Thanh Niên Nhàn Rỗi Ở Đường Triều
Chương 110 : Không thành kế (hạ)
Dịch: mafia777
Phải biết rằng kiếp trước Hàn Nghệ từ nhỏ chỉ từng thấy một mặt của tầng thấp nhất hắc ám nhất xã hội, nguy hiểm này đối với hắn mà nói, cũng đã là tập mãi thành thói quen rồi, cho nên có rất ít cái gì có thể khiến cho hắn sợ hãi, có lẽ hắn sợ nhất chính là cặp chân dài xuất quỷ nhập thần kia của Tiêu Vân mà thôi, bất kể nói thế nào, lúc này hắn chẳng những không sợ, ngược lại còn có vẻ vô cùng phấn khích, đây chính là trạng thái tốt nhất của hắn.
Sau khi tìm được Bồ Tát vàng về, Hàn Nghệ từng một lần muốn rửa tay gác kiếm, nguyên nhân là do nghề này đã không thể làm hắn hưng phấn, cảm thấy rất là không thú vị, nếu không thú vị, vậy liền không cần phải tiếp tục nữa, nhưng hôm nay hắn lại lần nữa tìm về được sự hưng phấn như ngày xưa, bởi vì cái này rất kích thích a, sinh mạng ở nơi này trong chớp mắt, giống như hai người cao thủ đang đối quyết, trong phần lớn thời gian đều đang bày kiểu, đều đang trầm mặc, nhưng vừa ra tay, liền lập tức thấy rõ ràng.
Hiện giờ đồng dạng cũng là như thế, chỉ cần đối phương tiến công, bọn họ liền Game Over rồi, nhưng nếu như đối phương không tiến công, thì bọn họ thực sự là tìm đường sống trong cõi chết.
Trong lòng Hàn Nghệ khẳng định có cảm giác thành tựu rất lớn, hắn còn chưa bao giờ từng lừa gạt nhiều người như vậy.
Nhưng Dương Triển Phi không phải là Hàn Nghệ, Dương Triển Phi tuy rằng xuất thân quân phiệt thế gia, nhưng dù sao tuổi còn rất trẻ, tuy rằng y từng một lần vô cùng tự tin, nhưng nhìn thấy nhiều kẻ thù như vậy đối diện với cửa thành trống không của chính mình, ngươi nói không khẩn trương, vậy khẳng định là giả dối, mạo hiểm mồ hôi nói: "Đây khả năng chỉ mới là tiền quân của bọn chúng."
"A!"
Hàn Nghệ kinh ngạc nói: "Nhiều người như vậy mà vẫn chỉ là tiền quân."
Dương Triển Phi nói: "Căn cứ tin tức phía trước mà xem, phản quân chí ít có hơn một vạn người, nơi này tối đa cũng chỉ có sáu bảy ngàn người."
Cổ đại hành quân, không phải là một loạt xông về phía trước, đường chỉ rộng có như vậy, nếu binh lực nhiều ấy mà, thì sẽ phân thành ba quân tiền-trung-hậu, thậm chí còn có hai quân tả hữu, ít người hơn một chút, thì phân tiền quân và hậu quân.
Hàn Nghệ chưa từng đánh giặc, căn bản nhìn không ra đối phương có bao nhiêu người.
Dương Triển Phi lại nói: "Hình như yêu nữ cũng tới."
Yêu nữ, Hàn Nghệ một lát vẫn còn chưa kịp phản ứng, nhưng lập tức cũng hiểu được yêu nữ trong miệng Dương Triển Phi là chỉ Trần Thạc Chân, khẩn trương nhìn lại: "Ở đâu ở đâu?"
Dương Triển Phi nói: "Ngươi không nhìn thấy lá cờ màu vàng kia sao, cái loại cờ này ở Đại Đường chúng ta, chỉ có Hoàng thượng mới có thể dùng, không thể tưởng được yêu nữ kia chẳng những học chế độ của Đại Đường ta. Muốn làm phó xạ chế, ngay cả hoàng kỳ mà cũng bắt chước."
"Hóa ra là như vậy."
Hàn Nghệ hơi có vẻ tiếc nuối, nói: "Đáng tiếc thật sự là quá xa, nhìn không rõ người lắm, ta thật ra rất muốn kiến thức một chút Trần Thạc Chân này có phải có ba đầu sáu tay hay không."
Tiếng ồ lên dần dần tán đi. Trong ngoài tường thành lại khôi phục yên tĩnh như vừa rồi, chỉ có điều ngẫu nhiên vẫn nghe thấy tiếng vó ngựa gõ gõ xuống mặt đất.
Hai quân đối chọi, không, phải nói là mười La Hán dũng chiến vạn người.
Vừa nghe chính là một câu chuyện xưa vô cùng bi tráng a.
Chỉ có điều khung cảnh có chút yên tĩnh, hai bên đều vẫn không nhúc nhích, thật giống như Ngưu Lang Chức Nữ đứng ở hai bờ sông Ngân, thâm tình chân thành nhìn đối phương vậy.
Đang lúc này, nghe được một tiếng bước chân, chỉ thấy một người đi đến.
Dương Triển Phi hiện giờ vô cùng khẩn trương, dây thần kinh đều bị kéo căng, không đợi người tới nói chuyện. Liền vội vàng hỏi: - Xảy ra chuyện gì vậy?
Người kia nói: "Khởi bẩm nhị công tử, đối phương đã phái người đến ba cửa còn lại để tìm hiểu."
Dương Triển Phi nói: "Có bao nhiêu người"
"Chỉ có hơn mười người."
Hàn Nghệ lại ung dung nói: "Giờ đều giống nhau, nếu bọn chúng dám vào công, đánh bên nào chúng ta cũng đều là chết, nhị công tử không cần vì thế mà lo lắng."
Tuy rằng hắn cũng chưa từng đánh trận, nhưng cũng biết thành này có bốn đạo cửa đấy. Nếu đối phương không phái người đi tìm hiểu, đó mới gọi là quái sự.
Tuy nhiên ba mặt còn lại đều là giống nhau, đều là cửa thành mở rộng, không thành kế vốn là rút củi dưới đáy nồi. Hoàn toàn không để đường rút lui cho mình, nếu ngươi chỉ mở ra một cánh cửa, còn lại ba cửa kia lại đóng chặt, vậy cũng quá giả dối rồi, diễn trò thì phải diễn nguyên bộ, dù sao chỉ cần đối phương dám đánh, mở một cánh cửa và bốn cánh cửa cũng không có gì khác nhau.
Lúc này, tình huống của bốn cửa Đông Nam Tây Bắc là hoàn toàn giống nhau, mười kim La Hán cộng thêm một hòa thượng khoác áo cà sa trấn thủ.
Dương Triển Phi dĩ nhiên cũng biết cái đạo lý này, vấn đề là đối phương có thể đánh hay không thôi.
Trừ phi quân địch thối lui, nếu không trải tim Dương Triển Phi vẫn bị treo ngược lên...
Trong lúc đó, trung quân địch quân có một đội nhân mã đi ra, ước chừng có hơn hai mươi người, nữ có nam có, nam trên đầu buộc khăn lục, mà nữ thì buộc khăn đỏ.
Hơn hai mươi người này cưỡi ngựa thong thả tiến lên trước, hơn hai mươi người đi tới, không khí cũng lập tức liền khẩn trương.
Mười "Thần tăng" kia sợ tới mức đều toát mồ hôi, giờ nếu có kính viễn vọng, nhất định là nhìn xuyên rồi.
Dương Triển Phi thấy vậy, đồng dạng tim cũng treo tọt lên tận cổ họng, đổ mồ hôi chảy ròng.
Thế này con mẹ nó thật sự là quá kích thích mà.
Trong mắt Hàn Nghệ tỏa ánh sáng, nói: "Nhị công tử, ngươi không cần lo lắng, bọn họ chỉ là đến tìm hiểu hư thực thôi, hơn nữa chúng ta còn có hậu chiêu, ta sẽ đi ngay bây giờ phân phó bọn họ lập tức bắt đầu bước hành động thứ hai."
Đúng rồi, chúng ta còn có hậu chiêu đấy. Dương Triển Phi vội vàng nói: "Vậy ngươi mau đi đi."
Hàn Nghệ đi ra ngoài cửa, ở đầu bậc thang vẫn luôn có một người ở nơi đó đợi mệnh.
Hắn lập tức phân phó nói: "Có thể bắt đầu rồi."
"Vâng."
Người này vội vàng đi xuống dưới bậc thang.
Chỉ thấy trên một mảnh đất trống ở gần sát tường thành trong thành, có trên trăm người tu hành, ngồi xếp bằng, bốn phía tất cả đều là quan binh nhìn, kỳ thật trước đó Hàn Nghệ chuẩn bị cho bọn họ lên tường thành ngồi cơ, nhưng sợ bọn họ sợ quá rồi la to, hay hoặc là bên trong có gian tế, sẽ để lộ cơ mật, vì thế thi mới an trí bọn họ ở trong này, và còn phân phó, nếu ai có dị động, trực tiếp giết không tha.
Người kia vừa xuống tới phía dưới, lập tức hướng tới mấy quan tướng tăng nhân trông giữ cửa nói: "Nhị công tử có lệnh, có thể bắt đầu rồi."
Tên quan tướng kia lập tức hướng tới hơn trăm tăng nhân nói: "Các ngươi mau chóng tụng kinh."
Quan tướng vừa ra lệnh một tiếng, hơn trăm danh tăng nhân bắt đầu niệm lên, thanh âm không nhỏ, nhưng cũng không phải là tiếng thét chói tai, mà là một loại thanh âm trầm thấp.
Tiếng ong ong, làm người ta buồn ngủ.
Trên tường thành, dù sao Hàn Nghệ cũng chả nghe hiểu câu nào, nhưng không có vấn đề gì, các ngươi niệm là chuyện của các ngươi, đừng nói là kinh Phât, cho dù ngươi niệm Ngọc Nữ Tâm Kinh cũng đều được a.
Thằng nhãi này cúi thấp thân mình tránh ở dưới lỗ châu mai, ghé mắt nhìn xuống bên dưới, quả nhiên, hơn hai mươi người tiến đến tìm hiểu hư thực nghe được bên trong thành đột nhiên vang lên tiếng tụng kinh. Dường như bị chấn kinh, nghe một lát, mà trong trận doanh phản quân cũng phát ra từng trận tiếng ồ lên.
Nhãi nhép, trò hay vẫn còn ở phía sau cơ. Hàn Nghệ vẻ mặt cười gian.
Hơn hai mươi người kia dường như giao lưu một phen, lập tức lại tiếp tục đi chậm về phía trước, trông có vẻ vô cùng cẩn thận.
Tiếng tụng kinh vang lên không lâu sau, một tên binh lính đứng ở bên cạnh quần tăng, vội vàng hướng trên cổng thành huy động một lá cờ nhỏ.
Y huy động không bao lâu, chỉ thấy nơi đài cao trên tường thành kia, một khối vải đỏ từ sau lưng hòa thượng khoác áo cà sa màu đỏ đột nhiên bay lên.
Gió thu thổi qua, phát ra vài tiếng phần phật.
Vải đỏ giống như đột ngột từ mặt đất mọc lên này, nhìn kỹ, thì vô cùng dày, duy chỉ có giữa và trên mới có một khoảng khá mỏng, cũng giống như cởi sa tơ lụa vậy.
Nhưng mà, cảnh tượng này dường như vừa đã dọa đến phản quân tiến đến tìm hiểu, bọn chúng lại lần nữa ngừng lại. Ngưng mắt nhìn đài cao kia, bởi vì trước đó ánh mắt bọn họ đều đặt ở chỗ những Kim hòa thượng treo lơ lửng giữa trời kia, không có quá chú ý đến đài cao kia, hiện giờ mới phản ứng tới, thì ra nơi đó còn có một tên hòa thượng đang ngồi.
Tiếng tụng kinh vang to lên.
Chỉ thấy bên trong tường thành có ba người đứng ở chỗ ánh mặt trời chiếu xuống, trong đó hai người mang một gương đồng hình trứng lớn, nhưng lại dùng vai day để phủ lên, ở vị trí trung tâm gương đồng. Còn có một khối gương đồng nhỏ dán chặt lấy, rất nhỏ, chỉ bằng một quả vải thôi, mặt trên cũng không dùng vải bố bọc lại, ánh sáng mặt trời chiếu vào gương đồng nhỏ, phản xạ đến lên trên vải đỏ kia, hai người mang gương đồng lớn, hơi điều chỉnh góc độ chút, sau khi đợi cho một nhúm nhỏ tia sáng chiếu vào trung tâm tấm vải đỏ thì ngừng điều chỉnh. Một người khác hướng tới người phía xa vung lá cờ gật đầu.
Người nọ lập tức lại lần nữa huy động lá cờ.
Không bao lâu, chợt nghe đến ngoài thành truyền đến từng trận tiếng thét chói tai.
Hòa thượng mặc áo cà sa màu đỏ nguyên bản đamg ngồi ở trên đài cao kia, đột nhiên từ từ bay lên, tư thế như trước, chân vẫn còn khoanh vào cơ.
Đám quân tướng sĩ làm phản nhìn thấy hòa thượng này đột nhiên bay lên, có không ít người tố chất tâm lý kém, đều sợ tới mức kêu to lên.
"Thần tăng" này mặc dù là lơ lửng, nhưng trước sau vẫn yên lặng đấy, bọn họ không hề động, nhưng hòa thượng này thì lại bất đồng, ông ta là ở trước mắt mọi người mà chậm rãi bay lên, hình ảnh rõ ràng là hoành tráng hơn, cũng đẳng cấp hơn một chút.
Những người tiến đến tìm hiểu đó lại ngừng lại, nhưng rất nhanh, bọn họ lại đi tới.
Hàn Nghệ nhìn thấy vậy cũng không khỏi nhíu mày: "Kỳ quái."
"Cái gì kỳ quái?"
Chợt nghe được bên cạnh có người nói chuyện, không khỏi hoảng sợ, quay đầu nhìn lại, thì thấy là Dương Triển Phi, kinh ngạc nói: - Nhị công tử, ngươi thế nào lại đi ra vậy.
Dương Triển Phi nói: "Bên trong dù sao cũng chỉ có một cái lỗ, không thể quan sát được toàn cục."
Hàn Nghệ gật gật đầu, nhưng thật ra cũng không hoài nghi, lại không biết do Dương Triển Phi một mình ở bên trong khẩn trương muốn chết, cho nên mới đi ra tìm Hàn Nghệ. Dương Triển Phi lại hỏi: "Mới vừa rồi ngươi nói cái gì kỳ quái đấy?"
Hàn Nghệ do dự một lát, chỉ vào thám tử còn đang thong thả đi tới, nói: "Ta cảm thấy Trần Thạc Chân đang ở trong đó."
"Cái gì?"
Dương Triển Phi không khỏi kinh sợ hét lên một tiếng, lập tức khẩn trương hướng mắt nhìn về phía trước, thấy đối phương hết thảy đều bình thường, lúc này mới nhẹ nhàng thở ra, lại thấp giọng nói: "Ngươi nói Trần Thạc Chân chính là ở trong đó?"
Hàn Nghệ gật gật đầu nói: "Ta thấy bọn họ dừng lại ba lần, người xung quanh tựa hồ đều nhìn về phía người ở giữa kia, sau đó lại tiếp tục đi tới, nếu như là người bình thường, hẳn là đã sớm bị dọa lui rồi, hơn nữa bọn họ dừng lại ba lần, cũng nói bọn họ có sợ hãi, nhưng mỗi lần lại tiếp tục đi tới, có thể thấy được trong đó chắc chắn có cao nhân ở, ta nghĩ vô cùng có khả năng là Trần Thạc Chân, chỉ tiếc ả vẫn nấp ở trong đám người đó, ta đã thay đổi mấy tư thế, không, góc độ, nhưng vẫn không nhìn tới mặt của ả."
Dương Triển Phi khẩn trương nói: "Nếu là như vậy, những tiên thuật của ngươi vô cùng có khả năng đã bị ả nhìn thấu rồi."
"Nhìn thấu thì không đến mức, nhưng khẳng định ả cũng biết đây không phải tiên thuật gì cả."
Nói tới đây, Hàn Nghệ cười: "Tuy nhiên cái này không trọng yếu, ta cũng không tính toán làm cho ả sợ, ta nói rồi, ta đây chỉ là gậy ông đập lưng ông, ngươi chờ xem cho kỹ nhé, bọn họ lập tức sẽ quỳ xuống."
Khi nói chuyện, hòa thượng khoác áo cà sa màu đỏ kia đã bay cao lên đến hơn một trượng, ngoại trừ một khối vải đỏ kia, có thể nói là từ trên cao nhìn xuống.
Bay lên đến đây, liền ngừng lại.
Cùng lúc đó, bên trong thành một người tiến lên trước kéo mạnh tấm vải bố bao che lấy cái gương đồng lớn xuống.
Đây chính là ánh mặt trời vào lúc chính ngọ, vô cùng mãnh liệt, một đạo cường quang từ mặt kính bắn ngược đi ra, vừa lúc liền chiếu vào vùng mỏng manh trên tấm vải đỏ kia.
Đám phản quân nguyên bản nhìn thấy hòa thượng kia bay lên, hai chân cũng đã như nhũn ra, lại gặp được quanh đỉnh đầu hòa thượng này, đột nhiên xuất hiện một đạo vầng sáng kim hồng sắc hình tròn, chiếu lấp lánh, xa xa nhìn lại, thật giống như trên đầu hòa thượng kia phát ra kim quang vậy, lại thêm tiếng tụng kinh kia, đây nếu không phải là thần Phật giáng lâm, thì quỷ cũng không tin nổi.
"Thần Phật giáng lâm, Thần Phật giáng lâm."
Lại nghe thấy trong đám phản quân có một người la lớn.
Tiếng hô này vừa cất lên, quân tướng sĩ làm phản quỳ xuống như dời non lấp biển, quỳ bái, đứng ở trên tường thành nhìn xuống, khung cảnh kia mới hùng tráng làm sao.
"Quỳ xuống, đều quỳ xuống thật rồi."
Dương Triển Phi vừa thấy đám phản quân quả thực đã quỳ xuống, không khỏi vui mừng quá đỗi.
Truyện khác cùng thể loại
91 chương
34 chương
62 chương
27 chương
67 chương
28 chương