Hai người vừa ăn vừa nói chuyện, lúc ăn xong đã là quá 10 giờ tối, Từ Thiếu Khiêm lái xe đưa An Nham về nhà, kết quả giữa đường đột nhiên gặp phải ách tắc giao thông, bởi vì trời đổ bão tuyết, đoạn đường trước mặt xảy ra tai nạn xe cộ, cả con đường bị cảnh sát giao thông phong toả, xe nhất định phải đổi hướng đi đường vòng. An gia và Từ gia ở hai khu vực khác nhau trong thành phố, quãng đường cách nhau khá xa. Đổi đường đi hướng khác, khoảng cách đến Từ gia ngược lại rất gần, còn muốn đến An gia thì lại phải lượn vòng lộ trình rất xa. Từ Thiếu Khiêm liếc nhìn xe cộ ách tắc ngoài cửa sổ, nhịn không được cau mày nói: “Đường xá trước mặt không tốt lắm, chi bằng đến nhà tôi cho gần đi, từ đây về nhà cậu còn phải lượn quanh hơn nửa thành phố.” An Nham nhìn tuyết càng rơi càng lớn ngoài cửa sổ, suy nghĩ một chút nói: “Được, vậy để tôi gọi điện thoại về nhà.” Vừa nói xong đã kết nối với điện thoại nhà, nhấc máy chính là An Lạc, An Nham cười hì hì giải thích đơn giản tình huống cho anh trai: “Anh à, đang bị tắc đường đây, tuyết rơi siêu lớn, tối nay em không về nhà được, đến nhà Thiếu Khiêm qua đêm.” Nghe em trai muốn đến nhà bạn tốt, An Lạc cũng liền không nói nhiều nữa, thấp giọng dặn dò: “Được rồi, chú ý an toàn, sáng mai anh đến đón cậu.” Sau khi đổi đường, xe nhanh chóng lái đến Từ gia, Từ Thiếu Khiêm đỗ xe trong gara xong, đưa An Nham đến cửa nhà, mở cửa tìm cho hắn một đôi dép mới. An Nham mới vừa thay xong giày, liền nghe bên tai vang lên một giọng ôn hoà: “Anh, anh về rồi?” Thiếu niên mặc áo ngủ vóc người thon gầy, ánh mắt đăm chiêu quét qua An Nham một cái, hỏi: “Vị này là?” Từ Thiếu Khiêm giới thiệu sơ lược: “Đây là An Nham.” Sau đó quay qua An Nham nói, “Em trai tôi, Thiếu Bạch.” An Nham nhìn thiếu niên có mấy phần tương tự với Từ Thiếu Khiêm, lại càng có vẻ tú văn thanh tú hơn, chủ động vươn tay ra, cười híp mắt nói: “Xin chào, Thiếu Bạch, nhiều năm không gặp, đã lớn như vậy rồi.” Từ Thiếu Bạch nhìn An Nham một cái, nhàn nhạt nói: “Đã lâu không gặp.” Sau đó liền xoay người tự nhiên đi ra ngoài. “…” Tay An Nham vẫn còn giơ giữa không trung, có chút lúng túng khi bị lạnh nhạt. Thật ra thì hắn chỉ mới gặp Từ Thiếu Bạch mấy lần khi còn rất nhỏ, chỉ nhớ Từ Thiếu Bạch là một đứa trẻ an tĩnh rất biết điều, luôn một mình lặng lẽ trốn trong góc phòng đọc sách, bộ dáng bởi vì bị bệnh mà tái nhợt gầy yếu, ngay cả An Nham luôn luôn nghịch ngợm cũng ngại bắt nạt hắn. Sau đó nghe nói cậu ta xuất ngoại, 14 tuổi tốt nghiệp cấp trung học cơ sở đã bị Từ Tử Chính đưa sang nước ngoài học tập. Đã nhiều năm không gặp, Từ Thiếu Bạch ngược lại cao lớn không ít, thậm chí còn cao hơn An Nham một chút xíu, đại khái là do bệnh tật, làn da Từ Thiếu Bạch có chút tái nhợt bệnh trạng, ánh mắt nhìn người khác cũng có một loại lãnh mạc kỳ quái. An Nham đối diện với ánh mắt lạnh nhạt của cậu ta, đáy lòng đột nhiên có chút không được tự nhiên, cái loại ánh mắt đó… tựa như con mèo đứng ở ven đường giữa đêm tối vậy, một đôi mắt lãnh lãnh đạm đạm, không chút độ ấm. An Nham cứng ngắc rút tay về, lúng túng sờ sờ mũi. Từ Thiếu Khiêm mới vừa rồi xoay người đi treo y phục, cũng không phát hiện màn chào hỏi không mấy vui vẻ giữa An Nham và em trai. Quay đầy lại, thấy An Nham đang quẹt mũi cười khan, lại thấy bóng lưng lạnh lùng xoay người rời đi của em trai, trong bụng lập tức hiểu chuyện gì đã xảy ra. Từ Thiếu Khiêm xoay người đi tới bên cạnh An Nham, đưa cánh tay ra, nhẹ nhàng ôm ôm vai An Nham, thấp giọng an ủi: “Em trai tôi tính cách có chút đơn độc, không thích nói chuyện với người khác, cậu đừng để ý.” Không nghĩ tới, bất quá chỉ là một ánh mắt đơn giản, hắn đã lập tức hiểu suy nghĩ trong nội tâm mình. Tâm ý tương thông như vậy, khiến trái tim An Nham cảm thấy đặc biệt ấm áp. Được bạn như thế, anh còn cầu gì? Quay đầu nhìn lên ánh mắt ân cần của Từ Thiếu Khiêm, An Nham không khỏi mỉm cười nói: “Không sao, tôi và Thiếu Bạch đã hơn mười năm không gặp, cậu ấy không muốn nói chuyện với tôi cũng rất bình thường.” Cá tính An Nham vốn sáng sủa, loại chuyện nhỏ nhặt bị Từ Thiếu Bạch lạnh nhạt này căn bản cũng sẽ không để ở trong lòng, đi theo Từ Thiếu Khiêm vào trong nhà, ánh mắt nhanh chóng quét một vòng trong nhà, nhỏ giọng hỏi: “Tứ thúc cậu đâu? Không có nhà à?” Vừa dứt lời, liền nghe trong phòng khách vang lên một âm thanh lạnh lùng, “Có nhà.” Sau lưng An Nham bỗng nhiên lạnh lẽo, lập tức quay đầu nhìn về phía âm thanh truyền tới, thấy Từ Tứ thúc đang ngồi trên ghế salon trong góc xem TV, An Nham vội vàng hướng Từ Tử Chính trưng lên một nụ cười vô cùng rực rỡ, ngoan ngoãn gọi: “Từ thúc thúc.” “Ừ.” Từ Tử Chính nhìn An Nham một cái, ánh mắt dừng lại trên khối phỉ thuý trước ngực hắn một giây, sau đó nhìn về phía Từ Thiếu Khiêm. Từ Thiếu Khiêm vội vàng khoát tay áo một cái, ý bảo không phải là mình mang con dâu đến gặp gia trưởng. Từ Tử Chính liền không hỏi nhiều nữa, đứng dậy khỏi sofa, thấp giọng nói: “Chú đi xem Thiếu Bạch một chút, hai đứa cứ tự nhiên.” Cho đến khi bóng lưng của hắn biến mất ở cửa thang lầu, An Nham lúc này mới thở phào một hơi. Ở An gia, hắn sợ nhất An Quang Diệu, ở Từ gia, hắn sợ nhất chính là Từ Tử Chính. Nhớ khi còn bé có một lần Từ Tử Chính tới An gia làm khách. An Nham lén núp phía sau đại thụ ngắm nhìn, ánh mắt lạnh lẽo của Từ Tử Chính lướt qua đại thụ, sau đó đi tới phía sau cây, nhéo lỗ tai An Nham kéo hắn đến trước mặt. An Nham đau đến nước mắt ròng ròng, Từ Tử Chính hoàn toàn không để tâm hắn uỷ khuất, vừa dùng sức vặn lỗ tai hắn vừa thấp giọng hỏi: “Tiểu An Nham, chính là mi lúc nào cũng bắt nạt Thiếu Khiêm nhà ta, đúng không?” An Nham bị doạ sợ đến nỗi vừa thoát khỏi tay hắn, vội vàng hoá thành làn khói chạy mất tăm mất dạng. Từ Thiếu Khiêm khi đó cũng có mặt. An Nham bịt chặt lỗ tai thiếu chút nữa bị nhéo xuống, ý thức sâu sắc được điều này. Cũng bắt đầu từ ngày đó, An Nham mỗi lần nhìn thấy Từ Tử Chính là lại muốn tránh, mà lúc này, nhìn bóng lưng rời đi của Từ Tử Chính, An Nham lại nhịn không được sờ sờ tai mình. Từ Thiếu Khiêm nhìn thấy động tác nhỏ này của hắn, trong lòng mềm nhũn, thấp giọng hỏi: “Sao thế? Cậu rất sợ tứ thúc tôi à?” An Nham lúng túng cười cười nói: “Tứ thúc cậu so với ông nội tôi còn dữ hơn, hơn nữa, chú ấy hình như rất không thích tôi.” “Chú ấy sẽ thích cậu.” Từ Thiếu Khiêm mỉm cười một cái, “Nghỉ ngơi sớm đi, tôi đưa cậu đến phòng.” Từ Thiếu Khiêm dẫn An Nham đến phòng ngủ của mình, tìm đồ ngủ cùng quần lót mới thả lên giường cho hắn, “Trong phòng có phòng tắm riêng, đồ dùng khăn mặt tất cả đều là mới, cậu đi tắm trước đi.” An Nham có chút nghi ngờ nhìn bốn phía xung quanh một cái, “Đây là phòng ngủ của cậu đi? Nhà cậu không có phòng khác cho khách à?” Từ Thiếu Khiêm nói: “Có thì cũng có, cơ mà, Thiếu Bạch mấy năm này vẫn ở nước ngoài du học, tôi cũng rất ít khi về ở, Tứ thúc lại thường ở lại bên ngoài, nhà tôi bình thường căn bản sẽ không có khách đến tá túc. Chăn trong phòng khách chắc là lâu lắm chưa phơi rồi, hơn nữa trong phòng khách không có hơi ấm.” Từ Thiếu Khiêm mặt không đổi sắc bịa đặt lí do, hoàn toàn ngó lơ phòng khách sạch sẽ dưới lầu. An Nham gật đầu một cái: “À, không sao cả, vậy tôi ngủ ở chỗ cậu là được rồi.” Tuy rằng cảm thấy hai đại nam nhân ngủ cùng nhau có chút không được tự nhiên, nhưng dù sao bây giờ là đang ở Từ gia, tất cả do Từ Thiếu Khiêm làm chủ, An Nham chung quy cũng không thể bắt hắn ngay lập tức dọn ra một cái phòng khách đi? Hơn nữa, hắn và Từ Thiếu Khiêm cùng nhau lớn lên từ nhỏ, tình cảm so với anh em ruột cũng không kém là bao, mặc dù có một đêm hoang đường sau khi say rượu, nhưng dù sao đó dó cũng là dưới tình huống sau khi uống rượu say hoàn toàn mất đi lý trí, hiện tại hai người đều tỉnh táo, chắc cũng không có vấn đề gì. An Nham nghĩ như vậy, cũng liền thản nhiên. Vào phòng tắm tắm nước ấm, khi xoay người trở về phát hiện di dộng sáng đên, trên màn hình là một tin nhắn của người đại diện gửi đến: “Giang Tuyết Ngưng hôm nay liên lạc với tôi, muốn cho cậu đi thử vai, thời gian định vào ngày 28 tháng 1. Còn nữa hợp đồng Vô Tận II cũng đã bàn bạc xong, tôi sẽ gửi email đến hộp thư của cậu, cậu xem một chút nếu không có vấn đề gì thì hôm sau đến công ty ký tên.” An Nham trả lời: “Ừm, vất vả! Còn có việc muốn nhờ anh hỗ trợ, ngày mai nếu rảnh thì giúp tôi đến khu Nguyệt Hồ xem nhà ở một chút, tôi cho anh một số điện thoại, anh đến lúc đó liên hệ với người này, xem có thể được chiết khấu bao nhiêu.” Thường Lâm có chút nghi hoặc: “Cậu muốn mua nhà để chuyển ra ngoài ở?” “Đúng vậy, qua hết năm rồi chuyển, tôi đã nói qua với ba mẹ bọn họ rồi.” “OK, để tôi đi xem.” Gửi xong tin nhắn đến người đại diện, quay đầu phát hiện Từ Thiếu Khiêm đang bật máy tính, An Nham nghi hoặc đi đến hỏi: “Cậu đang xem gì vậy?” Trên màn hình máy tính mở một trang web, tiêu đề tin tức viết: “Bạn trai mới của Tâm Vũ Hân đã sáng tỏ.” Ảnh chụp trong bài báo đúng là hình ảnh lúc cơm chiều Phương Vũ Hân cùng bạn trai của cô bị phóng viên bắt gặp trên ngã tư đường, góc chụp ảnh rõ ràng, phía đối diện ngã tư đường có một đôi tình nhân đang thân mật ôm hôn, từ góc độ của phóng viên chỉ có thể chụp được bóng dáng mơ hồ của hai người, nam nhân mặc áo choàng đen, bóng dáng nhìn vô cùng cao lớn, vóc người rất đẹp, trừ cái đó ra không nhìn ra cái gì khác. Thấy ánh mắt An Nham dừng trên hình cảnh ảnh chụp, Từ Thiếu Khiêm liền giải thích: “Tôi tìm một chút tin tức hôm nay, chụp được chúng ta chỉ có trang web này, hơn nữa chỉ là bóng dáng mơ hồ, hẳn sẽ không có chuyện gì.” An Nham gật đầu nói: “Ừ, bóng dáng này hoàn toàn không nhìn ra là ai. Nếu để cho người ta biết, người trong bức ảnh này kì thật là hai chúng ta, các phóng viên tuyệt đối sẽ rớt luôn tròng mắt.” Nói đến đây, An Nham không nhịn được cười nhìn về phía Từ Thiếu Khiêm, lại phát hiện ánh mắt Từ Thiếu Khiêm có chút thâm trầm kỳ quái. An Nham vốn đang vui đùa nói mấy lời này vừa quay đầu đối diện với ánh mắt Từ Thiếu Khiêm, đột nhiên nhớ tới một màn trên ngã tư đường lúc ấy vị hắn ấn lên cây hôn kia. Bên môi tựa hồ còn lưu lại lực độ khi bị đôi môi ấm áp của hắn gắt gao áp bách, trong mũi tựa hồ còn có thể ngửi được mùi hương trên người hắn… Nhịp tim đột nhiên có chút gia tốc, vành tai An Nham đỏ lên, vội vàng xấu hổ xoay đi, ra vẻ thoải mái mà nói sang chuyện khác: “Khụ khụ khụ, cũng may hôm nay chúng ta đều mặc quần áo bình thường, rất ít khi mặc, không bị người nhận ra…. Thật quá may mắn…” “Ừ, không có việc gì là tốt rồi.” Từ Thiếu Khiêm đứng lên, thấp giọng nói, “Tôi đi tắm rửa trước, cậu nếu buồn ngủ thì đi ngủ sớm một chút đi.” Từ Thiếu Khiêm ở trong phòng tắm nhanh chóng tắm một đợt nước lạnh, để bản thân tạm thời tỉnh táo lại. Lúc tắm rửa xong quay trở lại, An Nham đã sớm ôm gối đầu ngủ say. Khác với dáng vẻ kiêu ngạo thường ngày, An Nham khi ngủ trông đặc biệt tĩnh lặng, chỉ là, hắn có một thói quen không tốt lắm, khi ngủ luôn thích ôm một cái gối ôm vào trong ngực, giờ phút ngày, hắn không có thứ để ôm liền thuận tay túm lấy gối đầu của Từ Thiếu Khiêm ôm vào trong ngực, chẳng khác gì bạch tuộc quấn lên gối ôm vô tâm vô phế ngủ đến đặc biệt say sưa. Từ Thiếu Khiêm đi đến bên giường, lấy đi gối ôm từ trong lòng An Nhan, sau đó thực tự giác đảm đương nhân vật gối ôm hình người —— nhẹ nhàng ôm An Nham vào trong lòng, lại để cho cánh tay của hắn vòng lên lưng mình. An Nham tựa hồ cảm thấy sau khi thay đổi cái gối ôm khác càng thêm thoải mái, không khỏi hướng vào trong lòng Từ Thiếu Khiêm cọ cọ, cánh tay cũng nhẹ nhnàng buộc chặt, hai tay ôm lấy eo Từ Thiếu Khiêm, sau đó vùi mặt vào trong lòng Từ Thiếu Khiêm, hít hít mũi, ngửi mùi hương dễ ngửi trên người Từ Thiếu Khiêm, trầm trầm ngủ. —— Chỉ là một động tác cọ vào lòng đơn giản như thế, đã làm cho trái tim Từ Thiếu Khiêm mềm đến gần như muốn nhũn ra. Mặt của hắn ngay tại vị trí gần trong gang tấc, hô hấp đều đều đang nhợt nhạt phả vào ngực mình, miệng hơi hé ra để hô hấp, giữa đôi môi hồng nhuận tươi tắn, ngẫu nhiên lộ ra mấy chiếc răng trắng noãn… Từ Thiếu Khiêm rốt cuộc không nguỵ trang nữa, lấy ngón tay nâng cằm An Nham lên, chuẩn xác ghé qua, hôn xuống đôi môi hắn. “Ưm…” An Nham đang ngủ hoàn toàn không nhận thấy được mình đang bị người hôn môi, có chút bất an hé miệng muốn hô hấp, Từ Thiếu Khiêm lại không chút khách khí, nhân cơ hội đưa lưỡi tham nhập vào trong miệng hắn, dịu dàng đảo qua mỗi một niêm mạc trong khoang miệng, nhẹ nhàng liếm qua từng chiếc răng trắng noãn, từng phần từng phần, công thành đoạt đất. Nụ hôn sâu đậm mà xâm nhập, hoàn toàn bù đắp cho tiếc nuối không được chân chính hôn hắn hôm nay… “Ưm… Ư… Ưm…” An Nham phát ra âm thanh kháng nghị không thoải mái, hai má cũng bởi vì thiếu dưỡng khí mà hơi đỏ lên. Từ Thiếu Khiêm rốt cục hôn đủ, lúc này mới thu hồi động tác, nhìn khối ngọc phỉ thuý Từ gia sản xuất trên cổ hắn kia, màu sắc xanh biếc hoàn toàn đối lập với làn da trắng nõn. Mặt dây chuyền phỉ thuý dưới ánh đèn hơi hơi nổi lên sáng bóng oánh nhuận, thật giống như trên người chủ nhân nó, mang một dấu hiệu mập mờ nào đó. Dấu hiệu chỉ của Từ Thiếu Khiêm. Khoé môi Từ Thiếu Khiêm rốt cuộc hơi cong len. —— Thợ săn đã chờ đợi lâu lắm rồi, cũng đã đến lúc thu lưới.