Thanh mai cắn

Chương 25

Chương 25. Vở ghi chép Sau khi chấm dứt kỳ nghỉ Quốc khánh dài hạn, ngày thứ ba đến trường.   Lúc nghỉ trưa, Tống Lưu nằm trên bàn, cô không đói bụng, cũng không muốn đi căn tin ăn cơm, đã kêu bạn cùng bàn ăn cơm xong mua dùm cô một cái bánh mì và sữa chua.   Lúc này rảnh rỗi, sáng sớm đi học lười viết bài, qua hai ba tiết mới nhớ tới vở ghi chép môn Toán.   Chương trình học môn Toán bắt đầu vào chỗ khó, giáo viên mở rộng rất nhiều nội dung bên ngoài, phối hợp với một số ví dụ mẫu, ở trên lớp có lúc cô không theo kịp bài giảng, cô đành phải làm thêm nhiều bài tập, kiến thức có nhiều chỗ không nắm vững. Lại nhìn vở của Cố Đình, cũng giống cô, chỗ có chỗ không.   Lớp bọn họ và lớp 11-6 bây giờ vẫn học chung giáo viên Toán, cũng chính là Lão Giang chủ nhiệm lớp 10 của bọn họ, tuy rằng lớp 11-6 là lớp chọn, nhưng điểm tổng trung bình so với lớp bọn họ cũng không cao hơn bao nhiêu, cho nên tiến độ dạy học của hai lớp vẫn không khác nhau mấy, chờ tới lớp 12 thì mỗi giáo viên phụ trách một lớp, Lão Giang chỉ dạy mỗi lớp 11-6.   Tống Lưu hơi do dự, nhưng sau khi lật qua lật lại vở ghi chép, vẫn lấy di động trong cặp ra, nhắn wechat cho Mạnh Tiềm Tinh.   —— Môn Toán lớp anh học đến đâu rồi? Chương 3 anh có ghi trong vở không?   Chờ tới lúc Mạnh Tiềm Tinh trả lời, cô lại nghĩ tới chuyện hôm đó.   Đối với chuyện ngày đó, Tống Lưu tức giận, nhưng cô cũng biết khi đó Mạnh Tiềm Tinh cũng tức giận, cho nên cô cũng không tức giận như vậy.   Lời này nghe hơi kỳ lạ, nhưng trong lòng Tống Lưu rất rõ ràng, loại chuyện này thật ra không phân biệt được đúng sai, do tư tưởng của hai người khác nhau, dẫn tới hành động cũng khác nhau, nhưng mặc kệ là dựa theo ý của ai, cuối cùng đối với đối phương hay quan hệ của bọn họ cũng không có thương tổn gì.   Mà ngày đó, hai người bọn họ đều dựa theo ý mình mà hành động, không suy xét đến cảm nhận của đối phương. Tống Lưu là do không nói với Mạnh Tiềm Tinh một tiếng đã một mình đi trước, còn Mạnh Tiềm Tinh là chưa thương lượng với Tống Lưu trước đã ở trước mặt mọi người gọi cô lại, hai người xem như huề nhau.   Nhưng đầy đều là suy nghĩ của Tống Lưu mà thôi. Lúc đó, tuy rằng cô không có nổi giận tại đó, nhưng ra khỏi sân thể dục, lên taxi cô vẫn lựa chọn đánh đòn phủ đầu.   Cô ghét bỏ giật bàn tay Mạnh Tiềm Tinh đang bắt lấy tay cô ra, chuyển qua đối mặt với Mạnh Tiềm Tinh, còn dùng ngón tay chọc hắn, “Anh rất vui đúng không, tất cả mọi người ở sân bóng rổ đều biết chúng ta biết nhau, quan hệ còn không bình thường.”   Mặt Mạnh Tiềm Tinh không có biểu cảm gì khác, trong mắt và khóe miệng đều là nụ cười, Tống Lưu nhìn dáng vẻ tiểu nhân thực hiện thành công một việc của hắn, nhưng hắn cũng không chột dạ, “Chuyện này không phải sự thật hả, với lại, đồ đạc của anh đều ở chỗ em, em đi cũng không nói với anh một tiếng, thấy em mà không gọi? Nếu em thấy được, em có tức giận không?”   Tống Lưu trợn trắng mắt, thở phì phò nhìn hắn, “Rõ ràng anh biết em đang nói cái gì, suy nghĩ thật sự của anh, không thể nói với em hả, một hai phải làm trò trước mặt nhiều người như vậy?”   Nhớ tới chuyện ăn cơm lần trước ở trường học, lại nói, “Lần trước em đã nói với anh rồi mà? Anh đã đồng ý rồi mà còn làm vậy.”   Tống Lưu nói nói, lại nghĩ đến phản ứng của những người đó, cô liền cảm thấy rất ủy khuất, trong mắt hàm chứa nước mắt.   Mạnh Tiềm Tinh nhìn thấy liền luống cuống, “Được rồi, là anh không tốt.” Hắn lại nhìn đôi mắt của cô, dỗ cô, “Cùng lắm thì anh bồi thường cho em nha.”   Tống Lưu đối diện với ánh mắt của hắn, đương nhiên biết ‘bồi thường’ mà hắn nói là gì, bị hắn chọc cười, đấm hắn mấy cái, giận dỗi nói, “Cút đi.”   Mạnh Tiềm Tinh thấy cô cười, liền được nước làm tới, “Vậy sau này chúng ta ăn cơm cùng nhau nữa nhé, dù sao bọn họ cũng biết rồi.”   Tống Lưu lại không muốn, “Không, không muốn ăn với anh đâu, anh tìm Tôn Hạo đi.”   Cho nên hai ngày nay, Tống Lưu đều cùng Cố Đình ăn cơm.   Mạnh Tiềm Tinh không muốn ăn cơm cùng Tôn Hạo, còn phải đối mặt với sự dây dưa nhiều chuyện của hắn.   Tống Lưu đang nghĩ lung tung, di động trên tay rung một cái, cô cúi đầu mở khóa nhìn tin nhắn.   —— tiến độ giống với lớp của em, ghi đầy đủ rồi, em muốn xem hả? Ăn cơm xong anh đem qua cho em?   —— không cần đưa, không vội, buổi tối đưa cho em cũng được.   Tống Lưu biết, đối với Mạnh Tiềm Tinh, trừ khi giáo viên yêu cầu, cơ bản hắn không ghi chép gì hết, đa phần đều ghi nhớ trong đầu, số ít còn lại ghi trên vở cũng hoàn toàn không thành vấn đề.   Nhưng vì cô không nghe giảng kịp, cho nên hắn mới nghiêm túc ghi lại bài tập của môn Toán như vậy.   Tống Lưu rất cảm động, trong lòng vẫn luôn nhớ kỹ lòng tốt của hắn.   Nhưng rất nhanh, một giờ sau, một chút cảm động này đã mất đi.   12 giờ 55, còn 5 phút nữa là đến giờ học buổi chiều, người trong lớp đông đủ, hoặc là đang đọc sách, hoặc là đang mở tập chuẩn bị bài, trong phòng học rất yên tĩnh.   Tống Lưu cũng mở sách ra nhìn, rất là tập trung. Sau kỳ nghỉ liền đổi chỗ ngồi, cô ngồi ở giữa, không ngồi bên cạnh cửa sổ.   Cho nên khi có người gõ cửa sổ, tiếng mở cửa vang lên, còn có tiếng của mấy bạn học nho nhỏ thảo luận, cô cũng chưa chú ý tới.   Cho đến khi, có người gọi tên cô.   “Tống Lưu…”   Tống Lưu nghe thấy bên ngoài có người gọi tên cô, ngẩng đầu lên, mới phát hiện mấy bạn học xung quanh đều đang nhìn cô, trong lòng cô nghi ngờ, cho đến khi ánh mắt đối diện với đôi mắt của người ngoài cửa sổ.   Hắn đang dùng sức quơ quơ quyển vở trong tay.   “Em gái Tống Lưu, vở Toán học! Mạnh Tiềm Tinh có việc, tôi đem tới đây dùm hắn!”   Phản ứng đầu tiên của Tống Lưu là, Tôn Hạo có phải bỏ quên não ở nhà rồi hay không?   Phản ứng thứ hai là, coi như Mạnh Tiềm Tinh còn có lương tâm.