"Tôi biết ngay mà! A Tranh của tôi làm sao có thể làm ra chuyện như thế, hóa ra là con bé cưỡng bức con..." Đinh Khánh Lam còn đang thầm chửi Lý Ngộ Tranh ngốc nghếch, lấy lí do gì không lấy lại đi lấy cái lí do vô cùng khó tin như thế. Vậy mà lại nghe thấy câu nói này của chính mẹ ruột mình. "..." A Tranh của mẹ? Mẹ à, rốt cuộc con có phải con gái ruột của mẹ không vậy!! "Dạ" Lý Ngộ Tranh nhón tay cầm vạt áo Đinh Khánh Lam, vô cùng tổn thương mà đưa lên lau nước mắt. Thật thần kì làm sao, có vẻ như nước mắt của Lý Ngộ Tranh bị tàn hình, lau riết mà không thấy vạt áo của Đinh Khánh Lam bị ướt. Cô nhìn cái bộ dạng này của Lý Ngộ Tranh mà tức tối không thôi, giơ tay véo mạnh lấy tai anh: "Anh có thích nhây không?" "Đau, đau! Đau!!" Tai bên này còn chưa được thả ra, tai bên kia lại bị tóm lấy không thương tiếc, lực không kém gì bên này. Nhưng lại không phải do Đinh Khánh Lam, mà là Quách Yến Trang. Bà nghiến răng nghiến lợi mà véo, véo cho mày đứt cái tai đi!! "Này thì đổ lỗi! Này thì cưỡng bức! Này thì dạ!" Mỗi lần bà nhấn mạnh là mỗi lần Lý Ngộ Tranh bị bấm một cái vào tai một cách đau điếng. Đinh Khánh Lam giật giật khóe miệng, nhìn mẹ chồng rồi lại nhìn chồng. Mẹ à, mẹ nhẹ tay thôi có được không!! "Á đau, đau mẹ ơi" "Mẹ ơi nhẹ tay thôi!!!" Đinh Khánh Lam không chịu được mà giữ lấy cánh tay Quách Yến Trang, cảm thấy vô cùng sốt ruột. Lý Ngộ Tranh nhờ có Đinh Khánh Lam cứu vớt mà cái tai được buông thả. Anh hầm hừ ôm tai, vứt cho Quách Yến Trang một ánh mắt đầy oan trái. "Bà véo gì mà đau thế!!" Mặc Tần Sênh cũng cảm thấy thương xót, Đinh Khánh Lam quả thật muốn khóc tới nơi. Lúc bà xử cô sao không nói thế đi hả!! "Con à, bà nội con cũng sẽ bị tước quyền bế con nhé" "..." Lý Ngộ Tranh!! Anh quả thực muốn bị đập cho nát bét mới chịu yên cái mồm có đúng hay không!! Cuối cùng cũng chẳng còn ai thèm chấp cái tên nhây dai như Lý Ngộ Tranh, tất cả cùng lui xuống nhà dùng bữa. Lý Ngộ Tranh bị bỏ lại, rồi cũng lẽo đẽo theo sau. . Từ khi biết được rằng Đinh Khánh Lam có thai, mọi người ai nấy mỗi lần ở xung quanh cô đều vô cùng cẩn thận. Năm ngày sau kể từ hôm đó, đã tới ngày Đinh Khánh Lam và Lý Ngộ Tranh phải trở về "tổ ấm" kia, bởi mai là ngày phải nhập học rồi. Vì bụng cô vẫn còn chưa lộ lắm, nên vẫn quyết định tiếp tục đi học. Lý Ngộ Tranh cũng không cấm cản gì, vì dù sao thì anh cũng luôn ở bên cạnh cô mọi lúc mọi nơi đấy thôi. Đinh Khánh Lam đi học đều mặc áo của Lý Ngộ Tranh, vì áo của anh rất rộng, có thể dễ dàng che đi cái bụng bắt đầu phình to của cô. Bạn bè trong lớp cũng không ai nhận ra được điểm bất thường, vậy nên mọi chuyện vẫn vô cùng ổn thỏa. Đinh Khánh Lam đang ngồi tại chỗ chờ Lý Ngộ Tranh mang đồ ăn từ canteen về, lại bị Trạch Thanh Hy cố tình làm phiền tới. Cô vẫn ngồi im, giương lên một ánh mắt tự cao tự đại. So gì thì so, chứ ánh mắt thì chẳng ai đấu nổi với cô đâu. Đinh Khánh Lam luôn giữ cho mình một hình ảnh ngông cuồng trong mắt người khác, quả thật chẳng khác gì cái dáng vẻ của Lý Ngộ Tranh. Người ta gọi là gì nhỉ? À ha, là có tướng phu thể đúng không? "Bạn học Lam có thể chỉ tớ chỗ mua đồ không?" Trạch Thanh Hy khinh khỉnh nói, không hề giấu đi ánh mắt khinh thường. "Ồ? Không biết bạn học Trạch muốn mua gì?" Đinh Khánh Lam nhướng mày, bình thản tựa người vào thành ghế sau, chân tùy ý vắt chéo lên nhau, rõ ràng là không thèm để tâm tới cái thứ ánh mắt tầm thường này. "Cái thứ bùa mà cậu cho A Tranh uống đấy?" "Ừm hứm? Cậu muốn mua nó sao?" "Đúng vậy" "Thật ra nó chỉ là một loại thuốc, bạn học Trạch có muốn biết không?" "Ha, cậu nói thử xem?" Trạch Thanh Hy nhìn cái điệu bộ này của Đinh Khánh Lam mà không tránh được sự nổi nóng, nhưng vẫn cố kìm nén hết sức. Cô ta đưa ra ánh mắt tò mò, hướng thẳng về phía Đinh Khánh Lam. "Thuốc - Kích - Dục - Đấy!" Đinh Khánh Lam chần chừ vài giây, rốt cuộc cũng lên tiếng đáp bằng một giọng nói cợt nhả, đánh thẳng vào tim đen của Trạch Thanh Hy. "Cô..." "Chuyện gì vậy?" Lý Ngộ Tranh từ cửa đi vào, trên tay là một đống đồ ăn cùng nước uống. Thấy Trạch Thanh Hy đứng cạnh Đinh Khánh Lam mà không khỏi cảm thấy khó chịu và bất an. Anh nhanh chân đi tới, chăn ngang trước mặt Trạch Thanh Hy. "À dạ, chị em tâm sự chút thôi anh" Trạch Thanh Hy cố gắng vẽ lên một nụ cười, bịa chuyện một cách thành thục khiến người khác phải buồn nôn. Cái gì mà tâm sự? Tâm sự xem nên mua bao nhiêu thuốc cho đủ? Hay nên mua loại thuốc nào cho tốt? Chưa gì đã có thói trà xanh, thật đúng là không có thuốc chữa. "Tâm sự? Có gì để tâm sự?" Lý Ngộ Tranh nhăn mày, rõ ràng là bắt đầu mất đi tính nhẫn nại với con nai trước mắt. Đinh Khánh Lam thản nhiên tước lấy túi đồ ăn, vừa ăn vừa nói: "Bạn ấy hỏi em có thích uống trà xanh không, và nói rằng đây là đồ uống yêu thích của bạn ấy"