Thành Phố Săn Đuổi
Chương 7 : ¸.•´¨¤ Chương 7
Anencletus lại nói mấy câu cùng hai tên người Trung Đông, sau đó dứt khoát đi qua, “Rời khỏi chỗ này trước đã.”
Ông ta vừa ra lệnh, vệ sĩ nhà Geoffrey lập tức theo sau, xem ra ở những thời điểm quan trọng, mệnh lệnh của Anencletus còn cao hơn cả mệnh lệnh của người thừa kế là Geoffrey.
Có điều thời gian đang gấp rút, chẳng ai còn nhiều tâm tư để ngẫm nghĩ kỹ càng.
Tất cả cùng nhanh chóng rút lui theo con đường kim loại. Họ vừa bước vào, bên ngoài liền dội đến tiếng nổ, rõ ràng quân đội đang tìm cách tấn công vào cửa lớn.
Crazy William đứng trước cửa nhập mật mã, con đường kia bị khóa lại, rành rành là nó vứt toẹt đám công nhân làm việc cho nó ra sau lưng, song ở đây ai cũng là kẻ từng trải, không một ai thấy có gì bất ổn trước hành động tàn nhẫn này của nó.
“Điện hạ, con đường này thông ra đâu?” Anencletus hỏi. Vệ sĩ kẹp ông ta và Geoffrey cùng hai khách hàng người Trung Đông ở giữa, bảo vệ cả trước cả sau.
Crazy William hầm hừ, “Nói chung là nơi an toàn.”
Nó vừa nói đoạn, đầu đã bị gí súng, tay sai của nó lập tức rút súng chĩa vào người của gia tộc Geoffrey.
“Ông có ý gì đây?!” Nó phẫn nộ.
Anencletus tỏ thái độ lạnh lùng, “Điện hạ, con người tôi không thích những gì mập mờ, khi tôi đặt câu hỏi, luôn luôn cần một đáp án minh bạch.”
Ngữ điệu ông ta trở nên cứng rắn đột ngột khiến những người còn lại vô thức quan sát tình hình trong con đường bí mật, tạm thời số người đi vào gồm mười sáu người cả thảy.
Ngoài Andrew, Tiểu Diệp, Crazy William, Geoffrey, Anencletus và hai tên người Trung Đông, Andrew vốn dĩ chẳng mang theo nhiều vệ sĩ, chỉ còn sót lại hai vệ sĩ đi vào theo, còn thuộc hạ của Crazy William hầu hết đang mải chống cự nên cũng chỉ có ba tên theo vào, ngược lại, bên Anencletus thì có khoảng sáu vệ sĩ, đồng nghĩa trong con đường này, người của gia tộc Geoffrey chiếm một nửa.
“Hang động dưới lòng đất, xuyên qua mạch nước ngầm, có thể thông lên hồ Trăng Lưỡi Liềm giữa sa mạc!” Crazy William biết điều, đáp đúng lúc.
Anencletus mỉm cười, “Tuyệt… Quả nhiên là Vua sa mạc.”
William tỏ ra cáu bẳn lắm, “Ông biết thế thì bỏ súng xuống hộ cái!”
“Xin lỗi, nhưng trong hoàn cảnh này, tôi không thể vô trách nhiệm với sự an toàn của thiếu gia nhà chúng tôi, vậy nên đành để điện hạ chịu tủi vậy!” Anencletus đáp trả khách khí.
Ông ta hễ mở mồm ra là hai tiếng “thiếu gia”, nhưng từ đầu chí cuối nào đã hỏi ý Geoffrey lấy một lần? William cứ hừ hừ, buộc phải bước tiếp về đằng trước trong tình trạng bị gí súng vào đầu.
Mà Geoffrey hiện tại cũng im lặng ngoài tầm dự đoán của tất cả, chỉ khẽ nhếch môi, chẳng phản đối, cũng chẳng đồng thuận.
Đoàn người chả mấy chốc đã đi đến cuối đường, William sầm mặt đi ấn mật mã.
Andrew nhẹ giọng hỏi Tiểu Diệp, “Theo những gì ngươi hiểu về William, ngươi đã thấy nó bằng lòng chịu tủi như vậy bao giờ chưa?”
Tiểu Diệp liếc gã rồi nói, “Tôi đương nhiên không hiểu được như ông rồi…”
Y nói rất điềm đạm nhưng tay chân nhanh thoăn thoắt, đột nhiên che miệng, mũi, ngồi sụp xuống, gần như ngay trong tích tắc đó, tường bốn phía đồng thời phun khói đặc sặc mũi.
“Nằm xuống!” Anencletus biến sắc nhưng đã quá muộn màng, nhất thời tất cả những ai đang đứng đều tự ngã vật xuống, ngay cả bản thân Anencletus cũng không ngoại lệ.
Cửa con đường mở ra, nhưng hết thảy người trong đường đều nằm rạp trên đất trừ hai người đang đứng, đó là Crazy William và… Geoffrey.
Hắn rút từ bộ vest màu sapphire thời thượng của hắn ra một đôi găng tay trắng, sau đó đeo lên, gương mặt hắn lạnh lùng khi cầm súng của vệ sĩ Andrew, giơ lên bắn chết hai tên người Trung Đông nọ.
Con ngươi xanh ngọc của Anencletus lộ vẻ kinh hãi. Ông ta gắng gượng nói, “Thiếu gia… Cậu…”
Geoffrey lấy valy cạnh tên người Trung Đông về rồi đứng dậy, bảo, “Xem xem… Giờ thì thiết kế của bộ chuyển đổi lại nằm trong tay chúng ta, không phải sao?”
“Thì ra cậu… đã có âm mưu từ trước!” Môi Anencletus run run, mái tóc vàng bù xù, lúc này đây ông ta dường như mất sạch phong độ đại tổng quản mà chỉ còn lại vẻ thảm hại chẳng ra làm sao.
“Âm mưu từ trước?” Vành môi mỏng của Geoffrey cong lên, thốt lời châm chọc, “Đại tổng quản, ông quên rằng, người ép tôi phải tìm bản thiết kế chính là ông hay sao?!”
“Thiếu gia, cậu hãy bình tĩnh, hãy nghĩ về hậu quả cho hành động của cậu đi…” Anencletus khuyên giải.
Geoffrey vẫn thờ ơ mà rằng, “Tôi nghĩ rồi, tuy để khách hàng chết sẽ tổn hại đến danh tiếng gia tộc nhưng đại tổng quản của chúng ta cũng đã trả giá bằng tính mạng mình vì thế, xem như cũng huề. Ông yên tâm, tôi sẽ cố hết sức để khách hàng ưng ý, tôi sẽ nhanh chóng bổ sung đơn hàng mới tiếp theo! Tuy nhiên… Quan trọng là, sau này sẽ không cần ông phải nhọc lòng quan tâm nữa. Tôi sẽ công bố ra ngoài rằng, vì bảo vệ cho danh dự của gia tộc, ông đã hy sinh trong trận chiến đấu cùng Andrew!” Đoạn hắn giơ súng, nã hai phát trúng ngực Anencletus.
Ông ta hộc máu, cười thảm, “Cuối cùng cậu đã tốt nghiệp rồi, thiếu gia… Dù tôi chưa bao giờ coi trọng cậu!”
Vừa nói xong lời này, Geoffrey lại bắn hai phát súng nữa, đầu Anencletus rốt cuộc ngoẹo đi, không còn động tĩnh.
Geoffrey xoay thân nhặt một khẩu súng khác, nhắm vào những kẻ còn lại trên mặt đất. Đám vệ sĩ hét thất thanh, “Thiếu gia Geoffrey, chúng tôi trung thành với cậu!”
Hắn cười lạnh, “Ta cần sự trung thành tuyệt đối, đối với ta, chưa đủ trung thành tức là phản bội.”
Nhếch mép, hắn nhắm súng vào từng kẻ một, cho đến khi tất cả đều chết hết, hắn mới khép hờ mắt, thở hắt ra một hơi, sau đó mở mắt nhìn quét từng xác chết nằm la liệt, bỗng chốc giật mình.
Nhưng chẳng để hắn kịp thời phản ứng, đỉnh đầu hắn đã bị một bàn tay khống chế, ngay tiếp theo có người lật mình, cổ hắn liền bị gí một thứ lạnh cóng. Là một khẩu súng lục.
“Hay, Andrew.” William đứng ở cửa cổ vũ như thể rất chi hào hứng.
Andrew nhảy xuống từ trên trần, phủi bụi bặm dính trên người, nghiêm mặt nói, “Ấn tượng đấy Geoffrey, hóa ra mày hợp tác với tao là tính mang tao ra làm bia đỡ đạn!”
Geoffrey đứng bất động, gáy hắn đang bị gí súng. Hít sâu một hơi, hắn lên tiếng, “Diệp Vũ Chân, vở kịch của anh thật xuất sắc.”
Phía sau vang lên giọng nói lành lạnh nhưng hết sức dễ nghe, “Quá khen! Anh cũng vậy.”
Crazy William nhảy chồm chồm lên, “Ngươi không phải giả, ngươi là thật!”
“Ngại quá, làm ngươi thất vọng rồi!” Diệp Vũ Chân nói bình thản, nhất thời mặt Crazy William ngao ngán lắm.
Geoffrey thở dài một hơi, “Tôi phải đoán ra từ sớm, Lâm Long có hiểu anh cách mấy, có tạo ra được người giống anh cách mấy, cũng chẳng thể là anh. Nếu không cậu ta đâu cần loanh quanh luẩn quẩn suốt cả một vòng để rồi vẫn phải dốc hết tâm sức để có được anh?!”
Mí mắt dày dày của Andrew nhướng lên, cười đầy mùi tà khí, “À há, giờ thì thằng đó có cơ hội thứ hai để suy nghĩ xem có nên chấp nhận hàng fake do mình tự tạo hay không đấy.”
Geoffrey chuyển ánh mắt nhìn sang gã, “Tôi cũng rất khâm phục ông, giờ thì tôi đã hiểu, tại sao Diệp Vũ Chân lại chọn ông…”
“Vì tao luôn luôn cho hắn quyền lựa chọn!” Andrew mỉm cười, “Có phải giết đồng nghiệp mình hay không, phải do chính bản thân hắn quyết định trước, còn ta lâu nay chẳng đời nào quyết định thay ai, cũng không thích mấy chuyện bẩn thỉu kém thông minh này!”
Diệp Vũ Chân hừ khẽ. Andrew ngoái đầu gọi Crazy William cực kỳ thân mật, “Này này, Willi am, tao tưởng mày chỉ thích xem phim kinh dị thôi cơ, ai dè mày còn thích cả phim cung đình, khẩu vị gần đây của mày thật sự đa dạng khiến tao ngỡ ngàng quá.”
William lườm Diệp Vũ Chân mang vẻ ghét bỏ, châm chích đầy ác ý, “Đáng tiếc kẻ bị đưa đi là hàng fake, nếu không đảm bảo Lâm Long không làm ta thất vọng đâu! Diệp Vũ Chân thật mà đến chỗ hắn thì có mà là phim kinh dị vào hồi cao trào liên tục ý!”
Andrew cười khình khịch, đột nhiên giương súng gí ngay đầu nó. Nó hừ lạnh, “Andrew, ta đều là vì công chuyện làm ăn thôi, cục cưng nhà ông quá mức nguy hiểm, cứ nên tống tiễn đi là tốt…”
“Mày thật chu đáo!” Andrew cười cười, thế rồi đá thẳng vào bụng William, nó bay văng ra ngoài, nện mạnh lên tường.
Mặt nó đỏ gay và ngập ngụa thịnh nộ, ráng hết sức đứng dậy, “Andrew, ta sẽ nhớ kỹ vụ này.”
Gã hếch cái cằm lợn cợm râu, con ngươi dõi thẳng vào William làm nó bất đồ run cầm cập.
Nó cắn răng, “Andrew, ta chết không có lợi gì cho ông cả, đừng quên…”
Lời nó còn chưa trọn vẹn đã bị Andrew bất thình lình bóp cổ, ngay cả hơi thở cũng ngừng trệ thoắt chốc.
Geoffrey thấy sắc mặt William mỗi lúc một đỏ gay gắt, bèn hít sâu một hơi. Nếu Andrew không bỏ qua ccho ngay cả William, vậy 100% là gã cũng sẽ không để lỡ cơ hội này giết hắn.
“Sĩ quan cảnh sát Diệp, có người giết người trước mặt anh, anh chỉ trơ mắt đứng nhìn thôi sao?” Con mắt xanh nước biển của hắn liếc ra đằng sau, lạnh lùng nói, “Tôi luôn nghĩ anh là người cao thượng.”
Diệp Vũ Chân chỉ cười nhẹ nhàng, trả lời chậm rãi, “Thế à, anh đề cao tôi quá rồi. Với tôi mà nói, Crazy William chết đi chính là chuyện tốt, chẳng ai thích bị người dưng gây rắc rối suốt ngày, hơn nữa anh biết đấy, tôi vô cùng bận rộn, sau này mà được thêm vài ngày nghỉ, tôi cũng rất sẵn lòng tận hưởng. Ngoài ra…” Anh rũ mắt, “Tôi không phải người thích diễn theo kịch bản của ai khác.”
Anh nói đến đây, ngón tay Andrew thả lỏng, William xoa cổ ho sù sụ, căm tức lên án, “Ông thấy ta nói có sai không?! Cục cưng nhà ông vừa tốn tiền vừa nguy hiểm.”
Đồng tử Geoffrey rụt mạnh, “William, cậu… thông đồng với Andrew!”
Andrew rút ra khăn lau tay từ bộ Armani gã mặc, cặp mắt dày mí hấp háy ý cười, “Đừng quá thương cảm, Geoffrey, William đều thật tâm với từng nhân vật trong kịch bản, tuy nhiên nó có cái nhìn của Thượng Đế lại còn ưa đổi kịch bản bất chợt. Tao đã từng khuyên mày… đừng quá sa đà vào kịch bản của nó…”
Hắn hít sâu một hơi, rồi lại thở dài thật dài.
Andrew nâng tay nhìn chiếc đồng hồ hàng limit trị giá cả triệu đeo trên cổ tay gã, “Chúng ta còn hai mươi phút, cửa trước chắc đã bị phá rồi, thế nên chúng ta hãy… thỏa thuận đi.”
Geoffrey cảm giác nòng súng lạnh cóng đằng sau dịch ra một chút, Diệp Vũ Chân chuyển qua bên cạnh hắn.
“Ngươi muốn thỏa thuận gì, Andrew?” Anh lạnh nhạt hỏi.
“Ngươi thấy đấy, từ đầu tới cuối chỉ toàn là ta thiệt!” Gã xòe tay, “Tiền đặt cọc do ta nhận, hiện nay bên Trung Đông không nhận được hàng còn mất bay một tỷ đặt cọc, ta không cho rằng chúng lịch lãm được như ta đâu.”
Geoffrey mím môi, “Khoản tiền này tôi sẽ chịu.”
Gã cười tủm tỉm, “Nhưng mày còn sống thì mới chịu được chứ, còn nếu mày chết, gia tộc Geoffrey tất loạn, giới vũ khí ngầm châu Âu sẽ chỉ còn mình tao, tao càng kiếm được nhiều tiền hơn. So với chuyện để mày sống, chẳng phải tao càng được lời hơn hay sao?”
Hắn hít sâu một hơi, “Tôi mà chết… Andrew, ông sẽ phải đối mặt với áp lực đến từ gia tộc Geoffrey, chưa chắc đã hay ho như ông tưởng tượng!”
Gã tỏ vẻ bất cần, “Phải biết mạo hiểm, thủ đoạn mới đạt lợi chứ, nếu không bởi tư tưởng này, tao bây giờ có khi vẫn còn đang nhặt rác ở đầu phố Bắc Âu rồi.”
Geoffrey cụp mắt, hỏi thẳng, “Nói đi, ông muốn thế nào?”
Gã chỉ tay về phía chiếc valy hắn đang xách, cười nói, “Trước tiên đưa tao cái đó đi, hủy thì tiếc lắm… Tao không nghĩ gia tộc Geoffrey giỏi về kỹ nghệ đảo ngược [1] đâu. Còn những cái khác nữa, tao tạm thời chưa nghĩ ra. Thiếu gia Geoffrey đang làm một vụ mua bán trọng đại, hẳn phải có cái giá hợp lý chứ nhỉ?”
“Andrew, có lẽ ông nên hỏi sĩ quan cảnh sát Diệp có đồng ý đưa nó cho ông không thì có.” Geoffrey mỉa mai, “Đừng quên, tôi đoán sĩ quan cảnh sát Diệp đến cũng vì thứ này này, đúng chứ anh Diệp…”
Gã nhướng mắt lộ ý cười, “À, Vũ Chân cũng đồng ý thôi, vì hắn biết ta là một tay buôn giàu tinh thần trách nhiệm… Hơn nữa, ta còn có thứ để theo đuổi và yêu hòa bình hơn đứt gia tộc Geoffrey. Ngoài ra, xét từ góc nhìn một kẻ ủng hộ hắn, hắn biết ta luôn tôn trọng ý kiến hắn… Đương nhiên tất cả chúng ta đều đã là người trưởng thành, chúng ta chắc chắn hiểu đời này chỉ có sự hoàn hảo tương đối mà thôi, hai người thấy đúng không?”
Geoffrey bật cười khe khẽ, chếch tầm mặt qua nói với Diệp Vũ Chân, “Giờ thì anh rõ rồi đấy, anh đã chọn sai đối tượng hợp tác. Anh coi gã là chó, nhưng gã lại là con gấu ăn thịt cả chủ nhân. Hiện tại anh muốn cân nhắc về sự hợp tác giữa chúng ta cũng hãy còn kịp…”
Diệp Vũ Chân nhẹ nhàng thở dài, nòng súng đang gí đầu hắn trượt xuống.
Từ phía cửa vang lên tiếng bước chân, một đội ngũ lính đánh thuê lăm lăm súng ống nhanh chóng xuất hiện nơi cửa, Andrew mỉm cười, “Geoffrey, rõ ràng Vũ Chân hiểu độ thăng cấp trong kịch bản Vương tử Mansour của chúng ta nhiều hơn mày rồi.” Gã cười khà khà, “Bấy nay hợp tác, chúng ta đều phối hợp nhau ăn ý quá chừng, phải không điện hạ?”
Crazy William chỉ nhăn nhó, lính đánh thuê có mặt khiến nó bớt căng thẳng hẳn đi. Cơ mà sự hung bạo ban nãy của Andrew vẫn còn đang khiến nó hoảng sợ, nó không rõ là do Andrew diễn trò quá thật, hay là thực sự đã nảy sinh sát ý đối với nó?
Geoffrey khom lưng đặt chiếc valy trong tay xuống mặt đất, Andrew nhấc nó lên.
Lính đánh thuê mang đến hai cái còng, Andrew cầm một cái tự mình đi còng tay Diệp Vũ Chân lại.
“Ngươi đoán ra từ bao giờ… Dù ta biết ngươi trước nay chưa hề tin ta.” Anh hỏi.
Andrew chỉ cười khe khẽ, nhìn anh trả lời, “Cưng ạ, ta không cần đoán, từ lần đầu tiên gặp nhau, ta đã biết ngươi là người thế nào… Đương nhiên, ta cũng đã có một chút mong chờ, thế nhưng ta biết rõ rằng Diệp Vũ Chân sẽ không thay đổi vì bất luận một ai, vậy mới là Diệp Vũ Chân.” Dời đường nhìn xuống bờ môi nhạt màu trước mắt, gã nói tiếp, “Ta chỉ có một nghi vấn nho nhỏ, ngươi đã truyền tin đi bằng cách nào? Từng phân trên người ngươi ta đều kiểm tra hết.”
Anh quay đi không đáp nhưng lúc này hàng mày rậm của gã hơi nhướng lên, gã cúi xuống, dừng ánh mắt tại sợi dây chuyền gã đeo, mang hình nữ thần báo thù.
Nó vốn dĩ là dây chuyền của Diệp Vũ Chân, sau này bị Andrew nửa dụ khị nửa bắt ép, xem như nó là món quà duy nhất anh tặng gã, vẫn được đeo trên cổ gã hoài.
“Trò xoa ngực mới rồi của ngươi quả thực quyến rũ quá xá, không hề giống ngươi…” Gã giật sợi dây ra, đáp xuống đất, giẫm mạnh chân lên, mặt dây chuyền bị vỡ lòi ra thiết bị điện tử.
Gã vừa thấy thiết bị này liền gật đầu, con ngươi màu xám chĩa thẳng vào anh, “Tính toán đã thật lâu dài… Vũ Chân.”
Anh rũ mắt, gã thô lỗ bắt chéo hai tay anh ra sau lưng. Gần như dán rịt vào lỗ tai anh, gã nói thầm, “Còn giờ… Vũ Chân, đến lượt ta ra bài, ngươi hạ tiền cược, nghĩ đi, hiện giờ ngươi có thể dùng gì để giao dịch với ta?”
Nói đoạn, gã lôi mạnh anh đi về phía cửa.
Crazy William đứng một bên khoái trá khi chứng kiến cảnh này lắm, nhưng hễ ngẫm lại nét mặt Andrew là lại rùng mình, thành thử lần này nó chịu ngậm miệng.
Đi ra bên ngoài, chẳng ai ngờ dưới bề mặt sa mạc lại tồn tại một hang động rộng rãi, ngoắt ngoéo. Họ đi lên từ giữa lòng sông sâu, quả như lời William tả, họ đi xuyên qua hồ lên sa mạc.
Diệp Vũ Chân bị Andrew kéo ra khỏi nước, vừa ngẩng lên đã thấy quân Marocco vây kín xung quanh, bỗng chốc sững sờ hết sức, có điều nhìn sang William vẫn thấy nó tỉnh bơ lên bờ, quân Marocco trên bờ còn đưa tay kéo họ.
Bấy giờ anh mới hiểu, chỉ e đây là một kế hoạch vòng tròn. Kể cả anh có không thông báo cho quân đến chăng nữa, chúng cũng sẽ giả dạng quân nhân Marocco và Interpol. Anh hít sâu một hơi.
Đoàn người bước về phía bãi trực thăng đậu một bên hồ, trực thăng hiển nhiên cũng là trực thăng chiến đấu của Marocco. Và cứ thế, Crazy William dẫn họ theo, nghênh ngang bước lên trực thăng bay khỏi khu vực nọ.
Sau khi quan sát trình độ vũ khí của chúng, anh lấy làm hoài nghi có khi nào đây chính là quân đội chính quy của Marocco hau không? Có Vương thất Marocco chống lưng cho, âu cũng là một trong những yếu tố giúp William hoành hành trên Sahara.
Tay Diệp Vũ Chân vẫn bị còng sau lưng, ánh mắt anh lướt qua chiếc valy Andrew đang xách. Tuy đã cản trở được cuộc giao dịch, song nhiệm vụ của anh vẫn chưa hoàn thành.
Chỉ cần hai thiết bị trung tâm kia còn tồn tại, với năng lực của William, cùng lắm là hai tháng, nó thừa sức giúp Andrew chế tạo thêm hai món vũ khí laser đất đối không nữa.
Trên đời này phương pháp giải quyết vũ khí an toàn nhất chỉ có một, đó là… phá hủy.
Anh ngước mắt, lại phát hiện Andrew đang theo dõi anh chằm chằm bèn ngoảnh mặt đi.
William không đời nào đưa họ về hang ổ của mình, nhưng có thể nói rằng khắp sa mạc Sahara đâu đâu cũng là hang ổ của nó. Trực thăng bay chưa đầy bốn năm phút, William liền ra lệnh bịt mắt Diệp Vũ Chân và Geoffrey.
Sau đó trực thăng bay khoảng bốn mươi phút nữa, họ lại hạ cánh trước một khu trại đồ sộ.
Nơi này còn rộng hơn, còn hoa lệ hơn khu họ đã chiêm ngưỡng lúc trước, các dụng cụ cũng đủ đầy hơn, trong lều còn có máy phát điện di động chạy bằng năng lượng mặt trời, bởi vậy giữa sa mạc vu mà lại có sẵn nước tắm.
Kỳ thực với nhiệt độ nóng nực ban ngày của sa mạc, căn bản chẳng cần cung ứng nhiệt, nếu có thì chỉ có thể đồng nghĩa họ sẽ qua đêm tại đây.
Trực thăng đáp đất, Geoffrey bị áp giải đi giam ở nơi khác, Diệp Vũ Chân tin là theo tính cách Andrew, Geoffrey sẽ không chết nhưng chắc chắn cũng bị lột da.
Andrew chưa vơ vét được đủ vốn ngày nào, vị thiếu gia Geoffrey này còn khó thoát thân ngày đó.
Anh bị đưa sang một căn lều xa hoa khác. Trên toàn thế giới, lều trại mà đi kèm từ “xa hoa”, chỉ có lều trại của Crazy William thôi.
Andrew cúi thấp người, nhìn anh lần nữa, “Nghĩ cho cẩn thận nhé cưng, ngươi sẽ lấy gì giao dịch với ta đây?” Dứt câu, gã rời khỏi lều.
Diệp Vũ Chân nhìn theo bóng gã rồi mới thở hắt. Andrew sẽ xử anh thế nào… Có vẻ gã cũng không muốn giết anh, vậy khả năng lớn nhất là giống ngày xưa, giam cầm anh lại.
Gã lại đưa ra giao dịch lần nữa. Từ khi anh dùng mạng mình đổi lấy Tăng Vũ Sâm và Hứa An Lâm, từ đó về sau anh luôn luôn phải dùng bản thân mình để trao đổi từng cái một với gã, hết lần này đến lần khác.
Số lần nhiều đến nỗi từ ban đầu là nhục nhã và hoảng sợ, thì nay chỉ còn cảm giác mệt mỏi bởi lòng đủ mà sức không đủ, anh thực hoài nghi có phải mình đã chết lặng. Hít sâu một hơi, chầm chậm tựa mình vào cây cột, anh nhắm mắt.
Andrew đi qua lều William, vừa vén rèm lên, William đã cười khẩy, “Cục cưng vừa nguy hiểm vừa tốn tiền của ông giờ xử cũng tốn tâm trí lắm ấy nhỉ?”
“Các cách thức xử lý tự nhiên luôn tốn tâm trí!” Gã ngồi xuống lấy hộp thuốc lá, cười mỉm, “Huống chi hắn khác mày. Mày là hàng để sử dụng, giá trị nằm ở sử dụng, hắn là hàng để cất giữ, giá trị nằm ở thưởng thức… Mà thưởng thức thường cần tốn chút thời gian.”
Mặt William lại hầm hầm hừ hừ nhưng chẳng hề nổi đóa trước sự ví von của gã. Nó chỉ vỗ vỗ tay, thuộc hạ bên ngoài liền bê một cái mâm vào, trên mâm đặt một ống tiêm.
“Gì đây?” Gã nhíu mày hỏi.
“Thuốc bổ mới sản xuất, không độc không hại!” Khuôn mặt xinh đẹp của William trở nên tươi tắn rạng rỡ.
“Thuốc bổ, không độc không hại…” Andrew cười trừ, “Không giống mày bình thường lắm, chả khác nào một con cá mập đột nhiên biến thành cá vàng.”
“Dĩ nhiên tác dụng phụ lớn nhất là thuốc khiến bạn tình nghiện dịch thể của ông…” Một cách xấu xa, nó dỗ ngon ngọt, “Nghĩ đi nào, ‘hàng cất giữ’ trong ba ngày mà không được nhận ‘thưởng thức’ của ông ý mà, sẽ ngứa ngáy khắp người cho coi!”
[1] Kỹ nghệ đảo ngược: Quá trình tìm ra các nguyên lý kỹ thuật của một phần mềm ứng dụng hay thiết bị cơ khí qua việc phân tích cấu trúc, chức năng và hoạt động của nó. Trong quá trình này, người ta thường phải tháo dỡ đối tượng (ví dụ một thiết bị cơ khí, một thành phần điện tử, một phần mềm) thành từng phần và phân tích chi tiết hoạt động của nó, thường là với mục đích xây dựng một thiết bị hoặc phần mềm mới hoạt động giống hệt nhưng không sao chép bất cứ thứ gì từ đối tượng nguyên bản.
Truyện khác cùng thể loại
11 chương
35 chương
63 chương
13 chương
97 chương
287 chương
61 chương