang thiên vị hắn, nhưng Duẫn Hi vẫn còn chưa tiêu tan hết cơn tức trong người. Cho dù lại nói như thế nào Tái Tân là một xạ thủ đệ nhất Cao Ly, lại nói như thế nào hắn vừa bắn trúng không phải Thiện Tuấn, nhưng sẽ không thay đổi được chuyện chính là, hắn vẫn là một người nguy hiểm, lời hắn vừa nói cũng sẽ không có khả năng cải biến.
Nhưng con mắt Thiện Tuấn lại thấy rất rõ ràng, mũi tên mà Tái Tân bắn qua cắm vào chính giữa hồng tâm không hề lệch khỏi quỹ đạo. Vả lại hoàn toàn bất đồng với lúc cùng bọn chúng cùng một chỗ, dáng vẻ của hắn giống như là đang cùng bản thân đấu tranh, dị thường trang trọng.
Truyện khác cùng thể loại
66 chương
4 chương
40 chương
40 chương