Thanh Kiếm Của Quỷ
Chương 203 : Dinh thự đen
Vô Ảnh và Lôi Trí nhờ Mộng Tinh cản lối Mạc Y đã thành công tách ra khỏi tên Quỷ Đoạt Hồn ấy. Lôi Trí cả đường đi không nói với Vô Ảnh lời nào, còn gã thì cứ chốc chốc lén nhìn nó và theo nó tiến về phía trước. Nó quẹo trái lại quẹo phải, xong rồi lại quay một vòng tại chổ, rồi tiếp tục quẹo trái. Gã kiềm chế lắm mới không đánh cho thằng ấy một trận ra trò cho bớt cái tật loi choi của nó. Chẳng hiểu nó tính dẫn lối về đâu lại đi vòng vòng nhiều như vậy.
Lôi Trí tức mình cởi cái áo mình đang mặc ra. Nó cắn vào ngón tay đến chảy máu. Nó ngồi xuống vẽ vời cái gì đó. Vô Ảnh không dám làm ồn, bởi vì gã nhận thấy thằng nhóc đang cắm cúi vẽ từng lối đi y như một mê cung bằng máu của mình.
Phải mất tận nửa tiếng, Lôi Trí mới vẽ xong tấm bản đồ mới toanh mà nó nhớ trong trí óc của mình. Nó vừa mệt mỏi vì mất máu, lại vừa hào hứng khoe cho Vô Ảnh xem những gì mình vừa vẽ, ánh mắt có sự mong chờ cái gì đó mà Vô Ảnh biết đích thị là nó muốn được khen ngợi.
Vô Ảnh nhìn vào tấm bản đồ được vẽ rất tỉ mỉ kia rồi gật gù cái đầu có ý khen ngợi. Lôi Trí quả nhiên có trí nhớ tốt lại có tài vẽ vời. Nếu không có nó đi cùng, gã làm sao đến được đây. Gã (lần đầu tiên kể từ lúc đi chúng với Lôi Trí) đặt tay lên vai nó, hào phóng trao cho nó một nụ cười niềm nỡ cộng lời khen vô cùng có cánh:
“Giỏi lắm.”
Lôi Trí đương nhiên rất đỗi vui mừng, thiếu điều nhảy tưng tưng tại chổ như tính cách của nó. Nó lôi cánh tay Vô Ảnh đi theo mình. Nhờ bản đồ mà hai người không còn lòng vòng một cách loạn cào cào nữa. Lôi Trí đã nhìn ra một lối đi là lạ trong số mê cung trong này. Đó là lối duy nhất có hình vẽ của một loại hoa xương rồng đen.
Lối Trí vừa chỉ vào lối đi vừa thuyết trình cho Vô Ảnh nghe:
“Nhìn nè anh, duy chỉ có lối đi này là có xương rồng đen.”
“Xương rồng đen?”
Lôi Trí giải thích:
“Đây là loại xương rồng có toàn thân màu đen. Thứ hoa khí phát ra từ nó có thể cản bước và đánh lạc hướng của một thần chết. Chỉ có một con đường này có loài hoa này. Điều này rõ ràng muốn nói, đây là lối đi duy nhất đến được nơi cần đến.”
“Thông minh lắm.”, Vô Ảnh lại tiếp tục khen ngợi.
Lôi Trí rất hài lòng. Nó dẫn đường tiếp tục ca hát líu lo. Hai người lại tiếp tục mà không ai nói với ai lời nào. Vô Ảnh hơi chán nên cố tìm chuyện để nói. Gã hỏi:
“Nó tên gì? Thằng nhóc thái tử ấy?”
Lôi Trí trả lời, mắt nó không ngừng quan sát xung quanh:
“Minh Nhựt. Nó rất thích cái tên ấy.”
Vô Ảnh và Lôi Trí không thong thả được lâu. Họ đã đến một nơi có một tòa dinh thự cao chọc trời. Đoán biết đây là nơi giam giữ thái tử thần chết, Vô Ảnh tặc lưỡi:
“Ngọc Tự cũng hào phóng quá ha. Lại giam thằng nhóc ấy tại tòa nhà đẹp lộng lẫy này.”
Lôi Trí không cho rằng tòa lâu đài này đẹp lộng lẫy như lời Vô Ảnh khen. Nó ngán ngẫm nói:
“Anh không biết gì về tòa nhà này ư?”
Vô Ảnh quay sang hỏi theo phản xạ:
“Gì nữa?”
“Tòa Dinh Thự Đen này nếu em nhớ không nhầm, nó nằm trong những tòa tháp khó xâm nhập nhất, chỉ đứng sau tháp chết chóc của thần chết mà thôi.”
Vô Ảnh đập mạnh vào gáy của Lôi Trí, bực mình nói:
“Mày nói rõ coi thằng này.”
Lôi Trí rất tủi thân. Nó xoa xoa cái gáy đang đau khủng khiếp, rụt cổ trả lời (cứ như sợ Vô Ảnh lại cho nó thêm một phát nữa nếu nó không trả lời đàng hoàng):
“Tòa nhà này nổi tiếng bởi vì nó ẩn chứa rất nhiều loại độc dược. Hơn nữa, bên trong nghe đồn còn gây cả ảo giác cho người cố gắng xông vào.”
Lôi Trí ghé sát vào tai Vô Ảnh thì thầm, làm như nó sợ có ai nghe được những lời nó nói tiếp theo đó:
“Em biết có rất nhiều người cố tình thâm nhập vào đây chỉ để gặp người mình muốn gặp dù có chết đi. Và tất cả họ đều bị giết chết bởi những ảo giác đó.”
Vô Ảnh hỏi nhỏ:
“Ngoài mấy ảo giác kia, nó không còn nguy hiểm nào khác sao?”
“Em không biết. Nhưng một ảo ảnh đủ giết chết người ta thì em không nghĩ nó cần thêm cái gì nữa.”
Vô Ảnh thận trọng bước theo Lôi Trí vào bên trong dinh thự. Bên trong xám xịt, toàn sươn mờ, tối tăm và hôi hám. Gã khịt mũi mấy cái mới không nghĩ đến mùi hôi như mùi thuốc trừ sâu đang xộc thẳng vào trong mũi mình. Bên trong và bên ngoài tòa lâu đài khác nhau một trời một vực. Thiếu chút nữa, gã đã tưởng mình bước vào nhầm.
Lôi Trí không thấy khá hơn Vô Ảnh chút nào. Nó nôn ọe một cái rõ to. Nó nghiến răng nghiến lợi nói:
“Bây giờ em mới hiểu, tại sao Ngọc Tự sở hữu tòa dinh thự này. Bởi vì nó là của Mạc Y. Cá là tên quỷ đoạt hồn ấy dùng nó nhốt Minh Nhựt và khoái chí rằng không một ai bước vào được bên trong mà an toàn rời khỏi.”
Vô Ảnh kéo Lôi Trí chạy khỏi hành lang tăm tối này. Lôi Trí nhắc gã quẹo trái. Cả hai vừa hay thoát khỏi cái hành lang đầy mùi kia. Trước mặt cả hai là hai dãy cầu thang đi lên phía trên. Mà Gã nhìn hoài chẳng thấy đích, cái cầu thang dẫn đường đến đâu cũng chẳng rõ.
Vô Ảnh bất lực nói với Lôi Trí:
“Mày hãy nói với anh là là có cách rời khỏi chốn này an toàn đi.”
“Bột từ xương rồng đen ban nảy có thể giúp. Nhưng phải là bột được nghiền nhỏ và nấu chín bằng sừng của rồng mới được. Thứ bột màu đen có mùi nước đái của rồng.”
“Sao mày rành về nó thế?”
“Em núp lùm trong ma giới lâu mà đại ca. Em biết rất nhiều thông tin hữu ích lắm đấy. Sau này nếu cần em cứ tìm em là được.”
“Rồi, rồi. Vậy mày nói làm cách nào tìm được thứ bột xương rồng có mùi nước đái rồng đó cho tao nghe coi.”
“Em thấy Trúc Chi đưa cho anh rồi mà? Nó vẫn còn bốc mùi từ túi của anh kìa.”
Vô Ảnh lôi trong túi quần ra thứ mà Trúc Chi đã đưa cho. Gã đưa cho Lôi Trí xem lại một lần nữa thứ đó có phải xương rồng đen hay không. Lôi Trí đưa lên mũi ngửi ngửi rồi nhăn mặt, nó ném trả lại cho gã. Đầu nó gật lia lịa, cái thứ trong túi đen đó chính là bột xương rồng đen.
Vô Ảnh ngạc nhiên nói:
“Ẻm đã nói với anh rằng anh sẽ cần đến nó. Không lẽ, ẻm biết chúng ta sẽ vào trong dinh thự này hay sao?”
Lôi Trí nhấn mạnh cho dù thấy cái gì cũng không được chìm sâu vào những ảo tưởng mà mình nhìn thấy. Hậu quả có khi đánh mất luôn cả tính mạng.
“Có hai lối lên phía trên.”, Lôi Trí chỉ tay về phía cầu thang. Đúng là muốn đi lên cao có đến hai lối cầu thang đi lên, “Chỉ là không biết lối nào mới là lối đi an toàn và lối đi đến đích thật sự.”
Vô Ảnh đưa ra ý kiến:
“Anh với mày chia ra làm hai hướng. Anh sẽ chia cho mày chút bột xương rồng đen. Gặp nhau trên cùng nhen.”
Lôi Trí dùng cái áo vẽ ra tấm bản đồ ban nảy để đựng xương rồng đen. Trước khi đi, nó còn nhảy bổ vào người Vô Ảnh, trao cho gã một cái ôm thắm thiết. Vô Ảnh bất lực đứng im chịu đựng cái ôm “nặng ịch” của nó. Gã chờ nó buông mình ra mới nhấc gót rời đi. Gã bước lên cầu thang phía bên phải một cách cẩn trọng.
Vô Ảnh vừa đi được hai bậc cầu thang, rắc rối đã chặn đầu gã. Cái rắc rối kia đứng thù lù trước mặt gã, không nói năng gì hết. Đó hẳn là một cô nương với mạn che mặt – cô nương ấy Vô Ảnh không biết mặt. Gã nhớ lại lời cảnh báo của Lôi Trí nên phớt lờ cô nương ấy và đi tiếp.
Vô Ảnh xuyên qua linh hồn của nàng ta và tiếp tục tiến về phía trước. Những tưởng như vậy đã bỏ xa nàng ta, nào ngờ nàng ta vẫn một mực đi theo gã lên tậng tầng hai.
Phía sau lưng Vô Ảnh phát ra những tiếng khóc bi thương. Tiếng khóc càng lúc càng to dần. Gã phải bỏ chạy vì không thể quay đầu nhìn chúng. Nhưng gã càng bước lên trên, gã càng cảm thấy cầu thang như mọc ra thêm vài khúc nữa. Gã cứ chạy hoài mà chẳng thấy đích đến.
“Vô Ảnh.”, có tiếng hét lớn đằng sau gã khiến gã quay đầu lại. Bởi vì giọng nói quen thuộc này là của Trúc Chi. Gã ngỡ là cô đã đến đây giúp gã một tay.
Trúc Chi đứng đó khóc rất thảm. Cô mặc một chiếc đầm hai dây màu trắng tinh, không giống với bộ đồ mà cô đã mặc khi tới đây. Vô Ảnh nghi ngờ người trước mặt là ảo giác, nhưng đã muộn. Đôi mắt của gã đã chạm với đôi mắt người trước mặt. Chỉ là gã không thể ngờ, ảo ảnh mà gã bắt gặp lại là hình ảnh của Trúc Chi. Gã tưởng nó sẽ ảo giác khiến gã sợ nhất hoặc khiến gã muốn gặp nhất chứ - Thủy Hà ấy.
Người con gái trước mặt lướt tới tính ôm Vô Ảnh vào lòng đã bị gã gạt ra một bên. Nó yếu ớt khóc lớn:
“Là em đây, em gái bé bỏng của anh đây.”
Vô Ảnh hững hờ đáp:
“Mày không phải Trúc Chi.”
Trúc Chi ấy lướt ra đằng sau Vô Ảnh. Nó ghé sát đôi môi vào đôi tai gã thì thào:
“Là em đây. Tất cả mọi người đã chết hết rồi.”, nó xoay người Vô Ảnh lại đối diện với nó rồi ép gã bay xuống cầu thang, kém theo một tiếng hét dài, “Chính anh cũng sẽ chết ngay tại đây thôi.”
Vô Ảnh bị ảo ảnh của Trúc Chi đẩy xuống, lưng gã tiếp đất phát ra một âm thanh cực lớn. Trúc Chi kia đề lên người gã. Gã còn chưa cảm nhận hết cái nỗi đau của cú rơi kia đem lại, nó đã cúi đầu cắn vào tai của gã. Gã suýt nữa đứt luôn một bên tai, may mà gã nhanh chí kéo cái đầu của nó ra xa.
Miệng của nó vẫn còn dính máu của gã. Nó nhe răng cười một cách man rợ. Bộ đồ trắng lúc nảy mặc cũng nhuốm đầy máu mà thành màu đỏ. Tóc của nó biến thành những sợi tua như mực, quấn lấy tấm thân của Vô Ảnh nâng lên cao.
Vô Ảnh không phải là quỷ nên khi nhập xác Hiếu Minh gã không thể phát huy hết thần lực. Gã là một thần tiên, nhưng sức mạnh còn thua Mộng Tinh. Huyết Yêu đã hứa sẽ tìm cách khôi phục lại cơ thể cho gã sau đó trả thân thể này lại cho Hiếu Minh. Đến lúc đó, gã dẽ sử dụng nguyên bản thần khí của mình một cách tốt nhất.
Vô Ảnh bị nâng lên cao, hai tay dang ra thành một đường nằm ngang như cây thập giá. Gã cúi nhìn vẻ mặt độc ác của Trúc Chi phía dưới. Nó có vẻ đắc ý khi sắp giết được Vô Ảnh.
Vô Ảnh nhớ ra bột xương rồng đen mà mình có. Gã phải lấy được bột ra đối phó với thứ ảo giác này. Nhưng Vô Ảnh chưa kịp làm gì đã bị nó siết cổ. Càng lúc siết càng mạnh tay.
Chẳng biết có phải Lôi Trí không có nỗi ám ảnh nào, hay không có người nào nó nhớ nhung đến mức biến thành ảo ảnh hay không, mà dường như lối đi của nó chẳng xảy ra sự cố gì cả. Nó chạy hộc mạng lên tầng trên cùng và đang đợi Vô Ảnh. Nó đã biết lối đi kia không phải lối đi đúng và hy vọng Vô Ảnh vượt qua được thử thách của lối đi bên kia.
Lôi Trí đang phân vân không biết nên đợi hay cứ đi tiếp. Vì họ không có nhiều thời gian lắm. Nếu nó chạy đi trước chắc Vô Ảnh không phát điên lên. Họ đang đặt nhiệm vụ lên hàng đầu còn gì.
Rất tiếc, cánh cửa nhốt Minh Nhựt nó lại không có cách nào mở ra được. Nó lại không có tài mở cửa mã cho ai cả, trừ cái hòm chôn xác người mà nó rất giỏi xử lý. Nó đành cắn móng tay lạy trời cho Vô Ảnh vượt qua được ảo ảnh mà đến đây.
Vô Ảnh không sử dụng được năng lực với người trước mặt. Bởi vì nó là ảo ảnh nên gã không làm gì được nó. Gã thầm mắng:
“Nó thì làm mình đau còn mình không làm gì được nó, thứ ảo giác gì kinh khủng vậy trời.”
Vô Ảnh cố một lần nữa thò tay vào túi quần, móc ra một nhúm bột xương rồng đen (gã còn ngửi được mùi nước đái hơi khai khai trên tay mình). Gã ném một ít trúng mặt của ảo ảnh khiến nó tan biến.
Vô Ảnh mừng húm như bắt được vàng, thứ bột này quả nhiên có tác dụng. Sau khi xong chuyện, gã phải tìm hỏi Trúc Chi mới được. Làm sao cô biết gã cần đến thứ này mà chuẩn bị sẵn rồi đưa cho gã vậy chứ.
Vô Ảnh rớt xuống đất, mông tiếp đất tạo một tiếng động không mấy êm tai lắm. Gã đứng dậy ngó xung quanh một hồi, rồi đột nhiên phì cười. Chẳng có ai ở đây thấy được bộ dạng xấu hổ này của gã, gã lại còn theo quán tính nhìn khắp nơi nữa. Gã tự cười chính mình rồi nhanh chóng đi tiếp.
Thế mà, trước mặt gã một người khác chặn đứng trước mặt mình. Người này là Thủy Hà. Nàng đứng đó, im lặng quan sát gã, im lặng đánh giá gã, rồi nhẹ nhàng bước đến bên cạnh gã.
Vô Ảnh đứng đó bất động, không phải vì gặp lại người trong mộng, mà vì gã sẽ không nở ném thứ bột dơ bẩn kia vào người nàng. Gã thấy nàng nhẹ nhàng vòng tay ôm lấy cổ gã. Nàng nũng nịu dụi dụi đầu vào ngực gã, nói những lời thì thầm vào tai gã:
“Hữu Lực, ta nhớ chàng.”, nhưng gã không thấy được ánh mắt không hề chứa một tia tình cảm nào của Thủy Hà.
Truyện khác cùng thể loại
523 chương
76 chương
156 chương
228 chương
446 chương
69 chương
43 chương
133 chương
169 chương