Thanh Kiếm Của Quỷ

Chương 267 : Tro Phượng Hoàng

Hình dáng cây trâm do Hắc Ma tự biến thành. Rốt cuộc Nguyệt Nương giấu ký ức của mình vào bên trong thanh kiếm bằng cách nào, lại khiến Hắc Ma tự mình biến đổi thành cây trâm này. Trước câu hỏi của Đông Bạch, Trúc Chi cũng không biết phải giải thích ra sao. Không lẽ cô nói thẳng ra rằng cây trâm chính là thanh kiếm của Quỷ tự biến thành.Trúc Chi đành nói dối:“Chị ấy tặng lại cho tôi.”Đông Bạch trông không còn tỉnh táo nữa. Gã bắt đầu múa may quay cuồng. Cây trâm trên tóc Trúc Chi như giọt nước làm tràn ly. Ban đầu, gã còn nghi ngờ những gì Trúc Chi nói. Nhưng nếu cô không biết sự thật, làm sao Nguyệt Nương đưa cho cô món đồ mà muội ấy trân quý như vậy. Gã cũng tin chắc cây trâm kia không thể là đồ giả. Bởi vì ngoài gã và nàng ấy biết hình dạng của cây trâm, không còn ai nhìn thấy nó nữa.Truy Nam ôm lấy Đông Bạch, muốn ôm tất cả đau buồn của chàng. Y thích chàng, dù trái tim của gã thuộc về Nguyệt Nương. Y một lòng đi theo Mạnh Quân cũng vì Đông Bạch đi theo ngài ấy. Nếu thật sự ngài mới là kẻ thù của chàng, y sẽ cùng chàng giết chết Mạnh Quân. Nhưng gã không muốn Trúc Chi tiếp tục nói những lời quá đau đớn như vậy. Sự thật vô cùng tàn nhẫn với chàng.Truy Nam lay mạnh đôi vai của Đông Bạch. Y cố thuyết phục:“Cô ta cũng chỉ nói suông. Không có bằng chứng nào cho thấy cô ta đang nói sự thật. Huynh đừng bị cô ta lừa gạt rồi lại tổn hại thần khí, không hay.”Truy Nam không phải không có lý. Trúc Chi cũng chỉ nói suông. Hơn nữa, cô không thể nào sống cùng thời với Nguyệt Nương, không thể nào chứng kiến toàn bộ cuộc đời của nàng ấy, không hề biết đến Mạnh Quân cho đến khi ngài tái xuất lần nữa. Làm sao gã tin tưởng một người chỉ vừa xuất hiện mấy phút hơn là chủ nhân đã cùng gã xông pha bao trận chiến. Huống hồ, Mạnh Quân đau khổ vì cái chết của nàng là thật, không hề lộ ra nửa điểm giả dối.Đông Bạch đứng dậy, rõ ràng bị những lời của Truy Nam làm cho tỉnh táo hẳn. Gã “hừ” lạnh một tiếng, giương mắt đầy cảnh cáo về phía Trúc Chi. Gã tỏ rõ thái độ sẽ không bị những lời dối trá của cô lừa gạt.Minh Nghĩa khoanh tay nhìn trò vui, đang muốn xem xem Trúc Chi sẽ làm gì tiếp theo. Truy Nam bị trúng độc không thể đánh đấm gì tiếp, y đang dần chết đi, chỉ còn vấn đề thời gian mà thôi. Nhưng gã không thể làm mất hình tượng đến nổi hạ thủ Đông Bạch khi hắn đang mất bình tĩnh. Như vậy, không công bằng lắm.Minh Nghĩa hơi sửng người, dù chỉ trong vài giây. Bởi vì Trúc Chi không tỏ ra sợ hãi hay lo sợ vì trò đùa của cô bị Đông Bạch phát hiện, rằng việc cô cố tình đánh vào tâm lý của hắn đã thất bại hoàn toàn. Cô ta vẫn bình tĩnh đứng im, coi như không thấy Đông Bạch đang phản ứng kịch liệt. Gã chợt nghĩ đến những lời nói ban nảy của cô có thể là sự thật. Ngay cả gã còn không biết đến Nguyệt Nương, thì một cô nương như Trúc Chi sao lại biết rõ về Nguyệt Nương như thế.Gia Khánh cũng muốn biết sự thật là gì. Y có thể nhìn thấy quá khứ của người khác khi chiếu ánh sáng của quyền trượng vào trí não của họ. Nhưng y không thể làm hại Trúc Chi. Những người bị đọc ký ức là những người đang sắp bị phán quyết. Nếu không phải sẽ bị nguy hiểm đến tính mạng.Gia Khánh quyết định nói hết tất cả những ký ức mà mình nhìn thấy trong tâm trí Đông Bạch ra. Không phải vì y muốn người khác biết điểm yếu của Đông Bạch, cũng không phải vì y không tôn trọng ký ức của gã, y chỉ muốn những ngườ ở đây hiểu về Đông Bạch, cảm thông tấm lòng của gã. Dù sao đi đến nước này, Mạnh Quân nợ Đông Bạch một lời nói thật.Những người ở đây nghe không bỏ sót một câu nào. Ai cũng mang trong mình nỗi niềm riêng: Truy Nam dĩ nhiên chỉ toàn trưng ra bộ mặt sầu thảm hết chổ nói, vẫn ôm Đông Bạch khư khư; Đông Bạch khổ sở nghe lại câu chuyện của mình, đau đớn vùi mặt vào lòng bàn tay; Minh Nghĩa không quan tâm chỉ liếc mắt sang lén nhìn thái độ của Trúc Chi; còn cô trong lòng đầy giận dữ cũng xót xa cho số phận của Đông Bạch, cô không ngờ Mạnh Quân lại độc ác như vậy, một mặt giết chết Nguyệt Nương cùng sư phụ Đông Bạch, mặt khác lại lợi dụng tình yêu của gã dành cho Nguyệt Nương mà khiến gã lâm vào hận thù với Thiên giới.Trúc Chi suýt quên béng Nhất Uy và Tiểu Bạch. Nếu không nghe được tiếng rên rỉ của Tiểu Bạch, cô ắt còn bị chuyện của Đông Bạch làm mất tập trung dài dài. Cô lao tới bên cạnh họ.Trúc Chi không thể tin cả hai lại bị thương nghiêm trọng như vậy. Cô còn không nghe được tiếng mạch đập của Nhất Uy. Có thể thấy để thắng Xích Tây, Nhất Uy đã đánh đổi gần như cả mạng sống. Tiểu Bạch cũng chẳng khá hơn, vết thương trông rất ghê rợn. Cô phải trị thương cho họ trước.Trúc Chi lôi một lọ chứa chất lỏng màu đỏ, đổ lên vết thương trên lưng Tiểu Bạch. Thật thần kỳ, vết thương đang liền lại nhanh chóng. Huyết Yêu liệu việc như thần, mà đúng ra hắn là thần thật. Cô mỉm cười rồi xua hình ảnh của hắn ra khỏi tâm trí mình.Trúc Chi tiếp tục rót lên vất thương của Nhất Uy, nhưng không thấy kết quả gì cả. Cô vội vàng ngồi xuống, áp tai lên ngực trái của cậu, lại chẳng nghe tiếng tim đập.Trúc Chi kinh hãi nói với Gia Khánh:“Không cảm nhận mạch tượng của cậu ấy. Anh giúp tôi xem xem cậu ấy bị làm sao với.”Gia Khánh ngồi xuống bắt mạch Nhất Uy một hồi. Đúng như Trúc Chi nói, mạch không còn đập, trái tim cũng không còn đập, hơi thở cũng chẳng còn. Nhất Uy đã chết. Y không dám nói ra điều này, y sợ cô sẽ không chịu nổi.Minh Nghĩa sốt ruột lôi Gia Khánh sang một bên, gã ngồi xuống, cố làm tất cả vẫn không thể giúp ích được gì. Nhất Uy đã chết là điều không thể bàn cải. Mặc dù không quen biết họ, Minh Nghĩa chỉ biết họ qua ký ức của Thanh Lâm, nhưng gã biết Nhất Uy đối với họ quan trọng thế nào. Gã, lần đầu tiên, có cảm giác muốn ôm trọn Trúc Chi vào lòng, muốn an ủi cô.Trúc Chi hết nhìn người này sang nhìn người khác, trông chờ rồi lại bắt đầu lo lắng. Cô chầm chậm đưa ngón tay lên mũi Nhất Uy xem sao.“Không còn thở.”, Trúc Chi chết lặng, ngồi đó thẩn thờ. Thân thể Nhất Uy lạnh tanh, ngay cả linh khí của thần kiếm cũng không còn.Trúc Chi tự trách mình. Lúc nảy nếu cô không rời đi một chút, cô đã có thể cứu được Nhất Uy. Chấn động trước đó khiến cô lo lắng cho Huyết Yêu, vì vậy đã lặng lẽ rời đi.“Huyết Yêu có thể cứu em. Chị sẽ không để em chết đâu. Huyết Yêu nhất định có cách.”, Trúc Chi ôm lấy đầu của Nhất Uy, cố truyền một chút hơi ấm từ người cô sang cho cậu.Trúc Chi không thể chấp nhận sự thật, nước mắt lả chả rơi không ngừng. Nhất Uy không chỉ là bạn mà còn là người thân của cô, là nụ hôn đầu của cô. Cô coi cậu như sinh mạng của mình.“Em đã hứa sẽ không rời xa chị. Em đã hứa...!Hức...”, tiếng khóc của cô lấn át cả tiếng nói.Không ai nghe được những lời thổn thức của cô. Bởi vì tiếng nấc nghẹn ngào khiến họ trở nên im lặng, không dám đưa mắt nhìn thẳng vào cô. Ngay cả Truy Nam, người lạnh lùng sắt đá cũng xúc động trước tình cảnh này. Y vùi mặt vào ngực Đông Bạch, tưởng tượng như chính mình đang ôm lấy xác Đông Bạch, mà đau đớn lòng.Trúc Chi đau đớn gào lên. Vọng Âm bộc phát bất ngờ, kèm theo nỗi đau của cô vang xa. Những người nghe thấy không kịp trở tay đã lãnh trọn Vọng Âm của cô. Nhưng Vọng Âm mà Trúc Chi sử dụng không mang sát khí, chỉ có thương tâm, vì vậy không ai bị thương cả.Huyết Yêu nghe được liền đoán có điều không hay. Nhưng hắn không thể rời đi. Hắn và Mạnh Quân chỉ cần có người buông tay trước, người đó ắt sẽ bị nội thương nặng.“Con bé đó sử dụng được Vọng Âm.”, Mạnh Quân tức giận nói. Hải Phong đã không giết được con bé Trúc Chi đó. Xem ra, chính tay gã lại phải giết nó rồi. Gã không thể để con bé đó sống trên đời được. Dường như cô chính là khắc tinh của gã, bao nhiêu lần phá hỏng kế hoạch của gã, lại sở hữu Vọng Âm (thứ mà gã chỉ tưởng một mình gã có được)Mạnh Quân phóng thanh Đệ nhị bay đến nơi phát ra Vọng Âm, nhưng Huyết Yêu đã nhanh chóng chặn lại được. Hai người lại lao vào chém giết lẫn nhau, không phân được thắng bại.Vô Ảnh vừa hay nghe được tiếng hét của cô. Anh đã xuất hiện muộn hơn dự định, trên tay vẫn cầm thanh kiếm lưỡi hái đang nhuốm máu. Anh nhanh chóng bay về chổ Trúc Chi.“Chuyện gì..”, Vô Ảnh chưa kịp nói hết câu, Trúc Chi đã nhào vào lòng anh khóc nức nở.Vô Ảnh liếc mắt thấy xác của Nhất Uy. Anh vội vàng lôi Trúc Chi ra khỏi người mình. Anh sờ lên mi tâm của Nhất Uy, cái xác lạnh ngắt, cứng đơ và đã chết. Anh không nghĩ ngời nhiều, đưa tay vào túi áo lấy ra một thứ chất lỏng màu xám. Anh rắc nó lên xác Nhất Uy và châm lửa đốt.Trúc Chi bàng hoàng, không kịp ngăn hành động của Vô Ảnh. Cô cào cấu vào tay anh, muốn ngăn anh lại. Huyết Yêu chắc chắn có cách cứu Nhất Uy, nếu ngay cả xác của cậu ấy cũng bị hủy, chẳng phải hy vọng cuối cùng của cô cũng tan thành mây khố hay sao.“Tin anh.”, Vô Ảnh ôm lấy Trúc Chi. Anh xoa xoa tấm lưng lạnh lẽo của cô, an ủi tiếp, “Tin Huyết Yêu. Anh ấy đoán được sẽ có ngày này, nên đã nhờ anh giúp đỡ, nếu anh ấy quá bận rộn.”“Em vẫn không hiểu.”, Trúc Chi ngước mắt lên hỏi.“Nhất Uy là phượng hoàng. Mà phượng hoàng có khả năng hồi sinh từ đống tro tàn.”Trúc Chi lau vội nước mắt, đứng bên cạnh Vô Ảnh chờ đợi. Không chỉ hai người hy vọng Nhất Uy sẽ được cứu, cả Minh Nghĩa và Gia Khánh cũng muốn nhìn thấy điều kỳ diệu.Xác của Nhất Uy hóa thành tro. Vô Ảnh ngồi xuống hốt lấy tro của cậu đặt vào một hộp hình vuông, mùi hương của trầm hương vẫn còn thoang thoảng khắp sóng mũi của cô.Vô Ảnh nói vội:“Anh phải đem tro Nhất Uy về nơi an toàn, chờ đến khi Huyết Yêu trở lại. Nơi này giao lại cho em vậy.”Vô Ảnh cõng Tiểu Bạch, một tay xách Xích Tây lên, nhanh chóng rời đi. Trúc Chi thở phào nhẹ nhõm. Nhất Uy nhất định không sao. Cô từng nhìn thấy Huyết Yêu hồi sinh phượng hoàng Tuyết Vân khi có được tro của chị ấy. Tiểu Bạch cũng được an toàn, giờ đây cô không còn vướng bận nào cả, trừ tên Mạnh Quân đáng chết kia.Trúc Chi lướt nhẹ đến cạnh Đông Bạch, nắm lấy cổ áo của gã bay về nơi diễn ra trận chiến ác liệt của Huyết Yêu và Mạnh Quân. Gia Khánh và Minh Nghĩa lập tức rượt theo sao. Truy Nam la hét thất thanh và thảm thiết mới khiến Minh Nghĩa quay lại kéo y theo mình.Trúc Chi ném mạnh Đông Bạch xuống đất, âm thanh dội thẳng vào tai Mạnh Quân và Huyết Yêu. Cô tiếp đất một cách nhẹ nhàng.Truy Nam đau lòng rơi xuống cạnh người mình yêu. Thật lòng không hiểu nổi Trúc Chi lấy đâu ra sức mạnh kéo Đông Bạch đến đây. Trừ phi chàng nguyện ý đi theo cô. Không lẽ Đông Bạch thật sự muốn đến đây hỏi thẳng Mạnh Quân.Mạnh Quân và Huyết Yêu thấy nhiều người đến chung vui, liền mỗi người thống nhất thu hồi thần lực..