Thanh Kiếm Của Quỷ
Chương 180 : Liên minh thần tốc
Vô Ảnh và Thanh Lâm chưa kịp mở miệng giải thích điều gì đã bị đám thần chết tấn công. Thanh Lâm đã nghe Vô Ảnh nhắc nhở về điểm yếu của chúng, cây lưỡi hái kia có thể giết chết chúng. Nhưng làm sao có được cây lưỡi hái từ đám thần chết thì Vô Ảnh không thèm chia sẻ gì.
Còn may cho Thanh Lâm, cậu dùng móng vuốt âm cẩu làm vũ khí chủ đạo. Tốc độ chiến đấu tự dưng tăng lên gấp mười lần bình thường. Cậu tin rằng đây là cơ thể cậu tự điều khiển khi cậu gặp nguy hiểm. Nó đúng là tự né, tự đánh đòn với những tên kia.
Vô Ảnh dùng thanh kiếm lưỡi hái y chan lưỡi hái tử thần của đám thần chết đỡ lấy đòn hiểm từ chúng. Năm tên bao vây lấy Vô Ảnh và khó lắm gã mới tập trung đánh một cùng một lúc với chúng. Chúng mạnh hơn gã và gã ghét phải nói rằng gã sắp thua tới nơi.
Thanh Lâm bị chém một nhát ngang ngực, một tên thần chết đá cậu văng ra xa. Thế nhưng điều kì lạ đã xảy ra, vết thương trên ngực cậu tự lành rất nhanh, đôi mắt biến thành màu đỏ và Thanh Lâm nhếch môi cười đểu cáng, hai răng nanh lộ rõ ra bên ngoài. Cậu đoán cơ thể của cậu tự chuyển đổi khi nhận ra bản thân đang gặp lâm nguy. Bởi vì thú thật cậu chẳng hề hay biết làm cách nào mà cậu tự dưng dùng được sức mạnh của âm cẩu.
Thanh Lâm đứng thẳng dậy giơ cao năm ngón tay nhọn hoắt ra trước mặt bọn thần chết. Chúng vẫn chưa nhận ra móng tay ấy có lực sát thương đối với chúng.
Vô Ảnh đằng hắng rõ to. Gã không ngờ Thanh Lâm lại ra dáng một chiến binh hơn cả mình. Gã cũng không thể nào tỏ ra thua kém thằng nhóc ấy được. Gã quyết định sống chết với đám thần chết, vì dù gì gã cũng là một thần tiên thực thụ.
Vô Ảnh bay lên cao và khi hạ xuống gã chém bay đầu một tên thần chết. Đáng tiếc nhát chém không giết được thần chết còn khiến hắn mọc thêm một cái đầu khác chắc chắn hơn. Cả đám cùng đồng loạt đâm lưỡi hái tử thần vào thân thể của Vô Ảnh.
Lan Anh từ đâu cũng xuất hiện. Ả giờ đang trong bộ dạng một nữ hoàng bóng đêm với một thân tím lịm. Ả biến ra rất nhiều hình nhân giống với mình bao vây lấy đám thần chết kia, tách chúng ra khỏi Vô Ảnh. Ả la làng la xóm:
“Tôi vừa mới cứu anh một mạng đấy, tên đáng ghét.”
Vô Ảnh nghiêng đầu cười với Lan Anh. Gã thừa nhận cô ả đúng là đã cứu gã một bàn thua trông thấy. Gã là người ân oán phân minh, chuyện mang ơn ả, gã cũng không quên nói lời cảm ơn sâu sắc:
“Cảm ơn cô bé đáng yêu của anh.”
“Ai là cô bé đáng yêu của người, tự luyến vừa thôi.”
Lan Anh không cho đám thần tiên có cơ hội làm hại Vô Ảnh lần nữa. Đám hình nhân của ả cáu xé đám thần chết ra thành nhiều mảnh. Vô Ảnh cũng không chịu lép vé trước một cô nương, gã còn lâu mới chịu núp sau váy của ả, gã cũng cùng ả tấn công trực diện với đám thần chết.
Đám thần chết biết mình đang đối đầu với ai. Nữ hoàng bóng đêm kia không phải danh xưng để khè thiên hạ cho vui. Ả cực kì mạnh và không ai biết cách giết chết ả. Ả giết người ta cũng tùy vào tâm trạng và điều thần chết lo nhất chính là ả có khả năng giết chết một thần chết.
Lan Anh xé nát linh hồn của thần chết ra làm hai khiến hắn tan vỡ. Cây lưỡi hái rớt xuống và ả ném sang cho Vô Ảnh. Khi vừa chụp được lưỡi hái thần chết, gã cười với ả một lần nữa. Ả liếc gã không chớp mắt.
Chỉ một hành động nhỏ đó mà thủ lĩnh của đám thần chết nhận ra nguyên thể của Lan Anh. Lão bay đến đâm xuyên cây gậy thần kỳ của lão xuyên qua người ả. Lan Anh hoảng sợ, không kịp né tránh.
May mắn Vô Ảnh đứng đó bay tới cản kịp một nhát cho Lan Anh. Gã hứng trọn nhát đâm. Lưỡi hái xuyên qua người Hiếu Minh và máu nhuốm đỏ nó. Khi tên thần chết rút lưỡi hái ra, Vô Ảnh ngã người vào vòng tay của ả.
Lan Anh không ngờ Hữu Lực lại lãnh cho mình một nhát kiếm. Ả kinh hoàng nhìn vết thương đang loang máu của gã, suýt khóc thành tiếng. Ngoài Quỷ vương ra, không ai đối xử tử tế với ả. Đã từ rất lâu ả không còn mơ mộng hảo huyền rằng có người đối xử tốt với mình. Đó là lý do vì sao ả chợt động lòng với Hiếu Minh khi cậu ấy cứu ả trong một lần ả gặp nguy nan.
Và tên thần chết đã đâm trúng Vô Ảnh bị Lan Anh thiêu chết bởi con mắt thứ ba của ả. Những tên còn lại sợ đến mức không dám nhúc nhích gì thêm. Chúng đã từng nghe qua danh của nữ hoàng bóng đêm, một khi ả mở con mắt thứ ba, không chỉ có một người bị giết chết đâu.
Thanh Lâm vừa cắm những móng vuốt của mình vào bụng một tên thần chết thì nhận ra Vô Ảnh bị đâm một nhát. Cậu sững sờ nhìn hành động đó của Vô Ảnh. Không phải hai người là kẻ thù của nhau hay sao. Cậu cũng tiến lại gần hai người kia phụ một tay.
Lan Anh ôm Vô Ảnh trong tay, miệng phỉ báng (dù nghe trong giọng ả không có chút trách móc nào, đôi mắt còn đầy nước):
“Ngươi nghĩ gì lại thay ta lãnh cái nhát kiếm đó hả? Ta có dễ chết thế đâu?”, Lan Anh thì thào trong tai gã, “Ta chỉ chết dưới nguyên thể là một con người, quên rồi hả?”
Vô Ảnh sờ sờ vết thương, bàn tay của gã dính đầy máu. Gã vương tay định lau nước mắt trên khóe mắt của Lan Anh, lại sợ máu dính lên khuôn mặt xinh đẹp kia thì thôi. Gã cười khổ:
“Vậy anh đây lại tài lanh tài lẹt rồi.”
“Sao lại hồ đồ như vậy? Ai mượn anh cứu tôi đâu?”
Vô Ảnh cũng không hiểu sao lại làm vậy. Chắc vì gã không muốn nhìn thấy một cô nương bị làm hại trước mặt mình. Hoặc gã không muốn nợ ân tình gì của ả. Mới vừa rồi, ả đã cứu gã một lần cơ mà.
Vô Ảnh rất đau đớn, nhưng lại cố tỏ vẻ mình vẫn ổn. Trong giọng nói của gã không có chút run rẫy nào, có thể gã không muốn Thanh Lâm và Lan Anh lo lắng cho mình:
“Anh không muốn thấy một đứa con gái bị người ta hiếp đáp. Anh là người hay lo chuyện bao đồng mà.”
Lan Anh “xì” một cái cho bỏ tức. Ả áp tay vào vết thương trên bụng của gã. Ả truyền một phần linh lực vào người Vô Ảnh. Nhờ vậy, vết thương trên bụng Vô Ảnh đang chầm chậm lành lại.
Thanh Lâm lắc đầu nhìn hai người tình cảm. Rõ ràng đang ngày càng đối xử tốt với nhau, lại không chịu thừa nhận họ đã về cùng phê. Mỗi lần đụng chuyện lại cố tình gây khó dễ cho đối phương. Thanh Lâm lắc đầu khó hiểu. Nếu đã muốn làm bạn thì cần gì nghĩ tới cái quá khứ của họ. Dù gì giữa Lan Anh và Hữu Lực đâu có thù hằn gì nhau, ngoại trừ kẻ trung gian là Quỷ vương ra? Nhìn hai người thế kia, người ngoài còn tưởng hai người yêu nhau thắm thiết, nguyện sống chết cùng nhau nữa kìa. Tốt nhất cậu đừng để cho hai người kia biết trong đầu cậu nghĩ gì.
Thủ lĩnh của đám thần chết nhìn thấy hành động của Thanh Lâm và lão hơi sửng sốt một tẹo. Móng vuốt trên người Thanh Lâm giết chết một thần chết. Điều đó rất tệ đây. Ngoài Âm Cẩu ra không một ai làm được điều đó. Lão không thể để cho Thanh Lâm sống sót rời khỏi đây, vì cậu đê dọa sự an toàn của chúng. Tên thủ lĩnh đổi hướng tấn công Thanh Lâm.
Vô Ảnh nhận ra nguy hiểm cận kề Thanh Lâm, gã nói với Lan Anh:
“Bảo vệ Thanh Lâm. Tên kia nhắm vào thằng bé.”
“Còn hơi mà lo cho người khác.”, Lan Anh trách móc, đương nhiên biết gã là người lo chuyện bao đồng y chan tiểu chủ nhân của mình.
“Nó thích tiểu chủ nhân của cưng. Tương lai nó sẽ là con rể của Quỷ vương đấy.”
Lan Anh bỏ cái đầu Vô Ảnh xuống nhanh chóng chạy tới giúp Thanh Lâm. Vô Ảnh bị cô nàng thả cái đầu xuống đất đau điếng. Ả ta thật sự xem trọng tiểu chủ nhân của mình hơn tất cả. Vừa mới nói Thanh Lâm có thể trở thành con rể của Quỷ vương đã đối xử tệ bạc với gã như thế. Rút cuộc nước mắt của ả lúc nảy có phần nào thật lòng hay không.
Lan Anh cản được một đòn của tên thủ lĩnh. Lão là thủ lĩnh đúng là mạnh hơn những tên khác. Một đòn lão tung ra đã đánh bay Thanh Lâm ra khỏi tòa tháp. Cậu rơi tự do xuống đất. May mà Lan Anh đã kịp tung sợi dây kẹp chặt cậu giữa trời.
Vô Ảnh phải làm gì đó. Gã nhớ ra cuộc trò chuyện nho nhỏ giữa đám thần chết mà mình cùng Thanh Lâm nghe được, rất nhanh đã suy nghĩ ra kế sách toàn diện. Gã nói lớn cho tên thủ lĩnh nghe:
“Tại hạ Hữu Lực, đó là bằng hữu của tại hạ.”
Quả nhiên, tên thủ lĩnh quay đầu đối diện với Vô Ảnh. Lão nghiêng đầu suy nghĩ:
“Hữu Lực, cái tên này ta đã nghe ở đâu rồi.”
Vô Ảnh tự giới thiệu luôn:
“Tại hạ chính là vị hôn phu của Thủy Hà công chúa.”
Thủ lĩnh phất tay ra hiệu cho đám thuộc hạ ngưng chiến. Lão cho cả đám lui vào bên trong. Khi chỉ còn lão cùng Lan Anh và Thanh Lâm (cậu đã được Lan Anh kéo vào lại bên trong), lão nói:
“Hữu Lực còn sống ư?”
Vô Ảnh ra vẻ cảm thông. Tên thủ lĩnh này cũng giống như những kẻ khác đều nghĩ rằng Hữu Lực đã chết. Tất nhiên họ đều nghĩ như vậy, đã lâu rồi gã có xuất hiện trên đời này đâu chứ. Trước khi gặp Huyết Yêu, gã còn tưởng mình là một con quỷ với làn khói đỏ lè nữa cơ.
Tên thủ lĩnh vẫn chưa dám tin điều mà Vô Ảnh đang nói. Lão vẫn đứng đó nhìn chòng chọc gã với ánh mắt tọc mạch, dường như muốn xuyên qua trái tim của Vô Ảnh hòng chứng mình lời gã là dối trá.
Vô Ảnh tức mình đem thanh kiếm lưỡi hái ra cho vị thủ lình kia xem. Gã cười nói:
“Chắc Bạch Sư ông cũng nhận ra thanh kiếm này của ta. Ngoài Hữu Lực không ai sử dụng được nó.”
Bạch Sư trố mắt nhìn thanh kiếm. Quả rất giống thanh kiếm lưỡi hái trong truyền thuyết. Trước đây lão chỉ nghe danh và nhìn qua bức họa mà thôi. Rõ ràng người trẻ tuổi này còn biết tên húy của lão, cũng là một kẻ không tầm thường.
Bạch Sư tạm chấp nhận người trước mặt đây là Vô Ảnh. Lão nói:
“Không biết Hữu Lực huynh đệ giá lâm nơi này có điều chi dạy bảo?”
Vô Ảnh ôm vết thương chưa kịp lành đứng dậy. Thanh Lâm chạy tới đỡ lấy gã, mặt của cậu vẫn còn tái mét khi vừa trở về từ cỏi chết.
Vô Ảnh nói với Bạch Sư:
“Tại hạ nào dám dạy bảo ai. Tại hạ đến đây lập liên minh với lão huynh.”
Bạch Sư không tỏ thái độ gì cả. Lão không hiểu Vô Ảnh muốn lập liên minh gì và vì sao lại tìm đến lão. Lão muốn gã giải thích thêm. Thế là lão im lặng đứng đó chờ Vô Ảnh lên tiếng.
Vô Ảnh hiểu ý liền nói:
“Chúng ta có cùng chung kẻ địch, Ngọc Tự. Ta thay mặt Huyết Yêu đến đây lập liên minh.”
Thanh Lâm không ngờ sự tình họ đến đây cướp ngục lại trở thành liên minh thần tốc. Vô Ảnh nói dối cũng quá giỏi đi. Còn lộ hẳn thân phận của mình cho đám thần chết kia biết. Cậu ngó quanh một lượt không thấy Lan Anh đâu. Cậu còn chưa kịp cảm ơn ơn cứu mạng của ả vừa rồi.
Bạch Sư nói:
“Huyết Yêu lại muốn lập liên minh với ta?”
“Không phải lão huynh cũng không muốn làm dưới trướng Ngọc Tự ư? Huyết Yêu có thể hạ được lão ấy.”
“Vậy thì tại sao lại cần ta giúp sức chứ?”
“Huynh không biết đó thôi. Ngọc Tự nếu không ăn trái tim của những nạn nhân khác, lão sẽ không có sức mạnh lấn áp được Huyết Yêu. Mà theo ta được biết, đám thuộc hạ của lão huynh đang ra sức bắt người cho lão ấy. Ta muốn huynh dừng đêm săn lại một thời gian cho đến khi chúng ta giết được Ngọc Tự.”
Bạch Sư lo lắng:
“Sẽ không ai giết được lão ấy. Lão ấy đã bắt được tên Lôi Trí.”
Vô Ảnh nhẹ nhàng chạm vào cánh tay của tên thủ lĩnh, xoa xoa cánh tay của lão nói nhỏ:
“Lôi Trí đâu phải là chìa khóa như lão tưởng. Chúng ta mới là người nắm chìa khóa.”
“Giải thích thêm cho.”
“Huynh biết lý do lão bắt Lôi Trí làm gì chứ?”
“Lão tin rằng trái tim của Lôi Trí nắm giữ một điều gì đó lớn lao. Ta không biết đó là gì. Chỉ nghe Lục Trung nói, nếu lão ăn được nó, lão sẽ sở hữu thanh kiếm ma lực nhất trên thế gian này – thanh kiếm của Quỷ.”
********* Lời tác giả:
“Chào các bạn, mình là Muội Nương, là tác giả của bộ truyện Thanh kiếm của Quỷ đây. Mình đang viết những chương cuối của bộ truyện rồi. Và mình muốn nói lời cảm ơn sâu sắc đến các bạn vì đã đón đọc truyện của mình. Đây là tác phẩm đầu tay của mình. Mình chắc nó còn rất nhiều thiếu sót, nhưng các bạn vẫn quan tâm và ủng hộ. Điều đó khiến mình rất hạnh phúc.
Mình có lập một kênh youtube, mình muốn tự mình đọc bộ truyện này bằng chính giọng đọc của mình. Nếu các bạn muốn nghe lại bộ truyện với hình thức đọc truyện online hay audio, các bạn có thể ghé qua kênh của mình ủng hộ nha.
Chỉ cần gõ từ khóa “Muội Nương” là ra. Mình đang đăng đến tập 3 rồi. Nhấn “Đăng ký” kênh giúp mình nha. Nếu các bạn thấy mình đọc hay thì like và để lại cmt nha!
Yêu thương!”
Truyện khác cùng thể loại
118 chương
52 chương
144 chương
26 chương
9 chương