Thanh mai cắn

Chương 10

Chương 10. Xem phim Kỳ nghỉ đông lớp 10, Tống Lưu nhớ rất rõ ràng.   Lúc đó, chuyện ngoài ý muốn khi nghỉ hè đã qua nhiều tháng. Cô mẫn cảm như vậy, đương nhiên cảm giác thấy quan hệ với Mạnh Tiềm Tinh trong lúc vô tình đã có biến hóa, cô cũng cố gắng kiềm chế mình không đáp lại mấy lần Mạnh Tiềm Tinh bất ngờ nhìn trộm rồi từ từ liên tục kéo dài.   Với cô mà nói, mối quan hệ đã duy trì mười mấy năm đột nhiên thay đổi thành một mối quan hệ mới chưa chắc bền lâu, cô thích ổn định, sợ những sự thay đổi.   Đương nhiên cô cũng biết, trên thực tế tình cảm không cách nào khống chế được, cảm xúc một khi đã bén lửa sẽ dẫn đến rất nhiều hành động không thể tưởng tượng được, nhưng cô vẫn lựa chọn giống như một con rùa đen tiếp tục rúc trong mai rùa, yên lặng bình tĩnh chấp nhận bão táp đang đến.   Trong lòng cô vẫn mong có một chút may mắn, có lẽ bão táp căn bản không tới, nhưng chuyện này đối với cô mà nói, ngược lại là một sự chua xót.   Mùa đông năm nay tới sớm, trường học còn chưa cho nghỉ, mấy trận tuyết nhỏ đã rơi xuống.   Chờ đến khi thi cuối kỳ xong, có thành tích họp phụ huynh, Tống Lưu đã cùng Mạnh Tiềm Tinh đánh vài trận đại chiến dưới trời tuyết bay lả tả.   Sau đó, cô liền phát sốt, uống thuốc ba ngày, vẫn rất uể oải. Nằm ở nhà bốn năm ngày, luôn uống thuốc, ho khan và đau đầu mới hoàn toàn hết. Mạnh Tiềm Tinh thấy cô hết bệnh rồi, cảm xúc vẫn không tốt hơn, liền dẫn cô ra ngoài ăn một bữa tiệc lớn, còn mua cho cô mấy món đồ chơi bằng lông, sau đó hẹn cô đi xem phim.   “Đi rạp chiếu phim nào? Anh mua phiếu hả?” Tống Lưu hơi kích động, cô đã lâu không được xem phim.   “Không có, không đi rạp chiếu phim.” Mạnh Tiềm Tinh cười cười, “Xem ở nahf anh, anh mua đĩa.”   “Đĩa? Đó là phim điện ảnh cũ hả.” Tống Lưu hơi thất vọng, nhưng có xem được rồi, cũng không quan trọng lắm.   Mạnh Tiềm Tinh không nói chuyện, chỉ cười cười.   Sau đó Tống Lưu nhớ lại, cảm thấy nụ cười của hắn lúc đó, không có ý tốt. Nhưng cô không có bản lĩnh, nhìn không ra, cứ ngây ngốc đã mọi chuyện tùy ý phát triển.   Cô ở trước mặt Mạnh Tiềm Tinh, vẫn luôn ngây ngốc.   Mà lúc này, Tống Lưu đang bị tiếng chuông điện thoại không ngừng vang lên làm ồn, cô ôm chăn lăn hai vòng, một tay vươn tới cầm di động, một tay xoa mặt, vất vả lắm mới mở mắt ra được.   “Alo…?” Tống Lưu đang nửa tỉnh nửa mê, cả khuôn mặt nhỏ nhắn đều nhăn lại, còn đang giãy giụa trong cơn buồn ngủ, giọng nói vừa mềm mại vừa lừa biếng.   Không ai nói chuyện, Tống Lưu buông tay, di động từ trên mặt rớt xuống, rơi trên gối đầu, cô miễn cưỡng nhấc mắt đi nhìn màn hình di động, là Mạnh Tiềm Tinh.   “Khụ khụ, không phải đã nói ăn sáng xong sẽ tới nhà anh xem phim à? Anh đợi em hơn một tiếng rồi.”   Tống Lưu nghe thấy lời hắn nói, mở to hai mắt nhìn thời gian, nói rất nhanh, “Không phải chúng ta hẹn 10 giờ hả, bây giờ mới 9 giờ rưỡi thôi anh hai, em còn muốn ngủ … ừm…”   “Thôi, em đừng ngủ nữa, tám giờ anh đã dậy rồi, em mau tới đây, anh đi làm bữa sáng cho em ăn.”   Mạnh Tiềm Tinh không thấy cô trả lời, lại kêu lên, “Tống Lưu? Tống Lưu? Đừng ngủ nữa, đừng ngủ nữa, đừng ngủ nữa…!”   “Anh phiền muốn chết, chờ chút!”   Tống Lưu bị hắn ầm ĩ mà hết buồn ngủ, tức giận tắt di động, ngáp một cái đi rửa mặt.   Rửa mặt xong đứng ở trước tủ quần áo suy nghĩ một chút, cô cảm thấy chỉ xem một bộ phim mà thôi, nên mặc một cái áo màu lam cùng váy đến đầu gối, khoác áo len bằng lông, tóc cũng lười chải, dùng tay tùy ý vuốt vuốt, mang dép lông ra khỏi cửa.   Khi Mạnh Tiềm Tinh lại mở cửa, trên mặt mang theo nụ cười lấy lòng, đẩy cô vào phòng.   Trong phòng mở điều hòa, nóng hầm hập, cô cởi áo khoác đặt ở trên giường, ngồi xếp bằng trên giường, cắn một miếng sandwich trứng gà chân giò hun khói Mạnh Tiềm Tinh làm, hỏi hắn, “Ba mẹ anh đâu? Kỳ nghỉ cũng không ở nhà hả?” Mạnh Tiềm Tinh ở mở đĩa, không quay đầu lại nói, “Đi tắm suối nước nóng với bạn học cũ rồi, ngày mốt mới về.”   “À.” Tống Lưu gật đầu, nhìn hắn duỗi tay ấn một cái nút, đi tới ngồi trên giường, cầm lấy cái ly duy nhất trên bàn, uống một ngụm sữa bò.   Tống Lưu duỗi tay vỗ cánh tay của hắn.   “Em đã uống rồi, sao anh không tự rót một ly đi, phiền muốn chết.”   “Anh cũng không chê em, với lại, ly này anh rót.” Mạnh Tiềm Tinh cười với cô, nói xong lại uống một ngụm.   Phim đang chiếu, là phim nước ngoài, mới vừa phát xong chủ đề, cô nghe không hiểu, bắt đầu vào phim rồi, nhưng trên màn hình không có phụ đề, màu sắc rất nặng nề u ám, mở đầu là một người bị trói trên thập tự giá, trước mặt là một đống sáng bị đốt.   Cô lười nói đến chuyện ly sữa bò, nghiêng người mắng, “Mạnh Tiềm Tinh, anh bị bệnh hả, coi phim nước ngoài còn không có phụ đề, đây là phim mà anh mời em xem hả, xem cái đầu anh đó.”   Mạnh Tiềm Tinh không thèm để ý cô đang tức giận, cũng không trả lời, chỉ nhìn vào mắt cô nhẹ giọng nói, “Xem phim điện ảnh phải chú trọng đến nội dung mà, nếu em không hiểu thì xem hình ảnh là được rồi.”   Tống Lưu liếc nhìn hắn, chỉ coi như hắn phát điên đùa giỡn cô, miệng cô nhai sandwich, ngáp một cái, nói, “Em buồn ngủ, em muốn ngủ, anh muốn tìm hiểu nội dung hay hình ảnh thì tự xem đi. Em phải về nhà.”   Mạnh Tiềm Tinh vội vàng đè cô không cho cô đứng lên, nhét cái gối dựa sau lưng cô, duỗi tay đè đầu cô vào vai mình, “Lúc sau mới có cảnh xuất sắc, em ngủ ở đây đi, đến lúc đó anh kêu em.”   Tống Lưu lại ngáp một cái, nhưng cô đã lười động, dựa vào Mạnh Tiềm Tinh không bao lâu đã ngủ, đối với chuyện sắp sửa xảy ra không hề có cảm giác gì.