Thanh Kiếm Của Quỷ
Chương 184 : thân thế kì bí của lục trung
Ngọc Tự muốn Trúc Chi câm mồm lại. Lão đoán được người đến là Huyết Yêu. Sao hắn đến đây được nếu không có người của lão tiếp tay cơ chứ? Hắn không thể đến đây mà không bị tổn thương thần khí, trừ phi có người giúp đỡ từ bên trong. Ai? Là ai phản bội lão?
Lão không ngờ cuộc chiến giữa lão và Huyết Yêu đến nhanh hơn dự tính của lão. Nếu hắn đã đến đây rồi thì ngại gì lão không đón tiếp một trận ra trò. Đâu phải lão sợ hắn, ngày xưa không phải hắn suýt chết dưới tay lão rồi ư?
Trúc Chi cũng muốn cuộc chiến đến nhanh hơn dự định. Cô muốn gặp Huyết Yêu hỏi nhiều điều, còn muốn giết chết Ngọc Tự nhanh hơn một chút. Cô không muốn nhìn cái vẻ đắc ý của lão thêm nữa, không muốn lão có thêm thời gian tra tấn hành hạ người khác cho vui cái thú tính kì quái kia của lão nữa.
Trúc Chi nhớ cách đây ba ngày, sau khi cô và Huyết Yêu nói chuyện với Lôi Trí một hồi đã biết được một chuyện khá thú vị: Lai lịch thật sự của Lục Trung. Hóa ra Lục Trung là người mà Huyết Yêu biết. Hắn đổi họ đổi cả tên. Đến cái lý do hắn làm việc dưới trướng của Ngọc Tự Huyết Yêu cũng đoán ra được sơ sơ. Huyết Yêu nói qua về cái tên này cho Trúc Chi nghe:
“Hắn không phải không có nhược điểm. Lục Trung chính là Ái Thiêm, là một trong những người có tiềm năng trở thành thần tiên vào thời nhà Lý.”
“Trở thành thần tiên? Làm sao biết người đó có khả năng trở thành thần tiên?”
“Chỉ cần người đó mang dòng máu của thần.”
“Nói vậy Lục Trung là con lai?”
Huyết Yêu gật đầu. Hắn bắt đầu nhớ lại những gì mình biết về Ái Thiêm này. Hắn là một người rất chính trực, hiếu thảo. Hắn thà chết chứ không bao giờ làm ra những chuyện đồi bại hay những loại chuyện độc ác. Xem ra thời gian đúng là thay đổi luôn bản tính con người.
Thân thế bí hiểm của hắn đã một phần giết chết con người Ái Thiêm. Mẹ của hắn là kỹ nữ bậc nhất kinh thành, hắn không có cha. Nghe đâu người mẹ đã có con với một người đàn ông xa lạ nào đó và hắn ra đời. Bà ta rời bỏ chốn ong bướm phồn hoa để nuôi hắn trưởng thành.
Từ nhỏ, Ái Thiêm đã bộc lộ những khả năng kỳ lạ của mình. Có rất nhiều lời đồn xung quanh hắn. Chỉ có mẹ của hắn mới biết người cha của hắn là ai. Mà bà ấy thì không bao giờ bà nói ra tên của người đàn ông đó cho bất cứ ai.
Huyết Yêu kể đến đây liền nói ra suy đoán của mình:
“Ta đoán cha của Ái Thiêm không phải là con người. Bản thân hắn cũng là một đứa con lai. Chuyện một đứa trẻ mồ côi cha bỗng dưng sử dụng được thần khí không lâu đã lan truyền khắp nơi trong kinh thành. Thời đó, nhân gian tin rằng hắn là yêu ma quỷ quái. Mẹ hắn nhiều lần chuyển chổ ở khắp nơi, muốn hắn được bình an lớn lên mà không bị thiên hạ nhòm ngó.
Ta còn nhớ, người đến trò chuyện cùng người mẹ là Ngư Lâm. Huynh ấy lúc ấy vẫn chưa được giao trọng trách trà trộn vào nhân gian bảo vệ Quỷ môn quan.”
Trúc Chi rót cho Huyết Yêu một ly nước. Cô đưa cho hắn ly nước mình vừa rót. Tay của cô theo phản xạ vuốt vuốt tấm lưng của Huyết Yêu. Hắn cũng không khó chịu khi bàn tay nhỏ bé của cô di chuyển khắp nơi trên lưng của hắn. Ngược lại, hắn còn cảm thấy thích thú với hành động đó của cô. Hắn mỉm cười uống cạn ly nước.
Trúc Chi chờ Huyết Yêu uống xong ly nước liền hỏi:
“Là bác bảo vệ ư?”
Huyết Yêu gật đầu, vẫn chưa thu lại nụ cười ban nảy:
“Đúng vậy. Huynh ấy khuyên người mẹ về sự trưởng thành của Ái Thiêm. Huynh ấy khuyên bà ấy rằng nên để đứa nhỏ theo huynh ấy học tại ngôi trường mà nó cần học. Đó là nơi mà Ngọc Tự làm thầy.”
Trúc Chi không vội vàng mà tiếp tục nghe Huyết Yêu kể tiếp về thân thế kì bí của Lục Trung – người có cái tên cũ là Ái Thiêm.
Ái Thiêm chưa được 14 tuổi đã mất mẹ, bà chết vì bệnh tật và nhung nhớ người cha của Ái Thiêm. Tận đến lúc chết, hắn vẫn không hề hay biết người cha của mình là ai.
Hắn lủi thủi một mình lớn lên, thật ra có Ngư Lâm âm thầm giúp đỡ. Năm 15 tuổi, có một địa chủ tự nhận là cha của hắn đến và đưa hắn về nhà mình ở. Ái Thiêm không biết lão không hề có ý định tốt lành gì khi nhận nuôi mình. Hắn cứ ngỡ lão chính là cha ruột của mình. Tại đây mọi đau khổ của hắn bắt đầu.
Tại gia đình vừa nhận Ái Thiêm về nuôi có một cô con gái xinh đẹp tuyệt trần. Cô nương này cứ ngỡ Ái Thiêm chính là anh ruột của mình nên hết mực quan tâm, chăm sóc. Lần đầu tiên nàng có được một người anh nên càng vui vẻ hạnh phúc gấp ba lần bình thường.
Ái Thiêm ngoài nhận được tình cảm của mẹ ra, đây là lần thứ hai hắn cảm nhận được cảm xúc lạ lùng bên trong lòng của mình. Ngày ngày tiếp xúc với muội muội, hắn càng ngày càng thay đổi tâm tư tình cảm trong lòng. Hắn đã yêu vị muội muội này. Nhưng tình cảm của hắn là sai trái. Nàng là muội muội của hắn, nàng và hắn không có kết cục tốt đẹp nào hết.
Đau đớn nhất chính là vị muội muội kia cũng có tình cảm nam nữ với Ái Thiêm. Hai người đã lén lút qua lại với nhau trong bí mật, mặc luôn cái huyết thống kì dị kia. Đôi khi hắn cảm thấy kinh tởm bản thân mình, nhưng vì tình cảm của hắn dành cho muội muội quá lớn, nên hắn chẳng thèm quan tâm đến lời bàn tán của gia nô trong nhà nữa.
Trúc Chi cắt ngang lời của Huyết Yêu:
“Làm sao mấy người biết được chuyện bí mật đó được? Hay mấy người ở trên kia rãnh đến mức theo dõi cuộc sống của người ta?”
Huyết Yêu tằng hắng vài cái rồi gõ lên đầu cô một cái rõ đau. Hắn nhăn nhó nói:
“Làm gì có ai rãnh đến mức đó? Ta được Ngư Lâm kể lại thôi. Ta với huynh ấy có đôi lần tâm sự chuyện riêng ấy mà. Cô còn muốn nghe tiếp hay không?”
Trúc Chi đương nhiên muốn nghe tiếp thay vì hỏi hắn mấy chuyện vớ vẫn. Huyết Yêu liếc cô một cái rồi tiếp tục kể với giọng điệu mơ màng, trầm bổng.
Ái Thiêm và vị muội muội kia cuối cùng cũng bị phát hiện. Người cha giận dữ giam lỏng đứa con gái. Còn riêng Ái Thiêm, lão đã hành hạ hắn một cách tàn nhẫn. Nhưng lão không hề đoạt mạng hắn. Bởi vì lão cần tính mạng của hắn để bảo vệ tính mạng của đứa con gái duy nhất của mình.
Trúc Chi lại tiếp tục ngắt lời:
“Lão già đó cần anh ấy để làm gì?”
“Mỵ Trâm, tức muội muội của hắn bị nhiễm một loại bệnh khó chữa. Nghe đâu có một tên pháp sư xuất hiện, gã đã nói với người cha về sự tồn tại của một nam nhân có sức mạnh của thần tiên có thể chữa lành bệnh tình của cô con gái. Chỉ cần dùng trái tim tươi của nó nấu thuốc là được.”
Trúc Chi nói ra lời trong lòng:
“Người này ắt hẳn là Lục Trung rồi. Lời đồn về một đứa bé có khả năng thú vị lan truyền mọi nơi. Tên pháp sư ấy biết được nơi ở của anh ta nên mới nói với người cha đến đó.”
Huyết Yêu gật đầu rồi lại kể tiếp. Lão địa chủ giả vờ như lão là cha của Ái Thiêm. Lão đã dụ ngọt hắn trở về với lão. Thực chất, lão muốn giữ Ái Thiêm bên cạnh để cứu lấy đứa con gái của mình – Mỵ Trâm. Nhưng tên pháp sư đã nói phải đợi hắn luyện đan dược xong mới giết Ái Thiêm. Đó là lý do dù lão tức giận đến đâu cũng không dám ra tay giết Ái Thiêm.
Trúc Chi hỏi:
“Vậy Lục Trung có bị giết không?”
“Chỉ có một người biết câu chuyện ra sao thôi. Chúng ta nên đi hỏi vị này là biết ngay.”
“Bác bảo vệ?”
Huyết Yêu nắm lấy tay của Trúc Chi biến mất. Cô vẫn có thể tự mình dịch chuyển, nhưng cô thích được nắm tay Huyết Yêu hơn. Trong lúc nằm bệnh viện, cơ thể này của cô hấp thụ hoa khí của hắc phù dung, đồng thời còn được Huyết Yêu truyền thần lực, nên cô mới khống chế tốt sức mạnh của mình.
Ngư Lâm đang nằm thiếp đi trong căn phòng tồi tàn của mình. Tự dưng lại bị đánh thức bởi Huyết Yêu và Trúc Chi. Bác bảo vệ không vui ra mặt. Hai người kia chốc chốc lại tìm đến bác có mục đích gì chứ. Bác ấy đã nói không tham gia vào phi vụ của Ngọc Tự rồi kia mà.
Nhưng Huyết Yêu lại nói một điều khiến bác phải ngồi thẳng dậy:
“Lục Trung chính là Ái Thiêm.”
Điều đó khiến Ngư Lâm bò ra khỏi giường. Bác chấp hai tay sau lưng ngẫm nghĩ cái gì đó rất lâu. Trúc Chi không nhận thấy nét ngạc nhiên nào trên gương mặt bác bảo vệ. Không lẽ bác ấy biết Lục Trung chính là Ái Thiêm từ lâu rồi?
Trúc Chi để ý Huyết Yêu không có ý chen ngang suy nghĩ của bác ấy. Hắn muốn đợi cho đến khi bác ấy thật sự muốn mở miệng nói chuyện với mình trước mới thôi. Chính vì thế, cô cũng nép mình gần Huyết Yêu một chút, cùng nhau chờ đợi bác bảo vệ nói sự tình.
Hai người không đợi lâu lắm, vì bác bảo vệ cuối cùng cũng quay đầu lại nhìn hai người kia. Bác tỏ vẻ đã biết hai người đến đây có mục đích khai thác thông tin về Ái Thiêm từ miệng của bác.
Đúng vậy, bác là người hiểu rõ hoàn cảnh của Ái Thiêm nhất, cũng là người mong muốn hắn có cuộc sống bình yên nhất. Đáng tiếc điều mong muốn của bác ấy không được ai thành toàn cả. Cả đời làm thần tiên của bác, chắc tiếc nuối lớn nhất vẫn là không cứu được Ái Thiêm.
Trúc Chi cắn môi rồi nói trước:
“Con muốn biết Lục Trung.. à không, Ái Thiêm cuối cùng có bị lão địa chủ giết chết hay không?”
“Lý Diệu không giết được Ái Thiêm.”
“Chuyện như thế nào vậy bác?”
Đôi mắt Ngư Lâm nhìn xa xa, dường như bác đang cố nhớ lại đoạn ký ức không mấy vui vẻ trước kia. Bác buồn bã nói:
“Mỵ Trâm biết được mục đích của cha mình. Con bé nhất quyết không chịu để người mình yêu hy sinh tính mạng vì mình. Chính lúc này con bé biết giữa nó và Ái Thiêm không có bất cứ huyết thống nào cả. Con bé đã bỏ trốn, dù biết bản thân không sống được bao lâu.”
Ngư Lâm tiếp tục kể về cuộc đời của Ái Thiêm. Hắn đã trốn khỏi lao tù và chạy đi tìm Mỵ Trâm. Nhưng dù hắn có chạy đến đâu cũng không tìm ra tung tích của nàng. Bác ấy cũng giúp hắn mà vẫn không thể nào tìm ra. Lần đầu tiên, một thần tiên như bác lại bó tay trước một việc đơn giản như vậy.
Tên pháp sư cần trái tim lai của Ái Thiêm. Gã ráo riết truy tìm hắn. Cuối cùng bắt gặp hắn đang rượu chè bê tha trong một quán rượu nhỏ. Có thể hắn nghĩ cuộc đời của hắn coi như tàn khi đánh mất Mỵ Trâm. Có thể hắn đã không còn hy vọng sống nào nữa.
“Thế rồi, tên pháp sư nọ bắt sống Ái Thiêm. Gã moi trái tim của nó.”, Bác bảo vệ buồn bã nói tiếp, “Ta không biết tình hình khi đó. Chỉ nghe qua Ngọc Tự đã cứu lấy nó. Thằng bé ấy không chịu đi theo ta. Nhất định đòi đi theo Ngọc Tự, còn đổi cả họ tên của mình. Nó nói Ngọc Tự đã cứu lấy linh hồn của nó.”
Trúc Chi đanh mặt lại:
“Nói như vậy, bác đã biết Lục Trung là ai ngay từ đầu?”
“Phải.”, bác lạnh lùng trả lời cô, “Ta không muốn tham gia phi vụ bởi vì Ngọc Tự là ân nhân của nó.”
“Ái Thiêm là gì của bác. Sao bác lại có vẻ quan tâm đến anh ấy như vậy? Lẽ nào bác chính là cha của Ái Thiêm?”
Bác bảo vệ sững người vài giây khi nghe Trúc Chi nói điều đó.
“Không. Ta là anh ruột cùng cha khác mẹ của nó.”, bác bảo vệ tiến lại gần Trúc Chi hăm he, “Đừng tưởng trò thông minh. Mặc dù ta giả dạng một ông lão, mặc dù số tuổi thần tiên của ta hơn Huyết Yêu, nhưng khuôn mặt của ta chỉ là một nam nhân bình thường. Không có khả năng khiến một kỹ nữ có bầu. Ta còn chưa biết yêu một cô nương ra sao đâu. Ta giống như cái tên Huyết Yêu này, đều là những người không hứng thú với ái tình nam nữ.”
Huyết Yêu tự dưng ho vài cái. Hắn liếc nhìn về phía Trúc Chi cố giấu đi cảm xúc xa lạ đang cuộn trào bên trong lòng của hắn. Cảm xúc kì lạ này đều liên quan đến cô gái bé nhỏ đang nép vào người của hắn. Hắn giật mình đẩy cô ra khỏi người của mình, mặt đanh lại, trong lòng chợt dâng lên vài tia lo lắng khôn nguôi. Hắn lo lắng cái gì đây? Lo lắng cái cảm xúc kì lạ này liên quan đến tình cảm nam nữ ư? Có lẽ nào lại như thế? Không, hắn lắc đầu tự trấn an chính mình: Hắn không thể nào yêu đương với một nữ nhân được, một tiểu ma vương càng không.
Trúc Chi không để ý những chuyển biến trên khuôn mặt của Huyết Yêu. Cô đang bận lí nhí trả lời bác bảo vệ:
“Con xin lỗi.”
Ngư Lâm chuyển sang đăm chiêu nói:
“Ái Thiêm mang trong mình dòng máu lai, Ngọc Tự biết điều đó. Không hiểu lão dùng cách gì lại khiến nó nhất nhất nghe theo lệnh lão như thế. Rút cuộc lão đã cứu nó trong hoàn cảnh nào?”
“Còn tên pháp sư ấy thì sao?”, Trúc Chi lại gần hỏi tiếp.
“Lý do dạo gần đây ta truy đuổi gắt gao mấy vị pháp sư là như vậy đấy. Không ngờ tên ấy vẫn còn sống.”
“Khoan.”, Trúc Chi ngạc nhiên, “Nói vậy chú Nhất Đằng cũng đang mất tích là do bác bắt đi.”
“Tên pháp sư đó mới là người bắt họ đi. Hắn vẫn cần một người nữa là Nhất Đằng. Ta muốn dùng Nhất Đằng dụ hắn xuất hiện. Theo ta được biết, hắn ắt hẳn đang giữ Mỵ Trâm trong tay. Hắn muốn một lần nữa chiếm lấy trái tim Ái Thiêm. Chuyện Lục Trung là Ái Thiêm, ta suy đoán hắn cũng đã biết.”
Trúc Chi đắn đo:
“Tại sao tên pháp sư ấy lại muốn bắt Lục Trung cho bằng được? Và tại sao hắn chỉ là con người mà lại sống cho đến giờ được?”
“Tà ma ngoại đạo cái gì hắn chả làm. Chuyện bất tử của một linh hồn ngươi còn không rành hay sao?”
Cuối cùng, bác bảo vệ cầm lấy tay của Huyết Yêu năn nỉ:
“Ngọc Tự đáng chết thật. Nhưng nể tình ta với đệ, làm ơn tha cho Lục Trung một mạng. Ta hứa ta sẽ đưa nó đến nơi cần đến. Thay vào đó, hãy giao lại cho ta chuyện truy tìm tên pháp sư này. Tính mạng của Nhất Đằng sẽ được đảm bảo tuyệt đối.”
Ngư Lâm chờ đến khi Huyết Yêu đồng ý mới buông tay hắn ra. Hắn cùng Trúc Chi một lần nữa rời đi. Trên khóe mắt của Ngự Lâm lúc này có vài tia hy vọng hòa lẫn với vào giọt nước mắt. Bác bảo vệ tin vào con người của Huyết Yêu, tin vào bản tính lương thiện của hắn. Bác cũng hy vọng hắn có cách cứu rỗi linh hồn của Lục Trung.
Truyện khác cùng thể loại
523 chương
76 chương
156 chương
228 chương
446 chương
69 chương
43 chương
133 chương
169 chương