Thanh Niên Nhàn Rỗi Ở Đường Triều
Chương 38 : Chú định rồi
Dịch: mafia777
Dương lão phu nhân là ai, thê tử của Dương Cung Nhân, từng được Thái Tông Lý Thế Dân sắc phong, hơn nữa sau khi đến Dương Châu, bà hay làm việc thiện, dân chúng Dương Châu đều vô cùng tôn kính bà. Bà cũng luôn là tấm gương của phụ nhân Dương Châu, hình tượng hiền lương thục đức đã đi sâu vào lòng người.
Nhưng, khi về già lại bị một tên thần côn lừa gạt. Việc này nếu rơi vào ngươi dân chúng bình thường thì cũng không có gì đáng nói, nhưng xét đến hình tượng đầy hào quang trước đó của bà, việc này ảnh hưởng đến bà cũng không nhỏ, ít nhất bà sẽ trở thành một niềm an ủi cho những người bị lừa gạt. Ngươi xem Dương lão phu nhân còn bị lừa gạt, vậy ta bị lừa gạt cũng là hợp tình hợp lý.
Tất cả những việc này đương nhiên là do Hàn Nghệ cố ý sắp xếp, cũng là sát chiêu của Hàn Nghệ.
Mà Dương gia chính là con cờ quan trọng nhất trong tay hắn. Bây giờ hắn không có thực lực đối kháng với bất cứ ai, chỉ có thể dùng chiêu mượn đao giết người này. Hắn nghe nói Dương lão phu nhân cũng đến Thiên Tế Tự thắp nhang bái phật, càng quan trọng hơn là nhi tử của Dương lão phu nhân là Thứ Sử Dương Châu, nên mới có một kế hoạch hoàn chỉnh như vậy. Nếu không có sự thật này tồn tại, thì hắn cũng không dám làm như vậy, chí ít sẽ không dùng cách này.
Hắn chính là muốn trước mắt công chúng, trước mặt người của Dương gia mà vạch trần âm mưu lừa gạt này, đánh cho Cửu Đăng hòa thượng và Dương gia không kịp trờ tay, để bọn họ không có đường suy nghĩ và phản kháng, dù sao thì Cửu Đăng hòa thượng là bạn cùng nghề, ngươi muốn đối phó gã thì không thể cho gã cơ hội thở dốc được, hoặc là không ra tay, vừa ra tay thì nhất định phải đánh chết. Còn Dương gia, nếu thẩm tra xử lý vụ án này ở quan phủ, Dương Tư Nột có thể sẽ kiêng kỵ danh dự của gia tộc mà lựa chọn phương pháp khá lơi lỏng. Bây giờ thì hay rồi, không cần nghĩ nhiều, bởi vì danh dự đã bị hao tổn rồi, ông ta cũng không cần phải băn khoăn nhiều lắm.
Không chỉ như vậy, Hàn Nghệ làm vậy còn có một mục đích chính là muốn cho Dương lão phu nhân một bài học. Bà không phải là một lão phụ nhân bình thường, bà là tấm gương của dân chúng Dương Châu, bà nên vô cùng chú ý đến lời nói hành động của mình mới đúng. Cái gì bà cũng chưa tìm hiểu rõ thì đã đâm đầu đi tin tưởng vào tà giáo này. Nghĩ cũng biết, bà vừa làm thì sẽ có bao nhiêu người làm theo chứ, bà làm thế chẳng phải là đang trợ Trụ vi ngược sao?
Hàn Nghệ cũng biết Dương lão phu nhân là một người tốt, nhưng hắn cảm thấy giáo huấn này vô cùng cần thiết, tin rằng sau lần này, Dương lão phu nhân không dám khinh suất làm loạn như thế nữa.
Đương nhiên, đôi phu thê kia không phải là do hắn sắp xếp. Thật ra chiếu lý mà nói, đôi phu thê này hẳn phải do hắn sắp xếp, hắn cũng từng nghĩ đến, nhưng bây giờ hắn không tiện lộ diện, hơn nữa cũng không dám để quá nhiều người biết chuyện này, dù sao thì thực lực của hắn quá yếu, cho nên hắn cũng không sắp xếp. Nhưng chuyện này không quan trọng, cho dù là câu này bây giờ không nói, sớm muộn gì cũng sẽ có người nói, cứ thế cũng sẽ rơi vào tai của Dương lão phu nhân thôi.
Chuyện tới nước này, Cửu Đăng hòa thượng hoàn toàn luống cuống, đột nhiên quỳ xuống đất, kêu oan nói: "Dương Công, Dương Công, bần tăng bị oan mà, bần tăng thật sự không chôn tượng đá này, là tiểu tử này hãm hại bần tăng!"
Làm gì còn phong phạm cao tăng chứ.
Có điều nói đi nói lại, gã thật sự bị oan.
"Lừa gạt!"
"Tên thần côn ngươi."
"Thần côn chết tiệt, ngươi trả tiền cho ta."
"Lão lừa ngốc táng tận lương tâm ngươi."
Gã vừa quỳ xuống cũng đã lay tỉnh những dân chúng còn không dám tin vào sự thật kia. Tình cảnh lập tức kích động hẳn lên, một vài dân chúng đang cầm nhang nến trong tay nhao nhao ném vào Cửu Đăng thần côn, đã tặng cho ngươi nhiều như vậy, ta còn để ý đến một chút này sao.
Dương Tư Nột quát lên một tiếng: "Dừng tay hết cho ta, những điêu dân các ngươi có còn đặt bản quan vào mắt không."
Dù sao thì cũng là Thứ Sử, vừa lên tiếng thì cục diện lập tức yên tĩnh lại.
Dương Tư Nột nhìn Cửu Đăng thần côn quỳ dưới đất, cười lạnh nói: "Vậy sao? Nhưng ta nghe nói, là người của chùa ngươi phát hiện ra tượng đá này, hơn nữa, Tích Thủy Quan Âm cũng là do ngươi nói ra, lẽ nào việc này cũng có người xui khiến ngươi nói sao."
Cửu Đăng thần côn lập tức mặt xám như tro tàn. Lừa đi, lần này lừa bản thân vào trong hố rồi.
Hiển nhiên là gã còn chưa biết rõ tâm tư của Dương Tư Nột. Vấn đề bây giờ không phải là ngươi có lừa gạt người ta hay không. Kẻ lừa gạt trên đời này không ít, ngươi lừa thì cứ lừa đi, ngươi còn lừa cả mẫu thân của ta, ngươi thật sự là quá to gan. Những quý tộc bọn họ để ý nhất là cái gì, còn không phải là thể diện, danh dự. Mẫu thân của Thứ Sử Dương Châu, thê tử của Dương Cung Nhân bị một tên thần côn lừa gạt đến không biết đông nam tây bắc, còn ngốc đến nỗi chạy đến quyên tiền. Nếu việc này truyền ra ngoài, danh dự của Dương gia nhất định bị hao tổn, thể diện bị vứt là chuyện khó tránh, thậm chí còn trở thành trò cười khi trà dư tửu hậu của những quý tộc khác nữa.
Lần này đã không thể xoay chuyển được nữa.
Cho nên, bây giờ Dương Tư Nột hận Cửu Đăng thần côn thấu xương. Lần này nếu không giết chết ngươi, ta còn làm Thứ Sử cái rắm.
Nhưng việc này không gấp, món nợ giữa chúng ta từ từ tính.
Dương Tư Nột nói với nữ nhi: "Tuyết nhi, con đưa mẫu thân đại nhân về đi."
Dương Phi Tuyết gật đầu đáp lời, sau đó đỡ lấy Dương lão phu nhân lên xe ngựa đi về.
Dương lão phu nhân vừa đi, Dương Tư Nột liền thể hiện quan uy, quát lên: "Người đâu, lập tức phong tỏa Thiên Tế Tự, phàm là tăng nhân trong chùa, không buông tha cho bất kỳ ai, toàn bộ đều bắt về thẩm vấn cho ta."
"Tuân mệnh!"
Một đội quan binh lập tức xông về phía Thiên Tế Tự.
Dương gia ta là Quan Lũng đại tộc, là dòng dõi hoàng thật tiền triều, cho dù là bệ hạ nhìn tấy chúng ta cũng phải nhượng bộ ba phần, há là kẻ để những điêu dân các ngươi tiêu khiển chứ. Ngươi chơi đến trên đầu ta, mặc kệ ngươi có gạt người hay không, ngươi đều chết chắc rồi.
Lúc này Cửu Đăng hòa thượng đã hiểu ra, lần này gã hoàn toàn gặp nạn, trong mắt hai đệ tử bên cạnh đột nhiên lóe lên ánh sáng ngoan lệ.
Cửu Đăng hòa thượng đột nhiên vươn tay nắm lấy cánh tay một đệ tử, nói: "Các ngươi đỡ lão nạp đứng dậy đi."
Hai đệ tử kia sửng sốt, Cửu Đăng hòa thượng thấp giọng nói: "Đừng xung động, chớ làm hỏng đại sự của giáo chủ."
Hai đệ tử lập tức thu liễm vài phần, dìu Cửu Đăng hòa thượng đứng lên.
Mấy hộ vệ lập tức tiến lên bắt hết toàn bộ bọn họ.
Lão lừa ngốc, đã biết lợi hại của Hàn gia gia ngươi chưa. Hàn Nghệ nhìn thấy một màn như vậy, trong mắt bắn ra hào quang, cho dù là kiếp trước hay là kiếp này, hắn đều vô cùng hưởng thụ khoảnh khắc này, lại liếc nhìn không ít quan binh lên núi, nói với Tiểu Dã bên cạnh: "Tiểu Dã, chúng ta đi trước đi, ở đây không còn an toàn nữa rồi."
Tiểu Dã chỉ xuống phía dưới.
Hàn Nghệ ha ha nói: "Bây giờ Hùng Đệ là đại anh hùng hàng yêu trừ ma, ai dám động đến y chứ. Yên tâm đi, y sẽ không có chuyện gì đâu."
Hai người nhanh chóng theo đường nhỏ đi xuống núi.
"Đi mau! Đi mau!"
Mười mấy tăng nhân đi vào trong thành dưới sự thúc giục của quan binh, hai bên có không ít dân chúng theo sát mắng chửi, ai ai cũng sắc mặt dữ tợn, nếu khong phải có quan binh che chở bên cạnh, những tăng nhân này thể nào cũng bị người ta xé xác.
Nửa ngày trước còn là Thiên Tế Tự người người ồn ào, lúc này nhìn lại, chính là gió thu thổi qua, lá khô tung bay đầy trời, càng lộ vẻ thê lương vô cùng.
Thật sự là thế sự vô thường mà!
Không đến thời gian nửa ngày, chuyện của Thiên Tế Tự đã truyền khắp thành Dương Châu, lời đồn đãi tung bay khắp trời, nhưng càng có nhiều tiếng ồn ào cãi lộn hơn, giống như nhà nhà hộ hộ đều đang cãi lộn ầm ĩ, tiếng la khóc, tiếng mắng chửi liên tục.
Bọn họ hoàn toàn tỉnh ngộ, đột nhiên phát hiện nhà mình đã trở nên chỉ có bốn bức tường, có câu nghèo hèn phu thê trăm sự buồn, tiền đã tiêu sạch, trong nhà còn có thể sống yên ổn sao.
Lúc xế chiều lại nhìn thấy từng chiếc từng chiếc xe ngựa tiến vào trong thành dưới sự áp giải của hơn trăm binh sĩ. Trên xe ngựa đặt từng chiếc từng chiếc hòm gỗ lớn, mà bên cạnh xe ngựa còn có không ít quan binh áp giải, đây là tiền tài tịch thu được từ Thiên Tế Tự. đầu năm nay nếu bắt người mà không xét nhà thì chính là biểu hiện không chuyên nghiệp, hơn nữa vừa nghe nói phải xét nhà, các quan binh ca ca ai ai cũng hăng máu như gà chọi, làm việc vô cùng nhiệt tình hăng hái, không đến nửa ngày đã xét cho Thiên Tế Tự không còn một mảnh.
Dân chúng bên cạnh vô cùng kích động, đây đều là tiền của bọn họ, nhưng quan phủ sẽ không trả tiền lại cho bọn họ.
Hàn Nghệ đứng trước cửa một quán trà, trong tay bưng một ly trà, nhìn từng chiếc từng chiếc xe ngựa kia, khóe miệng nở nụ cười khó nắm bắt.
Truyện khác cùng thể loại
25 chương
406 chương
9 chương
38 chương
16 chương
27 chương
116 chương