Thành Phần Cá Biệt
Chương 42 : Mày Chết!
- Aaaaaa! Hai người không biết con nhỏ đó hống hách đến độ nào đâu! Con chỉ vỗ tay hoan hô một bạn phát biểu đúng thôi, thế mà sau đấy nó nói con mất trật tự, còn đánh con nữa chứ!
- Con đừng nói nữa, cứ ngọ nguậy thì làm sao mẹ bôi thuốc được?
Người phụ nữ nhìn vào cái bụng trơn nhẵn của con trai mình, cho rằng nó đau ở bên trong nội tạng nên trên da mới không có vết bầm tím. Thằng bé rên rỉ từ lúc tan học về tới giờ rồi, chắc mai phải cho đi chụp chiếu xem thế nào chứ để thế này không ổn.
- Lạ thật, không tìm ra con bé đó là con cái nhà ai...
Trước mặt hai mẹ con, người đàn ông lớn tuổi ngồi trên bàn máy tính trầm ngâm nói. Vợ ông ta nghe được câu đó lập tức nhảy dựng lên, phấn son trên mặt cũng không che nổi nếp nhăn hình thành do tức giận, mở miệng đay nghiến cằn nhằn:
- Hiệu phó trường mà không tra nổi thông tin phụ huynh học sinh? Ông làm tôi buồn cười đấy! Phải để con trai ông bị đánh chết ông mới truy ra được đúng không?
- Em này, anh đùa em làm gì?
- Bố mẹ đừng cố tìm nữa, dám động vào học sinh trong lớp, lại còn là người được điều từ bên Thanh Lịch sang, chắc chắn bố mẹ không thuộc tầng lớp bình dân đâu!
Cậu bạn tên Quân vò đầu bứt tai, mệt mỏi ngả người ra ghế sofa. Mẹ cậu vội vàng ngồi xuống dỗ dành, bộ dạng ấm ức vô cùng. Sáng nay cô ta đã lên kiện trên phòng hiệu trưởng mà không có tác dụng. Thầy hiệu trưởng quá cứng đầu, hay còn do ông chồng mình quá vô dụng nên mãi không đá được lão ta xuống. Người đàn ông đứng tuổi bắt đầu thở dài, ông ta lật đại vài trang trong xấp tài liệu, hỏi thử vợ và con trai mình:
- Hay là mai nghỉ học đi, chúng ta làm thủ tục chuyển trường?
Mặc dù chuyển sang trường khác ông không thể bao che cho con trai như hiện tại, nhưng vậy còn hơn để nó ở đây ăn đánh. Cậu bạn tên Quân không đồng tình ngồi bật dậy, hất cả bàn tay vuốt ve của mẹ mình ra, học theo cái thói gào hét từ mẹ:
- Không, con nhất định phải xử được con nhỏ kia! Bố mẹ mau tìm ra người nhà của nó đi!
- Được rồi được rồi, rồi sẽ tìm ra thôi. Bố con không tra nổi thì để mẹ thuê thám tử, thể nào cũng ra ấy mà!
- Mẹ nhớ đó!
Cậu bạn tên Quân hừ mũi, lòng thầm mong sớm đến ngày Ái Lạp bất lực bị cậu dẫm dưới chân, không ngóc đầu lên nổi.
***
Ái Lạp nhận ra rằng, chân lí đề trị bọn bất trị chính là dùng nắm đấm.
Mặc dù thâm tâm không cam chịu, nhưng bề ngoài 8E lại cư xử rất đúng mực. Suốt 3 ngày tiếp theo đi học, chẳng có ai dám dở trò trước mặt Ái Lạp cả. Toàn lớp đi vào quy củ, có vài đứa làm bộ đau quá phải bó tay bó chân, song tới lúc kiểm tra thì vở đứa nào cũng ghi chép đầy đủ. Ái Lạp từ cá thể có trách nhiệm bỗng dưng trở thành đứa lười nhất lớp. Duy chỉ có vở nó là trống trơn, chỉ có nó bị cô nhắc, còn Bảo với Cường chả hiểu đi đe dọa ở đâu, kiếm được người tình nguyện chép bài hộ mình.
Sự việc lớp 8E "bị thuần hóa" đã sớm trở thành đề tài hot vào mỗi buổi trà nước của các giáo viên. Họ cảm thấy lãnh đạo nên làm việc này từ sớm hơn mới phải, bởi giáo dục bình thường không hiệu quả chẳng phải vấn đề mới xuất hiện ngày một ngày hai. Song điều họ thắc mắc là Thanh Lịch vốn là trường của đám con ngoan trò giỏi, lãnh đạo kiếm đâu ra con bé khủng bố thế cơ chứ? 3 phút dọn hết sạch cả một tập thể, còn không rớt lấy một giọt mồ hôi.
Cảnh tượng ngày hôm đó vấn được rỉ tai từ giáo viên này qua giáo viên khác. Nghe nói có hai thằng bé gác ở cửa, còn lại con bé với mái tóc xoăn rong biển một mình vật ngã hơn chục thằng con trai. Tiếng kêu gào chửi bới rất to, tiếng vật dụng xê dịch gãy vỡ cũng rất lớn, nhưng thầy cô đi qua đó đều giả điếc hết cả, vì họ khi ấy còn đang bận hả hê.
"Lấy độc trị độc", các cụ dạy cấm có sai!
- Sắp tới trường tổ chức cuộc thi "Rung chuông vàng", các em hãy chọn ra tổ hợp 3 môn toàn lớp tự tin nhất.
Trên bục giảng lớp 8E, giáo viên chủ nhiệm đang bận phổ biến cho các em học sinh về cuộc thi kiến thức toàn trường. Đám lười nhác đương nhiên không ưa, mới nhắc đến thôi mà chúng nó đã phản ứng loạn lên, thi nhau phàn nàn:
- Hả... Lại thi hả cô....
- Môn gì bọn em cũng không muốn hết!
- Bố không thi đâuu! À... em không muốn thi đâu ạ...
Một học sinh nói láo bị Ái Lạp lườm cho liền ngoan ngoãn sửa lại. Cô giáo không quan tâm lắm mỉm cười, dặn dò các em học sinh:
- Năm ngoái các em cũng ì èo xong vẫn phải thi đấy thôi! Chọn đi nào, môn học thuộc Sử - Địa - Công dân, môn kiến thức liên kết Lí - Hóa - Sinh, hay môn chính Toán - Văn - Anh?
Bầu không khí tĩnh lặng bao trùm toàn lớp học, chẳng ai muốn đại diện chọn môn cho lớp cả. Quỳnh Giao đảo mắt, có vẻ đã bắt cùng tần sóng với Ái Lạp. Con bé nhận được tín hiệu liền dứt khoát đứng lên, dõng dạc phát biểu:
- Tổ hợp môn học thuộc ạ.
- Oke chốt nhé!
Giáo viên chủ nhiệm chỉ đợi có vậy đã vội vàng điền vào tờ phiếu đăng kí, sau đó nhanh nhanh chóng chóng bước ra khỏi lớp trước khi đám học sinh sắp sửa làm ầm lên. Trong tư duy của Quỳnh Giao, đối với một nhóm lười học lại mất gốc thì môn học thuộc sẽ là sự lựa chọn hoàn hảo nhất, nhưng trong tư duy của bọn 8E thì đằng nào chũng nó cũng thua, đám Ái Lạp chọn môn gì cũng được.
- Giờ làm gì?
Quỳnh Giao quay đầu xuống hỏi, vô tình nhìn thấy Bảo đang mân mê cổ áo của Ái Lạp. Bạn lớp trưởng nào đó không hài lòng rướn người, cầm thước kẻ đập cái cạch vào tay Bảo khiến cậu bị đau rụt tay lại, trợn mắt nhìn Quỳnh Giao. Cô bé nhỏ làm xong lúc này mới bắt đầu biết sợ, hoảng hốt nép vào bên cạnh Cường.
- Đi xuống xin cho chúng nó nghỉ tiết tất cả các môn trừ Sử - Địa - Công dân.
Ái Lạp vuốt tóc, sửa soạn định đứng dậy. Lân nhíu mày ra vẻ thế này hơi quá, hỏi Ái Lạp:
- Dù bọn nó không học hành gì thật, nhưng cắt tiết học đi cũng không ổn đâu.
- Một tuần thôi, học bù được mà.
Ái Lạp nhún vai, trực tiếp đi xuống phòng nghỉ nơi các thầy cô đang tụ tập. Bảo theo thói quen đi theo, Quỳnh Giao cắn môi nghĩ ngợi rồi cũng hấp tấp chạy nốt, mấy đứa còn lại bị Ái Lạp bắt ngồi yên trông lớp.
Vì đang là giờ giải lao trà nước nên tìm được các giáo viên bộ môn khá dễ dàng. Ái Lạp để Quỳnh Giao đứng ra nói chuyện, trình bày yêu cầu, nguyên nhân, đồng thời dùng dáng vẻ tội nghiệp ra sức nài nỉ. Các thầy cô sống trong môi trường bọn học sinh láo toét lâu ngày, bỗng nhiên gặp được con bé đáng yêu muốn chết nên sinh mềm lòng. Rốt cuộc chỉ cần vài phút, tất cả các thầy cô bộ môn dạy 8E đều đồng ý để tiết của mình thành tiết tự học.
- Vcl thật luôn? Ngoại trừ Sử - Địa - Công dân, các môn còn lại đều thành giờ tự quản hết?
- Ui xịnnnn.....!
Tin tức vừa tới tai 8E, cả bọn đã rập rình rã đám. Ai cũng vui mừng hớn hở, chuẩn bị rủ bạn rủ bè đi chơi. Song niềm sung sướng chưa tồn tại được bao lâu thì cửa lớp đột nhiên đóng lại. Ái Lạp ngồi dựa tường, hai tay thong thả khoanh trước ngực, nghiêng đầu hỏi:
- Tự nhiên mà có đấy? Ai xin cho chúng mày?
- À dạ, là bạn tóc xoăn và bạn má hồng xinh xắn xin. Bọn bây, đứng lên cảm ơn hai bạn mau!
- Không cần, tao cũng chẳng phải người tốt gì.
Ái Lạp mỉm cười, liếc nhìn Cường cùng Lân khệ nệ vác tập lớn tập nhỏ đề cương về, Quỳnh Giao đón lấy, nhanh nhẹn phát cho mỗi bạn một tờ. Trong khi bọn trong lớp chưa kịp há cái mồm đầy ngạc nhiên ra thì Ái Lạp đã leo tót lên bục giảng, bắc ghế ngồi chễm chệ, thản nhiên ban phát quả bom lớn:
- Từ hôm nay, chỉ học 3 môn này thôi nhé!
- ....
- ....
Ôi mẹ cái cuộc đời này...
Đen thôi, chứ đỏ là red.
Và thế là dưới ách thống trị của cháu gái cổ đông lớn nhất trường, Lân và Quỳnh Giao trở thành giảng viên, chia nhau quản lí việc học của cả lớp. Cường quản hai dãy ngoài nơi Quỳnh Giao giảng bài, Bảo trông hai dãy trong cùng Lân. Toàn bộ học sinh lớp 7E nếu thắc mắc gì đều phải hỏi, vớ vẩn không học sẽ bị táng cho chết! Ái Lạp cầm sẵn cán chổi trên tay, miệng ngọt ngào cổ vũ cố lên mà ánh mắt lại sâu khôn cùng.
- Tuyên ngôn độc lập ra đời năm bao nhiêu?
- À... à...
- Năm 45 đó!
- Nhưng hình như lúc đấy vẫn đang đánh nhau mà nhỉ...
- Ôi trời cái bạn này!
Mỗi người cầm một quyển sách, cắm mặt học thuộc, ai chán học rồi thì làm đề, vướng gì lập tức hỏi luôn "giảng viên", tiện lợi vô cùng.
- Bạn Lân ới, bài này vẽ biểu đồ gì đây nhỉ?
- Quy mô, dưới 3 năm nên vẽ tròn.
Truyện khác cùng thể loại
43 chương
59 chương
54 chương
40 chương
501 chương