Thanh Lâu Ký Sự
Chương 5
Thời điểm Tình Nhi bước vào, Lâm Huệ Lan đang si ngốc đứng nhìn ra ngoài cửa sổ, đối với sự có mặt của Tình Nhi giống như không thấy.
Nhoài người ra hướng cửa sổ nhìn, chỉ thấy nắng sớm đã lên cao, Lý
Chí tiếp nhận dây cương từ gã sai vặt đưa, nhảy người lên, mang theo
Ngụy Thần cùng ngựa mà chạy đi.
Tình Nhi hiểu rõ cười cười, xoay người thu dọn phòng ở.
Đem trong ngoài phòng ở quét tước một lần, ước chừng đã qua nửa canh giờ, đang muốn cáo từ liền phát hiện Lâm Huệ Lan vẫn si ngốc đứng nhìn ngoài cửa sổ.
"Khụ!" Nàng ho nhẹ một tiếng, đang muốn mở miện, thanh âm Lâm Huệ Lan lại vang lên trước.
"Tình Nhi." Nàng chỉ vào cây xanh tươi tốt ngoài cửa sổ, so với cây trong Hoa Xuân lâu còn to cao hơn:" Ta không có xiêm y màu sắc như vậy?"
Tình Nhi liếc mắt nhìn tán cây cổ thụ, suy nghĩ một hồi:" Cô nương đã quên, tháng trước khi cô lên đài, kiện xiêm y xanh biếc mà cô nương mặc kia, chính là màu sắc này."
"Vậy sao!?" Lâm Huệ Lan gật gật đầu:" Thay ta lấy nó ra đây đi."
Buổi tối Lý Chí lại đến Hoa Xuân lâu như mọi khi, Lâm Huệ Lan cũng ngoan ngoãn ở trong phòng, nửa bước cũng chưa từng ra khỏi cửa.
Không thấy được Lâm Huệ Lan cãi nhau, những khách nhân thật sự cảm thấy có điểm không quen.
Bất quá ngẫm lại Lý Chí cũng đủ thảm, vị hôn thê chạy đến tận cửa Hoa Xuân lâu, nghe nói suýt chút nữa thì đem Huệ Lan cô nương ra chém. Huệ
Lan cô nương hôm nay im lặng như vậy, nhất định là do chưa ổn định lại tinh thần?
Tóm lại, mặc kệ mọi người đoán già đoán non như thế nào, đêm nay đều không nhìn thấy Huệ Lan cô nương.
Thiếu Lâm Huệ Lan, Hoa Xuân lâu này còn không phải giống như nhuyễn ngọc ôn hương, sống mơ mơ màng màng hay sao?
Nhưng nếu thiếu Lâm Huệ Lan, tú bà Hồng ma ma của Hoa Xuan lâu túi tiền chỉ sợ hao hụt cả nửa. Cho nên, sáng sớm ngày hôm sau khi Tình Nhi hoang mang bối rối khẩn trương chạy tới nói cho bà biết không thấy Lâm
Huệ Lan đâu cả, bà lập tức lòng như lửa đốt, lập tức cho người bao vây xung quanh Hoa Xuân lâu, rồi vội vàng chạy lên phòng Lâm Huệ Lan xem xét tình hình.
"Trang sức trên bàn trang điểm cũng không thấy. Tiền lẻ ngày thường để trên tráp (匣子: tráp, cái hộp hình vuông) cũng không có. Còn thiếu hai bộ xiêm y." Tình Nhi nơm nớp lo sợ nhìn về phía sắc mặt trậm trọng của
Hồng ma ma báo cáo sự việc.
"Chuyện xảy ra khi nào?" Hồng ma ma nén giận hỏi. Lâm Huệ Lan này, ngày thường kiêu ngạo ương ngạnh còn chưa tính, nhưng vì nàng mời chào được không ít khách nhân mà việc gì cũng phải nhường nhịn. Không nghĩ tới là gan của nàng cư nhiên càng lúc càng lớn. Muốn chạy? Nàng chỉ là một thiếu nữ tử, xem nàng có thể chạy đến nơi nào. Chờ đến khi bắt nàng trở về, nhất định phải hung hăng giáo huấn nàng, đem tất cả thời gian phải chịu đựng xui xẻo này phát tiết cho bằng hết.
"Thưa ma ma, ban đêm con còn mang thêm trà và bánh cho Huệ Lan cô nương."
"Mới trôi qua vài canh giờ." Hồng ma ma trầm ngâm một hồi, đối với hộ vệ bên cạnh phân phó:" Lập tức đi dọc theo bốn phía Hoa Xuân lâu tìm kiếm, nàng sẽ chạy không được bao xa. Mặt khác... Lại dẫn theo một đám người, đến gần phủ của tuần phủ đại nhân canh chừng."
Hộ vệ nghe xong phân phó, lập tức rời đi.
Lý Chí mang theo Ngụy Thần, thản nhiên đi vào Hoa Xuân lâu, thong thả tiến vào phòng Lâm Huệ Lan.
Hồng ma ma thấy sự việc không hay liền chạy tới tiếp đón.
Lý Chí cười, biết rõ còn cố hỏi:" Sao không thấy Huệ Lan của ta đâu? Hồng ma ma đêm nàng dấu đi nơi nào rồi?"
"Việc này..." Hồng ma ma ngẩng mặt tươi cười:" Lý công tử cũng nghe nói, đều là do ta quản giáo không nghiêm, khiến cho nha đầu Huệ Lan chết tiệt kia chạy mất."
"A!" Lý Chí ra vẻ kinh ngạc:" Ma ma hù ta đi? Hoa Xuân lâu này ít nhất cũng là ba tầng trong ba tầng ngoài, Lâm Huệ Lan có năng lực gì, mà thoát khỏi được bàn tay của ma ma?"
Hồng ma ma sắc mặt cứng đờ:" Lý công tử, người quả thật không thấy đâu. Ta đã huynh động hết tất cả mọi người chạy đi tìm kiếm."
"Phải không?" Lý Chí giật nhẹ khóe miệng, đi đến bên cửa sổ, nhìn ánh sáng chỏi lọi ngoài phòng:" Đều đã đến giữa trưa. Người của ma ma cũng đã tìm đến ba canh giờ, nửa cái thành này nhanh đã lật tung? Thực sự tìm không thấy sao?"
"Này..." Hồng ma ma vẻ mặt ngượng ngịu:" Cũng không biết nàng rốt cuộc chạy đi đâu... Lý công tử có quyền có thể lại có nhiều người làm trong thành, có thể hộ trợ ta tìm hay không?"
"Tìm nàng?" Lý Chí nhíu mày:" Người của ta đúng là trải dài khắp thành, nhưng bọn họ là thay ta đi làm việc, không phải dùng để đi tìm một nữ tử thanh lâu chạy trốn."
Hồng ma ma không nghĩ tới lại nhận được câu trả lời như vậy, không khỏi cả kinh:" Lý công tử, ngài không phải rất thích Huệ Lan hay sao?"
Lý Chí nở nụ cười, xoay người nhìn cửa sổ, lớn tiếng nói:" Đúng vậy, ta quả thật rất thích Huệ Lan! Bất quá," Hắn cười đến thâm trầm:" Cũng phải nhìn xem nàng rốt cuộc có đáng giá hay không?"
Gió đầu hạ nhè nhẹ thổi qua, cành lá ngoài cửa sổ đua nhau lay động.
Lý Chí ngáp một cái, quay người lại:" Ta có chút mệt mỏi, phải về nhà ngủ. Hồng ma ma tự bản thân chậm rãi mà tìm, nếu tìm không thấy.." Hắn cười cười:" Những tổn thất đã qua ta nhất định sẽ đòi lại hết."
Nói xong, thản nhiên xuống lầu.
Hừ! Nghĩ đến chính mình thực rất giỏi có phải hay không? Ai hiếm lạ cái "thích" của ngươi? Ta có đáng giá hay không? Ta trong mắt ngươi cũng chỉ đáng giá năm lượng bạc! Một thương nhân cái gì cũng đều cân nhạc đến dùng bạc! Một thân khốn khiếp hơi mùi tiền!
Lâm Huệ Lan ở trong bụng oán thầm đến một trăm sáu mươi tám lần, rốt cuộc áp chế được tức giận, từ trong tay nải lấy ra một sợi dây thừng đã chuẩn bị từ trước.
Hơn nửa hộ vệ đều đã đi ra ngoài tìm nàng. Hiện tại là ban ngày, thời điểm phòng bị yếu nhất của Hoa Xuân lâu.
Nàng ở trên tàng cây nhìn xuống phía dưới, sau khi xác định không có người, liền cầm dây thừng buộc một đầu trên nhánh cây, một đầu khác thì quăng qua tường Hoa Xuân lâu.
Xiết chặt tay nải, nàng nắm lấy dây thừng, chẫm rãi trượt ra xuống tường.
Không xong, dây thừng như thế nào lại không quăng ra được phía bên kia bức tường? Tường của Hoa Xuân lâu rất cao, nàng cũng không thể nhảy qua được.
Đang ở giữa không trung âm thầm lo lắng, nếu không nhanh chút, trong chốc lát có người đến thì nguy to rồi.
Nhẹ nhàng lấy trọng tâm, nàng cầm lấy dây thừng trái phải đung đưa, một chút nữa, chỉ một chút nữa thôi, chân của nàng có thể chạm đến bức tường rồi.
Dùng sức quá độ, mũi chân đập thật mạnh vào bức tường, Lâm Huệ Lan cắn môi chịu đau, không để mình phát ra tiếng kêu, một chân khác cấp tốc đặt lên vách tường, rốt cuộc cũng trèo lên được bờ tường!
Theo bờ tường, đi xuống từng chút từng chút một...
"Huệ Lan cô nương."
Lâm Huệ Lan sợ tới mức hồn vía lên mây, nhẹ buông tay, thân mình lập tức rơi xuống dười. May mà nàng cách mặt đất chỉ còn nửa thước, nếu không thì xương cốt gãy đoạn mất thôi.
Lâm Huệ Lan giạy dụa đứng lên, không quên phủi sạch tro bụi bám trên mặt.
Lý Chí đứng ở phía trước, vẻ mặt tựa tiếu phi tiếu (cười như không cười):" Ta nói Huệ Lan cô nương, cô nương đây là muốn xuất môn hay muốn trở về vậy? Vào canh giờ này, trở về thì ngại trễ mà xuất môn thì lại ngại sớm. Thật sự khiến ta rất khó xử."
Lâm Huệ Lan nhìn thấy hắn, tâm liền bối rối đi xuống, trong lòng trna fngập tức giận không kìm chế được:" Bổn cô nương tâm tình tốt, thích làm gì liền làm cái đó, không nhọc Lý công tử phiền lòng!" Nói xong, nổi giận đùng đùng bước đi qua người hắn.
Hắn duỗi bàn tay to ra, dễ dàng ngăn trở đường đi của nàng:" Huệ Lan cô nương chẳng lẽ không muốn hỏi ta hiẹn tại đứng đây muốn làm gì hay sao?"
Lâm Huệ Lan nhăn mi lại, hắn không phải là sẽ đem nàng bắt trở về đi?
"Quên đi." Hắn giống như làm bộ đáng tiếc thu hồi tay lại:" Cô nương không hỏi cũng không có biện pháp ép buộc. Ngụy Thần!" Hắn họi một tiếng, Ngụy Thần núp ở nơi bí mật gần đó lập tức xuất hiện, cầm cái bao vải đưa cho hắn.
Lâm Huê Lan cảm thấy nghi hoặc, còn chưa kịp mở miệng, chỉ cảm thấy trước mắt đột nhiên tối sầm, toàn bộ thân mình đã bị vây lại trong bao vải.
"Ngươi muốn làm gì?" Nàng hoảng hốt nói.
"Thưởng cho nàng nha!" Thanh âm Lý Chí truyền vào trong bao vải. Tiếp theo trên gáy đột nhiên đau nhói, nàng không tự chủ được hôn mê bất tỉnh.
Ông trời! Nàng... Nàng cư nhiên bị bắt cóc, hơn nữa hung thủ lại là hắn...
Truyện khác cùng thể loại
155 chương
46 chương
10 chương
69 chương
51 chương
309 chương
14 chương
21 chương