Lăng Viên và Tô Trân Y rời khỏi quán bar. Hai người cùng đi dạo bên đường, vừa đi Tô Trân Y vừa kể lại chuyện. “Tớ vừa quen anh được khoảng một tuần. Tớ biết anh ta qua một ứng dụng hẹn hò.” Lăng Viên im lặng lắng nghe Tô Trân Y. “Ban đầu, anh ta khi nhắn tin với tớ thì rất đàng hoàng và lịch sự. Sau đó thì anh ta muốn hẹn gặp tớ, tớ cũng rất muốn gặp nên đã hẹn anh ta. Sau khi gặp thì anh ta trở nên kì lạ hơn trước đó, anh ta luôn muốn gặp tớ nhiều hơn. Quan tâm hơn trước và đề nghị hẹn hò với tớ. Tớ bị sự ga lăng của anh ta làm cho cảm động nên đã đồng ý hẹn hò với anh ta. Sau khi hẹn hò thì có đôi ba lần anh ta cứ nhắc đến chuyện đó, anh ta còn thẳng thừng nói rằng là muốn ngủ với tớ. Tớ đã lảng tránh đi rất nhiều và anh ta càng làm tới. Hôm nay anh ta hẹn tớ ra quán bar, ban đầu tớ cứ suy nghĩ mãi là có nên đi hay không. Nhưng rồi tớ lại vẫn đi, và mọi chuyện diễn ra như cậu thấy đó. Anh ta ép tớ uống loại thuốc kia và buộc tớ phải lên giường cùng anh ta.” Lăng Viên khá bất ngờ khi nghe Tô Trân Y kể về chuyện này. Cô biết Tô Trân Y rất xinh đẹp, và đương nhiên là ai ai cũng muốn hẹn hò với cô ấy. Đối với Lăng Viên, Tô Trân Y không những xinh đẹp mà còn rất tốt đối với cô nữa, cô gái này rất hay lo lắng cho cô, luôn miệng kêu cô rằng phải biết chăm sóc bản thân, nhất là khi hai người ở hai nơi như thế, Tô Trân Y lại càng lo cho cô nhiều hơn. Ngoài mẹ nuôi ra thì Tô Trân Y là người thứ hai luôn nghĩ cho cô rất nhiều thứ, điều đó càng làm cho Lăng Viên yêu quý cô gái này hơn. Mặc dù cả hai đã cách biệt cả mấy năm trời, cô biết là bây giờ bản thân chưa thể thân thiết với Tô Trân Y như lúc xưa được, nhưng cô tin chắc rằng, thời gian rồi sẽ lại đưa cô trở nên gần gũi với Tô Trân Y như lúc trước thôi. Ngày trước khi cô còn học cùng Tô Trân Y. Trong mấy năm đó, Tô Trân Y có vài lần hẹn hò cùng một số người, ban đầu bọn họ đều đối rất tốt với Tô Trân Y, nhưng dần lâu thì lại quay ra lừa dối cô ấy. Tô Trân Y thì luôn cho rằng chắc họ nhàm chán cô thôi, nhưng Lăng Viên thì lại khác. Cô nghĩ rằng họ chỉ mê đắm nhan sắc của Tô Trân Y mà thôi, họ đều không thật lòng thích Tô Trân Y. Nhưng một phần Tô Trân Y nghĩ rất đúng là họ chán, chắc là vì ngày nào cũng gặp mặt cô ấy nên dần sinh ra sự chán nản, điều đó thật buồn cười. Lăng Viên chỉ tóm gọn lại một lí do là họ chẳng hề thích Tô Trân Y, chỉ vì thích sự xinh đẹp của cô ấy mà thôi. Và người đàn ông ngày hôm nay chắc cũng không ngoại lệ. Nhưng anh ta khác là lại muốn lên giường cùng Tô Trân Y. “Được rồi. Trân Y, sau này cậu đừng tự tìm kiếm tình yêu bằng cách như thế nữa. Nếu như hôm nay tớ mà không ở đó thì sẽ như thế nào đây chứ? Cậu sẽ càng hối hận hơn đó.” “Tớ...!Sau này tớ sẽ không như thế nữa. Viên Viên à...!Cảm ơn cậu nhiều lắm.” Tô Trân Y khoác lấy cánh tay của Lăng Viên, tựa đầu vào vai của cô. “Đừng có cảm ơn tớ. Cậu là vì chẳng hề đề phòng gì cả. Thế gian xung quanh luôn có những kẻ xấu xa, tớ không phải lúc nào cũng có thể bảo vệ được cậu.” “Tớ biết lỗi rồi mà...”.