Thanh Mai Sự
Chương 13
“Cô nương của ngươi đâu?” Tô Diên Trạch dụi mắt.
“Bị ngươi đuổi hết rồi.” Bùi Nhược Ngu dị thường ung dung kiềm chặt tay chân hắn, cường ngạnh hôn xuống, “Cho nên, phải bồi thường ta.”
——-
Nào ngờ hôm sau Tô Diên Trạch còn chưa rời giường đã đổ bệnh.
“Đây là nhiễm phong hàn, có lẽ do đêm qua phải gió, uống hai ngày thuốc ra mồ hôi sẽ không sao nữa.” Cốc đại phu của Đồng Tể đường bắt mạch xong, lại ho nhẹ một tiếng, “Hiện giờ khí trời chuyển lạnh, các vị ban đêm cũng phải chú ý một chút mới được.”
Bùi Nhược Ngu liền bận rộn gật đầu đáp ứng ‘vâng vâng vâng’, chờ đại phu vừa bước chân trái ra khỏi cửa, hắn tức tốc nhảy trở về giường nằm bên cạnh Tô Diên Trạch hai tay chắp lại giơ cao quá đầu bày bộ dáng sám hối vô cùng thành kính.
“Ta sai rồi ta sai rồi Tiểu Trạch Nhi ta sai thật rồi…”
Tô Diên Trạch chỉ cảm thấy thân thể mềm nhũn, đầu còn đau đến lợi hại. Hắn miễn cưỡng trở mình, ngước mắt nhìn Bùi Nhược Ngu, “… Nếu ngươi thật sự quá nhàn rỗi không có chuyện gì làm, vậy sắc thuốc trước đi.”
Trời đêm thu đích thực không còn ấm, ngôi nhà này vừa vào ở đã có cảm giác thanh lãnh, huống hồ hôm qua tên Bùi Nhược Ngu đánh chết không đi kia lại cướp chăn của mình cả đêm.
Tô Diên Trạch co ro bên cạnh hắn hắt hơi đến sáng.
Cứ thế mà sinh bệnh. Bùi Nhược Ngu lẩm bẩm hai câu, cầm quạt hương bồ ngồi trước lò, lửa hồng hồng, quạt lam lam, còn có khói đen xông đến ê ẩm cả mắt.
Vì vậy Tô Diên Trạch nhíu mày nhìn chén thuốc đầy cặn đắng đến phát thối trong tay Bùi Nhược Ngu, sống chết không chịu uống, “Ta sẽ bị độc chết!”
Cuối cùng vẫn là Bùi Nhược Ngu chạy đến nha môn sát vách lôi về Tiểu Lục Tế, chiếu theo phương dược kia hốt thuốc một lần nữa, nhìn hắn bỏ vào trong niêu đất nhóm lửa nhỏ sắc từ từ.
“Thuốc không phải sắc đến cạn nước, mà là bỏ cặn lấy nước uống.” Lục Tế lau mồ hôi, mỉm cười với hắn đặc biệt đẹp.
Bùi Nhược Ngu còn chưa kịp đỏ mặt, đã thấy Tô Diên Trạch ở một bên ôm bụng ngã xuống giường.
Ngày hôm đó cứ như vậy trôi qua, Tô Diên Trạch cầm chén thuốc nhìn Bùi Nhược Ngu phơi y phục trong viện, hai bộ đã bị giặt đến sắp bung chỉ, nhăn nhúm đón gió phấp phới trên dây phơi đồ, như con bướm phiêu phiêu sắp bay đi.
May là bị bệnh a, Tô Diên Trạch lại chui vào ổ chăn, thế nhưng thuốc này thật khó uống.
Mỗi ngày đều có chuyện mới phát sinh.
Thấy cái bóng tấm biển đầu phố bị nắng chiều kéo càng ngày càng dài, Bùi Nhược Ngu cười nói Tô Diên Trạch chúng ta thi xem đầu ai chạm tới tường thành đối diện trước.
Qua hôm sau Bùi Nhược Ngu vốn quen ăn không ngồi rồi lại bị buộc phải theo Tô Diên Trạch ở cả buổi trưa trong thư quán Cẩm Sĩ. Hắn đem nguyên quyển Tứ thư dày cộp che trước mặt sau đó nằm dài trên bàn hỏi Tô Diên Trạch, “Hôm nay chúng ta ăn gì?”
“Cơm.” Tô Diên Trạch cũng không rảnh ngẩng đầu lên.
“…” Bùi Nhược Ngu trợn trắng mắt. Mùi mực nhàn nhạt khuất đi đường nhìn, chậm rãi lan tỏa trong không gian nhỏ hẹp giữa hai khuôn mặt. Trong sách có hoàng kim ốc, có thiên chung túc, có nhan như ngọc… Nhan như ngọc… Bùi Nhược Ngu từ mép sách liếc mắt trộm nhìn.
Tô Diên Trạch thật đẹp. Kể từ thuở ấu thơ, từ lúc mới quen biết, từ ánh nhìn đầu tiên, đường nét ưu mỹ kia đã tự nhiên bén rễ trong lòng, ngắm sao cũng không thấy đủ.
Ngắm cả đời cũng không thấy chán.
“Ai… Tô Diên Trạch a~”
“Ân?”
“Ta…” Bùi Nhược Ngu định nói lại thôi, giống như rõ ràng có lời muốn bật ra nhưng lại đột nhiên quên mất câu chữ sắp xếp thế nào.
“Ngươi muốn nói gì?” Tô Diên Trạch lấy làm lạ, dứt khoát buông sách xuống chăm chú nhìn hắn.
“Ta đói bụng.” Bùi Nhược Ngu ảo não sờ sờ mũi.
Phải nói sao đây? Mà nên nói những gì?
Bao nhiêu câu chữ trù hoạch sẵn trong bụng nhưng mỗi lần lên đến cửa miệng liền rời rạc không thể kết nối.
Bùi Nhược Ngu khép sách ngồi ngay ngắn, ngoài cửa sổ nắng thu ấm áp trải khắp mặt đất, thành thử hắn cũng không cần quá sốt ruột truy căn cầu quả.
Bởi vì dù sao tương lai vẫn còn rất dài.
“Tương lai còn dài.” Bùi Nhược Ngu nheo mắt nhìn về phương xa, chung sứ men ngọc bích trong tay sức nặng vừa phải, hương trà lặng lẽ theo ngón tay hắn bốc lên.
“Với một kẻ vừa lang thôn hổ yết ngốn lấy ngốn để cái bánh lá sen mà nói, ngươi thực sự không có tư cách thốt ra câu này.” Tô Diên Trạch nâng chung trà lên, “Chưa kể bên mép ngươi còn dính hạt mè, Bùi Nhược Ngu đồng học.”
Bùi Nhược Ngu lau miệng, lái sang chuyện khác, “Kế tiếp mình đi đâu?”
“Về nhà.” Tô Diên Trạch thoạt nhìn có điểm mệt mỏi, hắn ngáp một hơi thật dài, “Đi ngủ.”
“Ngủ nhiều quá sẽ ngu a.” Bùi Nhược Ngu nghiêm trang kéo tay hắn, Tô Diên Trạch một phát rút về thuận tiện trừng hắn. Mấy ngày qua tại ai hễ đêm xuống là ở lỳ trên giường mình không chịu đi, hôm nay lại là ai nằm sấp giữa một đống danh ngôn răn dạy ngủ đến ngon lành, hơn nữa tại sao tên đầu sỏ gây chuyện này chẳng những không biết xấu hổ mà tinh lực lúc nào cũng tràn trề đến thần kỳ? Tô Diên Trạch đau đầu xoa xoa huyệt Thái Dương, đúng là quái dị.
Nhưng Bùi đầu sỏ vẫn hồn nhiên chưa phát giác, đang lôi kéo lão đại gia ngồi bên cạnh điều tra sự việc kỹ càng, làm ra vẻ khao khát học hỏi.
“Ngươi hỏi vụ án ở cầu Kinh Trập?” Lão đại gia cười ha hả vuốt râu, “Chuyện này phải kể từ Hoa Mãn lâu…”
“Cho nên chúng ta sẽ đi Hoa Mãn lâu.” Bùi Nhược Ngu nháy mắt với Tô Diên Trạch.
Tô Diên Trạch nhìn đôi mắt hẹp dài của hắn cong thành vòng cung, tích tụ quang mang lấp lánh, nếu thêm vươn lưỡi liếm liếm nhất định giống hệt một con mèo vừa phát hiện thịt mỡ.
Hạ Lê Châu, hoàng cung chi hậu Hoa Mãn lâu.
“Câu này nếu truyền đến tai tú bà Ngọc Xuân lâu ở kinh thành là Xuân Thủy ma ma sắc mặt nhất định rất khó coi.” Bùi Nhược Ngu chọn một bàn, vừa ngồi xuống, liền có một đám cô nương phục sức lộng lẫy kéo tới, dáng vẻ yểu điệu thướt tha, ngay cả bước chân cũng lả lướt đến phong kiều thủy mị.
“Ai cũng nói nếu không đến Hoa Mãn Lâu, chúng ta coi như một chuyến đi Lê Châu không trọn vẹn.” Bùi Nhược Ngu hai mắt phát sáng, sau đó cười quỷ với Tô Diên Trạch, “Bất quá… quả thực cũng có lý.”
Tô Diên Trạch hừ nhẹ một tiếng, không riêng gì Xuân Thủy ma ma, lời này nếu truyền tới tai Bùi thái phó Bùi đại nhân ở kinh thành, sắc mặt ắt hẳn cũng chẳng dễ coi.
Năm ba cô nương trong lúc họ nói chuyện đã vây quanh bàn, không thể không cảm thán tướng mạo Bùi Nhược Ngu đích thực thuộc dạng yêu thích của đa số nữ nhân, ba người trong đó trực tiếp cắn quạt phất khăn không chút phân trần đã đặt mông lên đùi hắn. Bùi Nhược Ngu hoảng sợ, khuôn mặt xoát một cái trắng bệch tới mang tai. Oanh khuấy yến nhiễu thì thôi, trái ôm phải ấp đã đành, đằng này còn thêm bộ ngực trắng tuyết lấp ló dưới lớp lục trướng hồng sa cùng mùi son phấn vương vấn toàn thân không ngừng lay động lòng người, cũng đủ khiến sống lưng hắn cứng đờ, trực tiếp gieo mình vào trong ảo mộng ngọt ngào trước giờ chưa từng có, mắt cũng không biết nên đặt đâu cho phải, chỉ đành ngu ngơ nhìn Tô Diên Trạch mỉm cười.
Ngược lại là cô nương dẫn đầu cười khúc khích mở miệng trước: “Hai vị công tử đây trông lạ mặt, lẽ nào là lần đầu tiên đến Hoa Mãn lâu của bọn thiếp ~ “
Tô Diên Trạch nhã nhặn đẩy ra một bàn tay ngọc đang vươn tới từ bên cạnh, cũng cười nói, “Không tới chỗ này, chúng ta há chẳng phải uổng một chuyến đi Lê Châu?” Nói xong liếc mắt về phía quả táo chín đang hồn vía lên mây ở đối diện, “Có đúng không, Bùi công tử?”
“Ai nha ~ tiểu công tử chê cười rồi, sao có thể để các vị uổng một chuyến đi Lê Châu? Lâu thiếp mỹ nhân mỹ tửu mỹ đến động trời, chàng nói đi Uyển Phương thính hay là Mãn Xuân viên, Thính Tần các hay là Tiên Vũ các, nhất định cũng sẽ không phụ kỳ vọng của các chàng ~” Cô nương kia cười ngọt phất khăn tới.
Tô Diên Trạch nghiêng đầu né tránh, “Thật ra…” Hắn lại thoáng liếc Bùi Nhược Ngu, đoạn quay sang cười nói với cô nương nọ, “Nàng qua đây, ta nói cho bí mật này.”
Cô nương ghé sát lại, Tô Diên Trạch quả thực thì thầm bên tai nàng mấy câu. Bùi Nhược Ngu liều mạng dựng hai lỗ tai lên cũng nghe không rõ, bất quá đã thấy cô nương kia sắc mặt từ hồng sang trắng, thân thể run lên, sau đó đứng bật dậy.
“Ay da thật là không đúng lúc.” Cô nương dùng khăn che mặt, da mặt bất động cười mỉa, “Các vị công tử cứ uống rượu vui vẻ, bọn thiếp không tiện hầu hạ nữa.” Sau đó khoát tay, dẫn theo mấy cô nương kia bỏ đi luôn một nước.
“Nga nga nga?” Bùi Nhược Ngu nghĩ mãi vẫn không hiểu, vẻ mặt hiếu kỳ nhích lại gần, “Ngươi nói gì với bọn họ? Sao đi hết rồi?”
“Ai nha nha, phá hỏng chuyện tốt của Bùi công tử thật là có lỗi.” Tô Diên Trạch phủi tay đứng lên, “Vậy ngươi cứ gọi họ lại là được, thứ ta không phụng bồi.”
Đợi Bùi Nhược Ngu trả xong tiền rượu chạy ra, Tô Diên Trạch đã sớm biệt tích.
Bùi Nhược Ngu chạy tới chạy lui tìm, mặt trời cũng sắp ngả về tây, nhưng vẫn không thấy bóng dáng hắn. “Chẳng lẽ một mình đi về rồi sao?” Hắn rảo bước chuẩn bị về nhà, đi ngang qua Hoa Mãn lâu nhịn không được quay đầu lại nhìn một cái, “… Tiểu hỗn đản!”
Bên cửa sau của Hoa Mãn lâu, là một con ngõ nhỏ hiu quạnh, mà con ngõ nhỏ này trực tiếp thông tới đại viện xa hoa lộng lẫy kia, dọc đường có những nhánh cây rải rác vươn ra khỏi đầu tường, còn điểm xuyết vài đóa hoa nhỏ chưa tàn úa. Bùi Nhược Ngu nhìn dáo dác một hồi bèn chuồn vào, nhưng đúng lúc phát hiện một thân ảnh quen thuộc đứng đó, chắp tay nhíu mày, có vẻ bồn chồn không yên.
Bùi Nhược Ngu sửng sốt, là Đổng tri phủ!
… Lẽ nào đường đường Đổng tri phủ cư nhiên cũng là khách quen của Hoa Mãn lâu?
Bùi Nhược Ngu có chút kỳ quái, bèn dừng chân nấp vào một bên, hắn thật sự muốn xem xem người mà Đổng tri phủ chờ đợi đến tột cùng là cô nương nào.
Quả nhiên, thoáng chốc cửa mở, Bùi Nhược Ngu nghiêng đầu kiễng chân, nhưng vẫn chỉ thấy được một bên tay áo. Đường chỉ lưu động hoa văn uyển chuyển, ánh lên dưới nắng chiều, có hơi chói mắt.
“Sao ngài lại tới đây?” Thanh âm nữ tử thoạt nghe không còn trẻ, lãnh lãnh băng băng.
“… Vào trong rồi nói.” Đổng đại nhân cất bước tiến vào, sau đó ầm một tiếng đóng cửa lại.
“… Mối, mối tình già…”
Bùi Nhược Ngu siết chặt tay.
Về đến nhà thấy Tô Diên Trạch còn nguyên y sam nằm nghiêng trên giường, trước ngực ôm một quyển sách, nhắm mắt dưỡng thần.
Bùi Nhược Ngu cũng không nói không rằng, cởi hài nhảy lên giường, nhẹ nhàng kéo Tô Diên Trạch vào lòng. Tô Diên Trạch nhíu mày sực tỉnh, liền nhìn thấy hàng mày phi dương của Bùi Nhược Ngu.
“Cô nương của ngươi đâu?” Tô Diên Trạch dụi mắt.
“Bị ngươi đuổi hết rồi.” Bùi Nhược Ngu dị thường ung dung kiềm chặt tay chân hắn, cường ngạnh hôn xuống, “Cho nên, phải bồi thường ta.”
Tô Diên Trạch cật lực lắc đầu, “Đi chết đi.”
“Không đi.” Bùi Nhược Ngu ôm mặt hắn, nhìn thẳng vào mắt hắn, “Đầu tiên phải cho ta biết ngươi đã nói gì với đám người ở Hoa Mãn lâu.”
“Ta chỉ nói với họ thật ra ngươi là trư yêu hóa thân, tiếp cận nhiều quá dễ bị lây kiết lỵ mà thôi.” Tô Diên Trạch cũng nhìn hắn, nói thản nhiên như đang tự thuật sự thật.
“Nói dối, khó thoát tội.” Bùi Nhược Ngu gật đầu, nói xong liền phủ lên môi hắn, không chút cố kỵ há miệng muốn cắn. Tô Diên Trạch thất kinh, nhưng đã không kịp né tránh, nháy mắt ngay cả tim cũng sắp bật tới cổ họng. Trước khi xúc cảm chưa rõ kia ập tới, khí tức ái muội đã phóng túng lan tỏa, nhất thời bao phủ toàn bộ khuôn mặt hắn.
“Có nói hay không?” Bùi Nhược Ngu dừng lại ở vị trí đó, chỉ nhìn hắn, hắc hắc cười xấu xa. Tô Diên Trạch thở phào nhẹ nhõm, thân thể cũng nhuyễn đi, trái tim nhảy loạn không thể ngừng được.
Hắn thở dốc, “Ta nói rồi ngươi buông ra chứ?”
Bùi Nhược Ngu nghĩ nghĩ nói: “Ân.”
“Không buông là chó con.”
“Được.”
“Ta nói với họ, Bùi công tử tướng mạo tiêu sái bất phàm, nhưng trớ trêu trời sinh long dương, trong lâu các nàng không có tiểu quan sao?” Tô Diên Trạch cười đến đặc biệt xinh đẹp.
“… Được lắm.” Bùi Nhược Ngu lúc đầu ngẩn ra, lập tức khuôn mặt có chút biến sắc, bất quá liền trở về trạng thái cũ. Hắn chẳng những không buông tay, trái lại còn ôm Tô Diên Trạch chặt hơn, “Xem ra hôm nay phải làm chó con thật rồi.”
“Ngươi…” Tô Diên Trạch giãy dụa định thoát thân.
“Hừ hừ.” Bùi Nhược Ngu đằng đằng sát khí một lần nữa ngăn chặn chiếc răng cuối cùng hắn để lộ, “Thật không may a thật không may… Bị ngươi nói trúng rồi.”
Tô Diên Trạch cũng từ bỏ ý định phản kháng, vành mắt hồng hồng ngoan ngoãn tiến vào vòng tay hắn.
Bùi Nhược Ngu nhìn hắn, ngắm rồi thở dài, sau đó ghé vào cổ hắn, như dòng nước ấm lướt trên da thịt cùng đường cong của Tô Diên Trạch, còn có thanh âm Bùi Nhược Ngu.
“Đây là tại ai…” Hắn ở nơi đó thì thầm như tự nói với mình, “Ngươi nói xem, đây rốt cuộc là tại ai?”
Truyện khác cùng thể loại
126 chương
53 chương
14 chương
9 chương