Thanh Mai Oán Trúc Mã

Chương 3 : Phàn Hiểu Nhược, em dám quên tôi thử xem?!

Năm thứ hai, bởi vì ông Tô chuyển công tác nên cả nhà Tô Thăng dọn đi. Trong suốt một năm trước đó, số lần Phàn Hiểu Nhược và Tô Thăng nói chuyện với nhau có thể đếm được trên đầu ngón tay, thỉnh thoảng cho dù đối diện nhau, Phàn Hiểu Nhược cũng làm như không thấy mà lơ ngay luôn. Bởi vậy cô đương nhiên không chú ý tới, mỗi khi vào lúc này, Tô Thăng sẽ cúi đầu, che dấu ánh mắt ảm đạm. Trước khi đi, hai nhà nói lời tạm biệt với nhau. Bà Tô đương nhiên không muốn rời xa Phàn Hiểu Nhược, bà ôm cô rồi hôn cô, Phàn Hiểu Nhược cũng ướt khoé mắt: “Dì ơi, con sẽ nhớ dì.” Phàn Hiểu Nhược vứt Tô Thăng một bên không thèm nói chuyện, cô vẫn rất thích bà Tô, lúc nào bà cũng có thể làm như ảo thuật biến ra rất nhiều kẹo và đồ chơi, mẹ cô lại không có, mỗi lần đều quấn lấy mẹ thật lâu mới xin được một viên kẹo trái cây. Sau khi Tô Thăng rời khỏi, Phàn Hiểu Nhược trải qua cuộc sống vui vẻ như thường, cô vẫn luôn được lòng người. Cứ như vậy mười năm trôi qua, trong nháy mắt Phàn Hiểu Nhược đã mười tám tuổi, bắt đầu kiếp sống trung học. Sau khi trưởng thành, tiếc là Phàn Hiểu Nhược không xinh đẹp như trong tưởng tượng của mọi người, nhiều lắm chỉ có thể coi là một đoá hoa trắng thuần khiết. Chiều cao không cao lắm, bình thường nếu có người hỏi cô luôn rất cố gắng ưỡn ngược hóp bụng lớn tiếng nói: “Tôi cao một mét sáu mốt!” Mái tóc dài như sợi mì hiếm khi buộc lại, nhưng cô luôn thích kẹp tóc màu xanh. Chỉ có đôi mắt vẫn đen láy phát sáng như trước, thường xuyên chớp chớp lông mi thật dài. Sau hôm khai giảng không bao lâu, vào một buổi trưa ngày chủ nhật. Quang cảnh lúc ba bốn giờ, người đi đường thưa thớt tại thị trấn nhỏ bé, tất cả dường như bị ánh mặt trời chói chang của cuối thu phơi nắng đến choáng váng, rơi vào giấc ngủ trưa còn chưa tỉnh lại. Sau khi không chịu nổi lời càm ràm của mẹ, Phàn Hiểu Nhược rốt cuộc nhận lệnh đi ra ngoài, tiệm hoa cách nhà hai con phố, cô bê chậu hoa lan hồ điệp mới vừa mua đi về. Cầm trong tay mới nhận ra, chậu hoa này không phải nặng bình thường, Phàn Hiểu Nhược run run hai cánh tay mảnh khảnh, chầm chậm đi về, vừa đi trong lòng vừa lẩm bẩm, oán trách mẹ khó khăn. Vào lúc này Phàn Hiểu Nhược liền trông thấy một chàng trai. Cuối hạ đầu thu, ánh nắng giờ đây mang theo dáng vẻ đặc biệt được bao phủ bởi lớp voan mỏng mà chiếu rọi xuống, cửa hàng đĩa nhạc và phim bên đường vừa mới khai trương, còn buộc hai chùm bong bóng lớn, đang rõ ràng phát ra bài hát “Tình yêu cố lên” của Vương Tâm Lăng: “yo-le-yi-o-le-yi-o-le, le-yi-o-le-yi-o-le, dù gì tình yêu của em cũng phải cố lên!” Phàn Hiểu Nhược cố gắng bê chậu hoa cao hơn một chút, xuyên qua kẽ hở của hoa lan, cô bỗng nhìn thấy một chàng trai tại con đường đối diện. Con người cao cao gầy gầy, áo sơ mi màu đen, cổ tay áo xắn rất cao, quần jean xanh nhạt, có lẽ là giặt đến bạc màu, ăn mặc rất tuỳ ý cũng rất thoải mái. Mái tóc loà xoà trước trán hơi hỗn độn, nhưng ánh nắng vẫn phác hoạ đường nét một bên mặt của chàng trai rất rõ ràng. Nhưng chỗ hấp dẫn Phàn Hiểu Nhược nhất chính là tai trái của chàng trai, một chiếc hoa tai đá thủy tinh chiết xạ sáng chói dưới ánh mặt trời. Phàn Hiểu Nhược đã trở thành hội viên của hiệp hội “Mê trai” nhiều năm nay, giờ phút này cô lại ngây dại, tay bưng chậu hoa lan càng đi càng chậm, cuối cùng từ từ ngừng lại. Đợi đến lúc tầm mắt của chàng trai kia hướng qua phía này, Phàn Hiểu Nhược mới chợt phát giác mình lại ở trên đường cứ ngơ ngác như thế mà nhìn chằm chằm người ta, hơn nữa đang bưng một chậu hoa, vẫn không nhúc nhích. Chàng trai kia khẽ cười, khuôn mặt Phàn Hiểu Nhược đã sớm phồng lên đỏ rần như bong bóng của cửa hàng đĩa nhạc và phim, cô dùng sức lực mạnh nhất từ trước đến nay, chạy bay đi mất hút. Hôm sau là thứ hai, sáng sớm đến trường, Phàn Hiểu Nhược tự động loại bỏ sự bối rối của mình hôm qua, cô cười híp mắt nói với cô bạn với vẻ thần bí: “Đỗ Tử Mộng, trưa hôm qua tớ nhìn thấy một anh chàng rất đẹp trai!” Đối với sự ảo tưởng của Phàn Hiểu Nhược, Đỗ Tử Mộng đã sớm tập thành thói quen, cô thuận miệng hỏi: “Ờ, tên gì?” Phàn Hiểu Nhược vặn vẹo ngón tay, lắc đầu nói: “Tớ không biết.” Đỗ Tử Mộng quay đầu qua, ngạc nhiên nói: “Cậu cũng có lúc không biết đối phương tên gì sao?” Phàn Hiểu Nhược trừng mắt: “Này, Đỗ Tử thối, hôm qua tớ tình cờ nhìn thấy trên đường, được không? Hơn nữa, cậu có ý gì?” Lông toàn thân đều dựng đứng lên, Đỗ Tử Mộng nghiến răng nghiến lợi nhìn chằm chằm Phàn Hiểu Nhược: “Cậu, vừa, mới, gọi, tớ, là, gì?” Phàn Hiểu Nhược chìa hai tay ra, vội xoay người ngồi ngay ngắn, mở sách ra cao giọng đọc lên: “Trận mưa vừa dứt, dừng chân muộn màng…” Âm thanh lạnh giá của Đỗ Tử Mộng truyền tới: “Phàn Hiểu Nhược, cậu cầm sách ngược rồi kìa.” Phàn Hiểu Nhược hơi nghiêng mặt, lộ ra nụ cười còn khó coi hơn khóc lóc. Song, tâm trạng tốt của ngày hôm nay đi theo Phàn Hiểu Nhược đến khi tan học về nhà. Vừa mới vào cửa, cô liền nghe thấy mẹ ở phòng khách cùng ai đó trò chuyện rất vui vẻ, Phàn Hiểu Nhược nghĩ thầm, chẳng lẽ trong nhà có khách tới? Mới đi vài bước, mẹ tinh mắt nhìn thấy cô liền lớn tiếng hô lên: “Hiểu Nhược, mau đến xem ai tới này?” Phàn Hiểu Nhược rất hiếu kỳ, cô liền chạy vào trong. Ánh mắt vừa trông thấy một bóng dáng quen thuộc, Phàn Hiểu Nhược lập tức ngạc nhiên mừng rỡ nói: “Mẹ Tô! Mẹ Tô, sao dì lại đến đây? Con nhớ dì muốn chết!” Nói xong cô liền nhào qua. Thế nhưng vừa mới dành một cái ôm thật to cho bà Tô, trong nháy mắt máu cô đông lại, trong đầu chỉ có một âm thanh: cái tên Tô Thăng vừa thấp vừa béo lại đen còn cười nhạo mình có phải cũng đến hay không? Cô ngẩng đầu, quả thực nhìn thấy một anh chàng xa lạ ngồi đối diện, chỉ là, sao có chút quen mặt? —— không ngờ đó chính là anh chàng đẹp trai mà cô đã thấy ngày hôm qua! Lúc này máu từ đầu đến chân của Phàn Hiểu Nhược hoàn toàn đông đặc, khuôn mặt vốn trắng nõn giờ phút này đã đỏ rần giống như chỉ cần nặn ra là bắn tung toé. Đáy lòng Phàn Hiểu Nhược nghiến răng nghiến lợi oán hận nói: khá lắm Tô Thăng, quả thật là kẻ xấu xa đứng số một trên thế giới này! Hồi bé ăn hiếp mình, bây giờ còn thay đổi diện mạo để lừa gạt tình cảm của thiếu nữ thuần khiết. Mẹ Phàn Hiểu Nhược thấy con gái mình nhìn chằm chằm người ta, khuôn mặt lại đỏ bừng, hồi lâu không nói câu nào, bà tưởng rằng Phàn Hiểu Nhược đã quên, vội vàng có lòng tốt nhắc nhở: “Hiểu Nhược, cậu ấy là Tô Thăng, con đã quên rồi sao? Hồi bé con luôn lẽo đẽo theo sau cậu ấy gọi ‘anh Thăng’ đấy.” Ai ngờ, lời nói của mẹ khiến ngọn lửa dưới đáy lòng Phàn Hiểu Nhược trong phút chốc cháy mạnh, muốn bùng lên lại không thể bùng lên, chỉ đành tiếp tục nghiến răng nghiến lợi dưới đáy lòng, chẳng nói được lời nào. Bà Tô thấy dáng vẻ của Phàn Hiểu Nhược thế này, bà sờ đầu cô cười yêu chiều: “Ôi chao, khi đó Hiểu Nhược còn nhỏ mà! Đã qua mười năm rồi, không còn nhớ cũng bình thường.” Phàn Hiểu Nhược vừa định dời tầm mắt thì nghe được từ phía đối diện truyền đến một âm thanh trầm thấp: “Phàn Hiểu Nhược, em dám quên tôi thử xem?!” Một câu nói đột ngột thốt ra, nhanh chóng dập tắt ngọn lửa trong lòng Phàn Hiểu Nhược. Cô đã bị hoá đá rồi.