Thanh mai cắn
Chương 3
Chương 3. Tin nhắn
Tống Lưu không biết là, trước khi cô đi vào văn phòng, Mạnh Tiềm Tinh nhíu nhíu mày, quay đầu lại nhìn cô một cái.
Chính xác mà nói, nửa năm trước, lúc nghỉ đông bọn họ ở bên nhau. Hai người bọn họ cũng không có ý muốn yêu đương, cho nên sau khi ở bên nhau không lâu, bọn họ liền quyết định ở trường học trừ việc trao đổi bình thường không nên có tiếp xúc nhiều, bởi vậy hơn nửa năm qua, mấy bạn học biết họ từ nhỏ lớn lên cùng nhau, tan học cùng nhau, ở trường học thường xuyên ăn cơm cùng nhau, quan hệ khá tốt, không ai biết bọn họ đang yêu đương.
Nhưng cho dù tránh tiếp xúc như thế nào, ở nơi những người khác không nhìn thấy, hai người luôn có những động tác nhỏ, không khí ở hai người cũng có chút mờ ám.
Nhưng lúc này, Tống Lưu không trả lời, cho nên Mạnh Tiềm Tinh nhíu nhíu mày.
Tiết thứ nhất, thứ hai là môn Vật lý, giáo viên vừa vào lớp đã nói sẽ dùng mười phút sửa bài tập hôm qua, sau đó sẽ giảng bài mới. Mới vừa khai giảng nên nội dung cũng không khó, Mạnh Tiềm Tinh mấy ngày nữa đã phải tham gia thi đấu, đương nhiên mấy cái đề đơn giản này sẽ không mắc lỗi.
Lúc trước thời gian này, hắn sẽ đọc sách, hoặc là xem bài thi, hôm nay lại không tập trung, đương nhiên là vì Tống Lưu.
Mạnh Tiềm Tinh ngẩng đầu nhìn, giáo viên Vật lý đang cúi đầu lật sách, phòng học lớp 11-6 có vị trí đặc biệt, lớn hơn so với những lớp học khác, cho nên khoảng cách giữa bàn cuối với bục giảng khá xa, hắn liền buông bài thi trong tay, duỗi tay mở cửa sổ, nhìn về phía lớp 11-7.
Ở giữa hai tòa nhà là một vườn hoa xanh rì, ở giữa còn có một dòng suối nhỏ, phía trên không có mái, tháng chín trời rất nóng, gần 9 giờ mà ánh mặt trời chói mắt, khoảng cách giữa hai phòng học cũng không gần, Mạnh Tiềm Tinh cố gắng thử một chút, híp mắt nhìn, nhưng chỉ thấy bóng người mơ hồ, hoàn toàn không biết Tống Lưu là người nào.
Hắn mím môi, đóng cửa sổ, ngơ ngác nhìn chằm chằm bài thi trên bàn hơn một phút, sau đó co cùi chỏ tay phải chọc chọc bạn cùng bàn, ý bảo che chở cho hắn, một cái tay khác móc di động trong cặp ra.
Bạn cùng bàn rất hiểu ý, nhanh chóng dựa người lại sát bàn học, tay trái từ hộc bàn đưa lên chống cằm, Mạnh Tiềm Tinh nhanh chóng bấm mở màn hình, gửi tin nhắn Wechat cho Tống Lưu, gửi xong lại sợ cô không mở internet, lại gửi thêm một tin nhắn.
Nhưng cho đến khi học xong tiết Vật lý, giữa giờ chuyển tiết, ra chơi còn năm phút, mà Tống Lưu cũng chưa trả lời.
Mạnh Tiềm Tinh bực bội lướt di động, nhìn lịch sử trò chuyện WeChat của bọn họ mấy ngày hôm trước.
—— hôm nay giữa trưa phải đến văn phòng giáo viên Vật lý làm bài thi, không thể ăn cơm với em được. [ hôn hôn ]
—— Lão Trương đưa cho một bộ đề mới, anh kêu Tôn Hạo mua cơm dùm anh, em ăn cơm ngoan nha. [ chột dạ ]
—— Tức giận?
Tin cuối cùng là cái hắn vừa mới gửi. Coi xong lịch sử, Mạnh Tiềm Tinh mới cảm thấy không đúng, trước khi bọn họ yêu đương Tống Lưu rất thích nói chuyện, trước kia khi hắn có việc không thể ăn cơm với Tống Lưu, Tống Lưu trả lời không giống vậy, hoặc giả bộ tức giận mắng hắn, hoặc cố ý giả vờ đáng thương, hoặc khi lười đánh chữ cũng sẽ gửi một icon.
Nhưng mấy ngày nay trả lời tin nhắn đều là một chữ, ngày hôm qua chỉ có một dấu ‘.’. Nhưng mấy ngày nay hắn thật sự quá bận, cho nên cũng không cảm thấy không đúng chỗ nào/
Mạnh Tiềm Tinh thở dài, lại gửi một tin nhắn.
—— buổi trưa cùng nhau ăn cơm đi, anh ở nhà ăn chờ em, chỗ cũ.
Mạnh Tiềm Tinh biết Tống Lưu, cho dù tức giận cũng sẽ không cố ý không nhắn lại.
Sau đó nhét điện thoại vào cặp, bả vai đã bị vỗ một cái, hắn ngẩng đầu, vẻ mặt Tôn Hạo nhiều chuyện nhìn hắn.
“Gửi tin nhắn cho ai vậy, tiết Vật Lý cũng không thèm nhìn, tôi chưa từng thấy cậu mất tập trung trong giờ của Lão Trương đó.”
Mạnh Tiềm Tinh liếc mắt nhìn Tôn Hạo, tròng mắt chuyển động, tức giận nói, “Mẹ tôi!”
Tôn Hạo khẽ nhếch miệng, vẻ mặt không tin, hắn và Mạnh Tiềm Tinh là bạn học cấp 2, lớp 10 cũng ngồi cùng bàn, đương nhiên biết mẹ của Mạnh Tiềm Tinh là giáo viên tiếng Anh ở trường.
“Đang học mà cậu dám nhắn tin cho mẹ? Cậu lừa ai vậy? Nói mau nói mau, là gửi cho cô em nào.”
Mạnh Tiềm Tinh cúi đầu đọc sách, không để ý tới Tôn Hạo.
Tôn Hạo đang muốn quấn lấy Mạnh Tiềm Tinh tiếp tục truy hỏi, đáng tiếc chuông vào học vang lên, đành phải câm miệng nghe giảng bài, đem lực chú ý đặt lên người Lão Trương.
Truyện khác cùng thể loại
83 chương
104 chương
10 chương
17 chương
150 chương
80 chương
811 chương