Ba ngày sau, Tạ phủ. Kẹt một tiếng vang nhỏ, cửa gỗ chạm trổ hoa văn từ bên ngoài được đẩy ra. Ánh nắng chiều rọi vào linh đường hôn ám, trên nền gạch xuất hiện thân ảnh Đan Siêu thật dài. Cuối linh đường, Tạ Vân đưa lưng về phía hắn, vẫn không nhúc nhích mà ngồi trước quan tài đen bóng. Đan Siêu quay đầu nhìn lại. Mã Hâm đứng phía ngoài đình viện, liều mạng khoa tay múa chân thủ thế “Đừng nói nhảm! Mau vào đi!” Đan Siêu không tiếng động mà thở dài, đi vào linh đường, trở tay đóng cửa lại. Trong linh đường treo đầy vải lụa trắng, trên bàn bày hoa trắng cùng quả tươi, quan tài nặng nề phong kín. Đan Siêu nhìn hồi lâu, không thể tưởng tượng cô nương mới mấy ngày trước còn linh động hoạt bát giờ phút này đã an nghỉ ở trong quan tài, đột nhiên đáy lòng cũng cảm thấy có chút vẩn vơ. Hắn đem thang canh đặt ở bên người Tạ Vân, tiến lên thắp hương lạy ba cái. “… Ngươi cũng là tới khuyên ta nén bi thương?” Phía sau đột nhiên vang lên thanh âm Tạ Vân hơi khàn khàn. Đan Siêu xoay người, Tạ Vân không nhìn hắn, tựa hồ ánh mắt đang chuyên chú mà nhìn một điểm vô hình trong không khí. Trong bóng chiều mờ ảo, cả người y tựa như một pho tượng an tĩnh. “Không,” Đan Siêu thấp giọng nói: “Người chết không thể sống lại, thương tâm là bình thường. Ta chỉ là tới khuyên ngươi không cần đau buồn quá độ mà thôi.” Hắn tiến lên bán quỳ ở bên người Tạ Vân, cầm lấy thang canh ý bảo y uống, lại bị Tạ Vân nhẹ nhàng đẩy ra: “Thật sự nuốt không xuống.” Y liên tiếp ba ngày này, mặc dù không đến mức không ăn không uống, nhưng thật sự chỉ là húp chút nước cháo mà thôi, khuôn mặt tiều tụy đến xám trắng có chút khác thường. Khi y nhấc tay, ống tay áo nguyên bản trải ra trên mặt đất cũng nhấc theo, Đan Siêu chú ý tới nền đất đều phủ chút bụi, thế nhưng tại ở nơi đó bị ngăn cách, hiện ra một đường rõ ràng, không khỏi trong lòng ngạc nhiên. Đó là đường bụi bị ống tay áo ngăn lại. Tạ Vân đã bảo trì một tư thế ngồi trong này bất động từ rất lâu rồi. “Ta không có đau buồn quá độ” Tạ Vân đột nhiên nhẹ giọng nói “Chính là không thể tiếp thu mà thôi.” Không thể tiếp thu là điều hiển nhiên. Cho dù ai cũng không nghĩ tới sự tình bất ngờ không kịp đề phòng, khó có thể vãn hồi như thế. Đan Siêu trầm ngâm một lúc lâu, thở dài buồn bã nói: “Ngươi vẫn là… tốt xấu uống vài ngụm đi. Ngươi thành cái dạng này, Dương cô nương trên trời có linh thiêng nhìn tới, trong lòng làm sao có thể chịu được?” Thời điểm hắn nói lời này, tư vị trong lòng khó có thể nói thành lời, nhưng Tạ Vân lại lắc lắc đầu, lộ ra một nụ cười vừa thương cảm lại vừa bất đắc dĩ. Đan Siêu cầm chén đặt xuống đất, vén vạt áo ngồi xuống bên cạnh y. “Nói một chút về Dương cô nương đi.” Hắn thay đổi đề tài, hỏi: “Vì sao Dương cô nương là Bạch Long, không phải là màu xanh sao?” “Nàng còn nhỏ,” Tạ Vân nói. “Lúc ấy tại Lương Châu, thời điểm ta nghe nàng ở ngoài xe ngựa gọi ta đi xuống, liền biết nàng tuổi khẳng định còn rất nhỏ. Tộc nhân hơi hiểu biết chút tình đời sẽ không cố ý đi trêu chọc xa giá của triều đình. Sau nàng lại bảo ta mang nàng đi Trường An, mới đầu ta cũng không muốn đáp ứng… Tộc nhân chưa khai ấn qua rất nguy hiểm, không biết đến thời điểm nào liền mở, ta không muốn liên luỵ chịu trách nhiệm việc này.” “Vậy sau ngươi lại vì cái gì mà đáp ứng?” Đan Siêu hỏi. Tạ Vân thần người ra một lúc lâu, lắc đầu cười khổ một tiếng, nói: “Ta cũng không biết.” Y đưa tay đỡ thái dương, nửa gương mặt phía trên đều chìm trong bóng tối. “Sau khi hồi Trường An ta nhiều lần muốn đưa nàng về; Nhưng lại nghĩ, còn chưa có đưa nàng đi Lạc Dương. Dù sao cũng để cho nàng nhìn xem Đông Đô, chung quanh dạo chơi một vòng rồi hãy về. Hơn nữa, vạn nhất nàng ở trên đường khai ấn không khống chế được thì làm thế nào, đến cùng có tộc nhân ở bên cạnh hộ giá vẫn tốt hơn đi? Cho nên ta đi chỗ nào đều mang nàng đi theo. Cứ như vậy, liền…” Đan Siêu cho rằng y sẽ nói “cứ như vậy liền có tình cảm”, nào ngờ lại nghe là: “…cảm giác giống như người thân.” Tạ Vân lẩm bẩm: “Mọi chuyện đều vì ngươi mà nghĩ, vĩnh viễn cũng sẽ không phản bội hoặc thương tổn lẫn nhau.” “Ta cũng sẽ không phản bội hoặc thương tổn ngươi!” Đan Siêu trầm giọng nói. Tạ Vân chỉ cười cười: “Ngươi bây giờ sẽ không.” “… Chẳng lẽ ngươi cảm thấy tương lai ta sẽ làm vậy sao?” Trong linh đường một mảnh tĩnh lặng, cờ trắng lẳng lặng rũ xuống, một làn khói từ trên bàn lượn lờ bay lên không trung. “Việc tương lai ai biết được!” Tạ Vân hồi đáp. Đan Siêu từ trong đáy lòng, cảm giác hoang đường lại trỗi lên, thiên ngôn vạn ngữ nghẹn tại yết hầu, ngạnh đến hắn phát buồn bực. “Ngươi muốn nói tương lai cũng giống hiện tại, sẽ không?” Tạ Vân giống như hiểu rõ ý nghĩ của hắn, trong ngữ điệu mang theo một tia bi ai cùng trào phúng: “Năm đó tại Cảm Nghiệp tự, ta cũng cho rằng tương lai Hoàng hậu cũng sẽ không thay đổi. Phỏng chừng chính Hoàng hậu cũng cho rằng sẽ không thay đổi. Nhưng thời thế đổi thay, nhân tâm cũng biến đổi. Khi ngươi đến cái vị trí kia, mắt nhìn suy nghĩ đều không giống. Sự tình tương lai, hiện tại sao có thể định luận?” Nếu Đan Siêu vẫn là thanh niên trẻ tuổi nhiệt huyết dương cương tám năm trước, không chừng liền sẽ ngay tại linh đường này mà tranh cãi, nhất định muốn đem tâm ý của mình phản biện phân minh. Nhưng hiện tại tâm tình hắn đã thay đổi. Sau một lát trầm ngâm cũng không biện giải, chỉ lắc lắc đầu: “Chính như ý tưởng hiện tại của ngươi, tương lai nói không chừng cũng sẽ biến đổi, hiện tại tranh luận việc này còn quá sớm.” Tạ Vân hơi ngẩn ra. “Cho nên sau đó ngươi liền muốn cùng Dương cô nương thành thân? Cả đời nương tựa giúp đỡ lẫn nhau mà qua?” Đan Siêu hỏi. Tạ Vân không nói gì, tựa hồ đắm chìm ở trong nghịch biện vừa rồi của Đan Siêu. Từ sâu trong linh đường, ánh mắt quang ảnh mông lung phân biệt không ra cảm xúc, cũng nhìn không ra y rốt cuộc là đang tự hỏi phản bác như thế nào, hay là đang muốn thuyết phục chính mình tin tưởng. Đan Siêu vươn tay đem ống tay áo xếp trên mặt đất của y vuốt cho phẳng nếp, cười nói: “Thời điểm ngươi tại Lương Châu gặp nàng lần đầu tiên, có nhớ tới ta một chút nào không?” Hắn vốn là đối với câu hỏi này không ôm hy vọng gì, nhưng sau một lúc lâu, lại nghe thấy Tạ Vân nói: “Có!” Động tác của Đan Siêu sững lại. “Chính bởi vì một chút này, cho nên ta mới xuống xe gặp nàng…” Bả vai Tạ Vân có chút áp lực run rẩy, khàn khàn nói: “… Ta sai rồi…” Đan Siêu từ trong cổ họng gian nan mà hộc ra hai chữ: “Tạ Vân…” Tạ Vân đột nhiên đưa tay chống lên mặt đất, lắc lư lảo đảo mà đứng lên. Y đã ngồi bất động rất lâu, bước chân bởi vì thiếu huyết mà tê liệt, đi đường liền thập phần tập tễnh; Đan Siêu muốn đỡ lấy, lại bị y đẩy ra. Tạ Vân đi đến trước bàn thờ, tự tay đem nén hương sắp tàn đổi thêm nén khác. Trong sương khói lượn lờ, thân ảnh của y phi thường yếu ớt, bả vai dưới lớp vải lụa mềm mơ hồ có thể nhìn thấy rõ ràng xương hồ điệp. “Nàng đến Trường An không đến một tháng, liền đối với Hoàng hậu bất mãn thực sự, liên tiếp trước mặt mọi người tuôn ra lời nói mạo phạm. Ta biết cứ như vậy không được, ngày đó là thực sự muốn cưỡng bách đem nàng trở về. Nhưng nàng thế nào cũng không nguyện ý, lúc này mới nói cho ta biết nguyên lai nàng là đào hôn chạy đi.” Đan Siêu ngẩn ngơ: “Ngươi nói cái gì?” “Tứ thánh ấn giống nhau, đều cùng kết hôn trong nội tộc. Sau khi nàng cập kê, người nhà liền đính hôn với một tiểu tử chưa thành gia. Nhưng nàng lại thực sự không thích, nói người này lớn lên không dễ nhìn, lúc sắp thành hôn liền từ quan ải chạy trốn, vừa vặn ở dưới chân núi gặp Bắc Nha cấm quân mã đội mang theo Lương Châu khâm phạm đi ngang qua, liền gặp phải ta.” Tạ Vân lui ra phía sau mấy bước, ngữ khí kéo dài giống như nói mê, dưới làn hương chậm rãi phiêu tán: “Nàng nói nếu như bị ta đưa trở về, liền khẳng định phải cùng tiểu tử kia thành hôn, đến lúc đó quả thực không vui vẻ gì, chẳng phải là hại nàng cả đời? Chi bằng ở lại Trường An cùng ta thành thân rồi mới quay lại Lương Châu, cũng coi như đã gả đi, gia tộc cha mẹ không thể tiếp tục ép nàng thành thân sinh con nữa, từ nay về sau trời đất bao la, chẳng phải là tự do tự tại?” Trong lòng Đan Siêu duy nhất ý tưởng chính là, thế nhưng như vậy cũng được! “… Vị hôn phu của nàng dung mạo xấu xí à?” “Hoàn hảo a,” Tạ Vân thản nhiên nói, “Một thị tộc nhiều thế hệ chỉ thông hôn trong nội tộc, cuối cùng còn có thể dư lại bao nhiêu người? Lại muốn vừa độ tuổi, lại muốn chưa thành thân, thực rất ít lựa chọn.” “Vậy còn ngươi? Ngươi cũng nguyện ý dùng cái này ngụy trang?” Tạ Vân ngửa cổ, nhắm hai mắt lại, trong ngực phập phồng thật sâu, gần như là hư thoát thở ra một hơi nhiệt khí run rẩy mà chua xót. Trên mặt y kỳ thật cũng không có biểu tình gì. Đây là thói quen dưỡng thành từ nhiều năm ở đỉnh cao quyền lực lên xuống chìm nổi mà ra, cho dù là thời điểm cảm xúc cực độ mãnh liệt, y cũng sẽ không để người bên ngoài nhìn thấy bất luận biểu hiện dư thừa gì. Nhưng Đan Siêu đột nhiên có thể cảm nhận được cái loại cảm giác không biết làm thế nào này, đau đớn thống khổ vì tự trách, tựa như dưới gông cùm nặng nề xiềng xích cơ hồ đến ngột ngạt hít thở không thông. “Ta sai rồi!” y lặp lại những lời này lần thứ hai, thong thả mà lẩm bẩm: “Hiện tại liền… phải gánh vác đại giới a.” Đột nhiên đại môn ngoài linh đường bị nhẹ nhàng gõ vài cái. Đan Siêu nhìn qua Tạ Vân, y tựa hồ đối với ngoại giới mất đi hết thảy phản ứng. Một lúc sau tiếng gõ cửa ngừng lại, Mã Hâm ở bên ngoài khẩn trương mà gọi một câu: “Thống lĩnh? Có…có chuyện quan trọng hồi báo.” Thần sắc Tạ Vân nói lãnh đạm, không bằng nói là chết lặng. Đan Siêu thăm dò dịch về phía cửa hai bước, thấy y không có ý ngăn cản gì, vì thế liền đi qua mở ra một cái khe cửa hẹp. Mã Hâm chen vào. Đầu tiên nhìn đến thang canh một hơi không động trên đất, lập tức dùng ánh mắt chỉ trích “Ngươi sao lại vô dụng như vậy?!” mà liếc Đan Siêu, sau mới khom người nói: “Thống lĩnh, việc điều tra đối với thị vệ ngày đó đã hoàn thành.” Tạ Vân đưa lưng về phía bọn họ, hờ hững hỏi: “Như thế nào?” “Thật sự… Thật sự là tìm không ra ai bắn mũi tên… hại Dương cô nương.” Mã Hâm nuốt một ngụm nước miếng: “Theo lý mà nói, việc này Đông Cung nên báo lên thượng cấp để lĩnh thưởng. Nhưng kỳ quái chính là trong đám thị vệ cũng không có động tĩnh gì, giống như chỉ là hiện trường loạn tiễn cùng bắn, tên lạc trúng phải nàng…” “Xem ra lực uy hiếp của Bắc Nha so với phần thưởng của Thánh Thượng còn lớn hơn a…” Thanh âm Tạ Vân nghe không ra là giễu cợt hay là than thở. Mã Hâm không dám trả lời. “Tra không ra cũng không có việc gì.” Lại một lát sau, Tạ Vân thấp giọng nói: “Việc này chính là do lúc đó Mang Chí Đức mang đến khẩu dụ của Thánh Thượng. Nếu là Đông Cung thị vệ bắn tên… Vậy liền ghi vào trương mục của Đông Cung đi.” Âm điệu kia rõ ràng thực bình thản, vài chữ cuối cùng đã có loại ý tứ khắc cốt ghi tâm, Mã Hâm không khỏi nín thở. “Không có việc gì, ngươi đi xuống đi.” Mã Hâm lại ôm quyền hạ thấp người, nhẹ tay nhón chân rời khỏi linh đường. Trước khi rời đi còn đối Đan Siêu vứt cho một ánh mắt ra hiệu. Đan Siêu chần chờ, hỏi: “Ngươi có muốn ta đi không?” Mặc dù cái ý “thành thân” hiện giờ cùng ý nghĩ lúc đầu của hắn không còn giống nhau, nhưng Tạ Vân không ăn không uống túc trực bên linh cữu ngần nấy ngày, trong lòng Đan Siêu vẫn có chút tư vị phức tạp khó có thể nói ra. Hắn tưởng Tạ Vân sẽ không chút do dự bảo hắn cũng đi ra ngoài, tiếp tục một mình ở lại đây; nhưng ngoài ý liệu chính là Tạ Vân chậm rãi nghiêng mặt, đôi môi khô nứt run run, giống như muốn nói cái gì lại dừng lại. “… Không quan hệ.” Y nhẹ giọng nói “Ngươi cũng có thể đi.” Đan Siêu một chân treo trên ngạch cửa, đột nhiên động tác dừng lại. Trong nháy mắt, đáy lòng hắn dâng lên chính là hồ nghi cùng không thể tin. Nhưng ngay sau đó, hắn xác xác thật thật mà ý thức được một điều… Tạ Vân không muốn để hắn đi. Tuy rằng lời chưa nói ra, nhưng bao nhiêu năm sớm chiều bầu bạn, khiến hắn đột nhiên hiểu được ý tứ trong tiếng thở dài mảnh như sợi tơ sau lưng kia. Đan Siêu xoay người đóng cửa lại, đi đến trước bàn thờ, lần nữa bưng lên thang canh mỉm cười nói: “Ngươi ít nhất uống một chút đi! Uống một chút cũng không chậm trễ ngươi tiếp tục thủ linh. Không phải ngươi còn muốn thủ đêm nay sao?” Ngón tay Tạ Vân quả nhiên nhúc nhích, sau đó nâng lên, rốt cục duỗi về phía chén canh. Đan Siêu lại nhoáng lên một cái, vòng qua tay y, múc một muỗng đầy đưa đến bên miệng. Tạ Vân cũng không có ý kháng cự, cúi đầu uống. Đan Siêu lại múc một muỗng khác, tuần tự đưa lên, một hơi uy cạn bát canh. Nhân sâm trăm năm quả nhiên hữu hiệu, khuôn mặt thảm đạm của Tạ Vân cuối cùng cũng hiện lên một tia huyết sắc. Khi cất tiếng thanh âm y cũng không còn sắc nhọn thô ách như cũ, nói: “Đa tạ…” Đan Siêu hỏi lại: “Giữa ngươi và ta, còn nói hai chữ này?” Tạ Vân mệt mỏi khoát tay áo. “… Thời điểm tối hôm qua ta túc trực bên linh cữu nhìn thấy nàng.” “Cái gì?” “Nàng mở cửa, theo ánh trăng từ ngoài đi vào. Bên cạnh người là Bạch Long vờn quanh, dưới bàn chân không có bóng dáng. Ta cho rằng nàng sẽ hận ta, nhưng nàng chỉ lại gần nắm lấy tay ta…” Tạ Vân nhắm mắt lại, trong bóng tối mập mờ khóe mắt chớp động thủy quang rất nhỏ. “Dương cô nương nói cái gì?” Đan Siêu nhịn không được hỏi. “Cái gì cũng đều không nói, chỉ hướng ta mỉm cười. Ta lại đuổi theo tới sau đình viện… Nàng đã theo hướng Tây Bắc đi xa.” Đan Siêu chợt nhìn về phía đại môn linh đường đóng chặt, trong đầu không khỏi hiện ra bộ dáng Dương Diệu Dung thướt tha mà đến, ôn nhu cáo biệt, sau đó xoay người rời đi. “…” Trong cổ họng Đan Siêu có chút chua xót kỳ quái, hắn miễn cưỡng đem một khối nghẹn khuất kia nuốt trở vào, nhỏ giọng kêu: “Tạ Vân…” Tạ Vân đưa tay gắt gao che ánh mắt, giữa khe hở có chút lệ tích mơ hồ. “Ta vẫn còn… yêu ngươi rất nhiều!” Đan Siêu hơi hơi thở dốc, tiếp tục nói: “Nhưng ta biết, ngươi về sau khả năng sẽ thành gia, thậm chí khả năng sẽ lưu lại tử tự (con cái). Ta chỉ hy vọng lần sau khi ngươi thành thân hãy vì mình suy nghĩ một chút. Chỉ cần ngươi chân chính cảm thấy khoái hoạt, ta thậm chí có thể…” Tạ Vân lại lắc lắc đầu. “Không có lần sau …” Y nói, “Sẽ không có!” Y chậm rãi tựa vào trước bàn thờ. Theo động tác này, tóc mai cũng từ bả vai rủ xuống. Đồng tử Đan Siêu chợt co rút nhanh. … Giữa đầy đầu tóc đen, hắn thế nhưng thấy được một sợi tóc bạc chói mắt! Một khắc kia Đan Siêu đầy ngập chua sót quả thực khó có thể dùng ngôn ngữ hình dung, giống như nuốt sống một bầu mật đắng. Tư vị đó làm cho hắn nói không nên lời. Hơn nửa ngày sau, hắn mới vươn tay muốn đem sợi tóc bạc kia nhổ xuống. Nhưng tay giơ lên lại khựng lại giữa chừng, một nỗi xúc động khó có thể ngăn chặn khiến hắn nhịn không được từng câu từng chữ hỏi: “Tạ Vân, nếu có một ngày ta chết, nửa đêm đến cùng ngươi cáo biệt, ngươi cũng sẽ như vậy sao?” Tạ Vân phỏng chừng không nghĩ tới hắn sẽ hỏi như vậy, nhất thời không có phản ứng. “… Ngươi còn có thể tìm được ta cáo biệt?” Bỗng nhiên y nản lòng thoái chí mà cười khổ: “Ta còn có hy vọng gì chứ, trước đó ngươi như thế nào lại không giết chết ta dứt khoát một chút?!” Đan Siêu cả người đều bị trấn trụ, chỉ thấy lồng ngực Tạ Vân kịch liệt phập phồng, ngay sau đó y phất tay áo đi ra ngoài. Vừa lúc đó, ngoài linh đường đột nhiên truyền đến tiếng bước chân vội vã. Ngay sau đó thanh âm cấp bách của Mã Hâm chợt vang lên: “Thái tử điện hạ giá lâm …”