Mị Ảnh không dám tin vào cảnh tượng y nhìn thấy trong phòng lúc này. Hoàng Thượng…Cùng Bạt Thác Vô Nhược… Không….Sao lại như vậy được? Hoàng Thượng sao có thể có loại quan hệ này với hắn ta? “Hoàng Phủ Duật…Duật ── Đừng ghét ta…A a…” Trong phòng, hai gã nam tử chăm chú quấn lấy nhau, đôi chân trắng nõn tách ra, người nọ ngồi ở trên người  Hoàng Phủ Duật, tùy ý lắc lư nương theo luận động của Hoàng Phủ Duật, hai mắt đầy sương mù, cả khuôn mặt hắn đều đẫm nước mắt. Như vậy là sao? Hôm nay ban ngày vốn không phải do y phụ trách thủ vệ, nhưng Quỷ Ảnh hôm qua đột nhiên lại bị phái xuất cung điều tra sự tình, bởi vậy Quỷ Ảnh không ở trong Nội cung suốt mấy ngày nay, y liền chẳng phân biệt ngày đêm trông coi Hoàng Thượng. Cơ mà… Lại gặp được tình cảnh như vậy. Hoàng Thượng cùng Bạt Thác Vô Nhược…Giao hợp…Mà cả hai đều là nam nhân… Y chấn động đến không thở nổi, ngực phát ra từng trận co rút đau đớn. Y có thể thập phần khẳng định, Hoàng Thượng yêu mến nữ nhân, hắn không có khả năng có ý đối với nam nhân, bằng không, sao hắn lại nào nạp nhiều vị phi tử thị tẩm đến vậy? Nhưng, hình ảnh trước mắt lại hung hăng đánh nát nhận thức của y. Bởi vì biết rõ Hoàng Thượng sẽ không thích nam nhân, cho nên y mới cất giấu tình cảm của mình. Mười năm rồi, y nhẫn nại vì cái gì? Vì sao mà phải nhiều lần đè nén lại khát vọng yêu thương của chính mình? Châm chọc, thật sự là châm chọc mà. Nguyên lai chỉ cần mở ra hai chân là có thể vịn vào Hoàng Thượng, tựa như Bạt Thác Vô Nhược, chủ động bò lên trên đùi Hoàng Thượng, Hoàng Thượng sẽ thỏa mãn hắn… Đã như vầy, vậy y ── Trong lúc đó, y nén xuống những suy nghĩ trong đầu mình. Không được! Y không thể làm như vậy. Y làm sao có thể hành động giống như Bạt Thác Vô Nhược? Sau đó, trong mắt Hoàng Thượng, y sẽ trở thành cái dạng người gì? Nhất định là xem thường a? Sau đó ── hắn sẽ cảm thấy thất vọng. Tự trọng  của y không cho phép y làm như vậy. Y thà rằng Hoàng Thượng coi mình là ái tướng, coi là thủ hạ trung tâm, chứ không bao giờ muốn trông thấy ánh mắt chán ghét của Hoàng Thượng, y không có cách nào chấp nhận nổi. Diêu diêu hoảng hoảng, y rời khỏi Tây cung, phi thân ra khỏi Hoàng Cung, một cỗ kí ức liền hiện ra. Không nghĩ Luân Vi lại giống Bạt Thác Vô Nhược, cũng không muốn ở trong cung nhìn  Hoàng Thượng tiếp tục giao hợp cùng nam nhân khác, y không có cách nào khác. Có lẽ sau này, còn có lần thứ hai, lần thứ ba… Y không chịu nổi. Trong lòng y rối loạn, rất đau, rất đau. Thầm yêu hắn đã mười năm, mười năm chấp nhất cuối cùng, toàn bộ lại đổ bể. Sau khi rời khỏi Hoàng cung thì sao, lẽ nào y vẫn muốn trở lại đó sao? Trở về nơi đã kiềm chế tình cảm y suốt mười năm tù cùng cực đó sao? Tính, rời đi a! Y không muốn suy nghĩ gì nữa…Trở về nhìn hắn và những người khác giao hợp, sau đó lại lần lượt đả thương lòng mình thì thà rằng rời đi có lẽ y sẽ bớt đau thương hơn. Lần đầu tiên yêu mến một người đến thế, nhưng lại chẳng thể kể cho ai hay. Vận mệnh của y luôn như vậy, nhấp nhô, sóng gió. Bảy tuổi, mất đi người nhà. Tám tuổi, người duy nhất yêu thương y là ăn mày cũng ly khai. Sau đó, y gặp Hoàng Thượng. Mỗi khi luyện võ, lúc luyện đến mệt mỏi, khuôn mặt Hoàng Thượng liền xuất hiện tại trong đầu y, khiến cho y có động lực mà tiếp tục. Y cho rằng y có thể nhịn được, y cho rằng chỉ cần đợi  bên người Hoàng Thượng, mặc kệ chịu bao nhiêu đau khổ y cũng đều có thể tiếp nhận, nhưng sự thật đã chứng minh, y sai rồi. Tình cảm của một người chính là áp lực, thời gian càng lâu, tích lũy càng nhiều, chậm rãi tăng lên, chậm rãi nồng nhiệt lên, cuối cùng chỉ cần tới một điểm cực hạn, sẽ ngay lập tức  bộc phát, làm ra những chuyện không ai có thể đoán trước nổi. Ngày nay, cái gọi là không thể đoán trước, chính là Mị Ảnh muốn sống bằng lý chí. ___________________ Rời hoàng cung, y nên đi đâu? Trở lại Hoàng Cung một lần nữa là chuyện không thể xảy ra. Như vậy, sau này y nên đi ở đâu? Liệu có một nơi nào…mà y thuộc về hay không? Y đã từng cho rằng Hoàng cung chính là thế giới y, chỉ cần nơi nào có  hình bóng của Hoàng Thượng, thì nơi đó sẽ có y. Y sẽ vì Hoàng Thượng mà làm hết thảy. Có thể là do y quá ngây thơ, khờ dại. Trên đời này, sẽ không có nơi nào cho y dung thân. Y muốn đi, nhưng là đi đâu? Thân hình đang đạp không lao đi bất chợt dừng lại, y mờ mịt ngắm nhìn bốn phía. Nên đi đâu? Không! Phải nói là, y có thể đi đến nơi nào được đây?