Thanh Mai Nghi Kỵ Trúc Mã
Chương 17 : Thư tình của Gia Vũ
“Nói chưa?”
“Nói rồi.”
“Cô nhóc có phản ứng gì?”
“Cô nhóc. . . . . . Về nhà ăn cơm rồi.”
Đàm Vi ngậm miệng không hé răng lời nào, biểu cảm không có gì biến hóa, nhưng điếu thuốc hút dở một nửa được kẹp ở hai ngón đang run rẩy.
Cẩn Ngôn xấu hổ và giận dữ không chịu nổi, thề không bao giờ nhắc tới đề tài này nữa. Bởi vì kẻ hai mặt đã thể hiện thái độ khinh bỉ đối với xã hội đen, nên cái nhìn thù địch của Nhất Nhất đối với hắn lại lần nữa tăng lên, gặp hắn liền trốn, trốn không được liền nhìn bằng nửa con mắt, nếu như nhìn bằng nửa con mắt vẫn vô dụng, cô nhóc liền rống lên kiên quyết đả đảo toàn bộ chủ nghĩa đế quốc! nước cộng hoà nhân dân Trung Hoa vạn tuế!
Buổi chiều tiết cuối cùng là tiết Sinh học, thầy giáo giơ sách giáo khoa bộ môn tự giảng tự nghe, đối với những tiếng động dưới bục giảng lại thờ ơ làm thinh.
Gia Vũ lấy bút bi vẽ những vòng vòng trên vành tai của bạn cùng bàn, rốt cục cũng đánh thức được kẻ ngủ say kia.
“Về nhà thôi!” Nhất Nhất túm cặp sách chuẩn bị về, đột nhiên phát hiện thầy giáo còn ở đây, vội vã lại ngồi xuống.
“Cậu ‘bệnh’ à, sao lại đến ngồi cạnh tớ ?”
“Tớ nhàm chán a.”
Vẻ mặt tỉnh bơ thu hồi bút lại. Quả thật đủ nhàm chán a. Nhất Nhất nhìn mãi đồng hồ trên cổ tay, còn 20 phút mới tan học. Minh Nguyệt nhìn thấy có người vẫn chẳng biết đã xảy ra chuyện gì liền vụng trộm cười, chọc chọc vào phía sau lưng hai người: “Ây, nghe nói chưa, Đồng Kiêu Dương lại chia tay với bạn trai rồi, đây chính là lần thứ tư rối đó.”
“Thật sao?” Hai cái đầu lập tức xoay lại. Đồng Kiêu Dương học lớp 4, vóc người cao ráo rất xinh đẹp, tuổi còn nhỏ nhưng lại biết ăn mặc trang điểm, trong trường học không hề thiếu nam sinh theo đuổi cô nhóc, nghe nói còn bao gồm cả vài đàn em năm nhất, năm hai Sơ trung nữa.
“Thật không hiểu cậu ta nghĩ như thế nào nữa, bạn trai cậu ta học năm hai Cao trung a, cùng lớp với Cẩn Ngôn, khuôn mặt đẹp trai, trong nhà lại có tiền. Đương nhiên, so ra vẫn kém hơn Cẩn Ngôn.”
“Kẻ hai mặt kia bộ dạng đẹp trai?” Nhất Nhất không cho là đúng.
“Cậu có con mắt thẩm mỹ hay không thế.” Minh Nguyệt thật thực thương hại cô nhóc, ‘đứa nhỏ’ này tìm bạn trai càng ngày càng kém a, đến đối tượng sùng bái cũng là Âu Dương Phong.
“Nhìn Gia Vũ xem xem, nhìn cẩn thận vào, cậu ta đẹp trai không ?”
Nhất Nhất trừng mắt, nhanh như chớp hai con mắt nhìn chòng chọc vào hắn, cơ hồ dán lên trên mặt Gia Vũ. Người bị quan sát lập tức chán ghét xoay mặt đi.
“Đẹp trai khỉ!” Mỗi ngày đều quắc mắt nhăn mày đẹp trai mới là lạ.
“Cậu tiêu rồi.” Minh Nguyệt thở dài, “Cậu có biết Gia Vũ ở trường học được hoan nghênh nhiều lắm không? Cậu ta nhận được nhiều thư tình như vậy, nhiều như vậy!” Hai tay Minh Nguyệt thật cố khoa tay múa chân làm ra vẻ vẽ ra một độ cao.
“Tớ như thế nào lại không biết? Gia Vũ, cậu nhận được thư tình sao tớ lại không biết?” Nhất Nhất la hoảng lên, thầy giáo hai mắt sáng ngời ho lên một tiếng, cô nhóc vội vàng cúi đầu thấp xuống mặt bàn, quay lại nháy mắt ra hiệu với Minh Nguyệt,
“Cậu nhìn thấy?”
“Ừ. Nữ sinh kia tớ không biết, đến đưa thư vài lần, ai kêu cậu tối ngày bám theo Đàm Vi tán gẫu nên không phát hiện ra.”
Nhất Nhất hối hận đến mức ruột đều xanh mét, sớm biết rằng có sự tình trọng đại như vậy phát sinh, cô nhóc không hẳn sẽ quấn quít lấy lão đại muốn hắn giảng cho mình nghe truyền kì anh hùng vĩ đại lấy một địch mười kia, nghe chuyện xưa thì khi nào nghe đều được, nhận thư tình phải đúng thời cơ a.
“Đừng tới trước mặt mẹ tớ nói vó nói vẩn đấy.” Gia Vũ dựng thẳng lên lông mày cảnh cáo cô nhóc.
“Vậy cậu cho tớ xem một phong đi, để tớ học hỏi.”
“Đều nói là thư tình, thế nào có thể cho cậu xem.”
“Xem chút thôi, chỉ liếc mắt một cái. . . . . .”
Cầu xin vô dụng, trừng mắt với Nhất Nhất, không thèm để ý tới cô nhóc.
Nhất Nhất đành phải căm giận quay đầu tìm người tố khổ, “Mông Mông, Gia Vũ nhận được thư tình cậu biết không?”
“Nghe giảng bài cẩn thận đi.” Ngăn cách bởi lối đi nhỏ, Hạ Mông thờ ơ nhìn chằm chằm bảng đen, con mắt cũng chưa động một cái.
“Cậu đều có thể đọc làu làu còn nghe cái gì mà nghe.”
“Lại nghe một lần nữa.”
Thật sự là học trò ngoan!“Cậu có biết là người nào đưa thư tình cho cậu ta không Mông Mông?” Hạ Mông rốt cục quay đầu lại liếc nhìn cô nhóc một cái: “Không biết.” Đầu lại để ngay ngắn tiếp tục làm một học sinh ngoan.
“Mông Mông Mông Mông. . . . . .” Aizz, quên đi, không quấy rầy cậu ta nghe giảng bài nữa. Xoay trở về tiếp tục tám, “Vừa mới nói chỗ nào rồi. . . . . . uhm, nói đến Đồng Kiêu Dương tìm bạn trai, cậu ta rốt cuộc là muốn tìm dạng nào ?”
“Nghe nói người cậu ta thích là ~~~” Minh Nguyệt lấp la lấp lửng dừng lại một chút, “Thượng Quan Cẩn Ngôn. Người ta không để ý đến cậu ta, cậu ta liền tìm bạn trai bên trường trung học, cứ rảnh là chạy đi tìm Cẩn Ngôn. A…. Cẩn Ngôn Cẩn Ngôn, tớ cũng thích.” Thực không có tiền đồ, cư nhiên đi thích kẻ hai mặt! Nhất Nhất khó có thể hiểu được với ánh mặt màu hồng của bạn học đó.
“Cậu có người trong lòng hay không?”
“Cậu hỏi Nhất Nhất?” Gia Vũ vỗ lên đầu người bạn ngồi cùng bàn như vỗ về sủng vật, “Đừng hỏi, đầu óc cậu ta cả ngày với chỉ số thông minh của Nhất Hưu ca Nhất Hưu ca, trả lời không được vấn đề cao thâm cậu hỏi đâu.”
Nhất Nhất giận: “Cậu vũ nhục tớ! Tớ thích Tiểu Mã ca!”
Gia Vũ và Minh Nguyệt liếc nhau, rất ăn ý dừng lại chủ đề này. Không thèm nói thêm nửa câu. Thầy giáo vừa phun ra hai chữ “Tan học”, Nhất Nhất liền nhanh nhẹn bay qua một dãy bàn nằm sấp đến trên bàn Gia Vũ, vươn tay hướng bên trong bới móc lục lọi đồ. Mới nhìn thấy góc giấy cạnh viết thư màu phấn hồng đã bị chủ nhân của bức thư tình này sớm có đề phòng trước cướp đi, cái trán còn bị hung hăng gõ xuống một cái.
“A ~~ đau! Cho tớ xem với, Trịnh Gia Vũ cậu keo kiệt muốn chết!”
“Thư tình có thể tùy tiện làm cho người ta xem sao?”
“Tham khảo một chút không được sao, tham khảo xong tương lai tớ sẽ viết cho bạn trai tớ.”
“Không cho.”
“Cho tớ xem đi mà cho tớ đi. . . . . .”
“Có bản lĩnh đến cướp đi, đến a.” Gia Vũ giơ cao lên phong thư khiêu khích. Nhất Nhất bổ nhào qua, nhón gót chân với lên, chán nản phát hiện ra hắn bất tri bất giác đã cao hơn cô nhóc rất nhiều, hơn nữa hắn còn giơ cánh tay lên, vóc người cô nhóc 1m50 mấy chỉ có thể ngẩng đầu lên nhìn, lực bất tòng tâm.
“Không xem thì không xem ~~~” sau khi nhận rõ tình thế, quyệt miệng lộn trở lại bên người Hạ Mông, “Bức thư tình kia được đưa tới lúc nào, tớ cũng chưa thấy người đó, hình dáng xinh đẹp không?”
Hạ Mông chậm rì rì thu thập xong cặp sách hướng bên ngoài phòng học đi ra. “Không biết.”
“Cậu cùng Gia Vũ người trước bàn người sau bàn, cậu cũng không biết?”
“Tớ bận làm bài tập, không có thời gian nhìn.”
“Không phải đâu Mông Mông, chuyện trọng yếu như vậy cậu cư nhiên lại không quan tâm, cậu không thấy Gia Vũ nhà chúng ta rất tốt sao!”
Hạ Mông khẽ cười một tiếng: “Hắn cũng không phải là người nào của tớ, tớ trông chừng hắn làm chi?”
“Hắn là. . . . . .” Nói còn chưa dứt lời cái ót lại bị gõ một, nhìn ra là lão đại. “Lão đại đánh như vậy sẽ đem tớ đánh thành ngu ngốc đó!”
“Cậu chính là ngu ngốc.” Đàm Vi híp mắt trên cao nhìn xuống xem cô nhóc, “Không muốn nghe tớ kể chuyện xưa ?”
“Muốn nghe, nhưng Mông Mông. . . . . . Gia Vũ hắn. . . . . .”
“Cho cậu hai lựa chọn, nghe tớ giảng hay là nghe Hạ Mông giảng, chọn A hay là chọn B?”
“Á, tiếng Anh lão đại tiến bộ rồi, ” Nhất Nhất sùng bái đến hai mắt mọc đầy sao, “ Hai chữ AB phát âm rất chuẩn a.”
Đàm Vi thấp giọng mắng câu thô tục, sốt ruột nhíu mày. “Rốt cuộc có nghe hay không? Không nghe tớ về nhà .”
“Nghe, nghe liền!” lực hấp dẫn của quyền cước công phu lớn hơn so với thư tình, cô nhóc lập tức theo đuôi đi theo phía sau lão đại.
Nghe quá nhiều chuyện xưa kết quả chính là, cuộc thi cuối kỳ thi rất tệ . Cuộc họp phụ huynh vừa tan, Đinh mẹ run run cầm tờ phiếu điểm đứng ở cổng trường liền bắt đầu phát biểu. “Con xem con này, môn tiếng Anh thế nào, lên lớp học hành cái gì hả, tại sao Gia Vũ thi được hơn 90 điểm mà con lại thi rớt? Nói đi, trong trí óc con toàn nhét cái gì hả?”
“Con thấy thầy giáo tiếng Anh không vừa mắt. . . . . .”
“Như thế nào là không vừa mắt? Cũng không phải tinh tinh, voi ở châu Phi, á. . chẳng lẽ con muốn thầy giáo phải giống như Thái Quốc Khánh thì con mới nghe giảng bài? Đưa con đến trường để học chứ không phải nhìn người, là tới học tập con có biết hay không!”
Nhất Nhất cúi đầu cười trộm. Mẹ say mê Thái Quốc Khánh, trên tivi có hắn ca hát thì ánh mắt luôn dán chặt trên màn hình.
“. . . . . . Mẹ xem con sao có thể thi lên trung học!” Giáo huấn xong, Đinh mẹ kéo tay Trịnh mẹ càu nhàu, “Đứa nhỏ này sao lại thế này a, đều đã năm ba Sơ trung rồi mỗi ngày còn xem phim hoạt hình, xem tiểu thuyết, luyện cái gì Lăng Ba Vi Bộ, trong đầu căn bản chính là một đống hồ dán. . . . . .”
Đứa trẻ hai nhà đang ở một bên trừng mắt lẫn nhau, lấy ánh mắt trao đổi suy nghĩ. Không có chuyện gì hay sao mà thi tốt như vậy! Ghen tị đúng không? Ghen tị? Đợi lát nữa bóp chết cậu! Đến bóp a. Cậu cho là tớ không dám? Chờ đó. . . . . . Đang muốn bổ nhào qua phát tiết sự tức giận, Trịnh mẹ mở miệng : “Gia Vũ a, nghỉ đông ở nhà giúp Nhất Nhất học tiếng Anh đi con.”
“Không, ” Gia Vũ không hề nghĩ ngợi liền cự tuyệt, “Con giảng cho cậu ta đề mục thôi, cậu ta liền bóp cổ con.”
“Cậu đó là giảng ~~ đề mục? Nói không xong 2 phút liền rống!” Nhất Nhất phản bác.
“Ai kêu cậu không kiên nhẫn!”
“Rõ ràng chính là cậu luôn bày ra khuôn mặt đưa đám. . . . . .”
Lại gây gổ, lúc hòa thuận với nhau thì hận không thể mặc cùng một chiếc áo, lúc ầm ĩ lên thì chỉ muốn băm vằm đối phương ra làm nhân bánh bao. Hai bà mẹ nhìn nhau thở dài.
“Cháu chào dì Trương, dì Lí!” thanh âm nho nhã lễ độ vang lên. Quay đầu lại thấy Thượng Quan Cẩn Ngôn mỉm cười đứng ở phía sau. Trịnh mẹ cười khanh khách vỗ vỗ hắn: “Là Cẩn Ngôn a, nghe nói cuộc thi cuối kỳ cháu lại xếp thứ nhất, có vài điểm tối đa hả, thật lợi hại.”
“Dì quá khen rồi, Gia Vũ thi cũng không tệ a, dì Lí, Nhất Nhất thi tốt không ạ?”
Đinh mẹ thở dài, cũng không ngại ngần đem phiếu điểm đưa cho hắn xem. “Cháu xem tiếng Anh của con bé này, thật sự là. . . . . .” Mất mặt muốn chết.
Cẩn Ngôn nhìn lướt qua, môn Vật lý còn đỡ, chỉ có tiếng Anh là treo đèn đỏ. “ Dì Lí, nếu dì cho phép, nghỉ đông cháu sẽ dạy cho Nhất Nhất học thêm được không?”
“Không được!” hai người đang bóp cổ lẫn nhau kia đồng thời tung tóe ra hai chữ. Sửng sốt một giây lại tiếp tục.
“Yên lặng cho mẹ!” Đinh mẹ nhíu mày cảnh cáo con gái. Quay đầu cảm kích giữ chặt tay Cẩn Ngôn, “Điều này sao lại có thể làm phiền thế, cháu đều học năm hai Cao trung rồi, bài vở cũng khẩn trương, làm gì có nhiều thời gian đi dạy bù.”
“Không sao ạ, cháu nghỉ đông cũng không có chuyện gì.”
“Vẫn là rất phiền toái đến cháu, lại nói ba mẹ cháu. . . . . .” cha mẹ cậu nhóc có đồng ý việc này hay không? Còn nữa, học thêm dù sao cũng phải có chút thành ý bày tỏ chứ, hiện tại mời một gia sư dạy thêm mỗi giờ phải mất vài chục tệ ấy chứ.
Cẩn Ngôn hiểu được ý tứ của dì Lí, cười cười nói: “Dì đừng khách khí như vậy cháu cùng Nhất Nhất chơi với nhau từ nhỏ, đều lớn lên ở trong cùng tòa viện, không có gì là phiền toái hay không phiền toái. Những cái khác dì đừng nghĩ nhiều, nếu thành tích cô nhóc tiến bộ, chúng ta đều vui mừng phải không ạ? kỳ thật cô nhóc rất thông minh, chỉ là không quá chăm chỉ, còn ham chơi. Nếu Gia Vũ muốn đến chơi, cũng hoan nghênh.”
Những lời nói đó khiến hai bà mẹ mặt mày hớn hở. Gia Vũ nhìn Nhất Nhất ánh mắt tràn ngập thương xót. Nhất Nhất ngược lại càng muốn bóp chết người a. Ai với ai từ nhỏ đã chơi cùng nhau?
“Vậy thật sự cám ơn cháu.” Đinh mẹ vui mừng quá đỗi, vỗ tay Cẩn Ngôn cười đến vẻ mặt nở hoa, “Nhất Nhất nhà chúng ta tính rất ham chơi, con bé nếu không nghe lời cháu thì cứ mắng, đánh cũng được, dù sao nha đầu kia da dày thịt béo đánh quen rồi. Đinh Nhất Nhất con lại đây!”
“Nhận thầy giáo đi.” Gia Vũ ở bên cạnh nói lầm bầm. Lại muốn bị bóp cổ nữa có phải không hả? Nhất Nhất lấy ánh mắt cảnh cáo hắn, mang theo cái đuôi ngoe nguẩy giả bộ thuận theo.
“Thầy Thượng Quan, ngài là đến nhà tớ dạy thêm sao?” Đến đây đi đến đây đi, đánh cho cậu răng rơi đầy đất.
“Sao lại không biết xấu hổ kêu Cẩn Ngôn chạy tới chạy lui!” Đinh mẹ trầm giọng. “Đi qua nhà Cẩn Ngôn, cháu cứ sắp xếp xong thời gian rồi báo lại với nó một tiếng, con ngoan ngoãn học cho mẹ, nếu không nghe lời, sẽ kêu ba đánh con.”
“Mẹ ~~~~ con sợ ảnh hưởng tới anh Cẩn Ngôn học tập ~~~~”
“Không sao, mỗi ngày hai ba tiếng là được rồi, không ảnh hưởng đến tớ được.” Cẩn Ngôn mỉm cười.
“Tớ sợ ảnh hưởng đến hai bác Thượng Quan nghỉ ngơi ~~~~”
“Đừng lo, bọn họ bình thường cũng không ở nhà, với lại còn có lầu trên với lầu dưới.”
“Mẹ!” sự ngoan ngoãn thuận theo đó không tiếp tục giả bộ nổi nữa, Nhất Nhất đau khổ kêu chít chít cầu xin, “Không đi được không? tớ ở nhà tự học.”
Đinh mẹ lạnh lùng cười: “Không đi? Não con có tế bào tự học kia sao?” Không tốt rồi, mẹ bắt đầu nghiến răng, đây là điềm báo cận kề bão sắp nổi lên. Cô nhóc thấy chết không sờn gật đầu đáp ứng.
Truyện khác cùng thể loại
80 chương
2 chương
10 chương
58 chương
9 chương
67 chương