Lại lần nữa đổi vị trí. “Uy uy uy ──” Nặng nề đặt cái bình bằng đất sét trắng trên tay xuống, Mị Ảnh giận tái mặt,“Ngươi đến tột cùng có chuyện gì?” “Cùng ngươi uống rượu a.” Kỉ Vân cười nói. “Cực kì không cần.” Ăn phải cự tuyệt rõ ràng, Kỉ Vân vẫn là vẻ mặt vui vẻ, vươn tay hướng chỗ bên cạnh Mị Ảnh ngồi xuống, “Tiểu nhị, lại thêm ba bầu rượu, nhớ rõ ta muốn loại mạnh nhất! A…… Còn có, đem thêm hai cái chén to.” Tiểu nhị nghe xong, vội vàng lên tiếng trả lời, tay chân cũng rất nhanh, không đến một lát đã đem đến ba hồ liệt tửu, còn có hai cái chén không. “Khách quan, của các ngài.” “Cám ơn, tay chân thực nhanh nhẹn. Cái này tặng cho ngươi.” Từ trong lòng cầm bạc đưa cho tiểu nhị. Tiểu nhị mở to mắt, cúi đầu nhìn nén bạc trong lòng bàn tay, nặng trịch, hắn vừa mừng vừa sợ, liên tục khom người hướng Kỉ Vân nói lời cảm tạ. “Cám ơn khách quan, cám ơn khách quan!” Kỉ Vân mỉm cười, ý bảo tiểu nhị cứ đến chỗ những khách nhân khác. Tiểu nhị tuổi còn trẻ hướng Kỉ Vân lại nói mấy lời tạ ơn, sau khi đem bạc thanh thản để trong ngực mới mừng rỡ rời đi. Mị Ảnh lãnh nhãn nhìn tình huống trước mặt. “Giả người tốt.” Cùng người nào đó đồng dạng. Hắn cười mà không đáp. “Đừng nói nhiều như vậy, chúng ta uống rượu a! Thống thống khoái khoái uống rượu a!” Hắn thay Mị Ảnh rót  bát rượu. “Uống đi!” Mị Ảnh nhìn hắn một cái, sờ lên cái chén tám phần đầy rượu, nâng lên, ngửa đầu rót vào, đợi đến thấy đáy mới buông xuống. “Thật, quyết đoán, lại đến.” Bưng lên, lại vì hắn rót rượu. Y  buồn bực uống rượu, rót lại uống, uống lại đầy, rượu rơi vào trong bụng rốt cuộc đã không biết bao nhiêu, y  cũng nhớ không rõ. Đầu vừa nặng lại choáng váng, đại khái là say. “Ngươi sao không uống?” Y lúc này mới phát hiện, Kỉ Vân căn bản chưa động vào một giọt rượu. “Ngươi tâm tình kém, không cùng ngươi đoạt uống rượu.” Hắn nói. Mị Ảnh hừ một tiếng, “Ai nói lòng ta có chuyện!” “Nếu không kém lại như thế nào đến nơi này mua rượu giải sầu?” Hắn hỏi lại. Mị Ảnh không lên tiếng, trầm mặc lại uống thêm một chén rượu mạnh. “Muội tử ngươi…… yêu mến Giản Phàm?” “Ngươi yêu mến Giản đại phu?” “Ngươi, ngươi bịa chuyện!” Mị Ảnh sợ hãi cự tuyệt. “Ngươi cùng Giản đại phu không phải tình nhân sao?” Trong nháy mắt, Mị Ảnh quay đầu nhìn hắn, vẻ mặt khiếp sợ. Hắn, hắn như thế nào…… “Ngươi cùng Giản đại phu là tình nhân?” Kỉ Vân lại hỏi lần nữa. “Ai nói với ngươi thế?” “Ai nói với ta quan trọng sao?” Nhún vai. Mị Ảnh không nói lời nào. “Ta cũng không phải là phản đối ngươi cùng Giản đại phu cùng một chỗ, chỉ là, nam nhân cùng nam nhân…… Dù sao cũng là đồng tính  luyến, nghĩ như thế nào đều cảm thấy kỳ quái……” Kỉ Vân ảo não cào cào tóc, nghĩ nên dùng giọng điệu uyển chuyển như thế nào hướng Mị Ảnh biểu đạt. “Ngươi thực yêu mến Giản đại phu? Hai người các ngươi có tâm ý liên thông?” …… Tâm ý liên thông? Mị Ảnh cười khổ, bên môi dẫn theo nét khổ sáp. “Liên thông? Ta cùng hắn…… Không có cái loại cảm giác này.” Tạm thời đừng đề cập đến y đối với Giản Phàm ý tứ ra sao, chỉ từ phương diện của Giản Phàm kia mà nói, hắn chỗ chỗ đều có người yêu mến, tám phần là ‘ Trình Dịch ‘ trong miệng Kỉ Vân từng nói ra kia, Giản Phàm hắn…… bất quá chỉ là xuyên qua y tìm kiếm hình dáng của Trình Dịch mà thôi. Một ít lời nói yêu mến, đến tột cùng là nói với y hay là nói với “Trình Dịch’’ có quan hệ huyết thống với y kia? Chắc là người kia a. Y thì ra tưởng rằng mình chẳng thèm để ý.. Thử qua, mới phát hiện căn bản không có biện pháp a. Y và Giản Phàm bất quá là hữu nghị đơn thuần  đơn thuần là thầy thuốc cùng bệnh nhân, người trong lòng Giản Phàm là ai Mị Ảnh căn bản sẽ không để ý, sẽ không bởi vì Giản Phàm toát ra ôn nhu mà tự ôm mộng tưởng. Ôn nhu, là muốn dành cho ai  ? Nụ cười kia, là vì ai mà triển lộ? Nói cho cùng, y  hay là đối với Giản Phàm động tâm mất rồi? Nhưng mà người đối phương yêu mến nếu lại không phải là y. Hoàng Thượng? Y ái mộ Hoàng thượng? Đột nhiên phát giác, chính mình tựa hồ có một đoạn thời gian không nghĩ tới Hoàng Thượng. Nhớ lại Hoàng Thượng tâm tình chua xót cũng không lặp lại. Khó không chắc chắn y thực đối Giản Phàm động cảm tình? Mị Ảnh vội vàng lại rót chén rượu, đè nén điên cuồng gào thét mà miêu tả sinh động ái tình. “Mị Ảnh?” Vội vàng hoàn hồn, y nhìn gần Kỉ Vân ngay trước mắt, liễm hạ lông mày, “Ngươi suy nghĩ nhiều, hắn không thương ta.” “Như vậy ngươi thương hắn?” Giương mắt, chột dạ lại cúi xuống, “Ta…… mới không có.” “Mị Ảnh, ta là vì muốn tốt cho ngươi mới nói như vậy, hai người các ngươi cùng một chỗ chắc là không có khoái hoạt. Ta nhìn ra được, Giản đại phu đối với ngươi cũng không phải chỉ là yêu, ánh mắt hắn nhìn ngươi trộn lẫn rất nhiều tình cảm, loại tình yêu không thuần túy này sẽ chỉ làm ngươi thống khổ.” Mị Ảnh cùng Giản đại phu, hắn lúc trước sớm đã có nghi kị, không khí vờn quanh giữa hai người bọn họ quá biến hoá kỳ lạ, nếu nói là bằng hữu bình thường lại có vẻ không giống, hôm nay Tiểu Khiết đối với hắn nói chuyện khó mà tin được kia, phảng phất hết thảy đều được nói rõ ràng. Vì sao Mị Ảnh luôn luôn đợi bên cạnh Giản Phàm. Vì sao Giản Phàm nhìn qua  con ngươi Mị Ảnh luôn nhu tình như nước. Thì ra, thì ra…… Chuyện là như vậy. ______________________