Thanh Niên Nhàn Rỗi Ở Đường Triều
Chương 345 : Khai Trương Đại Cát
Hậu viện Phượng Phi Lâu.
"Hì hì, lão bá đó quả nhiên không lừa ta, bánh này đúng là ngon thật."
"Đặc biệt là ăn kèm với dưa chua này."
"À ừm ừ."
Chỉ thấy ba tên nhóc Hùng Đệ, Đỗ Tổ Hoa, Tiểu Dã ngồi cạnh bàn đá ở bên ngoài, đang ăn đồ ăn vặt mình vừa mới mua về.
Đông Hạo từ bên ngoài đi vào, thấy ba người bọn họ ngồi trong sân, cười nói: "Mấy người các đệ chạy bộ về rồi à!"
Hùng Đệ vội vẫy tay, nói: "Đông Hạo ca, mau qua đây, đệ có mua một ít đồ ăn ngon nè."
"Vậy à."
Đông Hạo đi đến, chỉ thấy trên bàn để một ít măng đã ướp gia vị và mấy miếng bánh xanh mướt còn nóng hổi.
Đây chính là bánh gạo nếp, bên trong có một ít rau thơm, ăn rất thơm, ăn kèm với ít dưa chua thì càng thêm ngon miệng.
Vừa lúc Đông Hạo cũng chưa ăn gì, thế là ngồi xuống cùng ăn với bọn họ.
Đông Hạo vừa mới ngồi xuống không lâu, thì nghe thấy một tiếng Két mở cửa vang lên, chỉ thấy Hàn Nghệ từ trong phòng đi ra, áo trắng cổ tròn mới tinh, búi tóc chải rất chỉnh tề, sạch sẽ tinh tươm, miễn cưỡng có thêm vài phần phong độ.
Hùng Đệ há hốc mồm: "Hàn đại ca, huynh muốn đi đâu à?"
Hàn Nghệ nói: "Có ý gì?"
Đông Hạo cười ha hả nói: "Ân công, hôm nay ngài cũng thật là anh tuấn nha!"
Hàn Nghệ không vui nói: "Có ngày nào mà ta không anh tuấn? Đến nịnh bợ mà cũng không biết nịnh."
Hùng Đệ cười ha hả nói: "Hàn đại ca, ngày nào huynh cũng anh tuấn."
"Đệ toàn nói chuyện đã rồi."
Hàn Nghệ trợn trắng mắt, nói: "Được rồi, mọi người ăn trước đi, ta phải ra ngoài quan sát một chút."
"Huynh không ăn sáng sao?"
"Bên ngoài có bữa tiệc lớn, ta không thèm ngồi đây giành bánh với mấy người."
Hàn Nghệ ngựa ngựa hất đầu một cái, rồi đi ra ngoài, nhưng vừa mới đến cửa đã đụng phải Lưu Nga.
"Hàn tiểu ca, ngươi đi xem mặt à?!"
Lưu Nga vừa thấy Hàn Nghệ ăn mặc đẹp như vậy lập tức hỏi, trong mắt còn lấp lóe vài phần ý cười.
Có thù không trả không phải phụ nữ nha!
Hắc! Còn dám trêu chọc ta.
Hàn Nghệ cười nói: "Xem mặt tỷ đó, có chịu không?"
Lưu Nga lập tức cứng họng, đỏ mặt Xì một tiếng, nói: "Mới sáng sớm mà đã không đứng đắn rồi."
Hàn Nghệ cười ha hả, nói: "Đi đây, đi đây."
Hai người đến trước lầu, chỉ thấy Trà Ngũ đang đứng trước mặt hai mươi thiếu nữ mà giáo huấn, khí thế bá vương thể hiện hết sức rõ ràng.
Hàn Nghệ đi tới, vỗ vỗ vai gã, nói: "Được rồi, được rồi, lúc nên nói thì ngươi không nói, lúc không cần nói thì cứ nói không dứt, không phải chỉ là gửi tiền mừng thôi sao, có cần phải nghiêm túc như vậy không, lưu tâm đến chuyện thu đất một chút được không?"
Trà Ngũ gật đầu nói: "Tiểu Nghệ ca yên tâm, ta đã làm gần xong rồi."
"Ngươi biết bình sinh ta ghét nhất là ba chữ nào không?"
"Ba chữ gì ạ?"
"Gần - xong - rồi."
"!"
" Gần xong rồi chỉ có một ý nghĩa, đó chính là chưa làm xong, cho nên tuyệt đối đừng dùng giọng điệu đắc ý để nói ra ba chữ Gần xong rồi, như vậy sẽ khiến ta mất lòng tin đối với ngươi."
Đối với Trà Ngũ, Hàn Nghệ vẫn luôn dùng các loại biện pháp thúc giục, hắn biết tên Trà Ngũ này có năng lực, nhưng không thể dùng phương thức cổ vũ, mà phải dùng phương thức dạy bảo thì gã mới tiến bộ được, lại nói: "Ngươi đi lo chuyện rút thưởng đi."
Trà Ngũ như được đại xá, khẩn trương chuồn đi.
Lưu Nga đi tới, nói: "Ngươi cũng đừng mãi giáo huấn Trà Ngũ như thế, hắn làm việc cũng khiến người khác rất yên tâm mà."
Hàn Nghệ cười ha hả nói: "Nửa câu đầu của tỷ là nhân, nửa câu sau là quả, lời đã bị tỷ nói hết rồi, tỷ còn muốn ta nói gì nữa đây."
Lưu Nga ngẩn người, bất đắc dĩ nói: "Được được được, ngươi có lý, chúng ta mau đi phát tiền mừng thôi, lát nữa khách đến rồi."
Chỉ có Lưu Nga và Hàn Nghệ chia nhau dẫn theo 6 thiếu nữ đi về hai bên trái phải, mà trong tay mỗi thiếu nữ thì cầm một cái khay, trên khay có một ống tiền mừng được vải đỏ bọc lại.
Cửa hàng gạo Tiền Ký.
"Chú ý, chú ý, đây chính là những hạt gạo trắng bóng, đừng có mà làm bẩn, bằng không các ngươi sẽ đẹp mặt đó."
Tiền Đại Phương đứng trong cửa hàng, không ngừng dặn dò, đây chính phương pháp dạy hạ nhân thường thấy của Đường triều.
Chợt thấy Hàn Nghệ dẫn theo người từ bên ngoài đi vào, thế là lão vội vàng tới nghênh đón, chắp tay nói: "Chào buổi sáng Hàn tiểu ca!"
Hiện giờ đã nhập trú hẻm Bắc rồi, đương nhiên là hòa khí sinh tài nha, lão ta sẽ không giống như lúc đàm phán, không phải mắt lạnh thì là châm biếm, nhưng nụ cười trên mặt vẫn hết sức giả tạo.
"Tiền lão ca, chúc mừng, chúc mừng."
Hàn Nghệ chắp tay, gật đầu với một thiếu nữ bên cạnh, thiếu nữ kia lập tức đưa phong bì tiền mừng lên.
Tiền Đại Phương sửng sốt hỏi: "Đây là gì vậy?"
Hàn Nghệ cười nói: "Chuyện gì cũng chức mừng lấy hỉ, chúng ta làm ăn buôn bán thì càng phải như vậy, tiền tuy không nhiều, nhưng thể hiện một chút tâm ý, chúc Tiền lão ca làm ăn phát đạt, tiền vào như nước."
Tiền Đại Phương Ai u một tiếng, kích động nhận tiền mừng, luôn miệng nói lời cảm ơn, tiền thì không thể khách khí được nha.
"Được rồi, không quấy rầy Tiền lão ca làm ăn nữa, ta xin cáo từ trước."
"Đi cẩn thận, đi cẩn thận nhé."
Tiền Đại Phương tiễn Hàn Nghệ ra đến cửa, trong tay tung tung tiền mừng, làm ăn buôn bán nhiều năm như vậy, cũng có công phu ước lượng tiền, không cần nhìn cũng biết có bao nhiêu tiền bên trong.
Quản gia đứng bên cạnh lão ta bu lại, nói: "Lão gia, người này nhìn tuổi tác không lớn, nhưng cũng rất hào phóng, còn tặng tiền mừng cho chúng ta."
"Hào phóng?"
Tiền Đại Phương cười lạnh một tiếng, nói: "Chỉ có chừng này tiền, nhiều nhất cũng chỉ hai mươi văn tiền, trên đời không có thứ gì đáng tiêu hơn tiền này."
Quản gia kia nghe nói vậy, tò mò nói: "Lão gia, câu này của người là ý gì?"
Tiền Đại Phương lườm, nói: "Bình thường ngày lễ ngày tết, là ngươi phát tiền cho ta, hay là ta phát tiền cho ngươi."
"Tất nhiên là lão gia phát tiền cho tiểu nhân a!"
"Vậy thì không phải sao, có khi nào ngươi thấy hạ nhân phát tiền cho chưởng quỹ không, hai mươi văn tiền này chính là muốn nói cho mọi người biết, ai mới là chủ nhân của hẻm Bắc này."
Tiền Đại Phương nói xong, lại thấy Hàn Nghệ đi ra từ cửa hàng bên cạnh, nheo nheo mắt nói: "Tiểu tử này cũng đúng là một nhân vật lợi hại a!"
Vì thời gian cấp bách, trên cơ bản Hàn Nghệ chỉ nói hai câu rồi đi, rất nhanh đã phát gần hết rồi, hắn và Lưu Nga chỉ phụ trách cửa hàng, bên phía chợ lớn Đào Bảo thì sắp xếp người khác đi phát.
Tiền đều giống nhau, hai mươi văn tiền, nhưng những người bán hàng rong ở chợ lớn Đào Bảo thì kích động đến chảy nước mắt, làm buôn bán cũng có hương vị từ thiện.
Tiền mừng vừa mới phát xong, cũng biểu thị công việc hôm nay của Hàn Nghệ đã kết thúc, tiếp theo chỉ là đợi khách đến cửa thôi.
Bởi vì nguyên nhân cấm tiêu, vì vậy buổi sáng ở triều Đường đặc biệt sớm, giờ Thìn, khách hàng đã bắt đầu lục tục đến hẻm Bắc rồi.
Bởi vì trước đó cũng đã làm đủ mọi mánh lới, bán đủ mọi thứ, chính bởi vậy mà không mua cũng đến xem thử.
Giờ Thìn còn chưa qua, hẻm Bắc đã người đi tấp nập, trong đó không thiếu người buôn bán nhỏ, cũng không thiếu vương công quý tộc.
Trải qua mấy ngày huấn luyện, nhân viên những cửa hàng này đều biết buôn bán phải dựa vào cái miệng, đều ra ngoài mời khách, đủ các sách lược ưu đãi ùn ùn đưa ra, đây đều là một số sách lược tiêu thụ của hậu thế, thời gian này, nhân dân của triều Đường chưa phản ứng kịp, rất nhanh đã bị dụ dỗ vào trong.
Gần như mỗi cửa hàng đều đông nghịt, cho dù là cửa hàng trang sức đắt đỏ.
Đương nhiên, nơi đông đúc nhất vẫn chợ lớn Đào Bảo, đây chứng minh rất rõ một vấn đề, đó là người nghèo tương đối nhiều, nhưng những công tử ca kia thấy chợ lớn Đào Bảo nhiều người như vậy không khỏi tò mò, thế là cũng đi vào trong, vì vậy, người lại càng nhiều hơn.
Tiền tài liên tục không ngừng, đổ vào hẻm Bắc như thủy triều.
"Quý khách, mứt của ông đây."
"Đa tạ."
"Đây là phiếu thưởng của cửa hàng chúng tôi tặng, xin ông nhận lấy."
"Phiếu thưởng? Ý gì vậy?"
"Ồ, là như thế này, để chúc mừng khai trương, hẻm Bắc chúng ta cử hành một hoạt động rút thưởng, phàm là mua thương phẩm có giá trị năm mươi văn tiền ở hẻm Bắc là có thể đi rút thưởng nhỏ một lần, nếu như khách quan muốn rút thưởng lớn, cần phải mua một trăm văn tiền.
Khách quan mời xem, trên phiếu thưởng này đã viết rõ số tiền mua, hơn nữa còn có con dấu chuyên dùng của cửa hàng chúng tôi."
"Vậy đi đâu rút thưởng đây?"
"À, ở ngay bên trái Phượng Phi Lâu."
Ưu đãi thì ưu đãi, việc này cũng thường xuyên xuất hiện, chỉ là không có đa dạng như vậy, nhưng rút thưởng thì là lần đầu tiên a, dần dần, trước cửa Phượng Phi Lâu đã tụ tập không ít người.
Chỉ thấy bên trái Phượng Phi Lâu có bàn quay lớn dựng đứng, bên trên dán vải các màu, từng ô từng ô, nhìn rất đẹp mắt, không những như vậy, trên mặt vải còn viết một số chữ đen, nào là máy dệt vải, nào là thỏ Khuê Mật, một trăm văn tiền, mười văn tiền, kẹo hồ lô, vé xem kịch hàng ghế đầu, vân vân.
Trong đó không thiếu phần thưởng đắt tiền.
Ngoài ra, bên cạnh bàn quay lớn còn có một hòm gỗ lớn, phía trên mặt hòm có một cái lỗ tròn.
Đây là hòm rut thương.
Nhưng phần thưởng ở đây thì hơi kém một chút, đều là thịt, trái cây, gạo, hạt dẻ rang đường, vân vân.
Dù sao người tích lũy một trăm văn tiền là có thể quay thưởng một lần, tích lũy năm mươi văn tiền thì có thể rút thưởng một lần.
Có thể chi tiêu hơn một trăm văn tiền một ngày, đó chắc chắn là người có tiền, bọn họ thích thỏ Khuê Mật, vé xem kịch, những thứ mà nơi khác không có.
Thịt và gạo không có sức hấp dẫn đối với bọn họ, nhưng vô cùng có sức hấp dẫn đối với người nghèo, Hàn Nghệ theo đuổi sự hoàn mỹ cũng đã suy nghĩ rất nhiều lần ở điểm này.
"Thỏ Khuê Mật, thỏ Khuê Mật."
Chỉ thấy một công tử hơi béo đứng trước bàn quay, hai mắt đỏ ngầu nhìn bàn quay quay tròn, kích động cao giọng hét lên.
Không khí ngay lập tức dâng cao, không ít người chung quanh đều đang reo hò.
Khi bàn quay chậm rãi dừng lại, nhưng thấy mũi kim kia đã sắp chỉ vào ô thỏ Khuê Mật rồi.
"Đừng quay nữa, đừng quay nữa."
Gã béo kia gần như đã nghiến nát hàm răng rồi.
Nhưng rất không may, cuối cùng mũi kim vẫn chỉ vào hai xâu kẹo hồ lô.
Lập tức có người bước lên nói: "Chúc mừng Triệu công tử nhận được hai xâu kẹo hồ lô."
Người chung quanh lập tức bật cười ha hả.
"Ai ôi! Chỉ thiếu một chút nữa a!"
Tên béo kia suýt nữa đã phun máu, nhận kẹo hồ lô liền cắn mạnh hai viên, vội vàng quay sang tùy tùng bên cạnh nói: "Còn không đi mua đồ cho ta, không cần biết mua cái gì, không dùng hết một quan tiền thì ngươi đừng có mà về."
"Dạ dạ dạ!"
Tùy tùng kia lập tức chạy ra ngoài.
"Ha ha!"
Nghe thấy một tiếng cười lớn, chỉ thấy lại có một thiếu công tử đi vào, nói: "Thiên Phú ca, xem ra vận may của huynh không tốt lắm a!"
"Hừ! Vận may của ngươi chưa chắc đã tốt hơn ta."
Tiểu công tử này chính là Dương Mông Hạo thích nói khoác, còn công tử béo này chính là tiểu công tử Triệu gia, Triệu Thiên Phú.
"Dương Mông Hạo ta là ai kia chứ, không giấu huynh, đêm qua ta đã tìm Huyền Đạo ca ca bói giúp ta một quẻ, huynh ấy nói hôm nay ta cực kỳ may mắn."
Dương Mông Hạo ngẩng đầu dương dương đắc ý nói.
Triệu Thiên Phú hừ nói: "Ngươi chỉ nói khoác thôi, Huyền Đạo ca ca mà xem bói giúp ngươi, có bản lĩnh ngươi quay trúng thỏ Khuê Mật đi."
"Bổn công tử đến đây tất nhiên là đến để rút thưởng, xem, phiếu thưởng cũng đã mang đến rồi."
Dương Mông Hạo đi qua một bên, giao phiếu thưởng cho người quản sự kia, thấp giọng nói: "Biết bổn công tử là ai không?"
"Biết, Dương nhị công tử."
"Tốt lắm, biết quan hệ của ta và Hàn Nghệ không?"
"Biết, nhị công tử và đông chủ chúng tôi là hảo hữu."
"Tốt lắm, lát nữa cho ta quay trúng thỏ Khuê Mật, nếu không thì ngươi cứ đợi mà xem."
"À? Chuyện...!chuyện này tiểu nhân không thể làm chủ được."
"Ngươi quản sự không thể làm chủ? Không phải ngươi lừa ta đấy chứ."
"Thiếu công tử, tôi thật sự không lừa cậu, việc quay thưởng này không ai dám chắc chắn a!"
"Chẳng lẽ Hàn Nghệ không có lắp đặt cơ quan để khống chế vòng quay này?"
"Không có."
"Hàn Nghệ này có biết buôn bán không vậy!"
Dương Mông Hạo tức giận mắng một câu, nói: "Vậy có bao nhiêu khả năng trúng thỏ Khuê Mật?"
"Điều này tôi cũng không biết."
"Thật không biết Hàn Nghệ dạy tôi tớ thế nào, cái gì cũng không biết."
Triệu Thiên Phú nói oang oang: "Ta nói này Tiểu Mông, ngươi đã xong chưa, làm lâu vậy."
"Xem ra chỉ có dựa vào vận may thôi, Huyền Đạo ca ca, huynh phải phù hộ ta đấy!"
Bàn quay này vừa quay, trên trán Dương Mông Hạo đã bắt đầu toát mồ hôi, thấp giọng nói: "Thỏ Khuê Mật, thỏ Khuê Mật."
"Chúc mừng Dương nhị công tử, một xâu...!kẹo hồ lô."
Triệu Thiên Phú vừa nghe, cười ha hả nói: "Còn không bằng ta nữa! Dù sao ta cũng có hai xâu!"
Đây đúng là cười người hôm trước hôm sau người cười điển hình.
Hàn Nghệ đứng ở lầu hai Phượng Phi Lâu, nhìn thấy vẻ mặt sống không bằng chết của Dương Mông Hạo, không khỏi bật cười: "Hai cái bao cỏ!".
Truyện khác cùng thể loại
25 chương
406 chương
9 chương
38 chương
16 chương
27 chương
116 chương