Mị Ảnh ngủ tỉnh, đầu chếch đi, hốt hoảng. Giản Phàm đã trở về, ngồi ở bên cạnh y, cười yếu ớt nhìn qua y. “Trở về lúc nào?” “Được một thời gian ngắn.” “Ta ngủ thật lâu?” “Một phút đồng hồ thôi.” Thay y bưng chén cơm, “Mau ăn, nếu không dùng bữa thì lạnh mất.” “Ngươi vừa mới đi làm cái gì đấy?” Có lẽ là đầu quá mức đau đớn, Mị Ảnh cũng không cự tuyệt ý tốt của Giản Phàm, thuận theo ăn vài miếng cơm. “Dò đường, tìm vị trí [Hồng tuyền].” Sau khi nói xong, hắn theo trong ngực lấy một chuỗi hình cầu màu đỏ gì đó. “Cho ngươi.” Mị Ảnh lúc đầu có chút quen mắt, nhìn một hồi sau, mới nghĩ ra danh tự thứ này. Nghe nói mứt quả rất ngọt nị. Trên mặt không có gì ba động, liếc qua, đem ánh mắt thu hồi nhìn lên chuỗi mứt quả trước mặt, “Ta không ăn đồ ngọt.” Giản Phàm ngơ ngác một chút, thì thào,“Ta nghĩ ngươi thích ăn cái này.” Đột nhiên, Mị Ảnh trong nội tâm có một cỗ cảm xúc kỳ dị, trong miệng không tự giác thốt ra: “Đến tột cùng ngươi mua là để cho ai?”  Lời vừa nói ra khỏi miệng, mình lại càng hoảng sợ, không rõ nói ra lời này là dụng ý gì. Mà Giản Phàm thì là sửng sốt, kinh ngạc. “Ngươi cho là ta chưa nói đi.” Vội vàng bối rối, Mị Ảnh ném ra những lời này. Bới mấy ngụm cơm trắng, liên tục ăn mấy món ăn, xong y đặt chén xuống. “Ăn no rồi.” “Này ──” Nắm mứt quả trong lòng bàn tay đưa hướng Mị Ảnh. “Ta nói ta chán ghét ăn đồ ngọt!” Y vung mở. Giờ phút này Mị Ảnh, lần đầu tiên thống hận mứt quả trong tay Giản Phàm như thế. Trước kia Mị Ảnh chỉ là không thích đụng, cũng là bởi vì quá lâu chưa có xem chuỗi quả hình cầu, cho nên cảm thấy lạ lẫm, chính là hiện nay, Mị Ảnh trong nội tâm lại căm hận mứt quả. Tâm tình biến đổi quá lớn, khiến cho y tức giận hừng hực nói ra câu nói kia. “Thật có lỗi.” Hắn thu tay lại. Mị Ảnh đưa lưng qua hắn, trong nội tâm nổi lên cảm giác áy náy, lăn qua lăn lại thật khó chịu. Hôm nay cũng không biết là như thế nào lại như vậy? Rõ ràng vừa rồi khá tốt, có lẽ sau khi Giản Phàm xuất ra xuyến mứt quả, tâm tình của y liền bắt đầu bực bội buồn chán. Y tựa hồ đối với mứt quả kia, thấy thế nào cũng không vừa mắt. Mị Ảnh từ trong phòng đi ra. “Đi đâu đó?” Cước bộ dừng lại, “Đi một chút.” Vứt ra những lời này, Mị Ảnh rất nhanh rời đi. Thái dương đã rơi xuống, trong khách điếm khách nhân rải rác không có mấy. “Tiểu nhị, một bình rượu.” Tiểu nhị động tác cũng là lanh lợi, trong chốc lát, đã bưng lên một bình rượu, Mị Ảnh đem vài văn tiền còn sót lại trên người đưa cho tiểu nhị. Mị Ảnh gần đây không động vào rượu, mỗi trở cùng Quỷ Ảnh uống rượu, y luôn gục trước vị kia. May mắn rượu này tính không gắt, mấy chén rượu vào bụng, vẫn có thể bảo trì một chút thanh tỉnh. Lấy tâm tình không rõ vừa rồi của mình, y đối với chính mình cảm thấy lạ lẫm đến cực điểm. Giản Phàm ra ngoài, thuận đường mua xuyến mứt quả cũng là một phần hảo ý, chính là thế nhưng y lại dẫm nát bét tâm ý Giản Phàm, trong ngực có chút buồn bực, còn có nồng đậm cảm giác áy náy. Nhưng…… Mỗi nhìn thấy mứt quả Giản Phàm giữ tại trong lòng bàn tay, trong nội tâm liền thành một dạng cảm giác không thoải mái. Còn có vừa rồi, y sao lại sẽ nói ra những lời khó hiểu như vậy? Y cảm giác, cảm thấy Giản Phàm tâm cũng không phải là đặt ở trên người y, hắn nói thương y, nhưng Mị Ảnh không có cảm nhận được luyến ái theo như lời Giản Phàm. Hắn càng nhiều lần nói ra ái ngữ, Mị Ảnh càng cảm thụ không đến. Chỉ có tràn đầy hư không. Giản Phàm nhìn y ánh mắt  là như vậy thực nhiệt thực nhu, nhưng ôn nhu của hắn là dành cho ai? Thật sự là bản thân y sao? Nếu như không phải y, vậy là ai? Mị Ảnh suy nghĩ lại, nghĩ đến đầu thấy đau, lại không cho ra được kết luận gì. Tính, mình quả thật là có chỗ không đúng, là chính mình có sai trước. Một chút nữa trở về phòng, phải hảo hảo xin lỗi Giản Phàm. Châm lại uống, uống lại châm, qua mấy mươi lần, trong nháy một bình rượu đã thấy đáy. Đột nhiên, trước mắt xuất hiện một cái bóng. “Trình Du?” Mị Ảnh ngẩng đầu, trước mắt xuất hiện một thiếu niên cao lớn.