Thanh Kiếm Của Quỷ
Chương 300 : Ngược Tâm
Huyết Yêu lại suy nghĩ hoàn toàn khác với Trúc Chi.
Mặc dù nói Quý Nhậm là kẻ địch của hắn, nhưng không thể phủ nhận sự lựa chọn khi ấy của gã hoàn toàn đúng đắn.
Người phàm và thần tiên vẫn được phép tồn tại tình yêu nam nữ, nhưng họ vốn dĩ không thể ở bên cạnh nhau.
Một người luôn luôn ngự một nơi khác xa với người phàm và con người không tồn tại quá lâu trong thần giới được, kể cả nơi mà thần tiên đó tự tạo ra.
Một tình yêu tồn tại quá nhiều khoảng cách sẽ khiến đối phương mệt mỏi và dần dần mất đi tình yêu thuần khiết, mãnh liệt như lúc đầu.Quý Nhậm chọn nhường đi tình yêu của mình, trao cơ hội cho một người khác yêu nàng hơn cả mạng sống (một người mà gã tin rằng sẽ đem lại tình yêu trọn vẹn cho người phụ nữ ấy) không phải do sự ích kỷ của bản thân, cũng không phải do tình yêu của gã không đủ lớn, tất cả đều vì muốn nàng hạnh phúc hơn mà thôi.
Không phải người nào buông bỏ tình yêu cũng đều là kẻ ích kỷ và không dành tình yêu vô bờ cho người mình yêu.
Hai người không thuộc về nhau, chọn cách sống cùng nhau chỉ khiến nhau thêm đau khổ.
Đôi khi buông bỏ cũng là tình yêu.Huyết Yêu lạnh nhạt nói:“Đúng vậy.
Quý Nhậm không thể chọn ở bên cạnh người phụ nữ mình yêu.
Theo ta, đó không phải do tình yêu của hắn không đủ lớn như cô nói.
Ta tin rằng hắn cũng rất đau đớn khi lựa chọn như vậy.
Nếu là ta, ta nhất quyết không lựa chọn tình yêu đôi lứa mà bỏ đi thân phận thần tiên của mình.”Trúc Chi cãi bướng:“Ý anh là dù anh có yêu đối phương thế nào cũng không muốn cùng người đó ở bên cạnh nhau?”Huyết Yêu chỉnh lại:“Ta nói nếu ta là Quý Nhậm.
Còn về phía ta, ta xem tình yêu là một thứ gì đó vô cùng phiền phức và là điểm yếu chí mạng.
Kẻ thù dễ dàng bắt thóp được ta.
Ta còn lắm trách nhiệm trên vai hơn là quan tâm thứ tình cảm tầm thường của con người.
Ta vốn dĩ không cần thứ tình yêu khiến người khác thèm muốn đó.”Lời nói của Huyết Yêu đanh thép, lại ẩn chứa vài tia lạnh lùng như mũi tên bắn trúng trái tim Trúc Chi.
Trái tim cô nhói đau, nhưng sắc mặt vẫn giữ được vài phần bình tĩnh.
Hắn đã nói quá rõ ràng, ngay cả một người ngốc nghếch trong chuyện tình cảm như Thiên Thanh cũng nhận ra sự nghiêm túc đến lạnh người trong lời nói của hắn, huống hồ là cô – người đang dành tình cảm cho hắn.
Cô rõ hơn ai hết, những lời nói ấy như đang nói cho cô nghe vậy.
Điều đó khiến cô chắc chắn thêm một lần nữa: Giữa hai người họ thật sự không có một cái kết tốt đẹp nào cả.Vô Ảnh đứng bật dậy rất nhanh, anh nói lớn, làm như anh đang cố làm nhẹ đi cái bầu không khí căng thẳng giữa hai người:“Thôi nào.
Chuyện của Quý Nhậm đâu cần chúng ta tranh cãi làm gì.
Anh mau kể tiếp chuyện gì xảy ra tiếp đi.”Nhưng Trúc Chi lại không nghe Vô Ảnh nói gì cả.
Cô đang bận rộn với mớ suy nghĩ trong đầu.
Huyết Yêu không phải rất quá đáng hay sao? Hắn thừa biết bản thân cô dành tình cảm đặc biệt cho hắn.
Hắn thừa biết cô luôn xem trọng nụ hôn ngọt ngào giữa họ đến thế bào.
Hắn cũng thừa biết cô đã phải dằn vặt thế nào mới ngăn không cho bản thân lại gần hắn.
Hoặc giống như hắn nói, hắn chỉ xem tình cảm đơn phương của cô như một thứ phiền phức mà thôi.Trúc Chi cắn môi, không buông thêm một lời nói nào.
Cô thẫn thờ ngồi xuống.
Trong lòng đã nhói đau như hàng mũi dao đâm vào, nhưng trên mặt vẫn giữ được bình tĩnh đến tùng mình.
Cô giấu đằng sau lưng một cái siết tta thật mạnh, mạnh đến mức khiến lòng bàn tay mình chảy máu.
Tai của cô không còn theo kịp câu chuyện mà Huyết Yêu đang kể nữa.
Cô đang cố gắng không cho phép bản thân gào khóc trước mặt hắn.
Nếu vậy cô thật rất mất mặt.Đáng lý ra trái tim này không nên dành tình cảm cho một người không có cảm xúc yêu đương như vậy.
Đáng lý ra cô nên giữ được cái đầu lạnh và tránh những tiếp xúc không đáng có giữa hai người.
Đáng lý cô không nên cho hắn biết tình cảm mà cô dành cho hắn.
Và đáng lý cô không nên chủ động hôn lấy môi hắn.
Có rất nhiều cái “đáng lý ra” và “nếu như”, nhưng dĩ nhiên thời gian không quay trở lại và trái tim thì không nghe lời lý trí.
Cô đã yêu quá sâu đậm, dù cô chưa từng thể hiện quá rõ ràng, nhưng cô tin hắn có thể cảm nhận được, trừ phi hắn đích thị là một tên không có trái tim.Trúc Chi không biết rõ họ đã nói với nhau những gì, mọi âm thanh vào tai cô đều trở thành một thứ âm thanh rù rì như tiếng vo ve của côn trùng.
Mãi cho đến khi Huyết Yêu đứng dậy rời đi, cô mới ngẫng đầu lên nhìn hắn một cái thay cho lời tạm biệt.Huyết Yêu vừa đi, Trúc Chi đã không nhịn được mà òa khóc nức nở, không quan tâm đến ánh nhìn kinh hãi của những người còn lại.
Tuấn Tú, Thanh Lâm và Thiên Thanh không hiểu lý do vì sao cô khóc là gì.
Họ hơi hoảng loạn, không biết nên tới gần an ủi cô hay không.Duy chỉ có Nhất Uy và Vô Ảnh mới biết tâm trạng rối bời hiện tại của Trúc Chi.
Hai người biết rằng những lời nói vừa rồi của Huyết Yêu khiến cô tổn thương như thế nào, khiến cô đau khổ đến thế nào.
Họ còn ngạc nhiên hơn khi thấy cô phải đợi đến khi hắn rời đi mới rơi lệ.
Thật không dễ dàng gì cho cô.Nhất Uy quan sát cô từ lúc Huyết Yêu nói ra những câu tàn nhẫn, đầy ngược tâm.
Cậu có chút lo lắng, nhưng thấy cô giữ bình tĩnh, cậu còn cho rằng cô không để ý mấy lời nói đó.
Thì ra cô muốn giữ lại cái tôi của mình, không muốn quá mất mặt trước Huyết Yêu.Nhất Uy vội vàng nhích tới gần Trúc Chi, kéo đầu cô tựa lên vai của mình.
Giống như cậu đang cố nói với cô: Mọi chuyện sẽ ổn thôi.
Nhưng nó có ổn hay không, cậu thật sự cũng không chắc.
Ngay từ đầu cậu đã cảnh báo cô đừng quá trầm luân vào thứ tình cảm không thể có kết quả, bởi vì họ không có kết thúc tốt đẹp.Trúc Chi khóc càng to hơn lúc nảy.
Cô dụi đầu vào vai Nhất Uy và nghẹn ngào nói:“Tên xấu xa.”Vô Ảnh giận dữ đứng dậy biến mất trong không khí, không một lời tạm biệt nào.
Rõ ràng anh muốn đuổi kịp Huyết Yêu và nghe hắn giải thích chuyện vừa rồi.
Nếu được, anh muốn cho hắn một trận vì đã vô tình khiến cô tổn thương.Tuấn Tú, Thiên Thanh và Thanh Lâm lại hiểu lầm ra chuyện khác.
Lý do Trúc Chi khóc lóc thảm thiết chắc chắn vì Huyết Yêu đã bênh vực Quý Nhậm và cãi vã với cô một trận vừa rồi.
Tuấn Tú mới lên tiếng an ủi:“Có lẽ Huyết Yêu là một thần tiên, nên mới thông cảm cho hành động nhường người yêu của Quý Nhậm.
Anh biết anh ấy không cố ý gây hấn với em đâu mà.”Trúc Chi biết họ đang hiểu lầm chuyện hai người đấu khẩu trước đó.
Cô chỉ vờ gật đầu rồi đứng dậy rời đi.Nhất Uy nói:“Em sẽ đưa chị về.”Thanh Lâm ngăn lại:“Nhưng thầy vừa nảy đã nhắc nhở chúng ta nên cẩn thận, không nên tùy tiện đi lại lung tung.
Hay chị cứ ở đây đi, chúng ta ngủ qua đêm tại đây.
Anh Tú đã mua cho tụi mình vài món ăn ngon rồi.”Nhất Uy liếc mắt cảnh cáo Thanh Lâm đừng nói thêm câu nào nữa, đây không phải lúc nhắc đến Huyết Yêu đâu.
Đương nhiên là chẳng những nó không hiểu ý đồng đội mà còn bồi thêm một câu:“Thầy sẽ không vui nếu chúng ta không nghe lời.”Thiên Thanh cũng ừ hử nói leo:“Với lại thầy của mấy đứa cũng vừa tiết lộ thông tin quan trọng đó thôi.
Y Lân thì ra là đứa con của Quý Nhậm và người tình của mình.
Gã đã không hề biết cô ng thai đứa con của gã cho đến khi Y Lân mắc một căn bệnh kỳ lạ.”Tuấn Tú không hiểu tình hình lúc này, vôi vàng reo vui:“Bàn tới luôn anh em.” Anh quay sang nói với Trúc Chi, trông nhue đang ép buộc cô hơn là dụ ngọt.
“Còn em mau mau nín khóc đi.
Đây không phải là lúc giận hờn Huyết Yêu đâu.
Y Lân là đứa con lai giữa thần tiên và con người, đúng chứ?”Thanh Lâm gật đầu:“Điều đó đã lý giải được lý do tên đó trở nên hùng mạnh, tàn bạo và giết chết Mạnh Quân dễ dàng.”Nhất Uy mệt mỏi nhìn ba người họ.
Cậu rất muốn chạy đến bên cạnh họ, dùng tay bị miệng tất cả cho họ không nói thêm một lời nào nữa quá.
Cậu gằng từng chữ một:“Mấy người có biết đây là lúc nào hay không?”Trúc Chi quẹt nước măt, xua tay nói:“Thôi bỏ đi.
Em sẽ lên lầu nghỉ ngơi một chút.
Lát nữa em sẽ xuống dùng cơm với mọi người.
Chí ít em cần khoảng riêng để suy nghĩ vài điều cái đã.”Trúc Chi nói thêm một câu khi thấy Tuấn Tú định mở lời nói gì đó:“Đừng ngăn cản, cũng đừng đi theo em.”Ba người con trai bất đắc dĩ nhìn cô đi lên cầu thang.
Họ đưa mắt nhìn nhau đầy ái ngại.
Dĩ nhiên đang không biết nên làm gì tiếp theo.
Hay họ cứ đi chuẩn bị đồ ăn phòng khi cô đổi ý muốn ăn ngay lúc này.Vô Ảnh vừa hay đuổi kịp Huyết Yêu.
Hắn đã nói sẽ lên Thiên giới làm vài chuyện, vì thế anh lập tức đuổi theo.
Anh nắm lấy cánh tay Huyết Yêu và giận dữ nói, cố lắm mới không quát vào mặt Huyết Yêu:“Anh vui lắm khi nói mấy cây ngược tâm đó hả? Cái gì mà đối với anh tình yêu chỉ là thứ phiền phức, là tầm thường cơ chứ? Anh thừa biết khi anh nói như vậy Trúc Chi sẽ đau lòng thế nào? Anh thừa biết con bé yêu anh mà?”Huyết Yêu hít một hơi thật dài.
Rõ ràng hắn không lường trước việc Vô Ảnh rượt theo mình đối chất cái kiểu như nó mới là người lớn tuổi nhất trong hai người, giống như nó là anh chứ không phải là thằng em chí cốt nữa.
Hắn cũng không ngờ Hữu Lực lại nhận ra tình cảm mà Trúc Chi dành cho hắn.Huyết Yêu gạt phăng bàn tay của Vô Ảnh.
Vô Ảnh thừa biết hắn buộc phải làm tổn thương cô mới khiến cô thôi yêu thương mình kia mà.
Nó thừa biết chuyện tồi tệ gì xảy ra nếu họ thật sự rơi vào biển tình kia mà? Hắn nghiêm túc nói:“Đệ nghĩ mình đang làm gì hả, Hữu Lực? Nếu đệ là ta, đệ sẽ phải đối mặt với tình cảm của cô ấy thế nào?”Huyết Yêu xoay lưng lại, không muốn Vô Ảnh thấy bộ dạng sầu muộn của mình.
Hắn chỉ trầm giọng nói:“Ta chỉ muốn tốt cho cô ấy.
Ta không thể yêu, cũng không thể đáp lại tấm chân tình của cô ấy.
Nói những lời khó nghe như vậy, ta cũng có chút không yên lòng.
Nhưng với tính cách của Trúc Chi, đệ không phải không biết.
Ta phải thực sự khiến cô ấy chết tâm mới khiến mọi chuyện kết thúc, mới khiến tình cảm của cô ấy chấm dứt một cách dứt khoát.”Vô Ảnh buồn bã nói:“Em biết.
Em biết anh và ẻm không thể thành đôi.
Nhưng anh nên lựa lời mà nói.
Đâu phải ẻm không biết chuyện của hai người không có kết thúc tốt đẹp đâu.
Chỉ là, những lời nói ban nảy thật sự khiến người ta tổn thương vô cùng.
Con bé giả vờ bình thản, nhưng anh vừa đi nó đã òa khóc thảm lắm.
Đến cả em cũng khó mà kiềm lòng khi thấy ẻm òa khóc như vậy.”Vô Ảnh ngậm ngùi sụt sịt vài tiếng rồi thì rời đi.
Anh không muốn khiến Trúc Chi xẩu hổ khi đã lỡ tiết lộ chuyện cô đã òa khóc với Huyết Yêu.
Nhưng anh không hối hận khi nói cho hắn biết.
Hắn nên biết mình đã làm tổn thương cô ấy thế nào.
Hắn nên tự mình tháo gỡ nút thắt giữa họ.Huyết Yêu đứng đó rất lâu, tâm trạng rối như tơ vò.
Hắn đã sai rồi sao? Hắn cũng giống như Quý Nhậm, đã làm tổn thương người con gái ấy rồi sao? Hắn đang suy nghĩ điều gì tiếp đó, không ai biết cả, chỉ thấy hắn thở dài rồi lặn mất tăm hơi..
Truyện khác cùng thể loại
107 chương
2057 chương
58 chương
36 chương
29 chương
47 chương
58 chương