Thanh Phong Hận
Chương 2
Đứng trước cửa đại môn sơn son thiếp vàng, ngói làm bằng ngọc lưu ly, ta thầm tự hỏi có phải cánh cửa này là quá phô trương hay không, dù là kẻ ngốc chỉ cần biết chút chữ là có thể thấy mấy chữ Vương gia phủ trên tấm biển thượng, đâu cần phải bày vẽ ra như thế này. Mặc dù đã biết vẻ bề ngoài và thân phận của Nghiêm Thự không giống nhau nhưng ta cũng không ngờ đến hắn đường đường lại là một Vương gia.
Theo Ngiêm Thự bước vào Vương phủ, đi dọc theo những hành lang uốn khúc, nhìn sang hai bên là những hàng cây xanh tốt tạo nên một phong cảnh rất đặc sắc, nhưng dọc đường đi ta cũng gặp không ít kẻ hầu người hạ quỳ gối vấn an… những lễ nghi phiền phức này quả thật khiến ta không khỏi đau đầu.
Cuối cùng khi bước vào phòng khách, ta tiện tay cầm lấy tách trà vừa được dâng lên uống một hớp.
“Thự Vương gia, hiện tại chúng ta đã cùng ngồi trong phủ của ngài uống trà. Yêu cầu của ngài ta đã đáp ứng, bây giờ ngài đã có thể trả cầm lại cho ta không?“
“Trầm Thanh Phong, ta thật vất vả mới đưa được ngươi về phủ, ngươi lại ngây thơ cho rằng ta có thể để cho ngươi dễ dàng rời đi vậy sao?“
Nghiêm Thự ngồi tại vị trí chủ tọa trong đại sảnh, đưa tay nâng chung trà bích loa xuân vẫn còn bốc khói nhẹ nhàng thổi một hơi, ánh mắt vẫn không hề liếc về phía ta.
Lời này là có ý gì, ta với hắn hôm nay mới là lần đầu tiên gặp mặt, cho dù hắn với đại ca trước đây quả có giao tình nhưng hắn cũng biết ta rõ ràng là Thanh Phong không phải Thanh Ngọc, vậy tại sao còn nói ra những lời đó, hắn thật sự muốn gì đây?
“Ta từ trước đến nay thanh bạch, tiền tài cũng không mà nữ sắc lại càng không có, vậy tại sao lại mang ta đến nơi này, chẳng lẽ Thự Vương gia ngại trong phủ lắm cơm nhiều thóc nên muốn ta ăn dùm hay sao?“
Ta dùng khẩu khí nghiêm túc chất vấn hắn, ai ngờ Nghiêm Thự đưa mắt nhìn ta một hồi lại bắt đầu cười rộ lên.
Nghiêm Thự thật không nghĩ kẻ nổi danh là băng tâm nhạc công như ta lại có thể đường đường chính chính thốt ra những lời châm chọc người khác như vậy. Hắn cảm thấy vô cùng thích thú lại càng không để ta rời đi. Hắn bố trí cho ta một gian sương phòng trong Vương phủ, lại sai người mang đến không biết bao nhiêu là vật phẩm, hình như thật sự có ý định lưu ta lại trong Vương phủ này thật lâu thì phải.
Buổi tối, ta nằm dài trên chiếc giường hoa mỹ êm ái, nhưng vẫn trằn trọc không cách nào ngủ được.
Ngày hôm nay phát sinh nhiều chuyện quả thực khiến ta không thể nào tưởng tượng nổi, nhưng qua chuyện này ta phát hiện ra rằng ta vẫn là ta không phải Thanh Ngọc, đại ca cho dù chuyện gì cũng sẽ bình chân như vại, ung dung tự tại chứ không đến nỗi lo lắng trằn trọc mất ngủ như ta lúc này.
Ta chính là đang lo lắng về thanh cầm mà Nghiêm Thự đã mang đi, tuy rằng đối với một Vương gia như hắn thanh cầm của ta quả không đáng một đồng nhưng đó là cây đàn mà sinh thời đại ca xem như bảo bối, cũng là thứ duy nhất mà huynh ấy lưu lại cho ta, không nhìn thấy nó ta thật sự không an tâm. Ta ngồi dậy, tiện tay khoác thêm một kiện áo khoác lên người, quyết định phải đi tìm lại thanh cầm.
Bước ra cửa đập vào mắt là hàng hàng dãy dãy hành lang lớn nhỏ, ta không khỏi chợt nghĩ Vương phủ lớn vậy, muốn tìm được phòng của Nghiêm Thự quả thật chẳng phải là một chuyện dễ dàng, mà nếu tùy tiện hỏi thăm một nô tỳ nào đó không khéo bọn họ thấy ta là người xa lạ, nửa đêm khuya khoắt còn đi lang thang trong Vương phủ lại tưởng nhầm là phường đạo chích nào đó thì thật là không hay.
Vì vậy, ta đành phải tự mình đi tìm. Nhưng lang thang cả nửa ngày trời ta vẫn không tìm được tẩm ốc của Nghiêm Thự, trời bây giờ đã quá nửa đêm, ta thật sự có chút mệt mỏi. Đang phân vân không biết có nên để sáng mai hãy hướng Nghiêm Thự đòi cầm hay không, thì đột nhiên phía trước truyền tới một trận la hét ầm ĩ, trong bóng đêm có một ánh sáng nho nhỏ vội vã chạy đến, chắc là một thi đồng cầm đèn nào đó.
Ta hướng theo phía phát ra âm thanh mà đi đến, định bụng hỏi xem tẩm ốc của Nghiêm Thự ở nơi nào, nếu bọn họ không chỉ cho ta được chí ít ta cũng có thể hỏi đường về phòng. Đi loanh quanh trong cái Vương phủ to đùng này một chập ta thật sự không thể nhớ đường để quay về.
Ai ngờ một câu nói chưa được hai chữ đã bị một người xông tới ôm chặt lấy khiến ta hầu như không thở được.
“Ngươi nửa đêm rốt cuộc muốn đi đâu hả?!!!“
Bên tai truyền đến tiếng hét của Nghiêm Thự, ta nghĩ hắn mà hét thêm một tiếng nữa lỗ tai của ta sẽ bị hắn làm cho điếc mất.
Từ hai thân thể đang dán sát vào nhau ta cảm nhận được Nghiêm Thự quả thực đang rất kích động, ta không hiểu, dù ta có đi đâu thì hắn cũng không nhất thiết phải kích động đến như vậy chứ?
Nghiêm Thự buông tay giận dữ kéo ta đi theo hắn, phía sau là một đám người dè dặt, lẽo đẽo bước theo.
Này, không phải nửa đêm làm một trận đại náo động như vậy chỉ để tìm ta thôi đây chứ….?
Ngồi trong phòng Nghiêm Thự, ta không khỏi thầm mắng chính mình ngu ngốc, tìm nửa ngày trời hóa ra phòng hắn và ta chỉ cách nhau có một vách tường, ta đây không phải đã làm một phen cuốc bộ vô ích sao.
Thầm thở dài, ta ngẩng đầu nhìn vào ánh mắt sắc như dao của Nghiêm Thự, giống như hắn hận không thể bổ ta ra làm ngàn mảnh.
“Cầm thỉnh trả lại cho ta.“
Tuy rằng không muốn để ý đến tính tình thất thường của Vương gia nhưng để lấy lại cầm ta đành phải mở miệng trước tiên. Nghiêm Thự trái lại cứ như mộc đầu nhân (đầu gỗ), làm như không nghe những lời ta nói, vẫn hướng ánh mắt trừng trừng nhìn ta.
“Đó là di vật duy nhất mà ca ca lưu lại cho ta… thỉnh trả lại cho ta!‘’
Ta đi đến chiếc giường hắn đang ngồi mà đưa tay ra trước mặt hắn, như vậy hắn không thể xem như không nhìn thấy hành động của ta.
Nghiêm Thự cuối cùng cũng có phản ứng, hắn đột ngột nắm lấy tay ta kéo xuống, thình lình bị mất thăng bằng ta không khỏi lảo đảo, lúc phát giác ra thì đã cùng Nghiêm Thự ngã trên giường, chính xác là bị hắn đặt trên giường.
Tuy là hai nam nhân nhưng tư thế thân mật thế này cũng không khỏi làm ta đỏ mặt.
“Nghiêm Thự, ngươi…“
“Đừng nhúc nhích, đừng nói, như thế này là tốt rồi… như thế này là tốt rồi… coi như ta van ngươi đấy… Thanh Phong.“
Nghiêm Thự đưa tay vuốt nhẹ khuôn mặt ta, ánh mắt có chút mơ hồ.
Nguyên là ta muốn thoát khỏi tay hắn, nhưng khi nghe hắn buồn bã gọi hai tiếng Thanh Phong ta lại vô pháp giãy giụa. Ta không rõ vì sao, nhưng ta hiểu lúc này hắn cần có một người bên cạnh hắn, mà người hắn gọi đích thực là Thanh Phong, tuy có thể vì trong phòng lúc này chỉ còn lại mình ta nhưng ta mặc kệ, ta nguyện ý trở thành người hắn cần… Trên thế giới này vẫn có một người cần đến Trầm Thanh Phong này.
Đưa tay khoác qua lưng hắn, tại đây, trong một đêm giá lạnh ta và hắn cùng ôm nhau mà ngủ.
Truyện khác cùng thể loại
128 chương
211 chương
51 chương
39 chương
101 chương
12 chương
9 chương
10 chương