Thanh mai cắn

Chương 7

Chương 7. Dưới nước Mạnh Tiềm Tinh nhảy vào hồ bơi, thấy Tống Lưu vẫn tạt nước vào hắn, vội ngăn cô lại, “Được rồi, đừng đùa nữa, tập nín thở trước đi. Cậu hít sâu một hơi, chìm đầu xuống, nửa người trên chậm rãi thả lỏng, là có thể nổi lên rồi.”   Tống Lưu thử vài lần cũng không nắm được mấu chốt, Mạnh Tiềm Tinh không có cách nào, đành phải dùng một tay đỡ cánh tay cô, một tay khác đặt ngay eo cô, dùng sức giúp cô tìm cảm giác ở trong nước.   Trước đó, hắn chưa bao giờ nhìn kỹ sau lưng Tống Lưu, mà lúc này ở trong nước, hắn từ trên cao nhìn xuống, nhìn không sót cái gì, ánh mắt hắn dính sát vào Tống Lưu, một mặt cảm thấy mình làm như vậy không đúng, một mặt muốn ngừng cũng không được.   Thử mấy lần phương pháp này, rốt cuộc Tống Lưu cũng tìm được cảm giác, đứng im ở trong nước trôi bồng bềnh tại chỗ, cô lại kêu Mạnh Tiềm Tinh dùng hai tay kéo cô đi trong nước.   Mạnh Tiềm Tinh nghe theo cô, dắt tay cô, ngồi xổm xuống, từ từ kéo cô đi.   Khoảng nửa phút, Tống Lưu không nhịn được nữa, ngẩng đầu lên, ai ngờ lại bị sặc nước miếng, chân đụng tới đáy hồ trượt một cái, cả người ập vào trong nước.   Mạnh Tiềm Tinh vội vàng duỗi tay đỡ cô, nhưng Tống Lưu té xuống bọt nước văng lên quá lớn, hắn không nhìn thấy tình hình trong nước, một tay đưa qua, sờ trúng áo bơi của Tống Lưu, còn có… một nửa hình tròn mềm mại.   Tống Lưu…!   Mạnh Tiềm Tinh lập tức luống cuống chân tay, vội vàng lấy tay ra, nắm lấy cánh tay và bả vai của Tống Lưu đỡ cô lên.   Tống Lưu đứng dậy nhìn hắn đứng ở nơi đó, một bàn tay giơ lên không trung, lau nước trên mặt, hỏi hắn, “Sao vậy?”   Vừa rồi tất cả lực chú ý của cô đều dồn vào việc bị sặc nước, khi Mạnh Tiềm Tinh vớt cô lên, đối với động tác của hắn cô không hề để ý.   Mạnh Tiềm Tinh nhìn thoáng qua mặt cô, nói, “Không có gì, ưm…, tự cậu tập luyện một lát đi, tôi bơi hai vòng.”   Tống Lưu cảm thấy đã biết nín thở dưới nước, liền gật đầu với hắn, nhìn Mạnh Tiềm Tinh duỗi chân một cái đã bơi đi năm sáu mét, há to miệng hâm mộ, cô lại bắt đầu nín thở, làm mấy động tác đá chân đơn giản ở dưới nước, nhưng mới đá mấy cái đã mất thăng bằng, cả người chìm xuống.   Mạnh Tiềm Tinh vừa bơi vừa len lén nhìn cô.   Thấy cô chơi vui vẻ, cảm giác mơ màng trong lòng Mạnh Tiềm Tinh càng nhiều hơn.   Tống Lưu ở trong nước chơi một lúc, nhìn thấy Mạnh Tiềm Tinh ở hồ cạn bơi hai vòng, không thể hoàn toàn phát huy, cô nghĩ mình học nín thở trong nước cũng được rồi, có thể nổi, sau khi ở hồ cạn hơn nửa tiếng đã chơi chán, liền rủ hắn đến hồ sâu chơi.   Mạnh Tiềm Tinh không chịu nổi sự năn nỉ của cô, đành phải đồng ý, hai người liền tới hồ bơi sâu hơn.   Vóc dáng của Tống Lưu không cao lắm, chỉ có 1m63, khi nãy ở hồ cạn, nước không qua ngực cô. Nhưng tới hồ sâu, cảm thấy bàn chân không chạm tới đáy, nếu không nắm lấy thành hồ thì cứ có cảm giác cả người chìm xuống, màu nước ở hồ sâu cũng đậm hơn ở hồ cạn nhiều, các động tác dưới nước cũng có lực cản lớn hơn.   Cô dùng tay nắm chặt thành hồ, học nín thở giống như ở hồ cạn, khi chìm xuống mới có cảm giác không khí ở hồ sâu nhanh mất đi hơn, không tới mười giây cô đã không nhịn được ngóc đầu lên, nằm bên cạnh thành hồ thở hồng hộc, nhưng cô lại cảm thấy hồ sâu chơi vui hơn, không nghỉ ngơi một lát đã nín thở chìm xuống, vô tình trôi từ từ càng xa thành hồ hơn.   Kỹ thuật bơi của Mạnh Tiềm Tinh tốt hơn Tống Lưu nhiều, ở hồ sâu cũng có thể vững vàng đứng một chỗ, lộ đầu và cánh tay.   Hắn không yên tâm Tống Lưu chơi một mình ở hồ sâu, khi cả người Tống Lưu chìm vào nước liền duỗi tay ôm bụng nhỏ của cô.   Nhưng Tống Lưu ở trong nước cũng không yên phận, vặn eo đá chân linh tinh, hắn cảm nhận được bụng nhỏ mềm mại của Tống Lưu cọ xát tay hắn, mặc dù cách một lớp nước, hắn cũng có thêm mấy suy nghĩ khác thường, từ từ lan tràn ra.   Chờ suy nghĩ vòng vèo của hắn quay trở lại, đột nhiên phát hiện Tống Lưu đã cách thành hồ hơn một mét, đương nhiên đã hết hơi, hai tay không ngừng vỗ vào mặt nước, chân cũng đạp loạn xạ, nhưng không có chỗ nào để bám vào, cả người không đứng dậy được.   Mạnh Tiềm Tinh vội vàng hít sâu một hơi, lặn xuống nước bơi về phía Tống Lưu, duỗi tay bắt được cô.   Nhưng Tống Lưu bởi vì sắp hết hơi, vô cùng sợ hãi, dựa vào tay Mạnh Tiềm Tinh giống như bạch tuộc bám chặt, không ngừng giãy giụa trong nước, cái đầu làm thế nào cũng không ngoi lên mặt nước được.   Mạnh Tiềm Tinh vừa hoảng vừa vội, đầu óc nóng lên, hít sâu một hơi lần nữa, lại lặn xuống, nhắm đúng môi Tống Lưu, lập tức liền dính chặt, duỗi đầu lưỡi đi vào miệng Tống Lưu, từ từ truyền không khí vào.   Tống Lưu trợn tròn hai mắt, lập tức quên giãy giụa, trong nháy mắt cảm nhận được, chỉ có bờ môi lạnh của Mạnh Tiềm Tinh trong khoang miệng ấm áp của mình.   “Rào rào!” Tiếng nước chợt vang lên, hai người từ dưới mặt nước ló đầu ra.   Mạnh Tiềm Tinh ôm Tống Lưu đến gần thành hồ, thở hổn hển, một tay còn đang ôm sau lưng của Tống Lưu.   Hai tay Tống Lưu đều khoác lên vai hắn, nửa người trên dính sát vào ngực của Mạnh Tiềm Tinh, hình như cô vẫn chìm trong cảm giác sắp chết đuối vừa nãy, tinh thần chưa tỉnh táo lại, vừa ho khan vừa hít thật mạnh, thậm chí Mạnh Tiềm Tinh còn có thể cảm nhận rõ ràng bầu ngực mềm mại kề sát vào ngực hắn đang phập phồng, dưới nước không có chỗ nào làm điểm tựa, chân Tống Lưu còn đang quấn chặt hông của Mạnh Tiềm Tinh.   Hai người yên lặng đối mặt với nhau, không ai lên tiếng trước.   Sau một lúc lâu, vẫn là Tống Lưu mở miệng trước, “Tay ngâm nhíu lại rồi, chúng ta… về đi.”   Mạnh Tiềm Tinh muốn nói chuyện lại phát hiện cổ họng khô khốc, hắn vừa không muốn duy trì trạng thái bất động xấu hổ bây giờ, vừa không muốn buông thiếu nữ ngọt ngào trước ngực ra, hắn hắng giọng một cái, khàn khàn mở miệng, “… Được.”   Cả đường đi hai người đều không nói chuyện.   Tới cửa nhà, Tống Lưu mới vừa mở cửa, đang chuẩn bị đi vào, Mạnh Tiềm Tinh gọi cô lại hỏi, “Ngày mai có đi không?”   Tống Lưu xoay người lại, bất giác liếm liếm môi, ánh mắt liếc lung tung, cũng không biết mình có tâm trạng gì, cứng đờ gật gật đầu.   Mạnh Tiềm Tinh nhìn thấy động tác liếm môi của cô, giật giật hầu kết, trong đầu tự động nhớ lại sự mềm mại lúc nãy, tay nắm vào không khí mấy cái, “Cái đó… Khụ… Vậy chiều mai cậu tới tìm mình nha.”   Nghe hắn nói vậy, ánh mắt Tống Lưu tự nhiên tập trung lên người hắn.   Sau khi từ hồ bơi về bọn họ đã tắm rửa rồi, trên đường che dù đi về, tuy trời nắng nhưng cũng không làm nước trên tóc khô hẳn, mái tóc ẩm ướt của Mạnh Tiềm Tinh dính trên trán, giọt nước chảy xuống cằm, khuất sau cổ áo thun dính sát người, lộ ra đường cong cơ bắp ẩn hiện, nhìn như vậy làm cô có chút ngượng ngùng, ánh mắt lại mơ hồ, sau một lúc lâu mới khẽ nhếch miệng, nói ra một từ, “Được.”   Tiếng cô rất nhỏ gần như không thể nghe thấy, nhưng Mạnh Tiềm Tinh vẫn nghe được, trong đầu giống như có pháo hoa chuẩn bị nổ, đột nhiên bùng ra, làm tinh thần hắn không tỉnh táo.   Không khí có chút mờ ám, có chút ái muội, thiếu niên thiếu nữ trước đây hormone chưa phát ra lập tức cháy lên, tràn ngập ở trong không khí, giống như có thể nghe thấy tiếng nổ tách tách.