Thánh Kiếm Đoạt Hồn

Chương 37 : Ba ngày luyện tập

Sáng sớm ngày thứ hai, do Tử Kỳ lệnh chủ dẫn đầu cả bọn kéo tới đại sảnh, nơi đây tên tỳ nữ Nã Vân của Tam cung chủ đã đứng trực bên ngoài. Vừa thấy bốn người, Nã Vân vội nói : - Xin tứ vị Lệnh chủ hãy vào, Tam cung chủ đã đến lâu rồi. Tử Kỳ lệnh chủ dẫn thẳng ba người đi thẳng vào trong, thấy Tam cung chủ đang ngồi dựa nghiêng trên chiếc ghế, tay cầm chung trà nhấm nháp. Tất cả những thứ cần thiết bên trong đại sảnh, như bàn ghế chậu hoa đều đã dọn trống không còn vật gì cả. Tử Kỳ lệnh chủ bước tới khom mình vòng tay : - Đệ tử bái kiến Tam sư thúc. Tam cung chủ khẽ gật đầu... Bốn người sắp hàng đứng im chờ đợi. Uống xong chén trà, Tam cung chủ ngẩng mặt lên nói thật chậm : - Những gì cần nói thì Đại cung chủ đã nói rồi, ta không cần lặp lại. Bây giờ thời gian không cho phép kéo dài, các ngươi chỉ có ba ngày luyện tập, trong thời gian ngắn ngủi như thế các ngươi phải luyện cho xong ba chiêu tuyệt kiếm của bổn môn quả là chuyện rất khó khăn, nhưng cũng không có cách nào hơn, vậy bây giờ các người hãy xem kỹ những đồ hình chú giải rồi sẽ bắt đầu. Ba vị Lệnh chủ đứng sau im lặng, vì Tử Kỳ lệnh chủ là vị Đại sư huynh, hắn có bổn phận phải xem trước. Tuy cảm thấy lời lẽ có phần hơi quá đáng của Tam cung chủ, nhưng Hắc Kỳ lệnh chủ không dám xem thường vì đã luyện kiếm từ lúc nhỏ, hắn biết rằng chỉ có ba chiêu kiếm pháp mà phải luyện suốt ba ngày vẫn còn chưa đủ thì nhất định bên trong của nó phải có điều kỳ diệu... Tam cung chủ nói : - Trong vòng ba ngày các ngươi phải luyện cho thành công, ba ngày sau Đại sư huynh của ta sẽ đến khảo hạch, cần phải thận trọng chú ý đừng để tinh thần bị chi phối thì mới mong có kết quả. Tử Kỳ lệnh chủ cứ chăm chú đọc thật kỹ, khi xong trang nào hắn trao cho Bạch Kỳ lệnh chủ và tiếp tục đọc đến trang hai. Cứ như thế luân phiên đến Hắc Kỳ lệnh chủ là sau cùng. Cầm tranh thứ nhất của đồ giải, Hắc Kỳ lệnh chủ thấy đồ giải thứ nhất “Thiên Phượng Lai Nghi” gồm có năm đồ hình diễn giải, hình có rất nhiều chú giải chữ viết li ti. Trang kế là “Phượng Môn Triều Dương” gồm có bảy đồ giải diễn biến và thứ ba là “Phượng Chử Loan Hồi” gồm có chín đồ hình diễn biến. Hai thức đầu không có gì gọi là kỳ diệu nhưng đến thức thứ ba, Hắc Kỳ lệnh chủ cảm thấy nó vô cùng phức tạp. Nhất là những chú giải li ti dày kịt trông càng khó hiểu... Vừa xem, Hắc Kỳ lệnh chủ vừa dùng tri thức chuyên môn về kiếm pháp âm thầm biến giải, hắn chưa nắm chắc sự ảo diệu của nó, nhưng phảng phất hình như mỗi đường kiếm tung ra đều đầy dẫy sát cơ... Chờ bống người xem xong, Tam cung chủ hỏi : - Các ngươi xem có biết hết không? Tử Kỳ lệnh chủ đáp : - Đệ tử ngu muội mà ba chiêu kiếm pháp lại quà phức tạp vì thế nên không nắm được toàn bộ. Tam cung chủ ngó Bạch Kỳ lệnh chủ : - Lục Tường Vân, ngươi có hiểu không? Bạch Kỳ lệnh chủ cúi đầu : - Đệ tử không nhận được sự diễn biến của nó. Quay qua Đào Ngọc Lan, Tam cung chủ hỏi : - Còn ngươi? Đào Ngọc Lan nói : - Đệ tử cảm thấy trong ba chiêu kiếm pháp ẩn tàng quá nhiều biến thế nhưng chưa ước giải được thức nào. Tam cung chủ hỏi luôn : - Lưu Cảnh Thăng, ngươi có biết gì không? Hắc Kỳ lệnh chủ làm bộ mặt ngơ ngơ : - Khải bẩm Tam sư thúc, đệ tử không được chút nào cả. Tam cung chủ cười : - Các ngươi nói đúng, ba chiêu kiếm pháp này gọi là “Thiên Phượng tam thức” nó là tinh hoa của một trăm năm mươi hai thức toàn bộ Phi Phượng, nó là tinh hoa của kiếm thuật hiện tại trong võ lâm. Hắc Kỳ lệnh chủ rúng động, như vậy thì quả họ đã luyện đúng theo “Phi Phượng kiếm pháp” rồi. Tam cung chủ nói tiếp : - Mỗi một thức đều có đồ giải, mỗi đồ giải đều có chú thích nhưng những đồ giải ấy chưa phải là sự biến hóa, nếu các ngươi nhận như thế là lầm. Tử Kỳ lệnh chủ nói : - Thật tình đệ tử vẫn không làm sao nhận được đâu là hư thực. Tam cung chủ mỉm cười : - Mỗi một đồ hình chỉ là một tiểu tiết, khi nào đem toàn bộ những đồ hình vận khí cho nó đi liên tiếp, khi đó mới thật là biến giải, vì thế cho nên ba chiêu kiếm pháp này không chỉ thuần về sự ôn thuần diễn biến, mà nó còn phải song song với nội lực, vì nếu nội lực không đủ thì không làm sao cho tất cả những biến thức của nó liên tục với nhau, nếu không liên tục được, những thức này trở thành những đường kiếm tầm thường. Hắc Kỳ lệnh chủ bây giờ mới cảm thấy vần đề rắc rối, hắn âm thầm diễn biến bằng tưởng tượng, hắn thấy đúng như lời của Tam cung chủ, nhưng thật sự vì chưa luyện tập nên vẫn chưa thấy toàn bộ lợi hại. Tam cung chủ nói tiếp : - Được rồi bây giờ các người hãy xem theo đồ hình và bắt đầu luyện tập và phải ý thức rằng những diễn biến của nó phải liên tục vào nhau. Bốn người vâng lệnh lui ra chỗ rộng và bắt đầu luyện tập... Nhờ vào căn bản kiếm pháp khá cao nên Hắc Kỳ lệnh chủ không đến nỗi nhọc nhằn, nhưng hắn liếc thấy ba người kia, kể cả Tử Kỳ lệnh chủ luyện xong thức thứ nhất là mồ hôi ướt áo... Trong lúc luyện tập, Hắc Kỳ lệnh chủ thấy Tam cung chủ bỏ đi ra ngoài mãi đến lúc luyện gần xong thức thứ nhất thì trở vào, sắc mặt của Tam cung chủ có nhiều biến đổi. Hắc Kỳ lệnh chủ thầm nghĩ lại lời lẽ của Đại cung chủ khi định truyền ba thức kiếm này cho bốn người Lệnh chủ, hắn nghi ngờ chính Tam cung chủ cũng chưa biết và sự vắng mặt nãy giờ có thể là ra ngoài luyện tập một mình. Tự nhiên, nếu quả thế thì Tam cung chủ vẫn có nhiều thuận lợi hơn vì nhất định đã được Đại cung chủ thảo luận kỹ càng trước khi định truyền cho bốn người đệ tử. Khi trở vào, Tam cung chủ ngồi xem một lúc rồi bắt đầu chỉ điểm. Khi cùng với ba người kia tập luyện, thật sự Hắc Kỳ lệnh chủ cũng cứ theo thứ tự sẵn có trong hình đồ nhưng khi Tam cung chủ bắt đầu chỉ điểm thì cả bọn mới thấy chỗ ẩn ý kỳ dị của nó, họ phải luyện đi luyện lại mãi như thế cho đến tối mà vẫn chưa có thể gọi là thuần thục. Sau khi ăn tối xong, cả bọn còn phải luyện mãi cho đến canh ba thì đường kiếm mới tương đối được liên tục từ thế này qua thế khác... Đúng ba ngày sau khi thức thứ ba hoàn tất, Hắc Kỳ lệnh chủ mới cảm thấy được lời của Tam cung chủ nói quả thật không ngoa. Nếu đừng biết qua về ba thức kiếm này, chỉ bằng sở học từ trước đến nay, Hắc Kỳ lệnh chủ cảm thấy sức mình có thể đã chống chọi với thức thứ nhất, đến thức thứ hai thì cũng có thể cầm cự nhưng chắc chắn là vô cùng khốn đốn, nhưng đến thức thứ ba nếu đối phương áp dụng thì đừng nói đến việc chống đỡ chỉ cần đối phương nhắm vào bản thể là kể như hoàn toàn ở thế hạ phong... Hắc Kỳ lệnh chủ giật mình, lúc ở Yến Tử Cơ, khi cùng Tam cung chủ giao đấu, thật sự chưa hoàn toàn định phần thắng bại nhưng cứ theo đà diễn biến, hắn thấy rằng mình không đến nỗi phải sa cơ, nhưng bây giờ bằng vào ba thế “tuyệt chiêu” này, đừng nói gì Tam cung chủ mà đối với Đào Ngọc Lan, hắn cũng không mong gì thắng được... Bây giờ hắn mới nhận ra lời lẽ đúng thực của Đại cung chủ mà khi nghe hắn cứ cho rằng y cố thổi phồng. Không khí trong đại sảnh hôm nay thật nặng, tuy đã luyện tương đối thuần thục, nhưng chỉ trừ Hắc Kỳ lệnh chủ nhờ có căn cơ tinh nhuệ nên chắc chắn đã nắm trọn toàn bộ còn ba người kia tuy cũng dùng được liên hoàn song vẫn chưa đúng mức so với sự kỳ diệu của ba chiêu tuyệt kiếm. Chính vì thế mà họ cứ phập phồng. Bữa nay đúng là ngày Đại cung chủ đến đây khảo sát. Chiếc ghế dành riêng cho Đại cung chủ hãy còn bỏ trống, Tam cung chủ đang ngồi xem lại những hình đồ trong ba trang giấy... Giờ Ngọ đã qua mau. Giờ mùi rồi đến giờ thân, Đại cung chủ vẫn chưa đến. Bốn người Lệnh chủ xem chừng đã mỏi chân nhưng họ không để tỏ ra uể oải. Tam cung chủ vốn trầm tĩnh nhưng đến giờ này thì quả cũng bồn chồn. Cánh rèm thưa khẽ động, tất cả đều hồi hộp, họ cùng đưa mắt ra ngoài. Một lão già quắc thước bước vô thi lễ trước mặt Tam cung chủ... Hắc Kỳ lệnh chủ giật mình... Vì lão già ấy là Chấp Pháp đàn chủ Cách Thiệu Ngũ, người dưỡng phụ của Đào Ngọc Lan. Tam cung chủ hỏi ngay : - Đại sư huynh của ta đâu? Cách Thiệu Ngũ bước lên một bước : - Đại cung chủ đã về Tần Lãnh. Hắc Kỳ lệnh chủ chú ý, hắn nghi ngờ có lẽ Tổng đàn của họ ở Tần Lãnh cũng nên... Tam cung chủ ngạc nhiên hỏi tiếp : - Đại cung chủ cho Cách đàn chủ đến đây chẳng hay có chỉ thị gì không? Cách Thiệu Ngũ đáp : - Vâng, Đại cung chủ có mật chỉ. Tam cung chủ tiếp lấy xem qua rồi cất kỹ vào lưng áo và ra hiệu cho Nã Vân mang ghế đến mời Cách Thiệu Ngũ ngồi. Cả hai người trầm ngắm im lặng. Nhưng với đám đệ tử đứng dưới đều nhận ra họ đang dùng Truyền âm nhập mật nói chuyện với nhau. Tuy biết rằng đã xảy ra chuyện ngoài ý muốn nên Đại cung chủ không đến đây sát hạch, nhưng bọn Tứ kỳ lệnh chủ đều thở ra nhẹ nhõm, họ cảm thấy như đã vứt được gánh nặng ngàn cân. Tâm lý thông thường, cứ mỗi lần luyện tập một môn học mới, họ rất sợ thời gian khảo hạch, nhất là sự khảo hạch ấy lại chính nơi Đại cung chủ. - Lưu Cảnh Thăng! Trong không khí im lìm, tiếng gọi của Tam cung chủ làm cho cả bọn giật mình. Nhất là Đào Ngọc Lan, nàng cảm nghe như trái tim nàng muốn vọt ra ngoài, sự trao đổi có tính chất bí mật giữa vị Chấp Pháp đàn chủ và Tam cung chủ đã làm cho nàng nghi ngờ, giờ đây Hắc Kỳ lệnh chủ bị gọi thình lình làm cho nàng tối mặt... Tuy cũng thảng thốt như Đào Ngọc Lan nhưng Hắc Kỳ lệnh chủ vẫn cố trấn tĩnh, hắn chầm chậm bước lên vòng tay : - Đệ tử xin đợi lệnh. Tam cung chủ nói : - Ngươi hãy theo Cách đàn chủ. Vì đeo mặt nạ nên không thấy sắc diện rõ ràng, nhưng bằng vào giọng nói lạnh băng băng cũng làm cho người ta ớn lạnh. Hắc Kỳ lệnh chủ vòng tay : - Đệ tử xin tuân mạng. Cách Thiệu Ngũ đứng lên thi lễ, Tam cung chủ vẫy tay, cả hai người không nói một tiếng nào. Đào Ngọc Lan chợt cảm thấy hai chân mình chợt mềm như bún, cũng may, nàng vẫn còn sáng suốt cố giữ vững tinh thần, chứ nếu không thì nàng đã ngã quỵ xuống khi thấy Hắc Kỳ lệnh chủ bước theo vị Chấp Pháp mà nàng biết chắc rằng chuyện sẽ dữ nhiều lành ít... * * * * * Khi ra khỏi hành lang, Hắc Kỳ lệnh chủ chuẩn bị điều hành nội lực. Khi dấn bước vào chuyện trá hình, hắn đã chuẩn bị sẵn cho mình một tinh thần để đối phó với những gì bất trắc có thể xảy ra trong hang cọp, nhưng bây giờ trước sự việc quá ư đột ngột hắn vẫn cảm thấy ít nhiều dao động. Hắn biết chuyện đã đến như thế này thì chỉ có cách một mất một còn. Hắn tin vào tài sức của mình, hắn tin hắn sẽ thoát được... Nhưng một chuyện lạ lùng trước mắt làm Hắc Kỳ lệnh chủ băn khoăn, cái băn khoăn hơi nhẹ... Cách Thiệu Ngũ dẫn đường đi trước, lão đi cách Hắc Kỳ lệnh chủ không đầy hai bước, tất cả những trọng huyệt phía sau lưng của lão vừa đúng tầm tay, chỉ cần một cái cử động bình thường Hắc Kỳ lệnh chủ vẫn có thể hạ lão như không. Cho dù lão là con người thân thủ khá cao nhưng với cự ly đó, với sự chẳng chút chi đề phòng đó, hắn hạ lão không một chút khó khăn nào cả... Hắc Kỳ lệnh chủ chợt thấy hơi ngờ ngợ... Phải chăng hắn chưa bị phát giác? Nếu cơ mưu bại lộ, một là hắn bị khống chế ngay khi còn trong đại sảnh, bị khống chế ngay trước mặt Tam cung chủ, vì khi họ đã khám phá thì tất họ cũng biết hắn là ai? Đã biết như thế, khi không họ lại để một mình Cách Thiệu Ngũ dẫn đi, vì một với một chưa chắc là họ Cách này có thể chế phục được hắn... Và nhất là lão không hề phòng bị chi cả. Hắc Kỳ lệnh chủ cau mày... Phải chăng họ có mật lịnh và mật lịnh đó là một công tác riêng cho mình? Vì từ trước đến nay, tuy đứng vào hàng thứ tư trong đám đệ tử nhưng Hắc Kỳ lệnh chủ vẫn được nhiều tín cẩn, vì bản chất của Lưu Cảnh Thăng là con người sâu sắc âm hiểm, và nhất là công tác phụ trách tại Giang phủ là một nơi được coi là quan trọng hơn hết trong Tứ đại thế gia... Ra đến một gian tịnh xá, Cách Thiệu Ngũ đi thẳng vào và chờ cho Hắc Kỳ lệnh chủ bước theo vào rồi mới vẫy tay : - Gài cửa lại. Hắc Kỳ lệnh chủ làm theo y lời lão và lão chỉ tay nơi chiếc ghế đối diện, giọng lão thật bình thản : - Lệnh chủ hãy ngồi. Đến bây giờ thì Hắc Kỳ lệnh chủ nghe trong lòng nhẹ đi phân nửa lo âu... Hắn tập trung tinh thần để giữ cho giọng nói bình thường : - Chẳng hay Đàn chủ có điều chi chỉ giáo? Cách Thiệu Ngũ mỉm cười : - Đại cung chủ thường khen Lệnh chủ là con người cơ trí, theo lão phu nhận xét thì thật là chính xác. Thừa biết đó chỉ là lối giao đầu câu chuyện, Hắc Kỳ lệnh chủ thận trọng : - Không dám, thật tình Đàn chủ quá khen đấy thôi. Cách Thiệu Ngũ vụt nói : - Lệnh chủ hãy lột mặt giả ra cho lão phu xem thử!! Bao nhiêu sự an tâm từ nãy giờ bỗng chốc tiêu tan, nếu không phải là con người trấn tĩnh thì có lẽ Hắc Kỳ lệnh chủ đã đứng lên ra tay trước... Nhưng hắn nghĩ đã đến nước này, có gấp cũng không ích lợi gì hơn, nếu cần ra tay trước thì trong lúc đi ở ngoài, trong lúc lão không đề phòng chứ bây giờ trước hay sau rồi cũng thế thôi... Hắn điềm nhiên từ từ lột chiếc mặt giả bên ngoài... Bằng tia mắt sắc như dao, Cách Thiệu Ngũ nhìn vào mặt hắn chằm chặp... Hắc Kỳ lệnh chủ chỉ giật mình khi nghe lão bảo lột mặt giả, chứ bây giờ thì hắn đã lấy lại được sự bình thường. Hắn nhìn thẳng vào mặt Cách Thiệu Ngũ và hỏi chậm rãi : - Cách đàn chủ thấy có chỗ không ổn chăng? Thu tia mắt lại, Cách Thiệu Ngũ mỉm cười : - Thật là tinh diệu, chính lão phu cũng nhìn không ra chỗ giả trang, Lệnh chủ hóa trang khéo lắm. Vẫn chưa nắm được ý tứ trong câu nói đó, Hắc Kỳ lệnh chủ cứ lững lờ : - Đàn chủ lại quá khen nữa rồi. Cách Thiệu Ngũ vùng nghiêm mặt : - Chuyến đi này Lệnh chủ sẽ đến một chỗ mà rất nhiều tay chuyên môn dị dung, có thể nói họ đều là những tay lịch duyệt về dị dung trong giang hồ cho nên Đại cung chủ đặc biệt dặn lão phu phải hết sức lưu tâm... Y như vừa nuốt xong một vật nghẹn ngang trong cổ, bây giờ thì Hắc Kỳ lệnh chủ mới nắm chắc được câu chuyện, họ chỉ phái hắn đến một nơi mới, làm một công tác mới, thảo nào mà lão Cách đàn chủ này không hề có một chút đề phòng vì họ đâu đã khám phá ra chuyện giả mạo của hắn? Hắn hỏi : - Cách đàn chủ định nói phái thuộc hạ đến đâu? Cách Thiệu Ngũ nói : - Nhiệm vụ của Lệnh chủ cũng vẫn là giả mạo Giang Bộ Thanh. Hắc Kỳ lệnh chủ nhướng mắt : - Thì từ trước đến nay thuộc hạ vẫn thi hành mật lệnh giả mạo Giang Bộ Thanh kia mà? Cách Thiệu Ngũ mỉm cười : - Nhưng lần này thì khác, vì đối phương đã khám phá ra nhiệm vụ thật của Lệnh chủ rồi, họ cũng biết Giang Bộ Thanh thật hiện còn đang nằm trong tay ta, chỉ có điều họ chưa biết hắn bị giam giữ ở nơi nào. Hắc Kỳ lệnh chủ gật gật đầu : - Có phải Đàn chủ định phái thuộc hạ giả mạo Giang Bộ Thanh và vào trong chỗ bị giam giữ? Cách Thiệu Ngũ gật đầu mỉm cười : - Đúng, gần đây dưới quyền của lão phu có hai vị Hộ pháp bị đối phương bắt được, có thể đã tiết lộ Bài Nha Thạch Thất vì vậy đối phương đã biết được sự bí mật và có thể họ đã bắt đầu hành động. Hắc Kỳ lệnh chủ rúng động, như vậy thì người mất tích đệ tam đẳng Hộ pháp thuộc về Chấp Pháp đường, như vậy thì đúng rồi, vì Chấp Pháp đường quản lãnh về hình tội, tự nhiên họ rất biết về chỗ giam cấm tù nhân... Hắn vội hỏi : - Bài Nha Thạch Thất... Nhưng chợt thấy lỡ lời nên hắn nín luôn... Cách Thiệu Ngũ nói bằng giọng ôn hòa : - Cơ mật của bổn môn tuy không cho phép ai hỏi đến nhưng riêng Lệnh chủ chuyến này phụ trách một công chuyện có liên quan khá nhiều về sự cơ mật ấy, nên cũng phải biết để mà chuẩn bị. Hắc Kỳ lệnh chủ làm bộ sợ sệt : - Vâng, thuộc hạ phụng mệnh hành sự, nhưng nếu có chỗ nào chưa cần biết thì thuộc hạ cũng không dám biết. Cách Thiệu Ngũ vuốt râu cười khà : - Trong Tứ kỳ lệnh chủ, chỉ có một mình Lệnh chủ là con người thận trọng, tại Giang phủ suốt nửa năm mà không lộ chút gì, chính Đại cung chủ yêu mến Lệnh chủ cũng bằng đức tính cẩn thận đó. Ngưng một giây, ông ta nói tiếp : - Huống chi đây là chuyện mà Lệnh chủ phải cần biết, nhất là nó ra từ cửa miệng của lão phu và nhập vào tai Lệnh chủ thì đâu có gì đáng gọi là không thể bảo toàn bí mật? Hắc Kỳ lệnh chủ quá mừng, nhưng hắn vẫn cố thản nhiên : - Đa tạ Đàn chủ. Cách Thiệu Ngũ đằng hắng lấy giọng : - Bài Nha Thạch Thất ở về phía tây của giải núi này, bởi vì nơi đó đá dựng lên như những vòi voi nhọn hoắt nên có cái tên là “Bài Nha”, chính Phương trượng Phi Cảnh đại sư đã kiến tạo nơi đó mười mấy gian thạch thất ăn sâu vào trong núi, vốn chuẩn bị dành để cho Tổng phân đàn sử dụng, nhưng vì trước đây, vì phải giải quyết cấp thời vụ Giang phủ và đối phó với Tử Trúc am với Thiếu Lâm tự nên lão phu phải tạm lánh ở Kim Lăng. Hắc Kỳ lệnh chủ gật đầu : - Vâng, chuyện đó thì thuộc hạ có biết. Cách Thiệu Ngũ nói tiếp : - Sau khi chấp lãnh Hình đường, tội phạm khắp nơi đưa tới quá nhiều không có chỗ ngồi nên lão phu phải dùng Bài Nha Thạch Thất này, tương đối bí mật, vì thế hơn ngàn tội phạm được giải về đây, chỉ còn Giang Bộ Thanh vẫn chưa đem đến. Hắc Kỳ lệnh chủ gật đầu : - Vâng, thuộc hạ... Không để cho Hắc Kỳ lệnh chủ nói hết, Cách Thiệu Ngũ tiếp luôn : - Lão phu không bao giờ trách Lệnh chủ về việc đó, bởi vì ngôi cổ mộ tại Vũ Hoa đài vốn là chỗ cũng khá bí mật, vả lại đó là ý của lão phu về việc giam Giang Bộ Thanh vào nơi đó, bởi vì di thể của Giang đại tiên sinh bị trộm cho nên tai mắt của Giang phủ đã lùng đi khắp cả đại Giang Nam Bắc, nhất thời chúng ta không tiện di động. Hắc Kỳ lệnh chủ thầm nghĩ Đào Ngọc Lan quả không có nói dối mình, đúng là đại ca vẫn còn bị giam nơi ngôi cổ mộ... Cách Thiệu Ngũ nói tiếp : - Cũng có thể lúc họ vận chuyển phạm nhân không được cẩn thận, nên bị đối phương phát giác nghi ngờ Thánh Quả tự có liên hệ với bổn môn, vì thế lão phu giao nhiệm vụ giả Giang Bộ Thanh cho Lệnh chủ vào nằm trong Bài Nha Thạch Thất, tức là tương kế tựu kế để cho đối phương cứu thoát thừa cơ đột nhập vào hàng ngũ của chúng. Hắc Kỳ lệnh chủ hỏi : - Nhưng có chắc đối phương sẽ cứu thuộc hạ đem đi được hay không? Cách Thiệu Ngũ nói : - Ngay bây giờ thì chuyện ấy rất khó nói, nhưng cứ theo tin tức gần đây nhất thì Đông Hứa, Tây Tần và Bắc Lý đã hợp nhất với nhau, nếu một khi họ phát giác Giang Bộ Thanh ở tại Bài Nha Thạch Thất thì nhất định họ sẽ dùng mọi cách để cứu ra. Hắc Kỳ lệnh chủ hỏi : - Nếu thuộc hạ được đối phương cứu ra thì làm thế nào để liên lạc với Đàn chủ? Cách Thiệu Ngũ trầm ngâm : - Chuyện phái ngươi vào nằm trong cơ sở địch vốn là chuyện của Hình đường, sau này Lệnh chủ có thể về Chu Tước đàn hoặc do Tam cung chủ chỉ huy, việc đó sẽ do Đại cung chủ quyết định, tới chừng đó sẽ có người liên lạc với Lệnh chủ. Hắc Kỳ lệnh chủ mừng thầm, hắn nghĩ cứ theo lời lẽ của họ Cách thì Chu Tước đàn nhất định là nơi Tổng liên lạc của Hình đường, hoặc có thể là nơi dành riêng cho những người được phái vào cơ sở của đối phương. Hắn lật đật gật đầu : - Vâng, thuộc hạ ghi nhớ điều này. Cách Thiệu Ngũ nói : - Như thế là được rồi, ngay bây giờ lão phu sẽ sai người đưa Lệnh chủ đi, nhưng cần phải điểm mấy yếu huyệt để người ta khỏi nghi ngờ, xin Lệnh chủ cảm phiền. Hắc Kỳ lệnh chủ nói : - Xin Đàn chủ cứ tự nhiên. Cách Thiệu Ngũ phất tay lên, mấy làn gió nhẹ thoáng qua, Hắc Kỳ lệnh chủ toàn thân bất động. Cách Thiệu Ngũ mở cửa bước ra ngoài vỗ tay hai lượt. Bên ngoài hai tên đại hán đi nhanh vào cúi đầu thi lễ. Cách Thiệu Ngũ vẫy tay : - Hãy đưa hắn vào thạch thất. Hai tên đại hán đưa Hắc Kỳ lệnh chủ ra khỏi cửa thì thấy đường hẹp đá xây từng cấp và càng lúc càng đi sâu xuống. Tên đại hán đi bên trái đánh đá châm lên một ngọn đuốc, chúng đi thật chậm gần như từng bước một. Tuy đã bị Cách Thiệu Ngũ điểm huyệt nhưng bằng nội lực thâm hậu nên chỉ qua khỏi cửa là Hắc Kỳ lệnh chủ đã tự giải khai nhưng hắn vẫn làm như hoàn toàn không cử động được. Con đường hầm đã hẹp mà lại nhiều quanh co, đi sâu gần hai dặm thì đường mở rộng dần và hai tên đại hán cũng đi nhanh hơn. Nhưng chỉ thêm một khoảng nữa là đã tận đầu. Một vách đá dựng cao sừng sững. Một tên đại hán bước tới ấn tay vào vòng sắt gắn ngay trước mặt. Bên trong chợt có người lên tiếng : - Lập pháp như sơn. Tên đại hán đáp ngay : - Kim thạch đả khai. Từ vách đá hé mở ngay một khung cửa hẹp. Một người mặc áo xám đứng ngay giữa cửa, mặt hắn lạnh như tiền. Giọng hắn cũng khô khốc như người gỗ : - Xin cho khảo nghiệm. Hai tên đại hán mỗi người đều móc trong mình ra một đồng tiền xòe ngửa bàn tay. Người áo xám nhìn qua và nép sát một bên : - Huyền tự cửu tự. Hai tên đại hán không nói một lời, chúng xốc nách Hắc Kỳ lệnh chủ đi thẳng vào trong. Hắc Kỳ lệnh chủ hé mắt thấy gian thạch thất này chiếm một địa thế thật rộng, có những hành lang ngang dọc cắt nhau cứ khoảng chừng khoảng một trượng thì có một ngọn đèn dầu, hình như có rất nhiều phòng giam riêng biệt. Hai đại hán đưa Hắc Kỳ lệnh chủ rẽ qua hành lang bên trái và ngừng lại, Hắc Kỳ lệnh chủ nhìn thấy trên tấm biển có đề hai chữ Huyền Cửu. Tên đại hán bên trái đẩy cửa vào đặt Hắc Kỳ lệnh chủ lên một cái giường cây và lập tức quay ra đóng sầm cửa lại. Chờ cho chúng đi rồi, Hắc Kỳ lệnh chủ mới chầm chậm ngồi lên, tuy sau khi đóng cửa gian thạch thất tối ngửa bàn tay không thấy nhưng bằng vào nhãn lực của Hắc Kỳ lệnh chủ thì hắn vẫn thấy được rõ ràng. Gian thạch thất này rộng khoảng chừng trượng rưỡi mỗi chiều, trừ chiếc giường cây sơ sài trong đó không còn một thứ gì khác nữa. Cho đến cánh cửa thì hình như đã khóa bên ngoài, người bên trong chỉ thấy vách liền với đá không tài nào mở ra cho được. Hắc Kỳ lệnh chủ nghĩ thầm : - Bài Nha Thạch Thất này vốn là nơi giam giữ tù phạm của Chấp Pháp đường, cứ theo lời của Cách Thiệu Ngũ thì phạm nhân các chỗ đều tập trung tại đây, như vậy rất có thể Tiên Nhân Chưởng Lý Quang Trí cũng bị nhốt nơi này. Ngay khi đó cánh cửa sịch mở, một tên đại hán bưng tháp đèn vào và đặt một chén cơm xuống lạnh lùng : - Ăn đi. Hắn chỉ nói hai tiếng cụt ngủn rồi quay trở ra đóng cửa. Bây giờ có lẽ đã quá Ngọ rồi, Hắc Kỳ lệnh chủ cảm thấy thật đói, hắn bưng chén cơm nên chỉ thấy một một ít dĩa mặn, nhưng hắn ăn cũng thấy khá ngon. Từ đó đến hết buổi chiều không thấy một ai vào, Hắc Kỳ lệnh chủ ngủ một giấc thật ngon. Có lẽ vào khoảng tối, cánh cửa mở ra và y như lúc trưa lại cũng một chén cơm đưa vào, lần này thì tên đại hán áo đen chạy lại hỏi : - Ngươi có phải là Giang Nam đại công tử Giang Bộ Thanh? Hắc Kỳ lệnh chủ gật đầu : - Đúng. Chỉ một câu hỏi và một tiếng trả lời, gã đại hán áo đen quay phắt trở ra. Suốt ngày hôm ấy không động tĩnh gì, Hắc Kỳ lệnh chủ vẫn phải nằm chờ. Sáng ngày thứ ba, sau bữa cơm tối, một tên đại hán áo đen lách vào đưa tay ra hiệu cho Hắc Kỳ lệnh chủ, tiếp theo một tên nữa bước nhanh vào và một tên mặc áo màu xám đi ngay lại vỗ vai Hắc Kỳ lệnh chủ nói khẽ : - Giang đại công tử... Hắc Kỳ lệnh chủ làm như mới vừa hay, hắn mở mắt ra hỏi : - Có chuyện chi thế? Tên đại hán áo đen nói : - Các hạ là Giang đại công tử đấy à? Hắc Kỳ lệnh chủ gật đầu : - Vâng, tôi là Giang Bộ Thanh. Tên đại hán áo đen vòng tay : - Tại hạ phụng mạng đến đưa Giang đại công tử ra khỏi nơi này. Hắc Kỳ lệnh chủ cau mặt : - Tại hạ và huynh đài vốn không quen biết, chẳng hay huynh đài phụng mệnh của ai? Tên đại hán áo đen nói : - Nơi đây nguy hiểm trùng trùng, tại hạ không thể nói nhiều hơn, chẳng hay Giang đại công tử có thể đi được chăng? Hắc Kỳ lệnh chủ nói : - Nhưng tại hạ làm sao có thể tin các hạ được chứ? Tên đại hán áo đen nói : - Chúng ta không thể lần lữa ở đây lâu, xin công tử thứ cho... Dứt lời hắn vung tay điểm nhanh vào huyệt đạo của Hắc Kỳ lệnh chủ. Hắc Kỳ lệnh chủ không kháng cự, cứ để cho hắn xốc đi. Vừa qua khỏi góc hành lang, một tên đại hán áo đen khác xông ra khẽ hỏi : - Giang đại công tử đấy à? Tên đại hán ôm Hắc Kỳ lệnh chủ gật đầu và đi thẳng. Chỉ một thoáng sau, lại qua thêm một giải hành lang nữa và tên đại hán áo đen đưa Hắc Kỳ lệnh chủ vào một gian thạch thất khá rộng. Trong gian thạch thất này bàn ghế sắp đặt khá đầy đủ. có thể đó là phòng tiếp khách và Hắc Kỳ lệnh chủ giật mình khi nhận ra người ngồi trên ghế... Mặt dài mũi quặp, đúng là vị Hộ pháp họ Quách... Thật là lạ, tại làm sao người thủ hạ đắc lực của Tam cung chủ lại có mặt ở đây? Hai bên ông ta, hai tên đại hán thủ đao nghiêm chỉnh. Tên đại hán áo đen bước tới cúi mọp mình : - Khải bẩm Hộ pháp, thuộc hạ đã đưa Giang Hàn Thanh tới đây. Quách hộ pháp hỏi : - Còn Lý Quang Trí? Tên đại hán áo xám nói : - Lý Quang Trí vì còn hôn mê, nên thuộc hạ phải cho người khiêng chứ không đi được. Quách hộ pháp đứng lên trầm giọng : - Ta phụng mạng rất gấp, vì thế phải đi ngay không thể chần chờ... Tên áo xám vòng tay : - Vâng, vì nhiệm vụ nghiêm mật, thuộc hạ không thể tiễn đưa... Quách hộ pháp khoát tay : - Xin Hướng tổng quản cứ tự nhiên. Ông ta đứng lên vẫy tay và đi luôn ra cửa. Hướng tổng quản lại vòng tay cung kính đưa theo. Ra khỏi thông đạo, thấy có bốn tên đại hán đứng chờ và có một người đang nằm trên cáng. Hắc Kỳ lệnh chủ thầm đoán đó là Lý Quang Trí, băn khoăn không biết họ định đưa mình đến chỗ nào... Quách hộ pháp dừng chân lại hỏi : - Lý Quang Trí đó phải không? Tên đại hán áo xám vòng tay : - Vâng, chẳng hay Quách hộ pháp có cần xem mặt hay không? Quách hộ pháp khoát tay : - Khỏi, xin Hướng tổng quản hãy trở lại đi. Ra khỏi một khoảng nữa, đường bắt đầu hẹp lại, bóng tối phủ dày.