Thanh Niên Nhàn Rỗi Ở Đường Triều
Chương 300 : Môn Đăng Hộ Đối
Ban đầu khi Hàn Nghệ mở Phượng Phi Lâu, vốn là diễn vở kịch này cho con cháu hàn môn xem, tình yêu của thứ tộc và quý tộc, đối với con cháu hàn môn mà nói, đó chính là kịch hay nha!
Nhưng mà, hiện giờ hoàng đế lại bắt Hàn Nghệ diễn vở kịch này trước mặt một đám quý tộc, vậy thì không thể vui vẻ nổi.
Không thể phủ nhận, vở kịch này vô cùng xuất sắc, nhưng không ít người vẫn cảm thấy là lạ.
Hai canh giờ lặng lẽ trôi qua, tấm vải đỏ cũng từ từ hạ xuống trong tiếng vỗ tay.
Lý Trị liền hào phóng thưởng cho mỗi người Mộng Nhi, Mộng Đình 50 cuốn lụa, còn nhiều hơn so với tiểu phẩm hồi nãy.
Mặc dù sự hưởng ứng mà vở kịch này nhận được, không có nhiệt liệt bằng tiểu phẩm.
Nói tóm lại, yến hội lần này vẫn vô cùng thành công.
Những vương công quý tộc này lục tục ra về, khi ra khỏi đại điện, liền nghe thấy từng tiếng bàn luận xôn xao.
"Vở kịch này diễn cái quái gì vậy, thứ tộc sao có thể thông hôn với quý tộc."
"Đúng vậy, chúng ta có nên dâng tấu, buộc tội Phượng Phi Lâu kia không?"
"Hai ngươi các ông động não nghĩ xem, kịch nói cũng đâu phải hôm nay mới xuất hiện, bệ hạ lại không biết gì sao?"
"Ông nói vậy là có ý gì?"
"Ta khuyên các ông tuyệt đối đừng hành động thiếu suy nghĩ, chuyện này nha, không đơn giản đâu."
"Thôi huynh, huynh cảm thấy bệ hạ làm vậy là có dụng ý gì?"
"Ai mà biết được."
"Nhưng ta thấy không đơn giản như vậy nha."
"Cho dù không đơn giản cũng không có quan hệ gì với chúng ta, người đau đầu nên là bọn Quốc cữu công."
"Vậy cũng phải."
"Ha ha, bây giờ bọn Quốc cữu công nhất định là đứng ngồi không yên."
"Không đến mức vậy chứ."
"Bệ hạ dù sao cũng là bệ hạ, thần tử là thần tử, chúng ta có nên thêm dầu vào lửa không?"
"Bây giờ chưa có gì là rõ ràng, vẫn là đừng dính vào vụ này, cẩn thận dẫn lửa thiêu thân nha!"
Mà trong một gian phòng ở Bài Vân Điện, hương khí tràn ngập, chỉ thấy một đám người Phượng Phi Lâu đang ngồi quanh một chiếc bàn lớn dài, phía trên toàn là món ngon.
Tuy không cách nào so sánh với đồ ăn của những vương công quý tộc kia, nhưng vẫn còn ngon hơn nhiều so với cung kỹ bình thường, đãi ngộ cũng đạt đến cấp bậc nhị đẳng trong yến hội.
Hàn Nghệ đứng dậy, nâng chén rượu, nói: "Chúc mừng buổi diễn đầu tiên của chúng ta thành công, ta cảm thấy vô cùng tự hào về mọi người.
Cạn chén!"
"Ực ực ực!"
Hùng Đệ nuốt vội thức ăn trong miệng xuống, rồi nâng chén rượu đứng lên.
Mộng Nhi cười nói: "Đây cũng may là có Tiểu Nghệ ca đề cử, nếu không phải là Tiểu Nghệ ca, chúng ta nào có cơ hội biểu diễn trước mặt Bệ hạ, chén này nên là chúng ta kính Tiểu Nghệ ca."
Hùng Đệ ăn uống rất hứng khởi, cũng khá là hưng phấn, một phát đưa chén rượu lên trước, kích động nói: "Hàn đại ca, Tiểu Béo tự hào về huynh, đệ kính huynh."
Thằng mập này! Hàn Nghệ cười cười, nói: "Được, cạn nào, cạn nào."
Uống xong một chén rượu, dưới sự dẫn dắt của Tiểu Béo, mọi người đều bắt đầu ăn uống nhiệt tình.
Ăn được một lát, tên thái giám lùn kia đột nhiên đi đến, nói: "Hàn Nghệ, ngươi đã ăn xong chưa?"
Hàn Nghệ vội vàng đứng dậy nói: "Đã ăn xong rồi, Trương thiếu giám có chuyện gì vậy?"
Rõ ràng là chưa ăn xong, nhưng gã đã hỏi như vậy, Hàn Nghệ cũng không thể nói là chưa ăn xong.
Đừng nghĩ tên thái giám lùn này là một người tàn tật, nhưng lai lịch cũng không nhỏ, chính là Thiếu giám của Nội Thị Tỉnh, họ Trương.
Trương thiếu giám nói: "À, bệ hạ phái ta đến xem ngươi đã ăn cơm xong chưa, nếu ăn xong rồi thì đi chuẩn bị một chuyến, bệ hạ muốn gặp ngươi."
Giọng điệu cũng vô cùng khách khí.
Gã ngốc này cũng nhìn ra được, hiện giờ Hàn Nghệ rất được Hoàng thượng coi trọng, còn muốn hỏi xem hắn đã ăn xong chưa đã, nói cách khác là có thể đợi hắn ăn xong rồi mới đi.
Hàn Nghệ đương nhiên sẽ không ăn tiếp, khẩn trương cùng Trương thiếu giám đi ra ngoài.
Đi hết một nén nhang, Hàn Nghệ đến trước một toà lầu cao vô cùng khí phái.
Đợi sau khi Trương thiếu giám vào trong thông báo, Hàn Nghệ mới đi vào, lên đến lầu hai, chỉ thấy Lý Trị ngồi trên ván, một chân xếp bằng, một chân dựng lên, ngồi hết sức tùy ý, còn bên cạnh y là một ngự tỷ cực phẩm, một bộ váy gấm thêu hoa, tuy ngực áo khá cao, nhưng vẫn lờ mờ có thể thấy được khe sâu kia, quy mô đúng là đồ sộ a.
Hàn Nghệ cũng không dám nhìn lung tung, lúc hành lễ, chỉ đưa mắt nhìn rất bí mật.
"Miễn lễ, ngồi đi!"
Lý Trị chỉ vào một cái ghế bên cạnh.
"Đa tạ bệ hạ!"
Hàn Nghệ ngồi xuống.
Lý Trị cười nói: "Hàn Nghệ, trẫm vô cùng hài lòng với màn biểu diễn của Phượng Phi Lâu các ngươi, lúc nãy cũng đã phong thưởng mọi người, nhưng duy chỉ thiếu một mình ngươi, ngươi nói đi, ngươi muốn ban thưởng gì?"
Hàn Nghệ chắp tay nói: "Bệ hạ đã thưởng cho Hàn Nghệ rồi, Hàn Nghệ không dám đòi thưởng nữa."
Lý Trị kinh ngạc nói: "Trẫm đã thưởng cho ngươi khi nào?"
Hàn Nghệ cười nói: "Hồi bẩm bệ hạ, ta chẳng qua chỉ là một thương nhân đứng sau màn mà thôi, chỉ cần đám Mộng Nhi thành công, tự nhiên sẽ đem đến rất nhiều lợi ích cho ta.
Kỳ thật bệ hạ có thể cho chúng ta đến đây biểu diễn, chính là sự khẳng định lớn nhất đối với Phượng Phi Lâu của thảo dân rồi, vừa là vinh quang vô thượng, cũng là phần thưởng tốt nhất.
Trên thương trường chỉ nói chuyện làm ăn, đừng nói bệ hạ đã ban thưởng rất nhiều cho đám Mộng Nhi, cho dù bảo thảo dân xuất tiền, thảo dân cũng nguyện ý bỏ tiền đến diễn."
Võ Mị Nương che miệng cười khúc khích, nói: "Ngươi đúng là biết ăn nói."
Chỉ một nụ cười, nhưng sóng mắt lưu động, mê hoặc vô cùng, mà đây vẫn là chưa có một chút ý quyến rũ nào đấy.
Nếu như thành tâm muốn quyến rũ, vậy thì phỏng chừng không có mấy nam nhân chịu được, xem ra đây cũng chính là lý do tại sao Lý Thế Dân đặt cho nàng cái tên Mị Nương.
Lý Trị cười ha hả, nói: "Ngươi yên tâm, trẫm tuyệt đối sẽ không bạc đãi ngươi."
Hàn Nghệ nói: "Đa tạ bệ hạ, Hàn Nghệ vô cùng cảm kích."
Lý Trị ho nhẹ một tiếng, nói: "Nghe nói câu chuyện 《 Bạch Sắc Sinh Tử luyến 》này là do ngươi nghĩ ra."
Hàn Nghệ gật gật đầu.
Lý Trị hiếu kỳ nói: "Tại sao ngươi muốn viết một câu chuyện tình yêu của thứ tộc và một sĩ tộc?"
Hàn Nghệ rất thẳng thắn nói: "Đây là là ta xuất thân là một nông phu, tất nhiên ta cũng mơ ước có thể giống như Hùng Phi."
Lý Trị ngẩn người, lập tức cười ha ha.
Võ Mị Nương cười khúc khích, nói: "Không lẽ ngươi cũng muốn tìm một nữ tử quý tộc làm thê tử?"
Cái gì mà nghĩ, vốn dĩ đã như vậy rồi, vợ ta là nữ tử thân mang huyết thống một hậu ba đế đấy.
Đương nhiên Hàn Nghệ sẽ không nói ra, nói: "Cũng không phải nói thảo dân nhất định phải tìm một nữ tử quý tộc làm thê tử, chỉ là nếu như gặp được người mình thích, hơn nữa nếu đối phương cũng thích thảo dân, bất luận nàng là quý tộc, hay là thứ tộc, thảo dân đều sẽ theo đuổi giống như Hùng Phi."
Lý Trị ồ một tiếng: "Cứ cho là ngươi dám theo đuổi, đối phương cũng sẽ không đáp ứng, nói không chừng sẽ còn rước họa vào thân, sĩ thứ thiên cách, môn đăng hộ đối, lẽ nào ngươi chưa nghe nói qua?"
Đương nhiên ta đã nghe qua rồi, đây là ta đang nói cho ngươi nghe.
Hàn Nghệ nói: "Ta có nghe qua, nhưng thảo dân cho rằng mỗi một người đều phải có quyền theo đuổi tình yêu của mình, cho nên thảo dân cho rằng chuyện này không có gì không thỏa đáng cả."
"Còn không thỏa đáng sao?"
Lý Trị nói có vẻ hơi hiếu kỳ.
Hàn Nghệ không kiêu ngạo không siểm nịnh nói: "Hồi bẩm bệ hạ, kỳ thật vở kịch của thảo dân không phải là phản đối môn đăng hộ đối.
Chẳng qua thảo dân cảm thấy môn đăng hộ đối hiện tại là một kiểu chủ nghĩa cực đoan, chứ không phải là môn đăng hộ đối chân chính.
Bởi vì tình yêu vốn nên sinh ra dưới sự môn đăng hộ đối, đây là điều phát sinh tự nhiên.
Một nữ tử quý tộc đọc đủ thi thư, tri thư đạt lễ, thì không thể yêu một tên nông phu một chữ cũng không biết, ăn vận xuềnh xoàng.
Bởi vì giữa họ không có tiếng nói chung, mà tình yêu nhất định là xây dựng trên cơ sở giao lưu, nếu đã không thể giao lưu thì làm sao có tình yêu."
Lý Trị nghe vậy thoáng gật đầu, không khỏi nói: "Nói có lý."
Hàn Nghệ lại tiếp tục nói: "Cũng giống như Hùng Phi và Diệp Tinh Tinh vậy.
Hùng Phi là một tài tử, tri thức đầy mình, tính cách cũng hài hước, phẩm cách tốt đẹp, nếu chỉ xét tu dưỡng cá nhân mà nói, là người hoàn toàn xứng đôi với Diệp Tinh Tinh.
Đây mới là môn đăng hộ đối chân chính.
Còn nếu Diệp gia gả Diệp Tinh Tinh cho một con cháu quý tộc chỉ biết ăn uống chơi bời, không có tri thức, vậy Diệp Tinh Tinh chắc chắn sẽ không hạnh phúc, đây cũng không phải là môn đăng hộ đối.
Cho nên phẩm cách, hứng thú, cùng với tu dưỡng của bản thân mới là môn đăng hộ đối chân chính.
Cũng giống như bệ hạ và Võ Chiêu nghi, mọi người vừa nhìn đã biết là trai tài gái sắc, trời sinh một đôi."
"Hay đấy, còn kéo cả ta vào làm gì."
Võ Mị Nương trừng mắt phượng lên, nhưng trong mắt lại tràn ngập sự vui vẻ.
Nữ nhân đều thích tâm khẩu bất nhất nha, ta không so đo với cô! Hàn Nghệ vội nói: "Hàn Nghệ nhất thời lỡ miệng, vẫn mong Chiêu nghi thứ tội."
Lý Trị cười ha hả nói: "Lời này của ngươi cũng không có sai, hơn nữa còn rất có lý.
Môn đăng hộ đối chân chính là ở tu dưỡng, cùng với phẩm cách và hứng thú của đôi bên, chứ không phải dựa vào một cái xuất thân để phán định."
Trong mắt Võ Mị Nương hiện lên vẻ vui thích.
Lý Trị dừng một chút, lại nói: "Không thể ngờ ngươi còn trẻ tuổi mà lại có cảm ngộ như thế?"
Hàn Nghệ trả lời: "Bệ hạ quá khen, nhưng thảo dân cho rằng, điều này không liên quan gì đến tuổi tác.
Định nghĩa của tình yêu vốn dĩ là tự do, yêu thì chính là yêu, không yêu chính là không yêu, rất khó để miễn cưỡng, một người có thể lừa gạt được bất cứ ai, nhưng vĩnh viễn không thể lừa gạt được bản thân mình."
Lý Trị cười gật gật đầu, đột nhiên nói: "Đúng rồi, trẫm nhớ trận chiến bình định Dương Châu năm ngoái, cũng có một người tên là Hàn Nghệ, trong trận chiến này đã lập kỳ công, có phải ngươi hay không?"
Trong lòng Hàn Nghệ vui vẻ, nói: "Là thảo dân."
Lý Trị nói: "Nghe nói ngươi bày không thành kế ở Dương Châu, không tốn một binh một tốt đã dọa cho phản quân không dám tiến công."
Hàn Nghệ ngượng ngùng nói: "Kỳ thật thảo dân vẫn có dùng tới mấy hòa thượng giả."
Lý Trị sửng sốt, bật cười ha hả, nói: "Vậy cũng rất giỏi rồi! Trẫm đã nghe qua trận chiến này, công lao của ngươi không thể bỏ qua nha!"
Hàn Nghệ nói: "Đối với trận chiến này, Hàn Nghệ không dám kể công, thảo dân cho rằng phản quân của Trần Thạc Chân thất bại chỉ là vấn đề thời gian.
Dưới sự trị vì của bệ hạ, Đại Đường ta tứ hải thái bình, bách tính an cư lạc nghiệp, ai cũng không muốn đánh trận.
Trần Thạc Chân là đang đối đầu với tất cả bách tính của Đại Đường.
Có câu là, Đắc đạo giả đa trợ, thất đạo giả quả trợ (Người được thế thì được nhiều trợ giúp, mất thế thì mất sự trợ giúp), thất bại của ả vốn đã chứ định, tất cả đều là nhờ công lao của bệ hạ."
Màn vỗ mông ngựa này đúng là không còn gì để nói, chỉ hai chữ, bay bổng!
Lý Trị cười ha hả, nói với Võ Mị Nương: "Nàng xem tiểu tử này, còn có thể kéo cả trẫm vào nữa, đúng là..."
Võ Mị Nương khẽ mỉm cười nói: "Thần thiếp cũng cho rằng Hàn Nghệ nói rất đúng, Trần Thạc Chân không thể thành công được."
"Nàng cũng giúp hắn cười nhạo trẫm."
Lý Trị cười cười, lại nói với Hàn Nghệ: "Nhưng bất kể thế nào, ngươi cũng đã bảo vệ bách tính Dương Châu, lập đại công thì hẳn là triều đình đã phong thưởng cho ngươi rồi chứ?"
Hàn Nghệ nói: "Việc này thảo dân không biết."
Lý Trị hơi hơi nhíu mày nói: "Ngươi không biết à, chuyện này sao có thể? Lẽ nào Dương Tư Nột đã che giấu công lao của ngươi."
"Dạ không."
Hàn Nghệ nói: "Là thảo dân đã rời khỏi Dương Châu khi phong thưởng vẫn chưa đến."
Lý Trị hiếu kỳ nói: "Ngươi biết rõ triều đình sẽ phong thưởng cho ngươi, tại sao lại rời khỏi Dương Châu lúc đó."
Hàn Nghệ trầm mặc không nói.
Lý Trị nói: "Chẳng lẽ ngươi còn muốn giấu trẫm sao?"
"Hàn Nghệ đáng chết."
Hàn Nghệ đột nhiên đứng dậy, khom người vái lạy.
Lý Trị cau mày nói: "Sao thế? Chẳng lẽ trong đó còn có ẩn tình?"
Hàn Nghệ nói: "Thật ra...!thật ra thảo dân là bị đuổi khỏi Dương Châu."
"Cái gì?"
Lý Trị cả kinh, nói: "Tại sao ngươi bị đuổi khỏi Dương Châu?"
Hàn Nghệ tâm niệm nhất động, ngượng ngùng nói: "Bởi vì...!bởi vì thảo dân ẩu đả với quý tộc."
Truyện khác cùng thể loại
91 chương
34 chương
62 chương
27 chương
67 chương
28 chương