Thanh mai cắn

Chương 21

Chương 21. Hằng ngày Ngày hôm sau Tống Lưu trở về, trời mưa.   Cô và Mạnh Tiềm Tinh đã bàn bạc sẽ đi công viên hải dương chơi, kết quả buổi sáng thì trời mưa, đành phải hủy bỏ kế hoạch, ở nhà làm bài tập.   Tống Lưu trong phòng có một cái cửa sổ, hai người bọn họ liền ngồi bên cửa sổ làm bài tập, còn mua thêm hai cái bánh mì và hai cái bánh kem nhỏ ở cửa tiệm lâu năm, pha hai ly cà phê.   Ngoài cửa sổ mưa không lớn, nhưng liên tục rơi xuống không ngừng, hạt mưa nhỏ dài, đập vào cửa sổ, tiếng động cũng không lớn, ngược lại càng tạo nên một bầu không khí yên tĩnh thản nhiên.   Tống Lưu nhìn ra ngoài cửa sổ, ánh mặt trời không bị che khuất hoàn toàn, sắc trời lại cũng không sáng, âm u tăm tối, có cảm giác mông lung không chân thật.   Tống Lưu đột nhiên cười một chút, tiếng cười nhỏ nhẹ, nhưng Mạnh Tiềm Tinh vẫn nghe thấy, hắn ngẩng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, không biết cái gì để làm Tống Lưu cười thành tiếng, đầu óc hơi ngơ ngác, “Em cười gì vậy?”   “Ưm…, em cảm thấy hơi lãng mạn.” Tống Lưu quay đầu lại, nhìn Mạnh Tiềm Tinh mà nói, giọng điệu rất nghiêm túc.   Mạnh Tiềm Tinh nhướng mày, mắt nhìn ngoài cửa sổ, ánh mắt lại nhìn xung quanh một vòng, sau đó dừng lại ở trên mặt Tống Lưu, mặt mang biểu cảm ‘Em đang nói gì vậy’, ‘Sao anh không thấy lãng mạn chỗ nào hết’, ‘Có phải em làm bài tập đến choáng váng rồi không’.   Tống Lưu nhìn đã hiểu, âm thầm mắng ở trong lòng mắng một câu “Thẳng nam ngu ngốc”, bày ra gương mặt tươi cười nói, “A, ngày mưa, bánh kem với cà phê, hai người, chẳng lẽ không lãng mạn hả?”   Mạnh Tiềm Tinh suy nghĩ trong chốc lát, “Cho nên điểm quan trọng là hai người?”   Tống Lưu trợn trắng mắt, ngoài cười nhưng trong không cười, “Ha ha ha, anh tìm trọng điểm hay thật.”   Mạnh Tiềm Tinh lại gật đầu nói, “Ưm, anh cũng cảm thấy, hai người, rất là lãng mạn.”   Hắn ngừng một chút, trong đầu hình như nổi lên suy nghĩ kỳ diệu, trên mặt mang theo nụ cười thú vị, “A...? Em nói coi, chúng ta có nên lãng mạn hơn một chút không?”   Tống Lưu ngậm miệng lại, không để ý tới hắn, tay cầm lấy bài tập toán học, mở bài tập ra trước mặt Mạnh Tiềm Tinh, tay phải cầm bút chỉ qua đó, giọng nói rất là đứng đắn, “Đề này, đề này, còn có đề này, làm như thế nào?”   Mạnh Tiềm Tinh mất tự nhiên mà ho khan một tiếng, đầu thò lại gần giảng bài cho cô, giọng điệu cũng rất đứng đắn.   Đương nhiên hắn không thừa nhận vừa rồi hắn thật sự chợt lóe qua suy nghĩ ‘lãng mạn một chút’.   Giảng bài xong, cảm xúc muốn vui đùa của hai người cũng biến mất, căn phòng lại yên lặng trở lại.   Tống Lưu điền hết mấy bài tập toán học chưa làm, mấy đề bài còn lại cho dù nghe Mạnh Tiềm Tinh giảng xong cô cũng lười viết, coi như mấy đề bài toán học đã làm xong, cô bắt đầu làm tiếp mấy bài tập Ngữ văn.   Tống Lưu không thích Ngữ văn, Toán học có khi thích có khi không. Cô thích Tếng Anh nhất, bởi vì thành tích tiếng Anh của cô tốt nhất.   Tống Lưu có thiên phú ở phương diện ngôn ngữ, Tiếng Anh là môn duy nhất cô không cần nỗ lực cũng có thể học tốt hơn đa số người.   Cô còn tự học Tiếng Hàn, tận dụng thời gian cuối tuần không đi học, tuy rằng thời gian không nhiều lắm, tự học cũng không thể học sâu rộng, nhưng nếu không phải mấy câu phức tạp, khi xem TV cô cũng có thể hiểu được phần nào.   Tống Lưu không phải là người biết sắp xếp kế hoạch, qua một ngày tính một ngày, rất ít khi suy nghĩ cũng không dám tưởng tượng đến tương lai như thế nào. Cho nên cô làm việc theo hứng thú, không có hứng thú thì dứt khoát không làm.   Cho nên, bây giờ cô đang vận dụng thuần thục phương pháp “Đánh cá ba ngày, phơi lưới hai ngày” mà làm bài tập ngữ văn. Viết một câu ăn một miếng bánh kem, lại viết một câu uống một ngụm cà phê, viết thêm một câu nữa thì nhìn Mạnh Tiềm Tinh.   “Ưm…, Bạn trai soái ca nghiêm túc làm bài tập quả nhiên càng soái hơn nữa.”   Trong lòng Tống Lưu nghĩ như vậy, trên mặt lại mang vẻ vừa lòng gật gật đầu, giống như vừa mới thấy được một vật phẩm mang giá trị xa xỉ, trên mặt tràn ngập nụ cười hài lòng.   Nhưng đến khi cúi đầu nhìn thấy hai trang bài tập còn chưa làm xong, Tống Lưu yên lặng thở dài trong lòng, không dám lên tiếng, sợ Mạnh Tiềm Tinh nghe thấy lại nói cô.   Tống Lưu lại vùi đầu đau khổ làm bài hơn một tiếng, rốt cuộc cũng viết xong bài tập Ngữ văn độc ác, cô buông bút, lười biếng duỗi eo, giật giật cổ, “A…, Rốt cuộc cũng viết xong.”   Cô lại cố ý lớn tiếng nói, “Ai da, thật là phiền phức, trên thế giới vì sao lại có bài tập Ngữ văn chứ? Làm bài tập Ngữ văn xong bụng em cũng kêu lên rồi, đói quá, rất… đói… A…”   Mạnh Tiềm Tinh ngẩng đầu nhìn cô cười, cô cũng da mặt dày ra vẻ vô tội cười với Mạnh Tiềm Tinh.   Mạnh Tiềm Tinh làm bộ thở dài, buông bút, đứng dậy nhéo nhéo khuôn mặt của Tống Lưu hôn một cái, “Anh đi nấu cơm, được chưa.”   Tống Lưu chân chó cười cười, “Đương nhiên được, được chứ, em làm trợ thủ cho anh, hi hi…”