Thanh Kiếm Của Quỷ

Chương 214 : Án mạng kinh hoàng

Trúc Chi nhận thấy mình quá khiếm nhã khi hành động như thể gặp ma. Cô đứng dậy, cầm lấy cánh tay của bà dìu đi. Bà quá già, không còn răng giữ cái lưỡi bên trong miệng, nên nó cứ thè ra ngoài thôi. Chút kiến thức cỏn con đó cô biết. Cô hy vọng bà cụ không tự ái vì hành động của cô. Trúc Chi càng dìu bà cụ đi càng thấy bà nặng kinh khủng, ấy là cả người bà không hề dựa vào cô, nhưng cô vẫn cảm thấy nặng nề. Cô nghe bà nói bên tai mình: “Những người xinh đẹp như con làm sao biết trở nên xấu xí như thế này đau lòng thế nào.” “Bà không có xấu mà.”, Trúc Chi cố gỡ gạt, “Bà chỉ lớn tuổi nên mới thế thôi.” Cụ già đẩy ngã Trúc Chi. Bà thè cái lưỡi ra ngoài, bà rít lên: “Ta không già. Có thể con không nhìn ra nét trẻ trung của ta, nhưng một lát nữa con sẽ thấy thôi.” Trúc Chi hoảng vía vì bị cụ già ném một cách không thương tiết. Cô còn tưởng bà ấy sẽ rất yếu, nhưng sức lực mà bà dồn lên người cô chẳng hề nhỏ chút nào. Cô nhìn xung quanh xem có ai qua lại hay không, cô muốn tìm sự giúp đỡ của họ, nhưng con hẻm tối tăm chỉ cói một mình cô. Bà cụ bay tới đè lên người cô. Bà áp hai lòng bàn tay lên đôi gò má của Trúc Chi. Cô chỉ thấy có thứ gì đó màu trắng trào ra bên ngoài từ đôi gò má của cô. Còn cụ già đang nở một nụ cười đầy phấn khích. Bà ta hít một hơi, làn khói trắng từ đôi gò má của cô bay thẳng vào mũi bà ta. Trúc Chi rất nhanh liền liên tưởng đến những vụ án bị hủy dung gần đây. Không lẽ bà cụ này là hung thủ và hủy dung mạo người khác bằng một cái chạm tay ư? Đây đâu thể nào là chuyện một con người bình thường có thể làm. Lẽ nào người phụ nữ lớn tuổi này là yêu quái phương nào sao? Trúc Chi vương tay nắm lấy đôi tay của bà ta ra khiến bà có vẻ kinh ngạc chút đỉnh. Chẳng ai có thể kháng cự lại sức mạnh của bà cả, và cô đang là người đầu tiên làm được điều phi thường đó. Trúc Chi thoát được khỏi bà ta bằng tất cả sức lực mà mình có. Rất may, bà ta có vẻ đang sửng sốt điều gì đó mà không chụp cô trở lại lần nữa. Chẳng cần cô đợi lâu, điều khiến bà ta sửng sốt đang diễn ra trước mặt cô: Mặt bà ta trở nên kinh dị hơn cả lúc nảy, tia gân máu thi nhau xuất hiện chằn chịt trên mặt, đôi mắt trở nên đỏ ngầu, vầng trán kia nhô cao đến phát sợ. Theo quan sát, Trúc Chi đoán bà ta cũng không ngờ bản thân trở nên như vậy. Cô nghe thấy tiếng ú ớ đầy đau đớn của bà ta. Rồi cụ già nằm quật xuống đất, quằn quại đầy đau đớn. Bà ta luôn miệng hỏi: “Mày là ai? Người duy nhất khiến tao trở nên thế này chỉ có một người mà thôi. Nói cho tao biết, mày là ai?” Nhưng dĩ nhiên, Trúc Chi không có cơ hội trả lời bà ta. Bởi vì bà ta nổ tung trước mặt cô, máu me văng tứ phía, một ít còn dính lên cả mặt của cô. Cô kinh hãi bỏ chạy về nhà. Chạy được một đoạn, cô bị vấp cái gì đó té sấp mặt xuống đất, ngất xỉu. Trúc Chi giật mình tỉnh dậy, cô thấy mình vẫn còn nằm trên giường của mình. Cô lao xuống giường, chạy đi soi mình trong gương. Cô thấy khuôn mặt mình vẫn bình thường. Cô thở phào một hơi dài. Chắc lại là giấc mơ nào đó. Tối qua, cô nằm mơ thấy mình bị một bà cụ già hút hết dương khí khiến khuôn mặt bà ta trở nên dị dạng. Lại còn thấy bà ấy nổ tung trước mặt mình. Nhìn lại, trên người của cô không có một chút máu nào cả. Cô thả mình ngồi trên giường. Thầm trách mình đọc mấy bài báo hủy dung đến mức nằm mơ. Nhưng giấc mơ kia thật đến nỗi cô vẫn nhớ như in khuôn mặt kinh dị của cụ già. Cô cố ép mình ngủ tiếp. Trúc Chi lại nghe thấy tiếng ai đó gào thét trong giấc mơ, thấy một xác chết của một nữ sinh trong phòng vệ sinh, đôi mắt lúc chết của cậu ấy nhìn xoáy vào người của cô khiến cô một lần nữa tỉnh giấc. Cô ngồi dậy thở phì phò, nép mình vào tường, ép bản thân phải bình tĩnh một lần nữa. Dạo gần đây, những giấc mơ kì quái vẫn cứ ám ảnh cô suốt. Có đêm cô chẳng thể nào ngủ ngon giấc được. Cô nhất định phải đi tìm hiểu xem người ghép tim cho cô là ai, cô muốn biết rút cuộc người đó có bình thường hay kohong. Bởi vì sau khi ghép tim, tất cả mọi thứ không được bình thường đều tìm đến cô. Sau cùng, cô thiếp đi lúc nào không hay. Buổi sáng bình thường như những ngày qua, mẹ cô lại đánh thức cô dậy và đưa cô đến trường. Trường học lúc nãy tự dưng xôn xao lạ thường, Trúc Chi thoáng thấy tiếng la hét phía bên kia lớp học; các bạn học sinh bị chặn ngay trước cửa phòng vệ sinh nữ; hình như có cái gì đó kinh khủng vừa xảy ra. Và đúng như Trúc Chi nghĩ thật. Đã có chuyện kinh khủng xảy ra bên trong phòng vệ sinh nữ. Rất nhanh cảnh sát đã được điều tới điều tra vụ án. Cô nghe những người bạn bên cạnh nói: có người đã bị giết trong phòng vệ sinh nữ, bị giết rất dã man. Trúc Chi rùng mình ớn lạnh. Cô không hy vọng có một vụ án xảy ra ngay khi mình vừa đi học. Hơn nữa, nó khiến cô liên tưởng đến hồn ma nào đó trong nhà vệ sinh và giấc mơ kinh dị đêm qua. Trúc Chi thấy Thanh Lâm đi cùng với một thanh niên khác, cậu ấy gọi người này là “anh hai”. Vì họ thân thiết nên anh ta cho Thanh Lâm theo cùng vào xem hiện trường vụ án, đáng lý anh không nên làm như thế. Thanh Lâm thì còn dễ hiểu, chứ Nhất Uy cũng được phép đi cùng. Trúc Chi bạo gan la lên: “Nhất Uy, Thanh Lâm.” Khi hai người bạn của cô quay đầu về phía cô, cô vẫy tay cười ngọt ngào với họ. Thanh Lâm hơi khó hiểu, họ chỉ mới nói chuyện vài ba câu ngày hôm qua thôi, đâu đến mức thân thiết kiểu gọi tên nhau giữa rừng người như vậy. Bộ cô không thấy những người khác đang dùng ánh mắt tên lửa nhìn cô hay sao. Nhất Uy lại còn gọi lại tên của cô trước mặt người khác khiến Thanh Lâm sửng sờ. Cậu thấy Nhất Uy còn chạy về phía đó kéo cô đi theo họ. Cậu tính trách móc nó nhiều chuyện, bởi vì cảnh sát không cho học sinh vào xem hiện trường vụ án. Mà cậu phải xin xỏ khô cổ Thiên Thanh mới cho cậu và Nhất Uy theo cùng. Chả hiểu sao nó còn gọi thêm Trúc Chi. Thiên Thanh tưởng Trúc Chi nằm trong đội hình thám tử nhí trong trường nên cho theo luôn. Cô im lặng đi theo họ vào bên trong phòng vệ sinh nữ. Thiên Thanh đưa bức hình chụp nạn nhân trong điện thoại của mình cho Nhất Uy và Thanh Lâm xem qua. Anh giải thích sơ sơ: “Nạn nhân bị giết cách đây vài chục phút thôi. Hiện trường cho thấy không có sự giằng co qua lại, nhưng nữ sinh này bị chặt đứt tứ chi. Rất dã man. Anh đoán thủ phạm là một tên tâm thần, hoặc một tên ưa giết chóc, hoặc nạn nhân có thù oán sâu mới khiến hắn ra tay tàn độc như vậy.” Thanh Lâm hỏi nhanh: “Camera không phát hiện được ai khả nghi hay sao? Tất cả lối đi đều có camera theo dõi kia mà?” Thiên Thanh lắc đầu: “Vẫn còn đang tìm kiếm dấu tích tên thủ phạm. Camera không ghi nhận được ai khả nghi cả. Tất cả chỉ thấy một mình nạn nhân bước vào đây thôi. Có thể thủ phạm đã ở đây trước.” Thanh Lâm hậm hực: “Dù là vậy, camera cũng sẽ ghi được chứ?” Thiên Thanh kiên nhẫn trả lời: “Đội điều tra vẫn còn đang xét từ ngày hôm qua nữa. Hiện trường tại trường học và có rất nhiều người qua lại. Không thể biết được ai là kẻ núp trong đây trước đó.” Trúc Chi không bị cuộc trò chuyện kia hấp dẫn. Cô còn bận hoảng sợ. Con ngươi nhìn vào đôi mắt nạn nhân mà tay chân cô run rẫy. Giấc mơ trước đó cô đã thấy rõ ràng, chính bạn học sinh này bị một tên không giống con người giết chết. Cô không hiểu sao mình có thể nhìn thấy cảnh tượng đó và cảnh tượng đó lại thành sự thật. Trúc Chi cắn môi đến chảy máu mới khiến cô bình tỉnh một chút. Thanh Lâm nhìn qua thấy vẻ mặt sợ hãi của cô thì nghĩ ngay đến vấn đề tâm lý. Cậu nghĩ cô trông thấy hiện trường dã man quá, nên mới sợ hãi như vậy. Nhìn là thấy, vết máu vẫn còn lênh láng khắp sàn nhà. Thanh Lâm quay sang trách móc Nhất Uy: “Nó mới phẩu thuật tim mà mày cho nó theo vào trong này. Nhìn kìa, mặt nó tái mét luôn rồi.” Nhất Uy cảm thấy hơi có lỗi, cậu đi về phía cô nói nhỏ: “Nếu bà thấy sợ thì ra ngoài đợi đi.” Trúc Chi rù rì nhỏ đến mức Thanh Lâm có dỏng cái tai dài cở nào cũng không nghe rõ những gì cô đang nói: “Không phải vì sợ hiện trường vụ án.” Trúc Chi không thể nói mình đã nhìn thấy cảnh tượng này trong giấc mơ. Bởi vì: “Làm sao một cơn ác mộng lại có thể trở thành hiện thực được.”, cô tự nói với chính mình. Trúc Chi cố nhớ lại trong cơn ác mộng, cô cũng nhìn ra hung thủ gây ra vụ án lần này. Nếu giấc mơ đó là thật thì hung thủ không phải con người, nó là một thợ săn quỷ. Bởi vì cô tự nghe chính bản thân mình nói cái tên của nó trong giấc mơ kia. Những người cảnh sát đang ở đây đều không thể tìm được hung thủ rồi. “Người phát hiện tử thi là ai vậy?”, Thanh Lâm hỏi. “Hồng - cô bạn cùng lớp với nạn nhân Mai và bác bảo vệ. Theo như cô bé kể lại, hôm nay ngày trực nhất, hai bạn cùng đến lớp từ rất sớm. Sau đó, Mai vào phòng vệ sinh rửa khăn bàn và không thấy trở lại lớp học. Hồng mới chạy vào xem sao, rồi con bé phát hiện ra bạn mình nằm đó, máu loang khắp nơi. Bác bảo vệ cũng chứng kiến hiện trường vụ án.” Nhất Uy nói: “Có thông tin gì từ bác bảo vệ không? Một người lạ mặt vào trường mà bác ấy không nhìn thấy?” Thiên Thanh nói với hai người kia: “Đúng vậy. Thủ phạm xuất hiện như ma, rồi biến mất như ma luôn. Không tìm ra hung khí. Hung khí phải là một thứ sắt bén. Bởi vì nhìn xem vết thương trên người nạn nhân nè, chỉ một nhát đã bị chặt đứt tứ chi.” Thanh Lâm lại tiếp tục truy vấn: “Anh có nghĩ nó là một vụ án bạo lực học đường hoặc một vụ cưỡng bức hay không?” “Anh đang đợi kết quả xét nghiệm. Dạo này, thành phố xuất hiện mấy vụ án kỳ lạ. Anh hy vọng lần này tìm ra hung thủ.” Nhất Uy hỏi: “Ý anh là vụ án hủy dung của mấy anh chị sinh viên ư?” Thiên Thanh gật đầu: “Tất cả đều nói đã gặp một cụ già đi lang thang trong đêm. Sau đó, bà ta đặt tay lên mặt của họ. Kết quả, họ chỉ nhớ được đến đó, không nhớ vì sao khuôn mặt bị hủy dung. Kỳ lạ là, tất cả nạn nhân đều nói những lời giống nhau, như gặp cùng một đối tượng vậy.” Trúc Chi nghe Thiên Thanh nói liền nhớ lại ác mộng đêm qua của mình. Cô cũng gặp một cụ già lang thang trong đêm và bị bà ấy đặt tay lên khuôn mặt này. Không lẽ đó cũng không phải là giấc mơ mà điềm báo trước cho cô biết tương lai hay sao? Bởi vì ác mộng đó thật sự quá chân thật. Ngay cả ác mộng kinh hoàng lần này cũng vậy. Trúc Chi đột nhiên cảm thấy tưng tức nơi lồng ngực. Cô xụi hai cái chân xuống đất, may mà Nhất Uy chụp kịp cánh tay. Lần này, cô trông thấy một vụ án khác. Một nam học sinh cũng bị giết tương tự. Nếu đây là một điềm báo khác, cô phải cứu cho được nam sinh ấy. Cô trông thấy rõ ràng nơi hiện trường vụ án xảy ra lại là một phòng vệ sinh khác. Người bạn học sinh này đang khóc lóc rất thảm, rồi bị thợ săn quỷ giết chết bất ngờ. Thiên Thanh thì nói với Thanh Lâm: “Cô bé đó có bị làm sao không?” “Bạn ấy mới ghép tim xong, không biết có ảnh hưởng đến thần kinh hay không.”