Edit: Mika Những ngày bị thương, A Sùng luôn cảm thấy tinh thần mình không tốt lắm. Khi còn bé bị đánh nhiều, cho nên sau khi lớn lên anh rất ít khi để mình bị thương, tai nạn xe lần này chắc là tai nạn nghiêm trọng nhất trong mấy năm qua. Bởi vì không thoải mái cho nên anh cảm thấy khoảng thời gian này mình hiền hòa hơn hẳn, rất dễ nói chuyện. Có lẽ đó là nguyên nhân anh đồng ý để Ninh Vũ tới chăm sóc mình? Nhưng A Sùng cảm thấy nguyên nhân chủ yếu là… Ninh Vũ nấu cơm rất ngon. A Sùng không thích nấu cơm ở nhà, Bangkok quá nóng, anh không thích điều hòa cho nên trong nhà không lắp máy lạnh, không lắp điều hòa, nấu cơm ở nhà có thể khiến mình nóng chết tươi. Tại sao không thích điều hòa? Thì là không thích đó, hơn nữa quạt máy rất dễ thương, không phải sao. Khi còn nhỏ anh cũng rất thích quạt máy, chẳng qua khi đó nghèo, không có tiền mua. Bây giờ dù có tiền rồi, có thể mua thứ tốt hơn nhưng A Sùng vẫn thích quạt máy. Lúc Ninh Vũ nấu cơm, thỉnh thoảng A Sùng sẽ đứng ở cửa phòng bếp nhìn. Hình như năm trước người này còn nói mình không biết nấu cơm, bây giờ nhìn ngược lại khá thành thạo, động tác đánh trứng một tay còn có vẻ vui tai vui mắt. Phòng bếp rất oi bức, quần áo Ninh Vũ đều bị mồ hôi thấm ướt, dán sát vào đường nét thân thể, đường cong phần lưng rất bổ mắt. Hiếm có là trạng thái của người này cũng rất ôn hòa chuyên chú, không hề mang vẻ mặt phiền não gì. Công bằng mà nói, A Sùng biết mình không kiên nhẫn được như vậy, Ninh Vũ chịu được cái nóng trong phòng bếp nhưng mình thì không chịu nổi. Sự khác nhau giữa người và người có thể nhận ra trong vài chi tiết nhỏ như vậy đấy. Thật ra thì ở chung rồi, A Sùng mới phát hiện mình không tìm ra được khuyết điểm của người này, dù sao Ninh Vũ cũng rất chừng mực, mỗi ngày đúng giờ tới chăm sóc mình, làm việc cũng thỏa đáng, đến giờ còn rất tự giác rời đi, tránh để hai bên lúng túng. Giáo dưỡng rất tốt. Nhưng chính cái loại giáo dưỡng làm người ta không nói được gì ấy mới khiến A Sùng cảm thấy khó xử thêm. Anh bị thương tay phải, ăn cơm không tiện lắm. Hình như Ninh Vũ cũng không có ý định để A Sùng tự mình động tay, tiến tới đút cho anh, động tác vẻ mặt đều vô cùng tự nhiên. Thật ra cũng không phải không ăn bằng tay trái được, ăn một bữa cơm vẫn có thể. Đổi thành người khác có lẽ sẽ vì sĩ diện đàn ông mà không muốn bị đút ăn, nhưng A Sùng thì khác, anh cảm thấy được đút ăn rất thoải mái, có trai đẹp chạy tới chăm nom cho mình, từ chối thì đúng là ngu. Cơm hôm nay cũng rất ngon, thịt trâu rất thơm. Lúc ăn A Sùng sẽ nhìn chằm chằm vào mặt Ninh Vũ, khiến mặt đối phương từ từ đỏ ửng lên, sau đó hỏi cậu: “Có phải em thấy nóng lắm không.” Ninh Vũ không trả lời, A Sùng nói tiếp: “Mặt rất đỏ, em còn đổ rất nhiều mồ hôi.” Ninh Vũ còn chưa nói gì, A Sùng đã tiếp tục nói: “Nóng thì cởi quần áo ra đi, dù sao ở đây cũng không có ai.” Mùa hè mặc ít, quần áo cũng mỏng. Mỗi lần A Sùng nói xong dăm ba câu sẽ phát hiện người này lại cứng lên vì mấy câu nói của mình. Nhưng từ sau lần đó thì chưa từng làm. Hai người đều có suy nghĩ riêng, ở chung mà như đang phân cao thấp, cũng giống như đang chơi một trò chơi kỳ quái. Bị khiêu khích nhiều rồi, bây giờ Ninh Vũ cũng có qua có lại đáp trả: “Anh vẫn nên im lặng ăn cơm đi, ăn không nói, ngủ không nói.” A Sùng à một tiếng rồi mới tiếp lời: “Tiếng Trung không giỏi lắm, nghe không rõ.” Ờ, dù sao thì trình độ tiếng Trung của anh cũng là một bí ẩn chưa được giải đáp. Ninh Vũ cũng không giận, nhưng lại lặng lẽ thay đổi tư thế ngồi, che kín vị trí hơi xấu hổ kia. A Sùng nhìn chằm chằm Ninh Vũ một lúc mới nói: “Em còn chăm sóc tôi như vậy nữa thì tôi biến thành kẻ tàn phế thật mất. Mấy ngày nay tôi có cảm giác như em đang chăm sóc người tàn tật ấy.” Tàn tật? A Sùng nói xong Ninh Vũ liền giật mình. Cậu thấy bất giờ là mình lại cảm thấy A Sùng tàn tật cũng chẳng sao, dù sao như vậy mình sẽ luôn được anh ỷ lại dựa dẫm, đối với A Sùng mà nói… mình cũng sẽ không còn là người có cũng được không có chẳng sao nữa. Suy nghĩ này khiến Ninh Vũ sợ hết hồn, không hiểu tại sao có thể nghĩ như vậy, thật ích kỷ. “Nếu anh thật sự tàn tật…” Giọng Ninh Vũ rất thấp: “Em vẫn chăm sóc anh, chăm nom săn sóc, nói không chừng anh sẽ không thể rời bỏ em nữa.” “Sao em biết sẽ không có người khác tới chăm sóc tôi?” A Sùng liếc nhìn Ninh Vũ: “Sẽ có rất nhiều người muốn tới chăm sóc tôi, cho dù tôi có tàn phế thật hay không đi nữa.” Trong đầu Ninh Vũ nghĩ ngược lại em rất muốn đánh mấy người tới chăm sóc anh đến tàn phế luôn. Ngoài mặt cậu gật đầu, trong miệng vẫn còn lẩm bẩm: “Cho nên anh cũng không cần làm ra nhiều hành động nguy hiểm như vậy đâu, đang yên đang lành tốt biết bao.” “Nói ra thì đây là lần đầu tiên đấy, trước kia cũng không xảy ra chuyện ngoài ý muốn nào.”  A Sùng nói xong thở dài: “Em cứ nói mãi chuyện này không thấy phiền à? Không giống em chút nào, gần đây em rất dài dòng.” Ninh Vũ nghe xong, tay cầm muỗng ngừng lại hồi lâu, đặt cái bát xuống. “Em cũng cảm thấy em rất dài dòng, em cũng không muốn dông dài như vậy.” Giọng Ninh Vũ bình thường: “Không biết người khác có tình trạng giống em hay không, có lẽ em hơi không được bình thường… Anh biết em có chứng ám ảnh cưỡng chế mà, ví dụ như trong cuộc sống, thứ đồ em rất thích bị mất, bị hỏng, hôm đó em cũng rất khó tập trung chú ý, rơi vào trong cảm xúc tự trách. Chuyện này rơi vào người còn nghiêm trọng hơn, ví dụ như người em thích bị đau, bị bệnh, không thoải mái ở đâu, buổi tối em đều mơ thấy ác mộng, anh tin không?” A Sùng nhìn Ninh Vũ, anh cảm thấy chẳng biết trả lời kiểu gì, thế là dứt khoát không nói gì. Ninh Vũ lại bổ sung một câu: “Trước kia em cũng không phát hiện ra mình có thể dông dài như vậy, nhưng gần đây thật sự em hay mơ thấy ác mộng, cảm giác không xác định này quá đáng ghét. Chúng ta có thể sống chung như vậy mãi không, có thể ở bên nhau không, em không quan trọng, nhưng anh không thể bị thương.” A Sùng đưa mắt nhìn sang chỗ khác. Trong đầu anh nghĩ người này thật thần kỳ quá đi, rốt cuộc là trong nhà cậu dạy dỗ kiểu gì  mới thành ra như vậy. Ninh Vũ nói một lúc, tốc độ lại bắt đầu nhanh hơn: “Mặc dù trong lòng em hy vọng anh sẽ luôn để em chăm sóc, nhưng nếu anh dùng cách này để em chăm sóc thì em không chấp nhận nổi. Nói tóm lại nếu anh lại xảy ra chuyện gì… Em sẽ điên mất thôi, sau này đừng tham gia mấy hoạt động giải trí nguy hiểm như vậy nữa được không?” A Sùng thở dài, trong đầu nghĩ tôi nghe thôi cũng sắp nổi điên rồi này. Anh lặng lẽ bật chiếc quạt điện nhỏ bên cạnh lên, giả bộ không nghe thấy. Ninh Vũ trực tiếp đưa tay tắt cái quạt A Sùng vừa mới bật, nói: “Hai hôm nay anh có dấu hiệu sắp bị cảm mạo, đừng ngồi quạt.” A Sùng lại thở dài, nghiêng mặt nhìn Ninh Vũ: “Tôi phát hiện em rất giống một loại động vật.” Ninh Vũ: “Hy vọng là loại động vật nào đó đáng yêu một chút.” “Đáng yêu chứ, chó không đáng yêu hay sao?” A Sùng nói như thật: “Tôi cảm thấy em rất giống Collie và Golden.” Ninh Vũ bật cười: “Ở Trung Quốc nói một người giống chó là nghĩa xấu, mọi người thường dùng để mắng chửi người. Anh lại không rành tiếng Trung nữa rồi?” A Sùng liếc cậu: “Tôi mắng em làm gì, xem thường chó à, chúng sinh ngang hàng, chó không thể yêu sao, hơn nữa Collie và Golden đều rất thông minh.” Được rồi, coi như đang khen em thông minh. Ninh Vũ không để ý nhiều, A Sùng trước kia luôn nói cậu giống một chú chó nhỏ, cậu cũng nghe ra A Sùng không phải giọng đang mắng chửi người. Cậu nghĩ một lúc mới nói: “Chó đều bảo vệ đồ ăn rất kỹ.” A Sùng nhún vai: “Bảo vệ đồ ăn là vì không được dạy tốt.” Ninh Vũ lại cầm bát lên. “Cũng không nhất định là không được dạy tốt, nói không chừng là vì đồ ăn quá ngon.” Ninh Vũ đưa muỗng đến bên miệng A Sùng: “Há miệng.” Cơm mới ăn được một nửa, A Sùng đã bắt đầu ngáp. Gần đây anh rất dễ buồn ngủ, có lẽ là vì lâu rồi không nghỉ ngơi, cũng có thể là được Ninh Vũ chăm sóc đến phát lười. Ninh Vũ nhìn A Sùng một lúc lâu, đột nhiên nói: “Em cảm thấy anh rất giống mèo.” A Sùng lười biếng gật đầu: “Không sai, tôi thích mèo.” Ninh Vũ đứng lên, định mang bát không vào phòng bếp, trước khi đi bỏ lại một câu: “Mèo và chó nuôi cùng nhau luôn là mèo bắt nạt chó.” A Sùng hơi sửng sốt, sau đó mới cạn lời nói với bóng lưng của Ninh Vũ: “Đè em thì tôi nhận, bắt nạt thì hơi quá lời, anh bạn à, em cảm thấy thế nào?” Ninh Vũ cũng không quay đầu lại đáp: “Anh làm mình bị thương chính là đang bắt nạt em.” “…” A Sùng rụt đầu về, trong đầu nghĩ được lắm, em thắng. Ninh Vũ rửa bát xong thì dọn dẹp lại phòng bếp, xuống dưới đi đổ rác. Bởi vì A Sùng ở ngay phòng khách nghịch di động nên Ninh Vũ không đóng cửa. A Sùng đang chơi một minigame Ninh Vũ làm, đo tốc độ tay. Ăn cơm xong anh càng thấy buồn ngủ, càng chơi càng buồn ngủ, sau đó A Sùng nghe thấy ở cửa có tiếng động. Trong đầu anh nghĩ hôm nay Ninh Vũ đi vứt rác lâu thế, xảy ra chuyện gì nhỉ. Lại chơi một lúc, không nghe thấy động tĩnh Ninh Vũ vào nhà. A Sùng buông di động xuống, nhìn ra cửa, kết quả thấy Ninh Vũ đứng ở cửa, cầm chốt cửa, cúi đầu đang nhìn gì đó. Anh thấy kỳ quái, cao giọng hỏi một câu: “Sao không vào?” Ninh Vũ nghiêng đầu nhìn anh, dừng rất lâu mới nói: “Có chuyện.” A Sùng khó hiểu: “Sao cơ?” Ninh Vũ nhìn anh, biểu cảm rất phức tạp, không đáp lời. A Sùng nghi ngờ, chỉ có thể đứng lên đi ra cửa. Ninh Vũ thấy anh tới cũng không di chuyển, vẫn đứng im không nhúc nhích. Đi tới cửa, A Sùng nhìn ra ngoài qua bả vai Ninh Vũ, chỉ thấy cạnh cửa… có một con mèo vàng bẩn thỉu đang nằm. A Sùng nhìn con mèo kia sửng sốt một lúc lâu, hiển nhiên Ninh Vũ cũng hơi bất ngờ. Qua một lúc lâu, Ninh Vũ mới hỏi: “… Là con mèo đó à?” A Sùng lắc đầu: “… Không biết, có thể… là nó nhỉ?” Hôm đó cũng chỉ nhìn lướt qua con mèo, đèn xe sáng chói lướt qua, giây tiếp theo đã ngã bất tỉnh nhân sự, ai còn nhớ dáng vẻ con mèo kia thế nào. “Hôm qua em đã thấy con mèo này ngồi ở dưới tầng, lúc ấy không để ý.” Giọng Ninh Vũ không chắc chắn lắm: “… Sẽ không ly kỳ như vậy chứ?” Cậu nói xong, con mèo kia liếc nhìn bọn họ, sau đó lại chuẩn xác đi tới bên chân A Sùng, dùng đầu cọ hai cái. A Sùng bị mèo cọ rất vui vẻ: “Không phải ly kỳ gì đâu, là duyên đấy, chính là tới tìm tôi!” Nhưng phản ứng của Ninh Vũ không kích động như vậy, lời nói ra còn hơi là lạ: “Anh cũng giỏi ghê, mèo cũng tới tận nơi tìm.” Từ sau khi mình bị thương, người này nói chuyện cứ quái gở kiểu gì, A Sùng cũng lười so đo với cậu, ôm mèo vào nhà. “Còn là một con mèo cái.” A Sùng thấy biểu cảm phức tạp của Ninh Vũ: “Em đừng xụ mặt nữa, đây chính là con mèo buổi tối hôm đó, nó tới báo ân, tôi phải cho người ta vào nhà chứ.” Ờ. Trong đầu Ninh Vũ nghĩ em đứng ở cửa nhà anh gần nửa tháng mà còn không được vào nhà, mãi đến khi anh bị thương mới có cơ hội tiến vào, làm mèo tốt biết bao, mèo tùy tiện kêu meo meo hai tiếng anh đã mềm lòng để nó vào. Ninh Vũ không khống chế được loại ghen tị ấy, từ ngày đó trở đi, cậu lại bắt đầu ghen với một con mèo. A Sùng cũng có thể cảm nhận được Ninh Vũ không thích con mèo này lắm. Đầu tiên nói cái gì mà chưa tiêm phòng không biết có bệnh gì không, sau lại nói gì mà chờ A Sùng đi làm rồi không ai quan tâm tới nó, dù sao nói ngược nói xuôi đều không muốn để A Sùng nuôi. A Sùng bất đắc dĩ: “Dù sao mấy ngày này tôi cũng đang chán, cứ nuôi trước, sau này không có thời gian nuôi thì cho chị ba hay bạn tôi cũng được. Cũng đâu có nhiều bệnh đến thế, em không cần căng thẳng như vậy.” Còn có thể thế nào, Ninh Vũ chỉ có thể ép mình xem nhẹ sự tồn tại của con mèo kia. Xem nhẹ việc A Sùng ôm con mèo kia nghịch di động, nghe nhạc, ngủ trưa, xem nhẹ việc A Sùng còn muốn mình và anh cùng tắm cho con mèo kia dưới tình huống một tay hành động bất tiện. Không xem nhẹ thì sẽ điên mất, A Sùng lại còn đặt tên cho con mèo kia là Công Chúa. Mọi người nói xem không xem nhẹ thì còn có thể thế nào? Không xem nhẹ nói không chừng tối nay Ninh Vũ sẽ không khống chế được bản thân đi mưu sát Công Chúa. Nếu người mình thích đối xử với một con mèo tốt đến độ không thể tốt hơn, nhưng lại đối xử cực kỳ lạnh nhạt với mình, cái cảm giác thất bại đó sẽ dồn ép con người ta cực kỳ nóng nảy. Ninh Vũ từng vô số lần nghĩ rằng chẳng lẽ mình còn không bằng một con mèo? Tại sao lại không nhìn em lâu hơn một chút? Mèo sẽ đút anh ăn cơm? Mèo có thể giúp anh tắm? Mèo biết làm bánh ngọt? Mèo có thể thay thuốc giúp anh?! Không thể đúng không? Lúc tâm tình không tốt Ninh Vũ có thói quen đi làm việc khác để mình bình tĩnh lại. Ví dụ như hôm đó A Sùng đang trêu mèo, Ninh Vũ lập tức đeo tai nghe vào bếp làm bánh ngọt cả buổi chiều. Bây giờ lúc cậu làm bánh ngọt thích nghe nhạc của Châu Kiệt Luân, giống như đang để tiếng ca thôi miên mình quay lại Pattaya vào ngày trời trong xanh ấy, cái ngày mà A Sùng giả vờ yêu đương với mình. Nghe nhạc cậu mới có thể bình tĩnh lại, không buồn nghĩ đến con mèo kia nữa, không tự so sánh mình với con mèo kia. Lúc bưng bánh ra khỏi phòng bếp, Ninh Vũ thấy A Sùng để trần cánh tay, trên mặt đắp một cái khăn lụa màu đỏ nhạt, mặt hướng về phía quạt điện, khăn lụa hiện lên đường nét gương mặt của A Sùng, bị gió thổi không ngừng đung đưa. Công Chúa nằm bên chân A Sùng, hình ảnh này nhìn qua… rất thoải mái, yên bình như một bộ phim mùa hè vào buổi chiều. Sau khi tắm xong A Sùng thích dùng quạt điện hong khô tóc. Đó gần như là một thói xấu rất dễ dẫn đến cảm mạo, hơn nữa Ninh Vũ cũng không hiểu tại sao A Sùng lại cố chấp với quạt máy đến vậy, rõ ràng là người có rất nhiều tiền. Dường như cậu vẫn chưa từng hiểu rõ A Sùng. Cũng vì không hiểu cho nên cậu luôn bị anh hấp dẫn. A Sùng không thiếu tiền, hình như A Sùng rất thích tiền, lại ghét tiền, A Sùng thích quạt máy không thích điều hòa, A Sùng thích ăn mấy món đồ ăn vặt rẻ tiền, A Sùng thích mèo, hút loại thuốc lá 100 baht một bao. Những thứ này tạo thành A Sùng, nhưng lại không hoàn toàn là A Sùng. Ninh Vũ bưng bánh ngọt, đột nhiên không đi được nữa. Cảnh tượng ấy như một pha quay chậm. Không thấy được mặt A Sùng, nhưng dường như cậu cảm nhận được điều gì dưới lớp khăn lụa đỏ kia. Dường như ngửi thấy mùi hương trên người thiếu niên A Sùng… cái mùi hỗn tạp tùy ý, tự do, mềm mại, yếu ớt, mệt mỏi, kiên nghị, cũng rất phức tạp. Tựa như ánh mặt trời rực rỡ, tựa như nước mưa mát lạnh… Những thứ này tạo thành một mâu thuẫn đặc biệt xoay quanh A Sùng, bay lên bay xuống theo chiếc khăn lụa bị quạt thổi kia. A Sùng trong tầm mắt lại vươn bàn tay không bị thương ra, từ từ đưa tới gần cái quạt… Cánh tay rất dễ nhìn đó từ từ duỗi ra, nắm lại, giống như muốn nắm lấy cơn gió vào tay. Cảnh tượng ấy quá đẹp, thời gian dường như cũng dừng lại ở giây phút này. Có lẽ con người sẽ luôn bị khống chế bởi khoảnh khắc tươi đẹp như vậy mà làm theo cảm tính. Ninh Vũ lặng lẽ đến gần A Sùng. Cậu quyết định coi thời khắc này là ơn huệ mà sinh mệnh ban cho, tạm thời quên mình là ai, điều này cũng chẳng cần suy luận giải thích, chẳng qua là muốn làm như thế mà thôi. Nhích tới gần, có thể chạm tới rồi. Ninh Vũ phát hiện lúc cúi xuống hình như mình run lên. Gió từ quạt điện cũng thổi tới mặt cậu, rõ ràng là gió mát, nhưng thân thể lại càng nóng. Lúc hôn A Sùng qua chiếc khăn lụa kia, Ninh Vũ đã nghĩ rằng… Không thể cùng chung sống hình như cũng chẳng sao. Giờ phút này cậu chỉ khẳng định một chuyện… Đời này mình sẽ không thể quên được A Sùng..