Thanh Kiếm Của Quỷ

Chương 211 : Ác mộng kinh hoàng

Trúc Chi tỉnh dậy vào một buổi sáng sớm thứ hai, cô chụp vội chiếc điện thoại trên đầu giường. Cô ngó đồng hồ xong rồi lại ném nó đi, cô lầm bầm: “Mới 5 giờ sáng thôi mà.” Trúc Chi bị đánh thức bởi tiếng chó sủa của nhà hàng sớm. Cô dụi mắt, bước xuống chiếc giường êm ái mà cô không tài nào muốn rời khỏi nó. Cô vén tấm màn che cửa sổ, cúi mắt hướng xuống con hẻm nhà hàng xóm, muốn xem thử điều gì khiến con chó sủa to đến thế. Trúc Chi thấy một cậu bạn trạt tuổi cô tay cầm chiếc vali đang đứng trước cửa nhà đối diện, dường như đang đợi gia chủ xuống mở cửa cho cậu tavào. Con chó vẫn còn sủa ghê gớm lắm, cứ như nó thấy một hồn ma chứ không phải con người. Nếu đây là đêm khuya, cô đã nghĩ cậu ta là ma rồi. Cô rùng mình ớn lạnh rồi đi lại vào giường, ngồi xuống. Trúc Chi không nhớ mình làm gì vào ngày chủ nhật vừa rồi, cũng không cách nào nhớ được hai tuần trôi qua cô đã làm những gì. Cô chỉ nhớ man máng về bản thân: cô bị bệnh tim từ nhỏ, vừa mới được ghép tim thành công và cô hiện đang ở với mẹ. Cô còn cảm thấy như mình đã quên thứ gì đó rất quan trọng. Trúc Chi cố ngủ thêm một chút nữa, nhưng mắt cô cứ mở trân trân, không tài nào ngủ tiếp được. Cô đành lục lọi cuốn nhật ký trên kệ sách, hy vọng nhớ ra chút gì đó. Bởi vì ký ức của cô chẳng có gì ngoài những mớ được chấp vá lại với nhau một cách mơ hồ. Thì ra, Trúc Chi tên đầy đủ là Lê Hoàng Trúc Chi, năm nay đúng 17 tuổi, đang học lớp 11A3. Cô không có bạn bè nào cả, trong lớp chỉ ngồi một mình. Cô luôn ao ước được sống một cuộc đời bình thường không bệnh tật ốm đau gì cả. Lúc còn nhỏ, mẹ của cô luôn bao bọc cô quá nhiều, vì sợ bệnh tim tái phát cũng không cho cô ra ngoài chơi. Cứ thế, cô trở thành một đứa yếu ớt, không muốn tiếp cận với ai. “Dù sao cũng sẽ chết. Sao mình lại phải cố khiến những người yêu thương mình phải buồn khổ vì cái chết của mình. Tốt nhất là không nên thân thiết với ai cả.” Dòng chữ cuối cùng được viết tại trang cuối, cô thấy nó nhòe đi, khó lắm mới đọc ra được. Trúc Chi đoán lúc đó cô đã khóc rất nhiều. Cô không ngờ bản thân lại yếu đuối đến thế, không ngờ cô lại có thể suy nghĩ tiêu cực như thế. Nếu là cô bây giờ, chắc cô sẽ chọn một cuộc sống vui vẻ, làm hết tất cả những gì mình muốn trước khi nhắm mắt xuôi tai. Trúc Chi ném cuốn nhật ký đi một nơi, cô bò dậy cầm vài cuốn sách giáo khoa lên đọc chơi. Vậy mà cô hiểu tất cả những gì trong đó viết. Tuy nói ký ức cô mất sạch, nhưng không tưởng tượng được cô vẫn còn bộ óc siêu việt. Trúc Chi ngủ thiếp đi trên giường. Trong giấc mơ có tiếng gào thét của ai đó, cô không nhìn thấy rõ khuôn mặt họ: “Trúc Chi, đừng sử dụng thanh kiếm ấy.”, giọng nói người đàn ông ngăn cản cô. Cô dãy dụa với mớ giấc mơ kì quặc, nó khiến cô đau nhói ở trong tim. “Xuống ăn sáng đi con.”, tiếng gọi vọng lên từ dưới lầu khiến cô giật mình tỉnh giấc. Cô vò cái đầu đang đau như búa bổ. Mồ hôi trên người ướt cả nệm. Trúc Chi khó nhọc bò xuống giường, vệ sinh thân thể một cách vô thức. Sau đó, cô lọ mọ xuống lầu ăn sáng và chuẩn bị đi học. Đầu của cô vẫn còn đau lắm, hai bên thái dương như có ai đang dùng vật gì đó liên tục gõ lên nó. Không hiểu sao, Trúc Chi không có cảm giác thân quen với người phụ nữ là mẹ này của cô. Tại sao thì cô không hiểu. Đầu óc cô thi thoảng lại xuất hiện một vệt dài màu trắng bạc, và luôn có tiếng gọi thất thanh của một cô gái gọi tên ai đó nghe như: Huyết Yêu. Trúc Chi đã hỏi người mẹ của mình về người tên Huyết Yêu trong giấc mơ của cô. Nhưng bà không biết. Cô cũng hỏi bà về việc ký ức của mình bị mất đi là do đâu. Bà ấy chỉ buồn bã trả lời: “Bác sĩ nói con bị chấn thương tâm lý nghiêm trọng sau khi phẫu thuật tim. Những ký ức trước đây đều quên hết. Mẹ cũng không muốn con nhớ lại những ký ức buồn. Từ nay, con hãy trở thành một con người mới đi. Hãy giao tiếp nhiều với bạn bè, đừng thu mình như trước đây nữa.” Trúc Chi chắc chắn bản thân rất muốn kết giao bạn bè. Nghe đâu cô đi học muộn hơn những bạn khác những một tháng. Cô đương nhiên sẽ phải cố gắng hơn mọi người gấp đôi. Trúc Chi bước vào ngôi trường, người đầu tiên cô gặp là bác bảo vệ. Bác ấy dùng đôi mắt kì lạ nhìn cô như thể bác đang tiếc nuối điều gì đó. Bác ấy biết cô ư? Cô bệnh tim nổi tiếng đến mức bác bảo vệ cũng quen mặt ư? Không thể có chuyện đó, cô chỉ là một người ít tiếp xúc với mọi người xung quanh. Vậy thì cô không hiểu cái nhìn đó có ý nghĩa gì. Trúc Chi cúi đầu chào bác bảo vệ rồi bước vội về lớp học. Lớp học lúc này vắng, chỉ có một mình cô đến sớm nhất. Cô lại nằm vậtt lên bàn học ngủ thiếp đi. Cho đến khi tiếng trống báo hiệu vào lớp cô mới tỉnh giấc. Cô chạy vội đi rửa mặt cho tỉnh táo. Trúc Chi bước vào nhà vệ sinh, cũng trống trơn, nhanh chóng rửa mặt thật nhanh. Nhưng có tiếng khóc rất nhỏ phát ra từ một phòng không hề khóa cửa. Cô tò mò đi đến phòng vệ sinh đó, hé mắt vào bên trong, chẳng thấy ai cả. Quái lạ, vậy tiếng khóc đó của ai cơ chứ? Tự nhiên Trúc Chi cảm thấy hơi rùng mình. Cô vội vàng chạy lẹ ra ngoài hành lang. Cô đụng vào một bạn nam đang đi ngược hướng với mình. Khi ngước mặt lên nhìn cậu ấy, cô hơi hoảng hốt. Cậu ta hoàn toàn có vẻ đẹp mê hoặc lòng người. “Xin lỗi.”, cô nói rất nhỏ. Cậu bạn kia không trả lời, chỉ nhẹ lách người rời đi. Trúc Chi ngó xem cậu ta đi đâu thì thấy cậu ấy đi về phía phòng y tế. Còn chưa bắt đầu tiết học đầu tiên đã đi vào phòng y tế rồi cơ đấy. Cô cười nhẹ rồi trở lại vào lớp học. Trúc Chi không nhớ chổ ngồi, chỉ ngồi đại cuối lớp học. Cô không nhớ mình có người bạn thân nào cả. Chính vì thế cô chủ nhiệm mới cảm thấy là lạ. Rõ ràng cô giáo đã xếp cho Trúc Chi ngồi gần Nhất Uy cho dễ kèm cặp rời cơ mà. Cô chủ nhiệm liền gọi hai người ra ngoài nói chuyện riêng. “Nhất Uy và Trúc Chi có chuyện gì ư? Tuần trước cô đã xếp cho em ngồi gần Nhất Uy và nhờ em ấy kèm em rồi kia mà?” Thú thật, cả hai người đang đứng trước mặt cô vẫn còn đang ngơ ngác nhìn cô chủ nhiệm. Họ không có ký ức nào cho thấy đối phương tồn tại trong đầu nhau. Nhất Uy nói thật: “Em không nhớ rõ lắm. Nếu cô đã nói em kèm cặp bạn ấy thì cứ giao cho em.” Trúc Chi nói với Nhất Uy: “Cảm ơn.” Chắc vì cô vào học muộn hơn nên mới cần đến sự giúp đỡ của bạn nam kia. Cô chủ nhiệm lùa hai người vào lớp học. Trúc Chi tức tốc chạy xuống gơm thật nhanh đồ dùng cá nhân lên ngồi gần Nhất Uy. Theo những gì đọc trong cuốn nhật ký, Trúc Chi là một người kiệm lời. Ấy vậy mà, bạn nam Nhất Uy này còn kiệm lời hơn cả cô. Suốt cả buổi chẳng hề mở lời nói với ai câu nào cả. Lâu lâu trừng mắt với cậu bạn lớp trưởng Thanh Lâm, vì cậu ấy cứ cằn nhằn chuyện đã quên làm bài tập về nhà tuần trước. Giờ ra chơi, Trúc Chi ngủ thiếp đi. Cô đột nhiên co giật trên bàn học khiến Nhất Uy một phen tá hỏa. Trong mơ, cô thấy ai đó bị xé ra làm đôi, hung thủ là một ông lão có mái tóc bạc phơ, tay cầm cây phất trần, ánh mắt rất độc ác. Lão ta xé đôi người ta một cách tàn nhẫn, mà khuôn mặt bình tĩnh đáng sợ. Cô cảm nhận được cơn đau truyền tới, làm như cô chính là người bị ông lão kia xé ra làm hai vậy. Trúc Chi không thấy được mình đứng ở đâu trong giấc mơ, cô cũng không thấy rõ nạn nhân kia là ai. Cô nên bỏ chạy nếu không lão ta có thể giết chết cô. Nhưng cô bị lão già kia trừng mắt, bốn mắt chạm nhau, cô có cảm tưởng như bản thân bị thiêu sống. Lão ta chìa tay trước mặt cô, nói bằng giọng khàn đục: “Trả thanh kiếm lại cho ta, tiểu ma vương. Không thì giao trái tim của ngươi cho lão.” “Trúc Chi.”, có ai đó gọi tên cô và cô thấy mình tỉnh giấc trong lớp học. Thế nhưng lớp học lúc này chỉ có một mình cô. Cô khó hiểu nhìn xung quanh một lượt. Có một tiếng thét vang lên từ bên ngoài khiến cô phải đứng dậy, chạy ra xem. Trước mặt cô là dãy hàng lang hoang vắng, chẳng có ai ở đó cả. Cô vội vàng chạy theo tiếng thét vẫn còn đang phát ra từ bên kia. Cô nhận thấy tiếng hét phát ra từ phía phòng vệ sinh. Cô thò đầu vào bên trong lại chẳng thấy ai cả. Lúc này, gian phòng vệ sinh ban sáng phát ra tiếng khóc đóng mở liên tục, như ai đó gắn thiết bị tự động và điều khiển cánh cửa kia. Một nữ sinh ăn mặc rách tả tơi, tóc rủ rượi, mặt mày tái mét đang lao vào người cô với tốc độ ánh sáng. Cô té ngửa, lưng đạp vào bồn rửa tay, đau điếng. Nhưng bạn nữ học sinh ấy không làm gì cô, đôi mắt nó đang nhìn vào ai đó với ánh mắt căm hận. Trúc Chi nhìn theo hướng mắt của nó. Cô thấy đứng bên ngoài phía bên kia rõ ràng là một người con trai, ăn mặc gọn gàng, sơ mi đóng thùng đàng hoàng; tóc tỉa gọn, láng bóng; đôi môi mấp mấy một nụ cười xiêu lòng người. Anh ta đang từ từ đi về phía bên này. Trúc Chi cảm giác như có một đôi tay xa lạ thâm nhập vào con người của mình. Cô đứng thẳng dậy, tự dung nói những câu không phải tự bản thân điều khiển: “Mày phải chết.” Sau đó, Trúc Chi lao ra chổ bạn nam và đề anh ta xuống. Cô bóp mạnh cần cổ của anh ta. Anh ta chỉ kịp ú ớ trước khi tắt thở dưới thân người của cô. Cô nở một nụ cười mãn nguyện rồi ngồi bật dậy. Bởi vì lúc này, có người mới lại vừa gọi tên cô. Trúc Chi thở phì phò, rất mệt mỏi. Cô vẫn còn đang ngồi bên trong lớp học, một mình. Thì ra lúc nảy chỉ là mơ thôi, một giấc mơ sống động đến nghẹt thở. Nhưng chính lúc này, cô lại nghe một tiếng hét kinh khủng. Cô rùng mình phân vân không biết nên tiếng về phía tiếng la thảm thiết kia hay không. Rồi cô cũng quyết định đứng dậy đi theo tiếng la ấy. Đúng là tiếng hét phát ra từ phòng vệ sinh nữ. Và lần này, cô hơi chần chừ không dám bước vào bên trong, vì sợ cảnh tượng trông giống ác mộng ban nảy thành hiện thực. Đột ngột một tiếng rơi rụng của thứ gì đó rớt xuống ngay trước mặt của cô. Đó là một xác chết của một nữ sinh, trong tay vẫn còn nắm chặt một lọn tóc màu vàng tươi. Nữ sinh bị chặt đứt tứ chi, nằm tại đó, máu loang cả một vùng. Mắt mở trừng trừng nhìn thẳng vào mắt cô. Cô lùi ra xa lại té ngã, không cách nào đứng dậy nổi. Trúc Chi còn chưa hết bàng hoàng thì kẻ giết người đang đứng trước mặt cô nở một nụ cười tươi rói. Trên tay hắn cầm một chiếc rìu giống như một thợ săn, mớ tóc màu vàng, ngay cả đôi mắt cũng màu vàng. Gã lùn một khúc, chân tay to bè, cổ gần như không có, hai tai to như tai voi, cái lưỡi thè thè ra ngoài phát ra tiếng rít như tiếng rít của con rắn. Trúc Chi bỗng dưng tự thốt lên: “Thợ săn Quỷ.” “Trúc Chi.”, tiếng nói của ai đó một lần nữa vang lên bên tai cô. Trúc Chi cảm thấy đau ở bàn tay. Cô giật mình tỉnh giấc. Cô hít thở không thông. Cô ngước dậy thấy Nhất Uy đang dùng ánh mắt lo lắng nhìn mình, móng tay của cậu vẫn chưa rời khỏi bàn tay của cô. Thì ra, cậu bấm vào tay cô buộc cô tỉnh giấc. Bàn tay phải của Nhất Uy vẫn còn xoa xoa tấm lưng của cô.